Lễ mừng năm mới nhanh chóng đến, bọn Kiều Ngôn Hi ở trường nghiên cứu toán cũng đã một thời gian dài rồi, tuy rằng bọn họ đều rất thích học, nhưng mà chung quy vẫn là trẻ con, ai lại chẳng muốn được ở nhà chăn êm nện
ấm với lò sưởi nóng hực bên cạnh, một cuộc sống thoải mái tự do. Giờ thì có thể rời khỏi trường học rồi!
Vương Tử là người có phản ứng
lớn nhất, thầy giáo đến thông báo bọn họ có thể đi, đến ngày 18 tháng 2
phải quay trở về trường học, xe sẽ được chuẩn bị để đưa bọn họ đến thành phố D thi đấu.
Vương Tử nghe được có thể về nhà, mừng rỡ đến độ
hận không thể nhảy cao ba thước, vừa lớn tiếng hoan hô vừa thu dọn quần
áo. Lý Thanh nhìn dáng vẻ của cậu nhịn không được lại cười nhạo cậu vài
câu. Bởi vì tâm trạng tốt, Vương Tử không thèm hơn thiệt với cô nhiều.
Kiều Ngôn Hi cũng rất vui mừng, rốt cuộc có thể về nhà chăm sóc bà nội.
Nhưng mà chỉ nghĩ đến lễ mừng năm mới, nghĩ đến họ hàng thân thích, Kiều Ngôn Hi lại chẳng có chút tâm tình nào. Những bộ mặt dối trá đó, những
kẻ nhân lúc nhà cô gặp chuyện không may còn cố thêm dầu vào lửa, cô sẽ
không bao giờ quên.
"Làm sao vậy, được về nhà rồi cậu không thấy
vui ư?" Tiết Đồng Hải cảm giác được Kiều Ngôn Hi không được vui mấy, lại gần cô, thấp giọng hỏi. Vương Tử cùng Lý Thanh đang dọn quần áo, không
chú ý đến hai người bọn họ. Mà Khương Thành Ngọc đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
"Không có gì, cậu cũng biết đó, tớ không muốn ăn tết." Kiều Ngôn Hi bày ra khuôn mặt khó xử.
Tiết Đồng Hải liền hiểu ra, kể từ lúc nhà Kiều Ngôn Hi gặp chuyện không may, đám thân thích nhà họ chẳng những không thèm giúp đỡ, còn làm chuyện
thêm dầu vào lửa, nhất dì dượng Hai ở cùng thôn, không ít lần mắng mỏ
Kiều Văn Trung.
Sau khi mẹ Kiều Ngôn Hi đi thành phố D làm thuê,
cũng là bọn họ nói mẹ cô đi làm ‘tiểu thư đài các’."Không sao hết, cậu
hãy bình tĩnh đi, đây là chuyện không thể trốn tránh."
"Tớ biết,
tớ không sao đâu, đừng lo lắng." Kiều Ngôn Hi cười cười với Tiết Đồng
Hải, "Dọn đồ nhanh lên, chúng ta còn phải về nhà đó."
"Ừ" Tiết
Đồng Hải lên tiếng, xoay người quay về giường của mình thu thập quần áo, Kiều Ngôn Hi cũng phụ giúp cậu thu dọn, Kiều Ngôn Hi mang mang theo
không nhiều đồ, hơn nữa cô là người rất ngăn nắp gọn gàng, việc thu dọn
cũng nhanh hơn người khác.
Khương Thành Ngọc nhìn Kiều Ngôn Hi và Tiết Đồng Hải vui vẻ hòa đồng, lần đầu tiên cậu tự phỉ nhổ chính bản
thân mình, giá như cậu có thể hoạt bát hơn một chút, như vậy có thể
giống như Tiết Đồng Hải, được trò chuyện với Kiều Ngôn Hi.
Tuy
lạnh lùng như vậy chỉ để tạo ra một lớp mặt nạ bảo vệ bản thân, nhưng đó cũng đã trở thành thói quen của cậu rồi, cậu không thể quay trở lại làm Khương Thành Ngọc của trước kia được nữa. Không bao giờ nữa, không thể
cười to dưới ánh mặt trời rực rỡ như bao bạn đồng trang lứa khác nữa
rồi. Khương Thành Ngọc phiền não vò vò tóc, lấy tay viết lung tung lên
bàn.
Truyền thống ăn tết ở nông thôn có rất nhiều màu sắc, mỗi
người trong nhà đều vui vẻ, người lớn trong nhà tấp nập mua đồ tết, trẻ
con cũng háo hức đem tiền dành dụm mua pháo hoa, để dành đốt vào đêm
giao thừa.
Nhà Kiều Ngôn Hi cũng chỉ có Kiều Ngôn Hi và bà nội,
Tiếu Linh không biết khi nào mới trở về, thời này điện thoại di động vẫn còn là thứ đồ xa xỉ, nhà bình thường không thể mua nổi, phương tiện
thông tin hạn hẹp, bà nội cũng không biết làm sao liên lạc với Tiếu
Linh, không biết khi nào bà sẽ trở về.
Kiều Ngôn Hi chưa bao giờ
hỏi về chuyện cha mẹ cô, cô không muốn quan tâm, cô thầm nghĩ có bà nội ở cùng là tốt rồi, sau đó cô sẽ thi đấu thật tốt, đoạt giải thường về
khiến cho bà nội vui vẻ.
Mấy ngày nay, cô giúp bà nhổ cỏ trong sân, thu dọn nhà cửa, không khỏi cảm thán lễ mừng năm mới thật đúng là vất vả.
