Ngải Lị dỗ dành tôi đi dọc theo bờ sông rất lâu, cho đến khi trời đen
kịt, tôi mới nhớ ra con sông này vốn dĩ không có điểm cuối. Ánh đèn nê
ông chiếu sáng đập vào mắt tôi, có lẽ do nước mắt quá nhiều, những hình
ảnh khúc xã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần khiến hình ảnh xinh
đẹp cũng trở nên nhức mắt.
"Thẩm Lam, dáng vẻ buồn thảm của cậu bây giờ thật khó chấp nhận được."
Ngải Lị kéo tay tôi đến ngồi xuống bên cạnh bờ sông, ngày trước mỗi lần gây
gổ cùng Lộ Phi mọi thứ đều như vậy, khóc đến mình mẩy mỏi nhừ, sau đó
đến bờ sông cùng Ngải Lị, cuối cùng Lộ Phi tìm được tôi rất nhanh, sau
đó hoảng loạn nói lời xin lỗi.
Tôi với Ngải Lị cùng nhau cười nhạo cậu ta. Khi đó quả thật rất cảm động.
Có thể Đồng Tiểu Táp không tìm được tôi, giống như tôi không biết quá khứ
của anh và Lâm Sa vậy, hóa ra chúng tôi ngảy cả những chuyện thân quen
cũng chưa nói với nhau. Thế nên anh không tin tôi, cùng là điều đương
nhiên.
Nghĩ vậy, tôi có hơi buồn cười.
"Ngải Lị, chúng ta về thôi!"
"Về?"
"Ừ." Tôi gật đầu, "Mình đi dọn đồ, cậu sẽ thu nhặt mình chứ?"
Ngải Lị vỗ vai tôi, tôi tìm thấy trong mắt cô ấy chút thương hai và đau
lòng, thế là tôi dựa vào vai cô ấy lại bắt đầu một trận khóc tỉ tê.
Khi chúng tôi trở về căn nhà không có ai, trong phòng khách tối om, chỉ còn lại ánh đèn chợt lóe trên năm cái máy tính. Tôi nhớ đến cái hình dán
nhỏ trên máy tính của Đồng Tiểu Táp, rốt cuộc cũng hiểu lí do trong đó.
Ngải Lị dùng sức nắm tay tôi, "Có mình ở đây."
"Ừ." Tôi gật gù, một tháng bên nhau đầy sóng gió nối tiếp vẫn khiến tôi chọn cách biết khó mà lui.
Lúc thu dọn đồ đạc tôi nhận ra hành lý của mình trở nên rất nhiều, rất
nhiều đồ đều do Đồng Tiểu Táp mua cho tôi, cảnh tượng chúng tôi cùng
nhau đi dạo phố hiện lên trong đầu tôi, khi đó tôi tùy hứng như vậy khó
trách Đồng Tiểu Táp lại nghĩ tôi đẩy Lâm Sa.Tôi định nói gì đó, bỗng
nhiên cảm thấy cổ tay bị ai đó nhẹ nhàng kéo lại, nhiệt độ cơ thể lành
lạnh, là Đồng Tiểu Táp. Tôi tự cười chính cái suy nghĩ đụng chạm nhạy
cảm của anh với tôi.
"Thẩm Lam."
"Sao anh lại về đây?" Tôi xoay người cười châm biếm, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, nhưng lại dùng thái độ cứng rắn kéo giãn khoảng cách giữa chúng tôi.
Khi rút cánh tay về, tôi nhìn thấy hàng lông mày của Đồng Tiểu Táp giật
giật.
"Xin lỗi, Lâm Sa nói với anh rồi, là anh trách lầm em. Anh -- "
"Không sao."
Tôi hào phóng tha thứ, sau đó xoay người tiếp tục thu dọn đồ đạc, tôi chỉ
mở một ngọn đèn bàn nhỏ, trong phòng rất mờ ảo, tôi không biết Đồng Tiểu Táp có thấy tôi đã nhét những thứ anh cho tôi vào hay không.
Sau khi kéo khóa rương hành lý lại, tôi thấy Đồng Tiểu Táp vẫn đứng yên tại chỗ.
Sự sầu não trong mắt anh hiện rõ, đó cũng là biểu cảm khi lần đầu tiên tôi gặp anh trong căn nhà này, anh siết chặt từng ngón tay, môi nhếch lên.
"Thẩm Lam, đừng đi."
Nghe được câu nói ấy, tôi đã kéo rương hành lý đến trước cửa phòng. Tôi đột
nhiên nghĩ đến vết thương trên người Đồng Tiểu Táp, không tự chủ mà bước chân chợt chậm lại.
Tôi cho rằng mình không chú ý, vì vậy Động
Tiểu Táp có cơ hội đuổi theo kịp, sau đó ôm tôi từ phía sau. Tôi muốn né tránh, nhưng tầng mồ hôi rịn ra trên người anh khiến tôi cảm thấy anh
đang chịu đựng cơn đau.
Có lẽ chuyện đến nước này lại là một sự
chuyển biến mới. Tiếc là một cơn gió không lớn lắm thổi ùa vào, cánh cửa phòng vệ sinh khép hờ sau lưng chúng tôi bị thổi tung.
Cả tôi và Đồng Tiểu Táp đồng thời quay đầu, nhìn đến giá treo, chính là cái áo
khoác của Dư Thiên mà ngày hôm đó tôi trùm trên người mình.