Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 13: Vệ Hành


trướctiếp

Trời mưa đến nửa đêm mới ngưng, Từ Oản vừa về liền vội vàng tắm nước nóng, Hoa Quế chỉ sợ nàng bị cảm lạnh nên cho nàng ăn ít súp nóng đến tê lưỡi. Ban đêm trời vẫn sấm sét đì đùng nên nàng kêu Hồng Châu đến ngủ cùng, thế mới biết Hồng châu còn nhát gan hơn cả nàng, người cứ run lẩy bẩy, miệng thì thào cầu xin trời đừng sấm sét nữa.

Từ Oản không ngủ được, liền lấy xúc xắc ra chơi cùng Hồng Châu.

Đơn giản là ném xuống rồi đếm, so lớn nhỏ, hai nguời cứ chơi rất lâu, đến lúc mưa tạnh hẳn, hết cả sấm sét, cả hai mới cùng ngả ra giường ngủ thiếp đi.

Từ Oản nằm mơ, trong mơ nàng không phân biệt được đâu là thực, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng hình ngồi ở bên giường nhìn nàng, hỏi nàng có thích vương phủ không? Nàng nói không thích. Lát sau, hắn lại ngồi ở phía trước cửa sổ làm công vụ, cũng không thèm nhìn nàng một cái, nàng nằm trên giường đọc sách, nhớ tới lại không kìm được. Ngày rồi lại đêm, vật đổi sao dời, cũng không biết từ khi nào lại thấy hắn từ bên ngoài mang đến một con mèo, nhỏ như nắm tuyết, nàng liền ôm vào lòng, rất thích thú. Là mộng sao?

"A Man, nàng thích vương phủ sao?"

"Thích."

Bên ngoài mặt trời lên cao rực rỡ, nàng đang đứng bên bờ ao.

Trong ao chỉ có đá, không có nước.

Hắn lặng lẽ đến gần, tiểu nha hoàn che miệng chạy đi, nàng nói: "Đáng tiếc nơi này không có nước, nếu là có nước, năm sau lúc nào ấm áp có thể nuôi cá, cho cá ăn."

Hắn tiến lên cúi đầu nhìn nàng: "Đơn giản thôi mà, dẫn nước vào là được thôi."

Từ Oản vừa cúi đầu, trong ao đột nhiên đầy nước, có một người nổi lên mặt nước, nàng lập tức cảm giác hít thở không thông, cả kinh chỉ chỉ vào trong ao: "Đây là cái gì?"

Giọng của nữ nhân tựa như ngay bên tai, giống như là An Bình công chúa, lại không giống: "Đó không phải là ngươi sao?"

Lời vừa thốt ra, Từ Oản liền rơi phịch một cái xuống nước, nàng kinh hoàng la lên, chân đạp giãy giụa rồi tỉnh lại.

Nàng mở mắt thì thấy Hoa Quế đang vỗ nàng cánh tay kêu nàng: "Tiểu thư mau tỉnh dậy!"

Hồng Châu đã ăn vận chỉnh tề, đang rửa mặt.

Từ Oản từ từ ngồi dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, tim đập dồn dập.

Thể nào lại đột nhiên mơ thấy những chuyện như thế, quên mất quên mất, a di đà Phật a di đà Phật. . . . . .

Vừa nghe tiếng kêu meo meo, con mèo nhỏ liền nhảy vào lòng nàng, cảm giác mềm mại làm nàng bớt kinh hoảng, mèo con khẽ cạ móng vuốt vào nàng, thật đáng yêu, nàng ôm Miêu nhi xoay người bước xuống giường.

Rửa mặt, ăn điểm tâm xong thì Bình nhi truyền lời tới.

Nói là trong kinh thành mở học viện cho nữ học, trong phủ đang gọi các tiểu thư cùng đi học.

Trước khi đi, phủ viện sẽ tìm một tiên sinh dạy trước chút chữ nghía, nghe nói đang ở Tây Sương Phòng, thư phòng bên cạnh Liễu gia Cái..., tất cả đều đi qua đấy.

Từ Oản rất vui mừng, đặc biệt vận thanh sam, bên trong quần áo dễ dàng đi lại, giờ nàng trở thành tiểu Học sĩ rồi, Hoa Quế trước sau như một vẫn búi tóc cho nàng như mọi khi, nàng soi mình trong gương, đưa tay day ấn đường rồi mỉm cười.

Khi bước ra cửa, Tiểu Bạch lại chạy theo.

Mèo nhỏ theo sát phía sau nàng, Từ Oản không thể mang nó theo được nên bảo Hoa Quế ôm vào trong nhà.

Đêm qua mưa thu, mặt đất còn ẩm ướt, nàng cẩn thận đi đến thanh chuyên đường, mới đi ra khỏi viện thì nhìn thấy Từ Vân đang đứng tựa vào người Hồng Liễu, dáng vẻ không được nghiêm chỉnh, ngước mắt nhìn thấy nàng, liền đứng thẳng bước nhanh tới.

Tỷ muội ta cùng đi đi, Từ Vân kéo tay Từ Oản: "A Man, ta phiền quá à!"

Đi được hai bước, bỏ đám nha hoàn lại đằng sau: "Phiền cái gì?"

Từ Vân than thở, kề tai Từ Oản nói nhỏ: "Tối hôm qua phụ mẫu ta bàn đến hôn sự của ta rồi, ta chỉ mới lớn, làm gì phải định hôn gấp gáp như vậy, còn nói cái gì mà trời ban cơ hội tốt, phiền chết đi được ~"

Từ Oản không rõ chân tướng, chỉ nhắm đến trọng điểm: "Trời ban cơ hội tốt là sao?"

Từ Vân lại thở dài: "Hôm qua sắp tối thì trời mưa, phụ thân ta nói với a nương, có một công tử tên là Vệ Hành đến chỗ tiểu trạch, kết cục là bị mắc mưa nên ở lại, chưa có đi về, a nương ta mới nói nhi tử của công chúa từ nhỏ số mệnh đã không tốt, nói không


trướctiếp