Nhân dịp tết đến, mỗi nhà đều có tập tục giết heo, nhưng mà mấy năm này,
Kiều Ngôn Hi nhìn sân nhà lạnh tanh, nghĩ đến chuyện mấy năm trước cô và cha cùng nhau dán câu đối, lúc đó cô còn rất nhỏ, luôn lẽo đẽo theo sau cha, thật ra chả giúp ích được gì, nhưng cô luôn muốn theo cha như thế.
Mỗi lần như vậy cha cô đều đuổi cô vào nhà, sợ cô bị cảm lạnh, nhưng cô
kiên quyết không đi, ba đành phải tận lực dán câu đối thật nhanh, sau đó một mạch khiêng cô chạy vào nhà, bắt cô uống một chén canh nóng. Đó là
những tháng ngày hạnh phúc nhất của cô.
Mà mấy năm gần đây cha
đều phải mừng năm mới nơi ngục tù, lúc cô và mẹ đi thăm họ hàng, chỉ
nghe được những lời khiêu khích châm chọc, nếu như so với nhiều năm
trước, khi mà cha còn ở nhà, làm sao chuyện đó có thể xảy ra.
Nói không nhớ đến cha mẹ là giả, làm sao cô lại không nhớ được, tính tình
cha không tốt, nhưng đối xử với mẹ luôn dịu dàng, nếu có say rượu lỡ
miệng quát mẹ một tiếng sẽ lập tức xin lỗi. Mà mẹ luôn mua cho cô đủ
loại sách, nhất là thứ cô thích, không như cha mẹ khác ép buộc con cái
mình chăm chăm vào sách giáo khoa.
Kiều Ngôn Hi nghĩ đến đây đã
đỏ hốc mắt. Nhưng mà cô không có cách nào để tha thứ cho bọn họ, cô cực
kì oán hận cha, sau đó cũng giận chó đánh mèo với mẹ.
Có lẽ cô không phải là một đứa trẻ ngoan, Kiều Ngôn Hi nghĩ, xoa xoa hốc mắt, tiếp tục dọn dẹp phòng.
Hai mươi chín tháng chạp, Tiếu Linh mới trở về. Bà nội vui vẻ cười toe tóe, không ngừng lặp đi lặp lại "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Tiếu Linh mua quần áo mới cho bà nội và Kiều Ngôn Hi, nhưng lại không mua
cho bản thân bà thứ gì.
Bà nội nhìn con dâu vẫn mặc quần áo cũ
của vài năm trước, trong lòng nhói đau: "Mẹ già rồi, mua cho mẹ làm gì,
các con còn trẻ, mua cho mẹ chỉ tổ uống phí tiền của. Con nhìn lại mình
xem, làm thuê ở thành phố, ngày đầu năm đầu tết cũng không biết chỉnh
chu bản thân lại một chút."
"Mẹ, con không cần quần áo mới, tết
năm nay, con mua cho mẹ ít quần áo thì có gì đâu, hơn nữa, quần áo của
con vẫn còn chất đầy tủ." Tiếu Linh biết bà đau lòng vì mình, trong lòng ấm áp.
"Haiz, ba đứa con dâu của mẹ, chỉ có con là hiếu thuận." Bà nội nghĩ đến chuyện hai đứa con dâu hay làm, không khỏi thở dài.
"Mẹ, năm mới tết đến, nhà ta phải vui lên." Tiếu Linh nhìn bà nội buồn rầu, nhanh chóng khuyên bảo.
"Đúng rồi đúng rồi, già rồi nên suy nghĩ nhiều." Bà nội khoát tay."Hi Hi đâu, mẹ cháu về sao không ra mừng? Hi Hi! Hi Hi!" bà nội đứng bên ngoài, gọi Kiều Ngôn Hi ở trong phòng.
Thật ra Kiều Ngôn Hi đã sớm biết mẹ
cô trở về, nhưng mà cô rất bối rối. Cô không muốn quần áo mới gì cả, chỉ cần mẹ có thể trở về, không ra đi nữa. Cô không dám bước ra ngoài, đứng trước mặt Tiếu Linh, cúi đầu gọi một tiếng mẹ.
Tiếu Linh thấy
con gái vẫn không muốn gần gũi mình, đã ba năm rồi, tại sao con bé vẫn
một mực cứng đầu đến thế. Trong lòng bà muốn làm thật nhiều những cử chỉ thân thiết, giơ tay muốn sờ sờ đầu Kiều Ngôn Hi, đến giữa không trung
lại rụt trở về."Hi Hi, tại sao con lại trở nên như thế, con, mới trước
đây, mới trước đây." Tiếu Linh nghẹn ngào nói không thành lời.
Kiều Ngôn Hi mạnh mẽ ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm Tiếu Linh: "Mới trước
đây, mới trước đây mẹ và cha vẫn cùng con ở nhà." Nói xong liền đẩy Tiếu Linh, chạy một mạch ra ngoài.
Nước mắt Tiếu Linh rơi lộp bộp, bà nội cũng không biết nói cái gì cho phải, vốn là ngày vui. Nhưng nhà họ
Kiều lại bi thương như thế. Kiều Ngôn Hi chạy ra ngoài, núp ở phía sau
sân, ngồi ngồi bẹp xuống đất khóc như mưa.
Cô biết điều như thế
nào, cô kiên cường ra sao thì cô vẫn chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi,
lại phải chịu u uất trong lòng như thế. Nhưng mà nhân sinh vĩnh viễn
không thể lường trước, không ai có thể biết được, so với những điều
chúng ta vẫn thường nghĩ, chúng ta còn kiên cường hơn gấp vạn lần.