Thời điểm tới Thượng Hà
Viên, quả nhiên đã là giữa trưa, Giản Song thấy Dương Vi đứng một bên
lén lét lút lút mà bấm di động, đi qua hỏi: "Cậu đang làm cái gì vậy?"
Dương Vi vừa lúc gửi tin nhắn đi, Giản Song nhìn tên người nhận, nhướng mày: " Không phải cậu cùng Kỳ giáo sư ly hôn rồi sao? Vẫn còn nhắn tin cho
người ta báo cáo hành trình?"
Dương Vi cất điện thoại, quay qua cô cười cười: "Bởi vì mình nói cho anh ấy người lái xe là cậu."
Giản Song: "..."
"Cậu chiều nay tự mình bắt xe bus công cộng mà về." Giản Song mỉm cười đáp lễ, lôi kéo Hạ Dĩnh vào cổng chính.
Thượng Hà Viên có một vài khu vườn, Dương Vi đi theo Giản Song cùng Hạ Dĩnh từ vườn hoa hồng đi ra, lại đến một khu vườn khác.
"Bên này là hoa gì vậy? Thật xinh đẹp a!" Giản Song giơ camera điện thoại
chụp cận cảnh mấy bông hoa đủ màu sắc trước mặt, " Các cậu có thấy rất
giống bắp không?"
Dương Vi giật giật khoé miệng: "Vừa rồi ngoài cửa viết là hoa lỗ băng."
Giản Song xoay người đem camera đưa cho Dương Vi, kéo Hạ Dĩnh đứng bên rìa:" Chụp cho tụi mình bức ảnh đi." Dương Vi chịu thương chịu khó mà giơ
camera lên giúp các cô chụp ảnh, một nam sinh cao ráo đẹp trai bên cạnh
đi đến, có chút thẹn thùng mà nói với Dương Vi: " Ngại quá, cô có thể
chụp giúp tôi một tấm hình được không?"
Nam sinh chỉ chỉ phía
sau, nơi đó còn có hai cậu nam sinh khác, đang cười tủm tỉm mà nhìn bọn
họ. Giản Song đi tới, đem máy ảnh trong tay nam sinh nhét vào tay Hạ
Dĩnh:" Cô ấy kết hôn mất rồi, người này vẫn còn độc thân, anh còn có
chút hi vọng."
...
Giản Song nói lời này xong, ba người
đều trở nên xấu hổ, Hạ Dĩnh đi qua giúp bọn họ chụp ảnh, rất nhanh đã
quay trở lại. Giản Song lấm la lấm lét hỏi:" Thế nào? Nhìn qua vẫn là
sinh viên, tiểu thịt tươi nha."
"Mình không thích con trai ít
tuổi hơn mình đâu." Hạ Dĩnh đối với cô chắp tay cúi chào thủ thế. Giản
Song không tán đồng nói:" Chỉ có tình yêu mới có thể nhanh chóng chữa
khỏi sự thương tâm do thủ trưởng cậu gây ra, đừng có bắt bẻ vậy."
Hạ Dĩnh đối với cô cười cười, kéo Dương Vi đi trước. Giản Song còn ở phía
sau tận tình khuyên bảo: " Cậu nói xem, lần gần nhất cậu nắm tay là khi
nào?"
Hạ Dĩnh:"..."
Giản Song lại nhìn Dương Vi: "Cậu hẳn là cũng chưa từng được Kỳ giáo sư nắm tay đúng không? Anh ta vừa nhìn
đã biết là kiểu người trực tiếp giải quyết trên giường rồi."
Dương Vi: "......"
Tuy rằng rất muốn phản bác, nhưng là hoàn toàn không thể nào phản bác.
"Phụ nữ giống như hoa tươi vậy, phải được yêu thương chiều chuộng mới nở rộ
tươi đẹp, cậu hiểu không? " Giản Song nói đến thâm tình, lại chỉ vào một vườn hoa lỗ băng đang nở rộ.Dương Vi cùng Hạ Dĩnh không có cùng Giản Song nói lí, lập tức chuồn đi. Bên
ngoài cổng có bán hoa tươi, Giản Song đi qua ngắm một hồi, dường như nhớ tới cái gì, đối với Dương Vi nói: " Đúng rồi, mình thấy cậu phát hình
hoa hồng trên Weibo, là được tặng sao?
