Học kì mới bắt đầu, Kiều Ngôn Hi vẫn ngồi cùng một chỗ với Tiết Đồng hải và Khương Thành Ngọc. Kết qua thi toán của bọn họ rất tốt, Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc được giải nhất, Tiết Đồng Hải và hai người kia được
giải nhì.
Tuy rằng trường của bọn họ là tốt nhất toàn huyện,
nhưng nếu so với tỉnh thì không thể bằng ai, lần này lấy được thành tích tốt như vậy, quả thực là lần đầu tiên từ trước đến nay.
Hiệu
trưởng đặc biệt mở tiệc lớn khen thưởng bọn họ, Kiều Ngôn Hi cùng những
người trong bọn đứng dưới quốc kỳ, tiếp nhận sự khen thưởng và vinh danh của mọi người. Vì chuyện này, bọn họ thực sự nổi danh rồi.
Trường học thưởng cho Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc mỗi người một trăm
khối, Tiết Đồng Hải và hai người kia được năm mươi khối. Kiều Ngôn Hi
cảm thấy số tiền này mang đến cho cô rất nhiều thành tựu, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng là số tiền lần đầu tiên tự cô kiếm được.
Cô chỉ đem giấy chứng nhận và giấy khen cho bà nội xem, về phần một trăm
đồng tiền kia, cô tìm một cái hộp sắt nhỏ cho vào, tự mình cất giữ. Cô
muốn được giữ lấy số tiền do chính mình kiếm ra, dường như chỉ có như
vậy mới tìm được một chút cảm giác an toàn.
Chỉ còn hai năm, đợi
đến đầu tháng ba năm đó cô sẽ có thể làm chứng minh thư, đến lúc đó cô
sẽ gửi số tiền tiết kiệm của mình vào ngân hàng. Như vậy cô sẽ có sổ
tiết kiệm riêng, thật tốt, đó là thứ chỉ thuộc về riêng cô. Kiều Ngôn Hi cầm cái hộp sắt nhỏ, ánh mắt cười rộ lên.
Gần đây Khương Thành
Ngọc có chuyện phiền toái, không, là chuyện cực kỳ phiền toái. Cậu suy
nghĩ cả một ngày dài cũng chẳng tìm ra cách xin lỗi Kiều Ngôn Hi, rõ
ràng hai người ngồi cùng bàn, nhưng một câu cũng không nói với nhau.
Không nói thì không nói, cậu chỉ cần có thể ở cạnh cô, nhìn cô là được
rồi.
Nhưng mà mỗi ngày cô và thằng nhãi Thiết Đồng Hải cãi nhau
ầm ĩ, trông thật vui vẻ quá chừng. Dựa vào đâu mà thằng ranh đó có thể
gọi cô là “Hi Hi”, “Hi Hi”. Đến cuối cùng phải làm gì cô mới có thể tha
thứ cho cậu đây?
Khương Thành Ngọc vác túi xách đi dạo đi dạo
trên đường, bất tri bất giác đã đặt chân đến một cửa hàng bán quà lưu
niệm, cậu bị hấp dẫn bởi một con mèo bằng bông đang giương nanh múa vuốt trên cửa kính, bỗng nhiên cậu cảm thấy con mèo đó cực kỳ giống Kiều
Ngôn Hi. Cậu hướng về phía con mèo làm mặt quỷ, đúng là giống quá.
Trong nháy mắt, Khương Thành Ngọc đưa ra một quyết định mà cả đời này dù cho
có nằm mơ cậu cũng không ngờ được: Mua nó, đưa cho Kiều Ngôn Hi!
Ngày hôm sau, giờ học Toán. Kiều Ngôn Hi cảm thấy hình như Khương Thành Ngọc huých cánh tay cô một cái, nghĩ lại, người kia còn lâu mới kêu cô, chắc là không cẩn thận đụng rồi, cho nên không thèm để ý đến.
Khương
Thành Ngọc chớp mắt rối rắm, quả nhiên, quả nhiên cậu ấy ghét mình, mình gọi cậu ấy, cậu ấy cũng không để ý. Muốn gặp mặt một chút hay không?
Muốn hay không? Chuyện này rối quá, tiết thứ nhất cứ như vậy mà trôi
qua, Khương Thành Ngọc vẫn hết lần này tới lần khác lấy dũng khí hẹn gặp Kiều Ngôn Hi ra ngoài một chút.
Giờ nghỉ trưa, Kiều Ngôn Hi vừa
gục đầu lên bàn ngủ, lại đột nhiên bị người khác bắt lấy cánh tay, quay
đầu lại thì vừa thấy là Khương Thành Ngọc. Kiều Ngôn Hi có chút tức
giận, cậu ta làm cái hành động gì thế, sao không tử tế gọi người ta.
"Làm gì thế? Có việc gì?" Kiều Ngôn Hi tức giận nói.
Khương Thành Ngọc không đáp, chỉ cầm lấy tay cô kéo ra ngoài cửa.
