Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 17: Miêu Nhi


trướctiếp

Cung điện đèn sáng rực rỡ, ánh sáng xuyên qua tường thành sừng sững hắt ra ngoài.

Giữa ban ngày trời mưa một trận, đến trưa mặt trời ló dạng, buổi tối trăng sáng, sao giăng đầy trời, thời tiết cũng tương đối tốt, Hồng Vân ngồi trên càng xe khoang tay ngồi ngắm trời đêm, cả người cũng cuộn lại thành một khối.

Thật ra đã đợi ở cổng thành này hơn hai canh giờ rồi nên người cũng thấm lạnh.

Mưa thu vừa hết, buổi tối vẫn rất lạnh, thấy cổng thành vẫn đóng im ỉm, thật sự không nhịn được quay đầu lại nâng màn xe lên, ánh trăng chiếu vào bên trong xe, Từ Phượng bạch một thân trắng thuần, một tay chống trường kiếm, một tay đặt trên đùi, Hồng Vân nhướng mày nhìn hắn.

Hồng Vân than thở: "Tướng quân, cổng thành vẫn không mở, hay là chúng ta về đi!"

Từ Phượng Bạch vẫn điềm nhiên: "Tiếp tục chờ."

Xe ngựa của Lý Thăng vừa dừng ở cửa, Từ Phượng nhìn thấy, vẫn tiếp tục đợi.

Biết khuyên cũng vô ích nên Hồng Vân hạ màn xe rồi xuống đi dạo, lát sau, cửa cung mở ra, một đội thị vệ đi ra trước mới thấy Lý Thăng đang được người dìu đỡ từ trong đó đi ra.

Tiểu thái giám xách đèn, Hồng Vân nhận ra, lập tức đi tới.

Hồng Vân bị thị vệ cản lại, nàng vội vàng quỳ xuống, hướng về phía Lý thăng kêu lên: "Điện hạ! Điện hạ là nô tì, Hồng Vân a!"

Vừa nghe là người của hắn, Lý Thăng liền đi tới: "Hồng Vân, sao ngươi lại tới đây?"

Hắn vẫn còn mặc triều phục, gọi Hồng Vân tới.

Hồng Vân đứng lên quay đầu liếc nhìn về hướng xe ngựa: "Chủ tử nhà nô tì xin diện kiến Điện hạ, đã chờ ở đây hơn hai canh giờ rồi."

Lý thăng nhíu mày, sắc mặt không lo: "Ai làm hắn phải chờ lâu như vậy?"

Nói rồi hắn lệnh cho thị vệ ở đó chờ, một mình đi về hướng xe ngựa d’đ/l/q’d của Từ gia, trên xe yên tĩnh đến kỳ lạ, nam nhân đưa tay vén rèm xe rồi liền đẩy qua một bên, sắc mặt hắn nhu hòa, đáy mắt còn có ý cười, nhưng rất nhanh ý cười cũng biến mất.

Từ Phượng Bạch vẫn ngồi không nhúc nhích.

Lý thăng bước vào trong xe, thản nhiên nhìn hắn: "Đợi rất lâu rồi sao? Có chuyện gì cứ sai Hồng Vân đến truyền lời, việc gì phải đợi như thế. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, Từ Phượng đã động thủ ép hắn vào thành xe, ấn trường kiếm kề ngay bên cổ hắn, cả người Lý Thăng bị đập mạnh vào thành xe, rèm cửa sổ run lên rồi rất nhanh lại rơi xuống.

Bên ngoài không hề hay biết trong xe đang xảy ra chuyện gì, Lý Thăng giận quá hóa cười: "Cẩn thận chút, đừng để người bên ngoài nhìn thấy."

Từ Phượng Bạch không để ý đến hắn, mặt lộ vẻ tức giận: "Lý Thăng, là ngươi làm sao?"

