Cố Phi xuyên ra con hẻm nhỏ, sau đó đi trên đường lớn, phía trước chính
là khu vực an toàn để logout rồi, đột nhiên phát giác được bên người có dị động. Sau khi nhìn xung quanh, một thân ảnh lướt qua mình, sau đó
xông vào hẻm nhỏ, rồi thò đầu ra, chú ý mục tiêu giống như là...mình.
Đây là làm cái gì thế? Cố Phi quay đầu lại nhìn một chút, người nọ nhanh chóng rút đầu vào.
Cố Phi rất thống khổ, chỉ đi một chút cũng không được yên ổn nữa! Ở đâu
có người ở đó có giang hồ, câu này quá đúng. Vừa nghĩ Cố Phi vừa rút Ám
Dạ Lưu Quang Kiếm ra.
So sánh đao vào kiếm, đao thì như mãnh hổ, kiếm thì như phượng hoàng.
Nói đơn giản hơn thì kiếm uyển chuyển nhẹ nhà, chú trọng kỹ xảo. Mà sự
thật trong thực chiến, nếu so sánh tính thực dụng cùng lực sát thương
thì kiếm không thể bằng đao.
Đao dùng để chém, bổ, còn kiếm thiên về đâm, khách quan mà nói loại nào
có thể dễ dàng tạo sát thương mà có uy lực lớn hơn không cần nói cũng
biết.
Tuy kiếm cũng có thể chém bổ, nhưng trên thực tế kiếm thường chỉ có một
lưỡi. Nếu muốn chế tạo kiếm hai lưỡi, độ khó rất cao, đồng thời làm cho
thân kiếm năng lực kháng đòn hạ thấp. Cho nên trên chiến trường, địa vị
của kiếm luôn bị đao thay thế, chỉ có thể dùng làm trang sức biểu thị
thân phận. Văn sĩ mang kiếm, võ sĩ đeo đao, câu này cũng từ đó mà ra.
Đương nhiên, mục đích học võ của Cố Phi cũng không phải ra trên chiến
trường. Hắn luôn mang mục tiêu nghiên cứu làm chủ, nhiều loại công phu
đều có đọc lướt qua. Kiếm cũng là loại phổ cập nhất, đương nhiên cũng đã luyện từ nhỏ. Tập võ có câu "Đổi thức dễ, đổi kình khó", người nghiên
cứu con đường cương mãnh, bỗng nhiên bảo hắn chuyển sang học tập Thái
Cực quyền, thường thường đều không nắm được trọng yếu. Biến hóa giữa đao với kiếm cũng như vậy.
Mà Cố Phi được gia tộc coi là cực kỳ có thiên phú, cũng bởi vì tại vấn
đề trên bộc lộ tài năng. Từ nhỏ đối với các loại quyền pháp các loại
chiêu thức đều có thể thông hiểu đạo lí, bởi vậy trong nhà đều coi hắn
như bách khoa toàn thư về công phu bồi dưỡng lên, các loại công pháp gia truyền đều tập trung trên người hắn. Mà việc này cũng không phải ép
buộc quá mức, nếu ép qua cũng không có Cố Phi 22 tuổi lúc này. (ý nói cố quá quá cố :v)
Mà kiếm pháp Cố Gia, trong giới công phu cũng có chút địa vị. Trưởng bối trong nhà đã nói là từ N năm trước truyền thừa xuống, qua bao đời cao
nhân chỉnh sửa cải biến. Một bộ kiếm phổ nguyên thủy nhất trong nhà vẫn
còn bảo tồn, nghe nói thuộc dạng thẻ tre.Có điều Cố Phi không được nhìn
thấy, lúc hắn học kiếm pháp này, cha hắn trực tiếp quăng cho hắn cái CD, nói là thế kỷ hai mươi mốt thì phải theo cách làm của thế kỷ hai mươi
mốt. Về phần thẻ tre trong truyền thuyết, cha hắn nói đợi Cố Phi nhận
chức chưởng môn mới có có quyền lực xem.
Lúc Cố Phi còn nhỏ, thẻ tre thần bí luôn làm hắn tò mò. Có điều hiện tại đã lớn, lòng hiếu kỳ cũng không cao như hồi nhỏ. Theo góc độ thực tế,
thẻ tre chắc chắn không bằng dĩa CD rồi, cũng không có âm thanh kích
thích.
Kiếm đã ở trong tay, tuy địch nhân xông tới mình vẫn chưa chính diện
hiện thân, nhưng Cố Phi vẫn bày ra tư thế, sau đó nói: "Xuất hiện đi,
tôi đã thấy mấy người rồi"
Lập tức có hai người bịt mặt từ sau vọt ra, nhưng chưa kịp nói gì, thì
đã có hai cánh tay lôi hai người đó về. Đồng thời Cố Phi còn nghe thanh
âm trách cứ: "Đần chết được! Người ta là phô trương thanh thế, dễ dàng
bị lừa lộ ra rồi"
Cố Phi dở khóc dở cười, đồng thời cũng hiểu được đám người này so với Bất Tiếu đáng yêu hơn nhiều.
