Tập hợp các kỵ sĩ trong
doanh trại kỵ sĩ xong, Ngân Nguyệt chưa hề dừng lại ở bất kỳ giây
phút nào, trực tiếp mang đội quân từ doanh trại kỵ sĩ tiến tới
doanh trại Chiến Sĩ mà đi. Ở đây mới là mục tiêu cuối cùng của hắn, bởi vì chiến sĩ là nghề nghiệp có thể phát huy tối đa kỹ năng
“Vương Hiệu Lệnh” này.
Cung Tiễn Thủ điểm mạnh là công kích cự ly tầm xa;
Pháp Sư điểm mạnh là công kích phạm vi rộng;
Đạo Tặc sở trường là Tiềm Hành qủy mị;
Kỵ sĩ là kỹ năng chúc phúc cùng loại;
Mục sư chủ yếu là kỹ năng hồi phục;
Mà cách đấu gia chuyên đánh đấm thì… hi hữu.
Nhưng mấy đại chức nghiệp có ưu thế lớn rõ ràng này, đều không phải chức nghiệp có thể tăng mạnh.
Chỉ có chiến sĩ, máu dày phòng cao, công cũng cao. Đơn giản lấy thuộc
tính cơ bản thể hiện ưu thế, chiến sĩ là chức nghiệp có thể phát huy
“Vương Hiệu Lệnh” tốt nhất.
Bất quá, bởi vì là Chiến đội, di chuyển tương đối chậm rãi hơn rất
nhiều. Điều đó không cho phép hắn đối đầu bọn Kiếm Quỷ ở công hội đạo
tặc, mà chỉ để cho các cung tiễn thủ di động nhanh chóng tiến đến đánh
du kích kéo dài thời gian. Ở doanh trại chiến sĩ trữ số lượng lớn pháp
sư. Trước khi viện binh của đối phương tới một bước, ở đó cũng đã có
hàng pháp sư tạo nên một lớp phòng ngự, như vậy chi đội ba mươi người
xung phong này, cho dù ở dưới “Vương Hiệu Lệnh”, cũng khó tránh khỏi
tang thân nơi biển lửa.
Cho nên Ngân Nguyệt mới chọn biện pháp dương đông kích tây, trước tiên
tạo phương hướng giả tiến quân lên góc đông bắc, sau đó mới rẽ hướng qua ngõ nhỏ. Chia binh thành hai, một đội cung tiễn thủ kế tục nhiệm vụ hấp dẫn sự chú ý của địch, mà Ngân Nguyệt cầm đầu đội kia xung phong hướng
mục tiêu cuối cùng – doanh trai chiến sĩ nhào tới. Giải quyết doanh trại kỵ sĩ chỉ là tiện đường, có thêm kỵ sĩ cũng nâng cao thêm chút lực
lượng cho đội ngũ. Phân tích dựa trên thuộc tính cơ bản, sau chiến sỉ
thì kỵ sĩ là chức nghiệp pháp huy tốt kỹ năng tiếp theo.
Ngay từ đầu, bước công kích bãi bắn cung tiễn thủ kia… cũng không giống
như Hàn Gia Công Tử đã lo lắng có vẻ quá sâu xa. Dự định của Ngân Nguyệt kì thực rất đơn giản: hắn có Chiến đội, trận đầu tiên dĩ nhiên phải
chọn nơi cầm chắc mới hạ thủ, đó đương nhiên là nhắm vào đại lượng đạo
tặc chắn ngoài bãi bắn cung tiễn thủ.
Tập hợp chiến sĩ và kỵ sĩ xong, bọn chúng không ngừng nghỉ chạy đi. Trên lý thuyết, kỹ năng “Vương Hiệu Lệnh” của Ngân Nguyệt mỗi giây tiêu hao
4% pháp lực, chỉ kéo dài trong vòng 25 giây. Thế nhưng, hắn có thức khác đặc biệt hữu ích có thể bổ sung.
Mang Mang Mãng Mãng. Giống hắn, đều sở hữu một vũ khí mang kỹ năng phụ.
Lý Tưởng Pháp Trượng.
Kỹ năng phụ: Pháp Lực Hiến Tế, tự tiêu hao pháp lực bản thân, mức tiêu
hao cao nhất là 5%, bổ sung pháp lực cho mục tiêu mình chỉ định.