Thật điên rồ, hắn đáp không được tự nhiên: "Ta làm cái gì, hôm nay thượng triều ta bị phụ hoàng trách mắng, xong phải hầu hạ người đến tối, giờ cả người đều đau, vậy mà ngươi còn hỏi tội ta ư?"

Từ Phượng Bạch nhìn vào mắt hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện đội vận lương chôn xác dưới sơn cốc, ta hỏi ngươi, là ngươi làm sao?"

Trường kiếm bên cổ hắn càng dụng thêm lực ấn vào, Lý Thăng nghiêm mặt: "Đội vận lương không còn người nào sống sót, phụ hoàng vô cùng giận dữ, ngươi bây giờ tới hỏi ta, là ta làm sao? Ta sao phải làm ra loại chuyện như vậy?" Hắn bình tĩnh suy nghĩ rồi như bừng tỉnh hiểu ra, "A! Triệu Lan Chi thoát chết trở về, ngươi cho là ta muốn giết hắn nên mới đến tìm ta."

Từ Phượng Bạch vẫn dùng lực cổ tay: "Không phải sao? Ta cảnh cáo ngươi đừng có động tới hắn."

Sắc mặt Lý Thăng sa sầm, một tay đỡ vỏ kiếm.

"Ta ban kiếm cho ngươi, là vì trọng ngươi...ngươi lại vì người khác mà đem nó đến bức ta?"

"Hắn là phụ thân của A Man, không phải người ngoài, nếu hôm nay người trong quan tài là hắn, e là ta đã rút kiếm ra rồi."

Bốn mắt nhìn nhau, Lý thăng cười lạnh thành tiếng, hắn trực tiếp bắt được hai tay Từ Phượng, trường kiếm đột nhiên được rút ra, vỏ kiếm rơi xuống một bên, trong xe chỉ treo một ngọn đèn nhỏ tỏa ánh sáng mờ mờ, cả hai nhìn nhau, có thể nhìn rõ sắc mặt nhau, ai cũng đang giận dữ.

Lý Thăng nghiêng người ngồi xuống rồi buông tay: "Ta giúp ngươi rút kiếm rồi, nếu ngươi vì hắn, không bằng giết ta đi."

Nói xong hắn nghiêng người về phía trước, không để ý đến mũi kiếm đang chĩa vào ngực.

Từ Phượng Bạch tiện tay nhặt vỏ kiếm lên, tra lại vào vỏ: "Được, vài chục năm làm bằng hữu, ta tin Điện hạ."

Sắc mặt hắn hơi chùng xuống, vẫn ngồi thẳng như thế, Lý Thăng cụp mi nhìn xuống: "Ngươi cũng biết là vài chục năm rồi, ta lại đi lừa gạt ngươi? Lúc đó ngươi nói cả đời này phu thê gì cũng không thể, rồi không gặp nhau nữa, ta cũng không gặp ngươi. Ngươi chinh chiến bên ngoài, ta chỉ có thể ở trong triều nhung nhớ ngươi...ngươi làm như ta không muốn giết cái tên họ Triệu đó ư? Mỗi lần nhìn thấy A Man là ta chỉ muốn giết hắn, hắn lại dám đụng đến ngươi, nhưng ngươi là thần tử, ngươi vì A Man, không thể quay lại như trước kia nữa, còn ta trước giờ chỉ một lòng vì ngươi."

Hắn phất tay áo lên: "Ta một lòng vì ngươi...ngươi lại nghi ngờ ta, hắn có tài đức gì mà khiến ngươi làm ta đau lòng như vậy!"

Lý Thăng tức giận đứng lên, hung hăng vén màn xe rồi bước xuống mà không quay đầu lại.

Hồng Vân vẫn đứng một bên nhìn trừng trừng thật lâu, thấy người đi ra, liền tới thi lễ, chợt thấy người chỉ phất tay áo đi qua, sắc mặt thế nên không dám hỏi nữa, vội vàng quay lại xe


trướctiếp