"Kiều Ngôn Hi, rốt
cuộc cậu nghĩ gì vậy? Lẽ nào tớ không có chút gì khiến cậu lưu luyến?"
Khương Thành Ngọc gần như rít từ kẽ răng, cậu sợ nghe được đáp án phủ
định từ cô, nhưng vẫn muốn hỏi, bởi vì cậu không có lòng tin, một chút
lòng tin cũng không có. Nếu cô đã dễ dàng nói chia tay như thế thì đã
nói lên cậu hoàn toàn không có bước vào trái tim cô.
Trong đầu Kiều Ngôn Hi rối loạn, cô quyết định muốn chia tay là vì cô
cảm thấy cậu không yêu cô như cô nghĩ, còn cô đã lấy hết tấm lòng mình
dành cho cậu. Cô sợ cảm giác ấy, cho nên cô mới quyết định chia tay.
Nhưng nhìn cậu đau lòng, tim cô như bị dao cứa, không chút nghĩ ngợi
chạy về phía cậu. Hơn thế, lồng ngực cậu càng làm cô mê muội, khoảnh
khắc được cậu ôm, cô mới cảm nhận được sự yên tâm.
"Quả nhiên, cậu chưa từng yêu tớ, có phải không?" Đáy mắt Khương Thành
Ngọc phiếm hồng, cậu nhìn chăm chú vào mắt Kiều Ngôn Hi, khao khát được
trông thấy trái tim cô. Vì sao, cậu toàn tâm toàn ý yêu cô, không có một chút suy nghĩ gian dối, nhưng cô lại chưa từng yêu cậu, điều này làm
sao mà cậu chịu nổi?
Cậu vốn cho rằng, không có gì là vấn đề, chỉ cần họ yêu nhau, nhưng rồi
cậu phát hiện, chỉ có mình cậu đang yêu, mà cô, rốt cuộc dùng tình cảm
gì đón nhận tình yêu của cậu? Thương hại, tức cười hay là gì khác? Cậu
không dám nghĩ nữa.
"Không phải! Tớ không như thế! Khương Thành Ngọc, cậu có còn lương tâm
không vậy? Tớ không yêu cậu, tớ không yêu cậu mà lại quan tâm đến cậu?
Không yêu cậu mà lo nghĩ vì cậu? Không yêu cậu mà mỗi giây mỗi phút đều
nhớ cậu? Không yêu cậu mà thấy không vui vì cậu ngồi chung với một cô
gái khác?" Nước mắt Kiều Ngôn Hi không ngừng trào ra. Cậu có thể nói cô
không tốt, nhưng cậu không thể phủ định tình yêu của cô.
"Nếu đã yêu tớ thì tại sao lại muốn chia tay, cậu nói đi?" Khương Thành
Ngọc không có cách nào tin lời cô, cậu không hiểu, nếu cô đã yêu cậu thì sao có thể cam lòng rời khỏi cậu?
"Cậu không tin tớ, điều này còn chưa đủ hay sao?" Cho dù mặt đầy nước
mắt, Kiều Ngôn Hi cũng không chịu cúi đầu, cô quật cường nhìn cậu như
bắt cậu phải nhận thức được sai lầm của mình.
"Tớ... Kiều A Miêu, lúc đó tớ giận quá, tớ thấy cậu và tên kia thân mật, tớ thật sự..." Khương Thành Ngọc không nói được nữa, đúng thế, sao cậu
có thể không tin cô, bọn họ đã nói rõ, phải tin tưởng đối phương, tuyệt
đối không được giấu giếm. Là cậu sai rồi.
"Chút việc nhỏ như vậy cậu đã tức giận, vậy..." Kiều Ngôn Hi chưa nói
hết câu thì Khương Thành Ngọc đã cắt ngang, "Việc nhỏ? Kiều Ngôn Hi, cậu dựa vào người một gã con trai khác là chuyện nhỏ? Vậy cậu nói cho tớ
biết thế nào là việc lớn đi?" Lửa giận của cậu lại bốc lên, rốt cuộc cô
đặt cậu ở đâu? Cậu mới là bạn trai cô, khi xảy ra chuyện vì sao thà tìm
người khác cũng không