Khi tôi chuẩn bị khoe với Đồng Tiểu Táp cái khăn quàng mình đan được ba
xen-ti-mét, một đám mây đen bi kịch bay tới phía tôi. Bọn họ không ngừng tụ họp, rồi lại tụ họp, cuối cùng hợp thành một vòng xoáy người màu đen to lớn, dốc sức nuốt chửng tôi.
Trong vòng xoáy điên cuồng ấy, tôi nhìn ra được một gương mặt quen thuộc.
* * *
Đó là một ngày chủ nhật vô cùng long trọng, sáng sớm tôi đã bị điện thoại
từ công ty đánh thức, bên ngoài cửa sổ là đàn quạ đen kết thành hàng,
bọn chúng đang song ca mù mịt bài ca bi thương. Còn tôi chính là nhân
vật chính, chỉ có điều khi ấy, tôi hoàn toàn không hay biết chuyện sắp
xảy ra.
Trương Mật gọi điện thoại đến, cô ta nói bằng giọng phách lối, "Bây giờ đến công ty ngay, tôi cần sắp xếp một vài văn kiện."
Tôi gần như có thể thấy vẻ mặt đắc ý của Trương Mật ở bên kia điện thoại,
từ ngày cô ta đến công ty tôi đã có thêm thói quen phải làm thêm giờ mà
không biết tại sao. Rồi mỗi ngày đều phải làm việc đến tận khuya nên đó
chính là nguyên nhân khiến tôi không thể đến thăm Đồng Tiểu Táp được. Dư Thiên nhiều lần ra hiệu ngầm nếu tôi cần giúp đỡ thì cứ mở miệng nhờ
vả, tôi đều từ chối tất cả. Bởi vì người đó là Trương Mật, bất luận cô
ta có nhắm vào tôi mà hành hạ thế nào, tôi cũng không nhận thua.
Điều khiến tôi bất ngờ là, ở bên ngoài văn phòng tôi gặp được Lộ Phi, trên
tay cậu ta cầm bữa sáng, tôi đoán là mua cho Trương Mật. Tôi nhìn cậu ta cười một cái rồi nói chào buổi sáng. Lộ Phi từng nói tôi là kẻ phản
nghịch với anh, còn bây giờ cuối cùng tôi có thể bình thản đối mặt với
cậu ta.
Tôi không còn Tôi đã không còn đoán được lúc này cậu ta có đau lòng hay không.
Chúng tôi cùng đi đến trước cửa thang máy, khi tôi ấn nút thang máy thì cậu ta kinh ngạc hỏi tôi, "Em làm ở công ty này à?"
"Phải, Trương Mật là cấp trên của em." Nói câu ấy, tôi không hề có ý châm
chọc, chỉ có điều dùng chất giọng che giấu sự độ lượng của mình, "Bây
giờ bọn em gặp mặt nhau rất tốt."
Sau câu nói dối của tôi, Lộ Phi ngoại trừ im lặng, thì không nói gì khác.
Khi thang máy dừng lại, cậu ta đi phía sau cách tôi một khoảng xa rồi mới
vào công ty. Cảnh tượng ấy khiến tôi khẽ thở dài vì cảm thấy khó hiểu.
Thế là tôi cũng chờ anh từ phòng làm việc của Trương Mật đi ra rồi mới
vào.
Lúc gõ cửa tôi đang suy nghĩ xem tôi phải đối mặt với những khó
khăn gì, thì Trương Mật không thèm nhìn tôi cứ thế ném một chồng tài
liệu bằng tiếng Anh đến trước mặt tôi.
"Dịch mấy thứ này ra tiếng Trung, trước khi tan làm thì nộp cho tôi."
"Tôi biết rồi, còn có chuyện gì khác không?"
Trương Mật ngẩng đầu, "Lấy hoa hồng bạn trai tôi vừa tặng cắm vào lọ."
"Được rồi."
Lúc tôi và Lộ Phi cùng đến thì trong tay cậu ta vốn dĩ không có hoa, mà vào khoảng thời gian này cửa hàng hoa cũng không có khả năng mở cửa, Trương Mật vì muốn kích động tôi mà bắt đầu lừa mình dối người, tôi không biết có nên thương hại cô ấy không.
Sau khi cắm hoa vào lọ tôi quay
lại phòng làm việc, dịch tài liệu từ tiếng Anh sang tiếng Trung không hề khó khăn, nhưng vấn đề chính là, một phần có đến mấy chục trang, chỉnh
sửa toàn bộ e rằng đến sáng mai mới xong.
Mà lúc này đột nhiên Dư Thiên gọi điện cho tôi, tôi nói qua loa mấy câu lấy lệ với anh ta, khi
chuẩn bị ngắt máy, trong phòng làm việc vang lên tiếng máy bay riêng, Dư Thiên nghe ra đó là tiếng máy bay riêng của công ty.
"Cô đang ở công ty?"
"Ừ, tăng ca."
"Cô chạm mặt Trương Mật?"
"Dư tổng đang nói gì vậy, đó là bạn cùng phòng của tôi đấy." Tôi nói ra ba
chữ bạn cùng phòng mà răng phải cắn chặt lại, chuyện tôi không hợp với
Trương Mật thật ra thì cũng không cần phải giấu giếm.