Sau khi nhìn quanh một vòng, tất cả đều rơi vào im lặng, cũng không ai rục rịt gì nữa.
Người chơi đi trên đường cũng đột nhiên biến mất, không thấy ai nữa, có
chăng chỉ là những người ở xa xa mà thôi. Điểm này so với Cloud City
chuyên nghiệp hơn nhiều, ở Cloud City mà thấy có đánh nhau là cả một đám nhào tới xem vui như hội, còn bên Thành Nguyệt Dạ người chơi đã có kinh nghiệm tránh né không vướng vào phiền phức.
Trên đường là một mảnh im ắng, gió thổi lá bay xào xạt, Cố Phi cũng cảm
thấy có điểm giống phim truyền hình quá rồi. Cố Phi bất đắc dĩ mà lại
nói một lần: "Tôi thật sự phát hiện mấy người rồi mà"
" Nếu không ra tôi đi à nha"
"Tôi đi thiệt đó"
Đã biết được đối phương núp ở đâu, cho nên cũng biết được ở chỗ nào
không có người mai phục, thế là Cố Phi đi tới một cái hẻm nhỏ không
người. Cả đám người nọ trợn tròn mắt, còn vài bước nữa là hắn bước vào
vòng vây rồi. Thế mà hắn lại rẽ hướng khác! Tên này quá may mắn rồi!
Thân là lão đại, phải ở thời điểm xấu hổ này ra quyết định điều chỉnh.
Lão đại Độc thủ dong binh đoàn lúc này mới bước ra hô lớn: ""Đợi một
chút!"
Cố Phi quay đầu lại, những tên đang mai phục đều bước ra khỏi chỗ trốn.
Cục diện có chút xấu hổ, vốn là muốn đem Cố Phi bao vây lại, nhưng hiện
tại lại thành mặt đối mặt rồi. Cố Phi một bên, bọn họ lại ở một bên.
"Các người là ai?" Cố Phi vừa lui một chút vừa hỏi.
" Độc thủ dong binh đoàn! Ui da!" Người này vừa dứt lời đã bị một người
bên cạnh tát một cái. Cùng lúc đó lão đại cũng quay đầu lại nghiêm khắc
trừng mắt hắn một cái. Chỉ có điều đang là thời điểm chiến đấu, nếu
không lão đại cũng đá hắn ra khỏi đoàn rồi.
"Mấy người có gì muốn nói?" Cố Phi hỏi.
Lần này không ai dám lắm mồm, lão đại cũng không có lên tiếng, chỉ vung tay lên, cả đám xộng tới Cố Phi.
Có điều trò chơi là có phân chia nghề nghiệp, xông lên đều là nghề
nghiệp cận chiến. Cố Phi đảo mắt qua, toàn là Chiến Sĩ, đây là nghề
nghiệp hiện tại Cố Phi sợ phải đối phó nhất. Một là không dám cùng công
kích của Chiến Sĩ ngạnh khánh, hai là Chiến Sĩ trang bị giáp nặng phòng
thủ quá trâu bò, Cố Phi không cách nào đánh xuyên qua được.
Ngoài Chiến Sĩ ra thì xông tới còn có Đạo Tặc. Bọn họ tàng hình ở phía
sau Chiến Sĩ tiến lại gần, lại cho rằng Cố Phi không biết. Đương nhiên
trong lòng Cố Phi biết rõ, chỉ có điều cũng không biết hết vị trí của
bọn họ được, tràng diện thật sự quá hỗn loạn, Pháp Sư thì đứng ở xa
nhất, công kích của Cung Thủ cũng đã bay tới đây.
Phối hợp cũng khá chuẩn! Cố Phi lúc này đã tích lũy được một chút kinh nghiệm thực chiến trong trò chơi nên cũng nhìn ra được.
Mũi tên Cung Thủ có tốc độ nhanh nhất, có xài Bắn Lén, cũng có Bắn 2 Phát...
Đổi lại là một giờ trước, Bắn Lén của Cung Thủ đối với Cố Phi tuyệt đối
là một lần khiêu chiến lớn. Nhưng hiện tại tay cầm Ám Dạ Lưu Quang Kiếm, vừa mới thăng một cấp lại tăng thêm nhanh nhẹn, tốc độ lại tăng lên một bậc, Cố Phi nghiêng người tránh thoát. Sau đó phát hiện Hỏa Cầu mà Pháp Sư ném bồi tới, cái thứ này lại có một chút công dụng tự động truy
tung, không phải chỉ tùy tiện uốn éo là né được. Cố Phi tăng tốc chạy ra khỏi phạm vi truy đuổi, Hỏa Cầu mới mất phương hướng.
Tiếp tục như vậy là không được, trong lòng Cố Phi căng thẳng. Cục diện
trước mắt không giống với lúc ở Cloud City. Chiến Sĩ đột phá ở trước
đội hình, tác dụng làm khiên thịt tank, nếu như mình không có cách nào
đột phá tuyến này thì không thể tiêu diệt Pháp Sư cùng Cung Thủ đang chủ công phía sau được, mà cứng rắn cận chiến cũng không được, còn có Đạo
Tặc đang Tiềm Hành tìm cơ hội cắn lén nữa.
