Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Vào thư phòng, ngọc bội được đưa đến trước mặt Từ Hồi.
Từ Oản cúi đầu, rũ mắt xuống, vẻ mặt tha thiết.
Từ Hồi cầm ngọc bội, nhìn một lát rồi ngồi cạnh bàn: "Đây là cái gì?"
Từ Oản mỉm cười: "Là ngọc bội trên người tiểu Điện hạ Đông cung, con
muốn quay lại Đông cung, lúc trước mẫu thân làm thế nào đưa con đến được đó, bây giờ có thể đưa con quay lại không?"
Vuốt ve ngọc bội trong lòng bàn tay, Từ Hồi bật cười: "Làm sao con biết năm đó là ta đưa con đến Đông cung?"
Từ Oản đứng cạnh nàng, lắc cánh tay nàng: "Lúc con nhỏ thì không biết,
nhưng bây giờ nghĩ lại thì sẽ hiểu, mọi chuyện đều đã được mẫu thân an
bài sẵn."
Từ Hồi kinh ngạc nhìn Từ Oản: "Lẽ nào không phải là phụ thân con đưa con đến Đông cung à, tại sao lại nghĩ là ta?"
Nhắc đến phụ thân, Từ Oản khó tránh khỏi nhiều chuyện: "Cũng đã mấy
ngày, người vẫn còn giận dỗi phụ thân à?(d.đ+le^quy@don) Không thấy
người hỏi thăm ông ấy một câu, hôm nay con gặp ông ấy, râu ria xồm xoàm, mấy ngày nay bận rộn chuyện mua trạch viện, thật sự rất vất vả, trông
rất mệt mỏi."
Từ Hồi không muốn nhiều lời, chỉ mỉm cười: "Ai bảo hắn suốt ngày suy
nghĩ vớ vẩn, mệt mỏi cũng đáng đời, hắn không mệt thì ai mệt!"
Từ Oản lại muốn hỏi, mẫu thân nàng lại không cho hỏi, chỉ nói trong lòng hiểu rõ.
Nghĩ đến Đông cung, Từ Hồi lắc đầu: "Năm ấy khác với bây giờ, khi đó Cố
Thanh Thành chủ động đề cập đến, cho con đến Đông cung cũng là bất đắc
dĩ, ta không có ở kinh thành, phụ thân con lại không đáng tin cậy đương
nhiên là muốn đưa con đến chỗ an toàn. Bây giờ kinh thành bất ổn, Đông
cung lại lắm thị phi, con đến đó làm gì?"
Ra là hắn, Đông cung thật sự là nơi tránh nạn tốt.
Ngay cả nhiều năm sau, Nhị Hoàng tử Tam hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nơi đó vẫn rất yên ổn.
Từ Oản không cách nào nói chuyện sau này, nhất thời cũng không nghĩ ra
giải thích gì tốt, chỉ nói mình muốn làm nữ quan, không muốn phụ thân và mẫu thân bị người ta khi dễ.
Từ Hồi rất vui mừng, tháo từ thắt lưng hai miếng ngọc bội.
Hai miếng ngọc bội này thật sự đã xuất hiện từ rất lâu, từ khi nàng có
trí nhớ, đã nhìn thấy mẫu thân đeo trên người, phụ thân nàng cũng từng
ngầm phê bình chuyện này, nhưng về sau lại không để ý đến nữa.
Ba khối ngọc bội đặt vào lòng bàn tay Từ Oản, cả người Từ Hồi thoải mái
dựa vào ghế: "Tạm thời chúng ta sẽ không thể rời kinh, đã quen đi lại
bên ngoài, về đến nhà lại thấy không quen, con giữ hai khối ngọc bội
này, đeo trên người. Chuyện con muốn làm, cứ đi làm, đừng sống uổng phí, muốn đến Đông cung cũng có thể, mẫu thân tìm người đưa con vào, đừng
nhờ Cố Thanh Thành."
Từ Oản xoay người ngồi xuống, cầm hai khối ngọc bội nhìn cẩn thận. Từ
Oản đeo hai khối ngọc bội lên thắt lưng, vỗ vỗ, khiến mấy khối ngọc bội
chạm vào nhau vang lên tiếng leng keng, âm thanh nghe rất êm tai: "Đây
là ai tặng cho người, có ý nghĩa gì đặc biệt à?"
Từ Hồi đeo ngọc bội đã quen, bỗng dưng tháo ra khiến thắt lưng có chút trống rỗng.
