"Bà nội, bà nội, bà nghỉ ngơi đi, chỗ cỏ này để
cháu nhổ cho." Kiều Ngôn Hi tan học trở về nhà liền thấy bà nội ngồi
trong sân nhổ cỏ.
Sân nhà ở nông thôn đều rất lớn, đặc biệt dễ
dàng mọc cỏ dại, người trong thôn đều luôn có thói quen nhổ sạch sân cỏ
của mình, ở nông thôn, để cho sân mọc um tùm cỏ đồng nghĩa với việc sẽ
bị cười nhạo.
Trong nhà nay chỉ còn bà nội và Kiều Ngôn Hi, tất cả những việc nặng nhọc cơ hồ đều đè lên vai bà.
Kiều Ngôn Hi biết bà có bệnh tim, không dám để bà mệt mỏi, chỉ còn cách cố gắng phụ giúp để bà nghỉ ngơi nhiều một chút.
"Hi Hi đã về rồi sao, không có việc gì hết, cái này bà có thể làm, trở về làm bài tập đi, nhớ học cho tốt." Bà nội Kiều vừa nhổ cỏ vừa nói với Kiều
Ngôn Hi.
"Bà nội, bài tập cháu đã làm xong ở trường rồi, bà nội
cứ nghỉ đi. Cháu mười tuổi rồi, cháu có thể làm mà." Nói xong, Kiều
Ngôn Hi nhanh như chớp chạy vào phòng cất cặp sách, sau đó vọt vào trong sân nhổ cỏ.
Bà nội Kiều đành phải đứng dậy: "Bà nội về nhà nấu
cơm cho cháu, tối nay chúng ta ăn đậu tây xào xương sườn để cháu ngoan
của bà bồi bổ."
Kiều Ngôn Hi cúi đầu nhổ cỏ, giòn giã trả lời: "Dạ!"
Bà nội nhìn bàn tay trắng mềm của Kiều Ngôn Hi không ngừng túm lấy cỏ nhổ
ra từ đất cứng, nhịn không được dùng quần áo lau lau mắt, nghẹn ngào một câu: "Làm cẩn thận."
Buổi tối, Bà nội Kiều cho đậu tây thơm ngát vào cái bát lớn, dùng cái muôi múc một tô cơm to, sau đó dùng tạp dề
lau lau tay, đứng ở trước cửa kêu: "Hi Hi, ăn cơm này, đừng làm nữa."
Kiều Ngôn Hi dạ một câu, liền đứng dậy chạy đến trên bậc thang, múc nước rửa tay, về nhà giúp bà nội dọn cơm. Vừa cầm lấy chiếc đũa, cô liền cảm
thấy tay đau rát, đưa tay dưới ngọn đèn liền nhìn thấy toàn bộ tay đều
đỏ ửng, còn có chút tê dại.
Kiều Ngôn Hi thở dài, biết đây là do vừa mới bắt đầu làm việc nặng, không quen, làm vài ngày sẽ ổn thôi.
Nhớ lại lúc xưa khi ba mẹ còn ở nhà, cô chưa từng làm chuyện nặng nhọc, chỉ cần cô cố gắng học thật chăm thì bố mẹ sẽ tấm tắt khen rằng “Con
ngoan”, "Bảo bối của cha mẹ" nghĩ đến đây, nỗi oán hận đối với cha lại
tăng thêm một ít.
Lúc ăn cơm chiều, bà nội gắp cho kiều
ngôn hi một cái xương sườn: "Hi Hi ăn nhiều thịt một chút, phải mau lớn
nhé, trong thời gian trưởng thành, cháu không thể để bản thân chịu khổ
cực.”
Kiều Ngôn Hi nén nước mắt, đem miếng sườn đang nằm trong
bát của mình chuyển sang cho bà nội, "Bà nội ăn đi, bà nội ăn đi, nếu bà không ăn, cháu cũng không ăn."
Bà nội hiểu cháu gái của mình hiếu thảo, trong lòng dâng lên một chút cảm giác an ủi.
Từ lúc con trai gặp chuyện không may, bà đã lâm vào trạng thái buồn bực
đau khổ, mỗi ngày miễn cưỡng cười vui chỉ là vì còn có cháu gái ngoan ở
cạnh, nếu không có Kiều Ngôn Hi, bà chỉ muốn mua một lọ thuốc độc rồi
uống, chết quách cho xong. May mắn, cháu gái nhu thuận, đem đến cho bà
chút hi vọng.
Bởi vì muốn tiết kiệm chút tiền điện, hai bà cháu
nhanh chóng ăn nhanh rồi tắt đèn đi ngủ., nghĩ đến khi nào mới có thể
kiếm ra tiền mua cho bà một căn nhà, nghĩ đến khi nào ba sẽ ra tù, nghĩ
đến khi nào bà mới trở về thăm cô.... Nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng chìm
vào giấc ngủ.
Thành tích của Kiều Ngôn Hi rất tốt, năm năm tiểu
học, cô luôn là người đứng đầu bảng, hơn nữa điểm số các môn gần như
tuyệt đối, ngay từ khi bắt đầu vào tiểu học, Kiều Ngôn Hi đã làm lớp
trưởng. Sau khi Kiều Văn Trung gặp chuyện không may, cô lại càng thêm cố gắng.
Kết thúc học kỳ, cô giáo tấm tắc khen Kiều Ngôn Hi: Con bé rất cố gắng học tập, còn hay giúp đỡ giáo viên những công việc lặt vặt. Làm cho bà nội cười đến xán lạn, đúng là nở mặt nở mũi.