Chỉ trong nháy mắt, Cố Phi nghĩ tới ở khu luyện cấp bên ngoài Thành
Nguyệt Dạ, có người sử dụng lá cờ tạm bợ. Không hổ là đám người xuất
thân từ kéo bè kéo lũ đánh nhau, trận thế sắp xếp ngay ngắn trật tự, ưu
thế người đông thế mạnh thể hiện quá rõ ràng rồi.
Không thể liều mạng, Cố Phi liền quay người chui vào hẻm nhỏ.
"Vãi! Hắn lại chạy!" Người của Độc thủ trong dong binh đoàn kêu lên. Vừa rồi thấy Cố Phi tiến vào con hẻm, tưởng hắn muốn chạy, ai ngờ lão đại
vừa hô lên hắn đã quay lại. Bây giờ nhìn bộ dạng của hắn giống như sắp
liều mạnh, ai ngờ hắn lại quay đầu chạy, thật là lòng dạ hiểm ác! Tên
này chơi xấu quá.
" Mau đuổi theo!" Lão đại ra lệnh một tiếng, tất cả đều chạy tới con hẻm.
Cố Phi toàn lực phóng chạy, vừa chạy vừa quay lại nhìn, trên miệng hắn lộ ra nụ cười chiến thắng.
Trên đường truy đổi, bởi vì phương thức cộng điểm khác biệt cho nên tốc
độ bất đồng, trận hình lúc nãy còn ngay ngắn chỉnh tề, bây giờ đã có
biến đổi lớn.
Nếu là cộng nhanh nhẹn, chạy nhanh nhất là Đạo Tặc, nếu sử dụng Chạy
Nhanh. Còn chạy bình thường, tốc độ của Đạo Tặc chậm hơn Cung Thủ một
bậc. Sau hai nghề nghiệp này là Pháp Sư và Kỵ Sĩ, Kỵ Sĩ thì nhanh hơn
một chút. Kỵ Sĩ trong Thế giới song song là một nghề nghiệp cân đối, mấy cái thuộc tính đều cân bằng, điều này làm cho phương thức cộng điểm của Kỵ Sĩ đến nay vẫn chưa có một tiêu chuẩn thống nhất. Có người thì cộng
nhanh nhẹn, lúc này chạy nhanh hơn Pháp Sư một chút. Pháp Sư bình thường hiện giờ cũng không ai rảnh rỗi cộng nhanh nhẹn cả.
Cuối cùng chậm nhất là Chiến Sĩ rồi. Là một cái nghề nghiệp tank là
chính, lúc này lại rởi xuống phía cuối lo chuyện hậu cần bếp núc rồi.
Cố Phi vừa chạy vừa quay đầu lại, Đạo Tặc dùng Chạy Nhanh thì bó tay
rồi, càng ngày càng áp sát. Đám người nọ vô cùng vui mừng. Bọn họ cũng
không thấy Cố Phi có ý định quay đầu lại nghênh chiến, vẫn còn ra sức
chạy.
Vừa chạy Cố Phi vừa ước lượng đếm thầm bước chân của Đạo Tặc phía sau: Một hai ba, quay đầu lại!
Đột nhiên dừng bước quay người lại, vung kiếm xuất ra một chiêu Phù Vân
Trảm, là một trong những chiêu thức của kiếm pháp gia truyền Cố Gia.
"Trảm" vốn không phải là sở trường của kiếm, nhưng chiêu này lại phát
huy ra đặc điểm của kiếm. Đặc điểm gì? Đặc điểm kiếm có hai lưỡi.
Nghe nói chiêu này vừa chém ra, nhất định phải giống như là mây bay, làm cho người ta không cách nào phán đoán dùng lưỡi nào để chém. Cố Phi khi còn bé không hiểu, cảm thấy thật thần kỳ. Hiện tại công phu của hắn
cũng có chỗ tạo nghệ rồi, cảm thấy chiêu này chỉ giống như là vẽ rắn
thêm chân. Chém thì chém, còn bày đặt hao tâm tốn sức ra chiêu làm cho
địch thủ không biết dùng lưỡi nào chém. Nếu như dùng kiếm có hai lưỡi
khác nhau, chiêu này còn có ý nghĩa, nhưng trên thực tế kiếm hai lưỡi mà làm khác nhau, thì đó chính là kiếm hạng hai. Cố Phi đoán người sáng
chế ra chiêu này, nhất định là chán ghét đao, cho nên mới tạo ra chiêu
chém mà kiếm không thể làm được như đao.
Mặc kệ như thế nào, một kiếm này của Cố Phi chém ra giống như là mây
bay. Hai tên Đạo Tặc dùng Chạy Nhanh không thể dừng kịp lúc, bị chém lên người.
Hai người này hoảng hồn lui lại, nhưng kiếm đang trên đường đi, đột nhiên thu thế, sửa thành đâm ở vị trí không phải chỗ hiểm.
Cố Phi chợt nhớ tới: trên người còn đeo giá trị PK mà! Nếu còn giết nữa, biết bao giờ mới trở về thời trong trắng?