Nhìn dung nhan xinh đẹp của nữ nhi, không khỏi nhớ lại thời điểm bản
thân còn là thiếu nữ, thở thật dài: "Là sư phụ ta, hai khối ngọc bội này là di vật năm đó sư phụ để lại cho ta và sư huynh, nhưng về sau lại đưa hết cho ta, giờ đưa con đeo, lúc cần thiết có thể sẽ hữu dụng."
Từ Oản suy nghĩ một chút, vừa cẩn thận đeo lên thắt lưng, vừa không nhịn được hỏi: "Mẫu thân, tại sao đến Đông cung lại không cần nhờ Cố Đại
công tử? Sao vậy ạ?"
Từ Hồi xoa trán: "Hắn và mấy vị Hoàng tử trong cung rất thân quen, cũng
rất quen thuộc Đông cung, lúc trước còn luôn nói vì trả ơn cứu mạng rồi
quen biết nhau, tối hôm qua bàn chuyện hôn sự với hắn, không ngờ một
chút thể diện cũng không giữ lại cho ta, người này, ta có chút không nắm bắt được, cứ cảm thấy hắn đang giấu diếm chuyện gì, không thể yên tâm."
Thật sự, Lão Thái gia mới qua đời, mẫu thân nàng nhất định sẽ đề cập rất khéo léo chuyện này, người nếu không đồng ý cũng sẽ khéo léo từ chối,
kết quả ngay trước mặt người ta nói người ta quá lùn, không truyền ra
ngoài cũng thì thôi, một cô nương còn chưa xuất giá, bị người nói như
thế, nếu truyền ra sẽ khiến người khác cười đến rụng răng.
Nhưng mà lại nghĩ đến đời trước, thật sự khác biệt.
Hắn hồi kinh trước kỳ hạn, Thiên Tử không tứ hôn, hôn sự Từ gia đề cập đến, kết quả hắn từ chối.
Số mệnh thật sự rất huyền diệu, không biết đã bắt đầu thay đổi từ lúc
nào, Từ Oản suy nghĩ trong lòng, đời trước Từ Vân và biểu ca nàng là tự
định chung thân, vì thế cùng dùng cái chết đe dọa, hai người khó mà bị
chia cắt.
Tại sao đột nhiên lại định Từ Xúc, tiểu biểu tỷ lại muốn kết thân với người khác?
Không đúng, có lẽ, còn chưa đến tình trạng tứ hôn, nhớ đến đây trong
lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, hai người đang nói chuyện, Vương Phu nhân mang theo mấy nha hoàn đến, lúc này sắc mặt bà đã hòa hoãn rất nhiều, cố ý
đến đưa hoa tai bình an cho Từ Hồi, nói là xin được trên miếu, bảo nàng
đeo trên người.(d-đ+l!q^đ) Dĩ nhiên, đưa hoa tai chỉ là một chuyện,
không thể thiếu đến nói chuyện phiếm.
Đầu tiên là nói những chuyện phiền lòng trong nhà, đều do Từ Cẩn Du,
trong lòng rất bực bội, lát sau lại nhắc đến chuyện Cố Thanh Thành cự
tuyệt hôn sự, một bụng lửa giận, mắng một hồi lại nói đến Từ Vân, nói
hai ngày nay nàng như người mất hồn, thật là nữ nhi đã lớn không thể giữ lại, hôn sự của nàng vẫn phải để tâm nhiều, phải lo liệu mọi chuyện cho thỏa đáng.
Từ Vân quả thực có chút lạ, Từ Oản nghe không nổi những chuyện lảm nhảm
của nữ nhân, nói với mẫu thân một tiếng, vội vàng lui ra ngoài, nhớ đến
chuyện tiểu biểu tỷ giao phó, nhanh chóng đi về phòng.
Hồng Châu và Hồng Phúc đang mài bột thuốc, vừa nói chuyện phiếm với
nhau, Từ Oản trêu chọc Triệu Tu ở cửa một lát, rồi để Hoa Quế dẫn hài tử ra ngoài chơi, túi thơm để trên gối, nàng đi nhanh đến, đưa tay cầm
lấy, rồi ngồi xuống giường.
Hôm qua cầm trong tay cũng không nhìn kỹ, Từ Vân thần thần bí bí như thế, nàng không khỏi sinh nghi.
Mặt trước thêu lá sen và hoa sen, tú công cũng mã mã hổ hổ*, không nhìn
ra cái gì, lật qua, mặt sau là uyên ương nghịch nước, nàng nhìn một hồi
rồi suy nghĩ, mở túi thơm ra, kéo nút thắt bằng dây đỏ ra, đã nhìn ra
được đầu mối.
*mã mã hổ hổ: thường được dùng khi mô tả ai đó không cẩn thận, làm việc qua loa hoặc một sự việc