Dữ dội hơn là, đây là một kỹ năng không có thời gian chờ. Mà Mang Mang
Mãng Mãng lại là một mục sư chủ trí lực tinh thần, pháp lực cũng có rất
nhiều. Nâng 5% pháp lực, lên trên thân Ngân Nguyệt thì trở thành 10%.
Nói cách khác, nếu Mang Mang Mãng Mãng dùng xong toàn bộ pháp lực của
mình thì có thể bổ sung cho Ngân Nguyệt 200% pháp lực, trực tiếp làm
“Vương Hiệu Lệnh” có thời gian kéo dài thêm 50 giây.
Chẳng qua, lúc này Ngân Nguyệt đã hủy bỏ kỹ năng, coi như có Mang Mang
Mãng Mãng bổ sung, tổng thời gian của kỹ năng này cùng lắm chỉ 75 giây,
khoảng cách từ doanh trại kỵ sĩ tới doanh trại chiến sĩ là không đủ
dùng. Trước doanh trại chiến sĩ đánh một trận, Ngân Nguyệt đã không tính sử dụng “Vương Hiệu Lệnh”, sau mười phút hết thời gian chờ. Hắn chuẩn
bị lưu đến đánh trận cuối.
Hùng hùng hổ hổ chạy tới doanh trại chiến sĩ, đội ngũ của Ngân Nguyệt ở
trên đường hoàn thành công tác chuẩn bị. Ở trên thân mỗi người đều được
kỵ sĩ sử dụng “Sinh Mệnh Chúc Phúc”. Cứ năm giây tự động hổi phục một
lượng ít máu.
Đối phó với pháp sư, chỉ cần mang chiến sĩ còn tàn dư sinh mạng vọt tới trước mặt đối phương cũng đủ nghiền nát bọn họ.
Bọn người Đoạn Vân đứng chờ ở ngoài doanh trại chiến sĩ càng lúc càng
khẩn trương, vừa nãy truyền về tin báo cáo của người tử trận trước doanh trại kỵ sĩ: Nhóm người Ngân Nguyệt hướng thằng tới doanh trại chiến sĩ
xuất phát.
“Tới rồi!” Chân mày Đoạn Vân co lại căng thẳng. Tiếng bước chân như sấm, so với lần hành quân ở đằng kia thì càng thêm dọa người. Lần này Ngân
Nguyệt không có sử dụng “Vương Hiệu Lệnh”, một đám chiến sĩ và kỵ sị
đương nhiên không theo đoàn đội, phân tán khắp nơi tiến công. Lúc này,
một đám người hiện thân, theo nhiều phương hướng đánh tới doanh trại
chiến sĩ.
Đoạn Vân thần sắc lộ vẻ sầu thảm. Hắn nào ngờ tới việc Ngân Nguyệt đột
nhiên không sử dụng kỹ năng. Đối phương như thế chia năm xẻ bảy nhào qua đây, làm ưu thế thương tổn của pháp sư xuống thấp nhất. Nếu như đối phương ít người, pháp sư vẫn còn có thể chống cự, nhưng vấn đề là:
lúc này nhiều người đã lâm vào tình thế nguy hiểm, so với quân coi giữ
ngoài doanh trại chiến sĩ còn khá xa.
Tiểu đội hơn 30 người của Ngân Nguyệt, từ doanh trại kỵ sĩ cứu ra hơn 40 kỵ sĩ, thêm ở trong doanh trại chiến sĩ lao ra hơn 30 người. Ngoài
ra, còn có cung tiễn thủ cứu mục sư, ra khỏi học viện vốn không thấy
được tung tích đám người này, lúc bấy giờ cũng đột nhiên hiện thân.
Đây chính xác là một quân đoàn lá chắn hơn 100 người.
“Kết thúc… không có cách nào khác ngăn cản.” Đoạn Vân là game thủ
lâu năm, nhìn qua thế cuộc trước mắt, đã có thể dự đoán kết quả.
