"Bà nội, sao bà lại thức sớm như thế chứ, mùa đông thế này thời tiết đâu dễ chịu gì, tại sao bà không nghỉ ngơi nhiều hơn một
chút." Buổi sáng, Kiều Ngôn Hi vừa thức dậy liền phát hiện bà nội đã nấu xong bữa sáng.
"Người già rồi, tự nhiên sẽ dậy sớm thôi, Hi Hi đừng lo lắng, bà nội không mệt mỏi." Bà nội nhìn cháu gái ngoan cười ha ha nói.
"Mẹ, con đã nói lúc con về nhà sẽ nấu cơm mà, sao mẹ lại nấu cơm chứ." Tiếu
Linh nghĩ đến chuyện bà lớn tuổi như vậy còn dậy sớm nấu cơm cho cả nhà
liền khó chịu.
"Mẹ nhàn rỗi không có việc gì làm, vài ngày nữa
con phải đi rồi, thừa dịp mấy ngày rãnh rỗi này cứ tranh thủ nghỉ ngơi,
nhanh, mau tới đây ăn cơm, hai đứa đừng có đứng ngây ra đó, nguội hết
bây giờ." Kiều bà nội đưa cho Tiếu Linh hai chiếc đũa.
"Hi Hi, mẹ mới nhớ ra chuyện này, mẹ hỏi con tại sao đầu tháng ba năm nay con lại
không đi chúc tết, chạy tới nhà dì hai làm gì?" Tiếu Linh vừa ăn vừa
nói.
"Con đi thăm chị." Kiều Ngôn Hi không ngẩng đầu nói.
"Ai chẳng biết con đi thăm chị, mấu chốt là tại sao lại đi vào đầu tháng
ba, hàng năm vào tháng tư mới đi cơ mà, đầu tháng ba con lại không có
mặt ở nhà bác cả để chúc tết, sao con có thể đi tùy tiện như thế, ngày
hôm đó bối bối tìm con suốt đấy." Tiếu Linh nhìn con gái có chút tức
giận.
*bối bối: ý chỉ xưng hô thân mật
Kiều Ngôn Hi đặt chiếc đũa thật mạnh lên bàn: "Tìm con? Tìm con làm gì? Châm chọc khiêu khích chắc?"
"Con bé này sao con có thể nói như thế, nó cũng đâu phải kẻ thù của con."
Tiếu Linh buồn bực, con gái bà sao lại đột nhiên không hiểu chuyện như
thế.
Bối bối là con gái của dì cả Kiều Ngôn Hi, tên thật là Lưu
Thần Vũ, nghe có vẻ nam tính nhưng thật ra đó là một đứa con gái. Từ nhỏ đã lớn lên ở thành thị, tính tình có phần kiêu căng, trước mặt người
lớn là dáng vẻ khác, trước mặt chị em họ hàng lại là một bộ mặt khác
nữa. Luôn mồm nói Kiều Ngôn Hi trông rất quê mùa, muốn cùng Kiều Ngôn Hi so sánh này so sánh kia, Kiều Ngôn Hi thật sự không muốn thấy cậu ta.
"Làm sao mẹ hiểu được cậu ấy chứ, mẹ chỉ biết nói con, nếu như cậu ấy tốt
bụng, thì con đã không muốn tránh mặt cậu ta rồi." Kiều Ngôn Hi ủy
khuất, sao mẹ có thể không phân biệt tốt xấu mà trách cô chứ.
"Vậy con nói cho mẹ nghe về con bé xem, cho mẹ biết lý do vì sao con không
muốn gặp bối bối." Tiếu Linh biết con gái mình là đứa rất hiểu chuyện,
khi không sẽ chẳng làm chuyện vô lễ này, khẳng định là có nguyên nhân
khác.
"Mỗi lần chúng con gặp nhau cậu ta sẽ nói cha không tốt thế này không tốt thế kia, chúng con đẹp hơn thế nào xấu hơn thế nào, quần
áo của con như thế nào như thế nào, nói chung là linh ta linh tinh các
thứ, làm con phiền gần chết."