Gặp người khác liền khoe: "Cháu gái của tôi ấy hả, thật đúng là ngoan hết chỗ nói, năm nào cũng đứng đầu bảng.”
Khi mùa đông đến, Tiếu Linh trở về, vừa vào cửa liền thấy Kiều Ngôn Hi ở
trong bếp giúp bà nhóm lửa, lòng đau xót, nhịn không được tiến lên ôm
lấy con gái cưng. Kiều Ngôn Hi nhìn thấy Tiếu Linh, lập tức đứng phắt
dậy hốt hoảng, dọa Tiếu Linh một cú sốc lớn.
Thoát khỏi cái ôm
của Tiếu Linh, Kiều Ngôn Hi chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa nói: "Con đi làm bài tập." Không hề nói với Tiếu Linh một lời nào.
Tiếu
Linh sửng sốt, hốc mắt đỏ lên. Bà nội Kiều thấy con dâu trở về, trong
lòng vui vẻ, miệng không ngừng nói "Đã về rồi, đã về rồi", nhưng ai biết cháu gái bình thường ngoan ngoãn nhưng gặp mẹ mình lại làm như không
thấy.
Bà nỗi nghĩ lại, cháu gái gần ba tuổi đã gặp phải đả kích
lớn, mẹ lại chẳng ở cạnh chăm sóc, cũng nhịn không được đỏ mắt."Con à,
con bé rất cực khổ, con đừng để trong lòng, con bé cũng chẳng dễ chịu
chút nào đâu."
"Mẹ, lúc đó không phải là bước đường cùng của con
sao, đó đâu phải là sự lựa chọn mà con muốn, đều là vì con bé, tại sao
nó không hiểu cho con." Tiếu Linh vừa nói, nước mắt cũng rơi xuống lã
chã.
Bà nội Kiều nhìn con dâu khóc thành như vậy, lại nghĩ tới
con trai hư đốn cùng cháu gái nhỏ phải chịu khổ, cũng khóc theo, mẹ
chồng nàng dâu cùng nhau đứng khóc.
Kiều Ngôn Hi trong phòng cũng nghe được tiếng mẹ khóc, biết rằng mình không đúng, không ngừng tự nói
trong lòng: Mẹ đều là muốn tốt cho mình, mình không thể khó chịu với mẹ, là vì mình nên mẹ mới phải đi xa, mình phải hiểu chuyện một chút, không thể để mẹ buồn.
Nhưng cũng vô dụng, chỉ là khi nghĩ đến việc đối mặt với mẹ. Vừa nhìn thấy Tiếu Linh, lại nhớ đến lúc bị bạn học cười
nhạo, xem thường, châm chọc; chịu đựng những trò ức hiếp trong thôn. Cô
thật sự không muốn nhớ lại.
Đêm đó, cả nhà im lặng ăn cơm, Tiếu
Linh vài lần gắp rau vào chén đều bị Ngôn Hi né tránh, Tiếu Linh không
khỏi chua xót, đây là con gái duy nhất của bà, chẳng phải người ta nói
con gái đều dính mẹ như sam sao, tại sao con gái của bà lại chẳng thông
cảm cho bà một chút.
Chồng phải đi tù, bà bị người trong thôn
cười nhạo, đành bỏ lại con gái nhỏ để đi làm công, nhận một công việc
quản lí sổ sách tiền bạc cho người khác, tuy không phạm pháp, nhưng cuộc sống vẫn lênh đênh trôi nổi.
Điều này bà luôn hiểu, nhưng bà có
thể làm gì bây giờ, không ra đi thì không có tiền, con gái đi học cũng
cần tiền, nuôi mẹ già cũng cần tiền, muốn sống cũng cần tiền. Cái gì đều phải có tiền. Tiền! Tiền! Tiền! Bà đã bị mấy chữ này ép đến điên rồi!
Cho dù ăn uống cực khổ bà cũng không quan tâm, chỉ cần người trong nhà có thể sống tốt một chút, nhưng bà lại rất đau lòng.
Tiếu Linh ăn cơm không nổi, vội vàng ăn vài ngụm rồi đi ngủ. Sáng ngày mai bà còn có một chuyến xe đến thành phố D.
Để lại hai ngàn đồng tiền cho Bà nội Kiều, nói với bà hãy mua đồ ăn ngon
cho Kiều Ngôn Hi, đừng tiết kiệm, con bé đang phát triển, cũng không thể để thiếu dinh dưỡng.
Bà nói rằng tết năm nay bà sẽ không về, tết âm lịch tăng ca có thể được thêm tiền, con gái sắp lên sơ trung (THCS), càng phải chi nhiều tiền hơn. Bà nội Kiều đồng ý, khóc lóc đưa Tiếu
Linh lên xe.
Kiều Ngôn Hi nghe thấy thanh âm mẹ rời đi, nước mắt
tuôn trào, chỉ muốn nhào vào lòng mẹ làm nũng, xin mẹ đừng đi, xin mẹ ở
nhà chăm sóc cô, nhưng mà không thể như thế, không thể như thế...
Cô đã không còn là đứa bé ngây thơ không hiểu chuyện, cô không muốn phải
phụ thuộc vào ai khác, cho dù là cha mẹ cũng không được. Bởi vì tất cả
mọi người sẽ dần dần rời xa cô, chỉ có dựa vào bản thân, chỉ cần dựa vào bản thân là tốt rồi.
Đã từng khóc, cũng đã từng phát tiết ra tất cả, nên hãy đứng lên, hãy kiên cường. Bởi vì cuộc sống vẫn tiếp tục,
quỹ đạo cuộc sống dù thế nào cũng phải kéo dài ra, tuyệt đối không thể
bỏ dở nửa chừng.