Cố Phi bên này đang hết sức khinh bỉ đấy! Ngân
Nguyệt vậy mà một chút cũng không phát hiện. Sau khi kể chuyện
một phen lấy được sự đồng tình của mọi người, quan hệ càng
thêm thân thiết với cả phòng người.
Không khỏi không thừa nhận, Ngân Nguyệt không hổ là nhân vật đã lãnh đạo một cái công hội lớn, ngay cả vào nhà tù không làm gì mấy, vẫn y nguyên có thể làm người trung tâm cả phòng.
Mọi người tự nhiên mà vây xung quanh tên đó, khiến Cố Phi cảm giác rất là căm giận.
Ngân Nguyệt cũng thật có thể giải quyết tình huống này, kể xong câu chuyện của mình lại bắt đầu móc từ trong túi ra thứ gì,
vừa gọi mọi người: “Mọi người đều rất nhàm chán phải không? Tôi đây có thứ tốt để giết thời gian đó nha!”
“Cái gì, cái gì?” Mọi người tranh nhau hỏi.
Ngân Nguyệt cười híp mắt mà xòe bàn tay ra, mọi người rướn cổ lên
nhìn một cái, ánh mắt đều sáng lên. Trong lòng bàn tay Ngân Nguyệt, bất thình lình có ba khối xúc xắc nằm đó.
“Có muốn chơi mấy ván hay không?” Ngân Nguyệt cười nói. Mọi người dồn dập gật đầu.
“Mấy người các anh cũng tới chứ?” Ngân Nguyệt gọi mấy khách hàng của
Cố Phi ngồi xó xỉnh bên kia, từ lúc Cố Phi dụ mấy khách hàng của
Ngự Thiên Thần Minh theo mình xong, mấy tên này liền tỏ ra rất buồn bực không vui, vẫn duy trì một khoảng cách cùng những người khác.
Mấy người nhìn nhau một chút. Ngồi tù khô khan như vậy, có đồ để
chơi đương nhiên họ cũng muốn chơi, bấy giờ do dư, chỉ là không
bỏ được mặt mũi xuống mà thôi.
“Tới đi! Nhiều người náo nhiệt.” Ngân Nguyệt vừa kêu vừa nói với
hai người đồng bọn của mình: “Đi kéo bọn họ tới đây luôn đi.”
Hai người bạn của Ngân Nguyệt ra vẻ muốn đứng dậy, mấy tên kia đã vội vàng thuận nước đẩy thuyền [1], tự mình chạy tới đây rồi. Cố
Phi ở một bên cười nhạt. Kéo? Kéo cái rắm mà kéo, trong khu an toàn giữa người chơi căn bản không thể tiếp xúc với nhau chỉ là một
chút.
[1] Nguyên văn: Tá pha hạ lư 借坡下驴: Sườn dốc mà đưa lừa
xuống. Nghĩa tương tự như thuận nước đẩy thuyền hay đục nước
béo cò. Ở đây ý chỉ rằng những người họ đã muốn chơi, nhưng
viện cớ rằng Ngân Nguyệt mời chào nhiều quá mới sang đó.
Bất quá thằng ranh Ngân Nguyệt này vẫn biết cách lung lạc lòng người đấy, lừa gạt cả một đám.
Gọi xong đám người kia, Ngân Nguyệt thấy Cố Phi hình như không
có ý đến chơi, vội vàng ngoắc: “Thiên Lý, người anh em mau tới
cùng chơi với nhau đi!”
“Không đâu.” Mặt Cố Phi mỉm cười, “Tôi hơi mệt, nằm một lúc cái
đã! Mọi người cứ chơi.” Vừa nói xong hai tay đã đặt sau ót, một
mình nằm trên đất rồi.
Ngân Nguyệt thật thất vọng. Hắn thật tâm có một chút ý muốn lôi
kéo Cố Phi, nhưng nhìn thằng nhóc này hình như không thèm để ý đến. Đang muốn kêu lại một lần, Cố Phi trở mình, trực tiếp chường cái mông về phía hắn, những lời định nói của Ngân Nguyệt cũng bèn nuốt trở về bụng.