Thế nhưng, nhiệt huyết “Quân đoàn kéo đổ Tiền Trần” là sẽ không ai
chọn lùi bước, một phen thảm chiến đến hơi thở cuối cùng. Tuy rằng
phe mình lấy thất bại tuyên bố kết quả, nhưng cũng khiến cho
nghiệp đoàn Tiền Trần Nghiệp Đoàn bỏ ra cái giá lớn để thắng.
Nghiệp đoàn Tiền Trần trước cửa doanh trại chiến sĩ tụ ra một quân
đoàn khổng lồ. Chiến sĩ, kỵ sĩ, mục sư, đây là quân đoàn gồm ba đại
chức nghiệp. Nhìn phong cách mà nói, không thể nghi ngờ giống như một
đài cối xay thịt. Không có quá nhiều kỹ xảo, đánh giáp lá cà, sau
đó đem đối thủ giết chết…
Đoạn Vân đã hai lần lãnh hội loại phong cách này, vừa ở doanh trại
chiến sĩ sống lại, hắn thấy đám người Ngân Nguyệt ở bên ngoài doanh
tập kết đội ngũ, nhưng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể đem tình
huống của bên này không ngừng mà báo lại cho Kiếm Qủy ở học viện
pháp sư chờ đợi.
Trải qua một trận đấu kéo dài, tiểu đội cung tiễn thủ chuyên trách quấy
rầy ở học viện pháp sư bên này cuối cùng bị tiêu diệt. Đồng thời cũng
truyền đến tin tức doanh trại kỵ sĩ cùng doanh trại chiến sĩ doanh rơi
vào tay giặc. Bọn Kiếm Quỷ không chọn cách cứu viện, bọn họ đã đem tất
cả lực lượng có được chiêu tập đến ngoài học viện pháp sư, thậm chí gọi
luôn người ở công hội đạo tặc không bị lọt vào đối phương công kích. Cả
đóng giữ bên doanh chiến sĩ cũng đều trở về phòng thủ.
Ngoài cửa học viện pháp sư hình thành lên một đạo phòng tuyến cuối cùng.
Đối phương không có pháp sư, đây là ưu thế cuối cùng bọn Kiếm Quỷ có thể lợi dụng. Nếu như ngay cả điểm này cũng buông tha, như vậy hết thảy nỗ
lực đều trở về điểm xuất phát.
Lúc này mấy người đang phân tích tình báo mà Đoạn Vân hi sinh hai lần đổi lấy.
“Quân địch tất cả đều là chiến sĩ cùng kỵ sĩ, mục sư cũng có rất nhiều, là đội ngũ lấy sinh mệnh cùng hồi phục làm chủ.”
“Ngoài ra, Ngân Nguyệt có một cái kỹ năng thần bí, ở dưới quầng sáng bao phủ của hắn, toàn bộ đội thành viên có tốc độ, công kích, phòng ngự,
sinh mệnh chờ một chút đều có tăng lên đáng sợ. Thời gian kỹ năng kéo
dài và phạm vi còn không biết, nhưng bao phủ ba mươi người khẳng định
không thành vấn đề. Thời gian cũng không rõ lắm, nhưng hẳn là không thể
thời gian dài sử dụng… Ít nhất… Ngân Nguyệt không có một mực dùng nó
theo từ doanh trại kỵ sĩ chạy đến doanh trại chiến sĩ.”
“Đấu pháp rất thô bạo, tiến sáp lá cà công kích vọt tới trước người…”
“Bị chiến sĩ gần thân, thì bất kỳ nghề nghiệp nào đều rất khó đánh.” Kiếm Quỷ thở dài.
“Không chừng cách đấu gia có thể.” Trư Tiên nói. Hắn chính là một cái
hướng tới cách đấu gia, nhưng bởi vì phía chính phủ một câu nói gợi ý bị dọa lui, đến nay đối với cách đấu gia nhớ mãi không quên.
Mọi người lé mắt liếc hắn một cái, lúc này bầu không khí ngưng trọng, ngay cả Vân Trung Mộ đều lười mắng hắn.
“Ngân Nguyệt là nhân vật then chốt của phe địch. Tìm cung thủ lên trên
nóc nhà đi! Phát hiện tên này, mọi người toàn bộ Thư Kích bắn hắn.” Kiếm Quỷ nói.