Kiều Ngôn Hi nóng nảy, "Nè, cậu muốn làm gì hả?"
Khương Thành Ngọc vẫn không nói lời nào, bước chân càng nhanh hơn, ý định lôi kéo Kiều Ngôn Hi ra vườn hoa nhỏ sau trường.
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy? Tớ lại chọc giận cậu hả? Cậu bị câm à!" Kiều
Ngôn Hi chỉ nghĩ đến chuyện cậu từng nổi nóng với mình, liền không thể
dịu dàng với cậu.
Khương Thành Ngọc mấp máy miệng, vẫn không thể
nói lời nào, chỉ tùy tiện lấy đồ trong túi vải của mình ra nhét vào tay
Kiều Ngôn Hi.
Kiều Ngôn Hi cúi đầu nhìn thấy, một con mèo mập mạp bằng bông. Cậu ta có ý gì đây? Cho mình? Kiều Ngôn Hi nhìn nhìn gương
mặt lạnh băng của Khương Thành Ngọc, đoán không ra ý muốn của cậu.
"Con mèo này? Để làm chi?" Kiều Ngôn Hi quơ quơ con mèo mập mạp, đáng yêu
ghê, Kiều Ngôn Hi tựa như con mèo tham muốn đến nỗi tưởng chừng nước bọt sắp tràn ra.
... ........ Khương Thành Ngọc vẫn không nói lời nào. (-_-)
Kiều Ngôn Hi buồn bực, cậu ta bị làm sao thế này, sao không mở miệng nói một câu nói vậy.
"Chuyện... Con mèo này, tặng cậu, xin lỗi cậu." Khương Thành Ngọc vất vả nói một
câu, nói xong lập tức xoay người bước đi, để lại Kiều Ngôn Hi đứng tại
chỗ, cậu ta có ý gì? Tặng cho mình? Xin lỗi mình? Kiều Ngôn Hi suy nghĩ
nát óc, một lát sau, rốt cuộc cũng nhớ ra, Khương Thành Ngọc xin lỗi cô
vì ngày đó đã gào lên giữa đường.
Kiều Ngôn Hi nhìn con mèo nhỏ
mập mạp trên tay, lại nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch vừa rồi của Khương
Thành Ngọc, bật cười một tiếng. Người này, thật đúng là chẳng đáng yêu
chút nào.
Được rồi, bổn tiểu thư nể mặt con mèo này tha thứ cho
cậu, Kiều Ngôn Hi nhéo nhéo mặt mèo, cảm xúc êm ái khiến cho lòng cô mềm mại. Thật ra Khương Thành Ngọc cũng rất tử tế.
Trở lại phòng
học, Tiết Đồng Hải đang úp mặt trên bàn, có lẽ đang ngủ, Khương Thành
Ngọc bối rối ngồi thẳng tắp trên ghế dựa, mặt không chút thay đổi như
cũ, cho đến lúc cô ngồi vào chỗ cũng không liếc nhìn một cái. Kiều Ngôn
Hi xé từ vở ra một mảnh giấy, viết lên tờ giấy nhỏ rồi đưa cho Khương
Thành Ngọc.
Khương Thành Ngọc nhận tờ giấy rồi mở ra: Nhìn cậu
toàn tâm toàn ý xin lỗi như thế, tớ quyết định tha thứ cho cậu. Mặt sau
tờ giấy còn vẽ một cái mặt quỷ cong cong vẹo vẹo. Nghiêng đầu, Kiều Ngôn Hi cười tủm tỉm nhìn cậu.
Biển hiện trên gương mặt Khương Thành
Ngọc không thay đổi, nhưng trong lòng như có pháo nổ đì đùng. Kiều Ngôn
Hi tha thứ cho cậu, thật sự tha thứ. Mọi thứ xung quanh dường như đều
trở nên tốt đẹp. Đương nhiên công lao lớn nhất vẫn thuộc về con mèo kia, Khương Thành Ngọc lấy tay chống cằm, nhếch khóe miệng, mèo thật sự là
một loài động vật đáng yêu.
Nhưng mà không biết Kiều Ngôn Hi có thực sự thích mèo hay không, chuyện này có lẽ cậu phải tự tìm hiểu một chút.
Trong lòng cậu nháy mắt xẹt qua hơn mười cái sở thích của Kiều Ngôn Hi, cậu
buồn rầu, hình như mỗi sở thích đều ổn hết, Hay là mình trực tiếp thử
từng cái xem cái nào hiệu quả nhất? Dễ ợt! Khương Thành Ngọc xoa tay
nóng lòng muốn thử.
__________________
P.s: Tặng chương này
cho Thương Thương nhenn, cám ơn bạn đã cho mình (một đứa khá vô trách
nhiệm và lười) động lực edit trong suốt thời gian qua. Đáng ra hôm nay
ngủ sớm mà đọc cmt của bạn thấy chạnh lòng quá nên chạy đi edit luôn Hy vọng các bạn sẽ ủng hộ truyện lâu dài. Thanks for reading!!!