Nghe thấy con gái nói như vậy, Tiếu Linh trong lòng khó chịu bực bội, đúng vậy, sao bà có thể quên, con gái đã sắp trưởng thành rồi, đây là khoảng thời gian đẹp nhất trong tuổi
trẻ, nhưng bà lại chưa từng chú ý đến điểm này, cũng chưa hề mua cho con gái bà quần áo mới. Mà hiện tại, để cho con gái bị người khác cười nhạo mới nhận ra điều này, bà đúng là không xứng làm mẹ.
"Chờ đến
khai giảng, mẹ sẽ mua cho con mấy bộ quần áo, bây giờ mấy cửa tiệm trên
đường cũng không mở cửa. Tuy rằng chúng ta không có nhiều tiền, nhưng
cũng không nên để người khác xem thường được." Tiếu Linh buông chiếc đũa nói với con gái.
"Con bé đó, bình thường mẹ đã không thích rồi,
có một lần nó đến đây, còn không chịu uống nước nhà chúng ta, nói là
nước giếng bẩn, tự mình đem theo hai chai nước suối uống, mới tí tuổi đã bị mẹ chiều chuộng đến nỗi bệnh tật như thế, Hi Hi, mẹ mua cho con mấy
bộ quần áo đẹp, để cho bọn họ mở rộng tầm mắt."
Bà nội vừa nghe
bảo bối nhà mình bị người ta bắt nạt liền nổi giận, hơn nữa còn cực kỳ
tức giận. Cái gì mà cháu nội cháu ngoại, đều dẹp sang một bên đi, cháu
gái lớn của bà mới là nhất, cháu chắt gần xa đều chẳng bằng một góc của
Kiều Ngôn Hi, thật đúng là không đáng tin cậy. Thiện cảm trong lòng của
bà nội với Lưu Vũ Thần lại giảm đi một chút.
"Mẹ, bà nội, không
cần đâu, mua quần áo mới cho cháu làm gì, ở trường học đều là mặc đồng
phục cả, chờ hai năm nữa rồi tính sau." Kiều Ngôn Hi nhìn mẹ và bà nội
hết lòng bao che, vừa dở khóc dở cười đồng thời lại có chút cảm động.
"Đúng rồi, chờ thêm vài năm, mẹ sẽ điểm trang cho con xinh đẹp như tiên nữ,
xem ai còn dám nói con gái mẹ xấu xí!" Tiếu Linh hạ quyết tâm, bà chỉ có một đứa con gái, về sau phải chú ý, không thể để con gái chịu khổ.
Kiều Ngôn Hi nhìn mẹ đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn còn dí dỏm như thế, cảm
thấy trước kia mình thật sự thực không biết điều, sao lại có thể để cho
mẹ khổ sở trong lòng như thế. Trước kia cô và mẹ luôn được cha yêu
thương hết mực, mặc kệ việc nặng cũng chưa từng động tay. Mỗi ngày chỉ
dạy học và đọc sách.
Khi ba gặp chuyện không may mẹ đã bất lực cỡ nào, vậy mà cô lại thêm dầu vào lửa. Về sau cô sẽ không bao giờ như vậy nữa, cô muốn cho mẹ một cuộc sống tốt, để cho bà chỉ có thể đọc sách,
ngủ thảnh thơi, một cuộc sống nhàn hạ an lành. Nhất định sẽ không để bà
chịu khổ.
Cô muốn mẹ vẫn mãi giữ được tính cách lạc quan yêu đời
như lúc này! Nhiều năm về sau, mỗi khi Tiếu Linh và Kiều Ngôn Hi thủ thỉ tâm sự không ngừng những chuyện trong nhà ngoài ngõ, Kiều Ngôn Hi vô
cùng hối hận rằng tại sao trước kia không bắt mẹ sửa đổi tính cách này.