Mọi người gật đầu. Nếu nhìn ở góc độ như thế, trận chiến này tựa hồ cũng không có quá khó khăn. Đối phương dựa vào Ngân Nguyệt có kỹ năng quần
thể vương bài, nếu như đem tên này phế đi, độ khó chiến đấu sẽ thẳng tắp giảm xuống.
Chỉ là, thật dễ như thế sao? Mọi người không dám quá vui vẻ.
Mặc kệ thế nào, cung tiễn thủ đã cấp tốc vào chỗ, mai phục cùng với pháp sư ngoài cửa học viện, lên trên nóc nhà chung quanh quảng trường các
con phố, chờ đợi Ngân Nguyệt đến.
Toàn bộ pháp sư ngoài cửa học viện trên quảng trường một mảnh an tĩnh.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không có người tin tưởng ở
đây lại tập trung nhiều người như thế.
Đột nhiên có người phá vỡ yên lặng. “Mẹ mày Trư Tiên, mày run rẩy cái
gì, mày cuối cùng nhìn chỉ có chút tiền đồ thế này là hết.” Mắng chửi
người chính là Vân Trung Mộ.
“Mẹ nó, mày chẳng phải cũng đang khẩn trương run rẩy sao.” Trư Tiên trả lời lại một cách mỉa mai.
“Tao chỗ nào run rẩy?”
“Chân mày run kìa!”
“Móa, thấy tao chân như nhũn ra, còn chưa lên đập tao một cái.” Vân Trung Mộ mắng.
“Mẹ mày…” Trư Tiên tiến lên đập vai Vân Trung Mộ một cái, Vân Trung Mộ để tay lên vai Trư Tiên.
“Chó thật!”
“Mẹ nhà ngươi!” Hai người vẫn đang mắng.
Kiếm Quỷ không nhịn cười được.
Có thể hay không nhận thức, đám người này đích thật là một đám đủ nhiệt huyết, huynh đệ đầy nghĩa khí.
Theo trận chiến mở màn đại thắng, nhưng cuối cùng tình thế đột nhiên có
biến, một đường chuyển tiếp đột ngột, thậm chí bức đến bây giờ phải cùng đối phương cứng đối cứng. Việc này từ lâu so với cục diện thắng lợi
Kiếm Quỷ lúc ban đầu đã một trời một vực.
Thế nhưng, sau khi thắng được bọn họ tín nhiệm, không phát sinh qua ai có một câu oán hận.
Cho dù là Kiếm Quỷ mấy lần dự đoán sai lệch đối với hành động của địch,
thậm chí lúc hạ chỉ lệnh phát sinh sai lầm, điều mọi người nghĩ đến đều
là nhanh tìm biện pháp cứu lại tình thế, tuyệt nhiên không có bất cứ
người nào oán trách cho dù là một tiếng thở dài.
Xem xét trong quảng trường này có số lượng đông đảo người chơi, như Vân
Trung Mộ và Trư Tiên kìm lòng không đậu khẩn trương là số lượng không
ít.
Tuy thế, không ai lùi bước, tâm chỉ có kiên định.
Chỉ cần làm, thì nhất định phải làm đến giây phút cuối cùng! Kiếm Quỷ đột nhiên cảm thấy có chút muốn khóc.
Thực sự là đã lâu không có loại cảm giác này!
“Tới! Bọn họ tới!” Đột nhiên, đạo tặc được pháp ra đi tìm hiểu ở tiền phương phát tới tin tức.
Có người đưa ra ý kiến có nên để một nhóm đạo tặc Tiềm Hành ở trên đường đánh lén đối phương một lần, phương án này rất nhanh bị bác bỏ.
Đối phương là quân đoàn lấy chiến sĩ làm chủ, cho dù đạo tặc thành công
phát động Bối Thứ, cũng không thể tạo uy hiếp trí mạng cho họ. Mà số
lượng lớn mục sư đi cùng ở hai bên, giúp nhau hồi phục, đạo tặc chỉ có
nước đi không quay về.
Trừ cung tiễn thủ, tất cả chức nghiệp đứng ra xây dựng một bức tường
người. Điểm dựa duy nhất của mọi người, chính là pháp sư! Đối phương
không có pháp sư!
Đây là một trận chiến đã không cách nào sửa đổi tôn chỉ.