Loại trò chơi xúc xắc này mọi người ai cũng biết, hét ba gào sáu, giống như đây không phải nhờ vào sự may mắn mà nhờ giọng mình. Một đám người kêu la om sòm ở đây, gần như muốn làm cái
nhà tù này nổ banh luôn.
Dưới tình huống này, Cố Phi làm sao có thể ngủ thật được? Trong bụng đã có chút hối hận rồi, trong hoàn cảnh ồn ào như vầy nằm không hai
tiếng đồng hồ, cũng không có người nói chuyện cùng, đây không
phải là tự chịu thiệt sao?
Nghĩ thế, Cố Phi lăn người một cái lật lại, xoay qua nhìn,
gương mặt Ngân Nguyệt đang cười xấu xa nhìn hắn: “Như thế nào,
không ngủ được đi!”
Cố Phi thuận thế gật đầu một cái: “Thôi được, tôi cũng tới đi!”
Ngân Nguyệt mặt mày hớn hở chừa ra một vị trí ngồi cho Cố Phi:
“Đúng vậy, nếu không cứ phí thời gian không làm gì thế kia thật
không thú vị. À phải rồi, cậu phải ngồi tù bao lâu?”
Đề tài đầu tiên khi gặp nhau nói chuyện trong tù chính là
“mấy giờ”, câu hỏi của Ngân Nguyệt không có ai cảm thấy nghi ngờ
cả. Mọi người dựa vào sự thực cho nhau biết. Bởi vì Ngự Thiên Thần Minh và Cố Phi đều chuyên môn chọn nhiệm vụ có điểm PK cao, nên thời
hạn thi hành án của một đám người này đều thực không nhẹ.
Báo xong một vòng, Cố Phi 2 giờ lại là một người có thời gian
ngắn ngủi nhất. Chẳng qua bởi vì những người khác tiến vào đây
sớm, lúc này đều sắp ngồi đến hạn, đang nhất cổ tác khí [2] chạy nước rút.
[2] Nguyên văn: Nhất cổ tác khí 一鼓作气: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng
khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa
vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng
trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau
này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc).
Chẳng qua giây phút cuối cùng thường thường cũng là lúc khó
khăn vượt qua nhất, cũng may Ngân Nguyệt đột nhiên mang một trò chơi
như vậy vào đây, có thứ để chơi, thời gian sẽ qua mau hơn chút,
huống chi đánh bạc là phương thức giải trí phổ biến rộng rãi
trong thời nay.
Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó [3], Cố
Phi vào chơi hết mình. Chẳng qua là mức độ quý trọng tiền trò
chơi của Cố Phi thua xa người chơi thường nhiều lắm, mang theo tâm lý thắng thì mừng thua thì thôi mà đi đánh bạc.
[3] Nguyên văn: Tức lai chi, tắc an chi 即来之, 则安之.
Mặc dù đáng giá khen ngợi, bất quá cảm nhận được niềm vui không khỏi ít đi rất nhiều.
Những người chơi khác thì không giống vậy, kêu la om sòm, trợn con ngươi trừng con mắt, cạnh tranh rất kịch liệt. Thắng được thì
lại muốn thắng tiếp nữa, thua tự nhiên muốn gỡ, đánh bạc chính là
một trò chơi làm cho không người nào có thể tự kềm chế lại như vậy.
Mà đại đa số người chơi hiển nhiên cũng không hề giàu có, có
một tên vận may xứng với ba từ cực cặn bã, chơi một hồi liền
thua hết không còn tiền đặt cược nữa.
Lúc này Ngân Nguyệt cũng sẽ rút đao tương trợ. Móc mấy đồng tiền vàng đưa lên, cũng không nói là cho, chỉ tuyên bố cho mượn.
Mượn được tiền thì người kia tự nhiên sẽ tiếp tục chơi, thắng rồi thì sẽ trả tiền lại tại chỗ, nếu mà thua nữa, lại mượn
tiếp.
Lại càng về sau tất cả mọi người đều quen thói rồi, nếu thua
sạch tiền trong túi liền trực tiếp đưa tay về phía Ngân Nguyệt.