"Đúng vậy."
" Cậu
tự nhiên còn giữ hoa trong nhà cắm lên, thật không dễ dàng a."Giản Song
lại nghĩ đến câu thơ lưu loát trên weibo, lộ ra một biểu tình khó có thể tin được: "Chẳng lẽ là sức mạnh tình yêu? "
Dương Vi nói: " Mình cảm thấy hẳn là sức mạnh của lửa và nước."
Giản Song còn cảm thán Dương Vi không hiểu phong tình, tiểu ca trong tiệm
bán hoa đột nhiên cầm một bông hồng đưa cho Hạ Dĩnh. Hạ Dĩnh sửng sốt
một chút, đối với tiểu ca kia hơi mỉm cười:" Bông này giá bao nhiêu
vậy?"
Tiểu ca nói:" Cô cười như vậy là đủ thanh toán rồi."
Mặt Hạ Dĩnh tức khắc liền có chút đỏ, Giản Song nhìn như là nhìn loài động
vật quý hiếm: Thiên a! Hiện tại những người đàn ông biết nói lời âu yếm
như vậy đang bên lề tuyệt chủng rồi!"
Tiểu ca đối với Hạ Dĩnh cười cười, nói:" Cô cười lên nhìn thật đẹp, hẳn là hay cười rồi."
Hạ Dĩnh có chút co quắp mà ném ra câu cảm ơn, liền chạy ra khỏi tiệm hoa.
Giản Song cùng Dương Vi đi bên cạnh, miệng còn nói bóng gió: " Vừa rồi
tiểu ca bán hoa kia nhất định là đối với cậu có ý tứ, cậu thật sự không
tính phát triển sao?"
Hạ Dĩnh không nói chuyện, Giản Song tiếp
tục nói:" Cậu nói anh ta có phải tra cứu được mấy lời âu yếm như vậy
trong bách khoa toàn thư không? Nga, mình nghe nói dùng Google phiên
dịch mấy câu ngạn ngữ sang tiếng Nga, lại tiếp tục dịch qua nghĩa gốc
tiếng Tây Ban Nha, Ả Rập lung tung, cuối cùng dịch lại tiếng Trung mới
nặn ra được một câu thơ tình."
Dương Vi kinh ngạc nói: "Thật vậy sao?"
" Mình chưa có thử qua, cậu có thể trở về thử xem."
Dương Vi giật giật lông mày, giáo sư Kỳ có thể thử một lần, như vậy cũng tương đương với một phép giải phương trình rồi.
Đi ở phía trước, Hạ Dĩnh đột nhiên dừng lại, quay đầu đưa cho các cô một tấm danh thiếp: " Vừa rồi kẹp cạnh bông hoa này."
Giản Song lấy danh thiếp, chính là địa chỉ của tiệm hoa kia cùng phương thức liên hệ, cô nhướng mày, nặng nề mà chụp vai Hạ Dĩnh: " Thiếu nữ dũng
cảm, không cần đoán ý! Mùa xuân tới rồi, cậu còn chần chờ gì nữa."
Cuối cùng Hạ Dĩnh vẫn là không trở về tìm tiểu ca bán hoa kia, ba người đi
cũng mệt, ở ven đường vào một tiệm ăn vặt liền ngồi xuống.
Giản
Song trong tay cầm đôi đũa mân mê, đối với Hạ Dĩnh nói: " Lại nói tiếp,
lúc đi học Vi Vi nhi tuy rằng là hoa khôi của chúng ta, nhưng không phải bí thư chi đoàn vẫn luôn thích cậu hay sao? Mình nhớ rõ cậu ta còn ở
dưới kí túc xá đốt nến tỏ tình với cậu nha."
Hạ Dĩnh bĩu môi:" Cuối cùng mình bị bác gái quản lí kí túc nói nguyên một tuần."
P/s: mình trở lại rồi đây, mình thi đại học xong rồiiiiii