Ngân Nguyệt cũng theo ý họ, Cố Phi rõ ràng là kẻ không hề thiếu tiền mà giả vờ hồn nhiên thử vươn tay về phía tên đó mấy
lần, hắn cũng như cũ đặt năm đồng vàng vào.
Bởi vì không tin tưởng nhân phẩm của Ngân Nguyệt, Cố Phi khó tránh khỏi nổi lên nghi ngờ trong bụng. Bất quá xem kỹ cuộc chơi, thế mà
không phát hiện sự kì lạ gì.
Cách chơi của mọi người hết sức đơn giản, chẳng phân biệt được
đâu là nhà cái đâu là nhà chơi, tất cả mọi người đều để xuống
một đồng vàng, sau đó đổ xúc sắc, ai có số lớn nhất liền có
thể lấy tất cả đi, nếu như có hai người có số lớn nhất giống nhau, vậy thì chia đều hai bên là được.
Đây có thể nói là chơi hoàn toàn bằng may mắn, không cần cân nhắc cách đánh cược sơ sài trong lòng người ta cả.
Lại xem kỹ thắng thua và vẻ mặt mỗi người, Cố Phi cũng phát hiện mọi người đều thật thà đổ xúc xắc, bao gồm cả Ngân Nguyệt cũng
vậy.
“Xem ra thật là đơn thuần để giết thời gian rồi.” Cố Phi xóa bỏ
ý nghĩ Ngân Nguyệt có âm mưu gì. Thẳng thắn mà nói, đánh bạc thế
này nếu như Cố Phi thắng, cực dễ.
Nếu như là Sicbo [4], Cố Phi ngược lại không mò ra kỹ xảo gì để
đổ, nhưng giống như vầy trực tiếp ném trên mặt đất, mặc dù không luyện qua, nhưng lấy thủ pháp của Cố Phi nhà ta, mười lần cũng luôn
có thể ném được hai hay ba lần chính xác con số mình muốn.
Điều này so với những người khác chỉ dựa vào sự may mắn có phần thắng ước chừng cao hơn mấy lần.
Bất quá Cố Phi cũng không có sử dụng cách này, cũng chỉ là thành thật tiện tay ném thuận theo vận may. Thứ nhất là cảm thấy không cần thiết; thứ hai, ném ba khối xúc xắc ra số điểm mình cần
đây cũng không phải chuyện nhẹ nhõm, so với trực tiếp ném bay
một đao ra ngoài cắm người chết còn khổ hơn. Nếu thực cứ đổ
nó như thế kia, Cố Phi ước chừng không mất thời gian bao lâu thì cánh tay và mấy ngón tay cũng rút gân co giật luôn. Vừa nhanh
vừa chính xác, kỳ thực mới là khó nhất.
Vì thế một đám phần tử phạm tội cứ như vậy ở trong tù tiếp tục
hoạt động đánh bạc không hề hợp pháp với trừng phạt được đặt ra. Mặc kệ thắng thua, dù sao người người đều cảm thấy thời gian trôi qua vù vù. Không ít người lần lượt đến giờ được truyền
tống ra ngoài phòng giam.
Xét thấy có một người trước lúc đi đúng dịp thắng lớn một ván, đang hết sức vui mừng bò trên đất thu tiền chuẩn bị chờ
truyền tống ra, những người khác cũng cẩn thận một chút rồi.
Dù sao cũng là trò chơi mà, liền nhìn trong cột nhiệm vụ của
mình tính toán bản thân còn bao nhiêu thời gian hết hạn chịu
hình mà được phóng thích. Vì vậy họ lưu ý thời gian của mình
xong rồi lại tiếp tục, có thể nói là tranh thủ thời gian.
Mắt thấy thời gian của mình không còn nhiều, người người đều
biểu hiện lưu luyến không muốn buông, có vài người chơi đến hăng
hái dâng cao lại càng khó chịu như muốn đi chết vậy. Sức hấp dẫn của đánh bạc không thể chối bỏ.
Mà Cố Phi bởi vì cực kỳ xem nhẹ thắng thua, hiển nhiên bấy giờ
sẽ không lưu luyến gì với nơi này. Mắt thấy thời gian ra tù
sắp đến, trong lòng tung tăng như chim sẻ. Đến nỗi rốt cuộc chơi đến thời điểm này thua hay thắng bao nhiêu cũng không biết, chỉ nhớ được thiếu Ngân Nguyệt năm đồng vàng.
Lúc này người chơi trong phòng đã cũng đến lúc gần ra tù hết,
chỉ còn lại Cố Phi và Ngân Nguyệt thêm ba tên đồng bọn thôi. Ít
người chơi nên không náo nhiệt như xưa nữa, chẳng qua tám chuyện
ngược lại trở nên nhiều hơn.
“Cậu rất may mắn đấy, thắng mấy ván liền rồi hả?” Ngân Nguyệt kinh ngạc.
Cố Phi vậy mà trưng vẻ mặt đầy áo não: “Thật buồn mà, mới vừa rồi còn nhiều người sao lại không thấy vận may này chạy ra.”
Lúc này tổng cộng chỉ bốn người, thắng một ván chẳng qua chỉ lấy được ba đồng vàng, không thể so sánh nổi với ban nãy.
Mà bốn người tiếp tục chơi cũng thật nhanh, Cố Phi lại giả
thành bộ dáng phải tranh thủ thời gian trước khi rời khỏi đây
như người ta.
Chừng 14 phút sau, đánh bài không thể không bỏ dở. Một người trong nhóm ba người bên Ngân Nguyệt mang vẻ mặt ảm đạm: “Tôi
không còn tiền rồi.”
Sắc mặt Cố Phi còn cứng lại hơn cả tên đó, nhìn núi vàng
nhỏ trước mặt, giương mắt ngẩn ra: “Té ra tất cả nhân phẩm hôm
nay của tôi đều nằm ở trong mấy phút này.”
Khuôn mặt Ngân Nguyệt cũng xám trắng không ngừng thay đổi, giọng khô khốc nói: “Cậu rất may mắn.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Cố Phi vừa gật đầu vừa liều mạng cất
tiền vào trong túi, cuối cùng còn dư lại năm đồng vàng, trả
lại cho Ngân Nguyệt: “Ban nãy từng mượn anh năm đồng nè.”
“Coi như hết, năm đồng vàng này có gì tốt nữa đâu.” Ngân Nguyệt xua tay.
“Cầm đi! Cầm đi nha!” Cố Phi cứng rắn nhét vào trong tay Ngân
Nguyệt. Vỗ túi của mình một cái: “Tôi cầm được từ chỗ anh nhiều
lắm.”
Khóe mắt Ngân Nguyệt co giật vài cái.
Cố Phi lại nhìn về phía người mới thua sạch: “Có cần tôi
cho anh mượn mấy đồng không, nếu không thì lúc tôi đi rồi mấy
anh không có cách nào tiếp tục chơi.”
“Nếu có kỹ thuật này đã sớm phát tài rồi, còn ở đây chơi
thắng mấy đồng vàng lẻ cùng bọn mình sao?” Ngân Nguyệt không
cho là đúng.
Hai người khác cũng không thể nói gì hơn, đều suy nghĩ trăm lần không hiểu rõ được nó. Kỳ thực trong lòng Ngân Nguyệt trong làm sao có thể
vui hơn chứ? Hắn cũng giống như hai người kia thua nhiều lắm.
“Thôi, mặc kệ đi. Cuối cùng nhà tù cũng trong không ai rồi, nhanh
chóng làm nhiệm vụ đi!” Ngân Nguyệt nói câu xong, hai người còn lại gật
đầu, ba người đứng lên bận rộn làm việc gì đấy trong nhà tù này.
Được truyền tống ra khỏi nhà tù, Cố Phi thở dài ra một hơi. Hoàn cảnh trò chơi thiết kế quá thật, làm bầu không khí trong nhà gian ẩm ướt mà
mục nát. Cũng rõ người thiết kế nó ra chỉ là để trưng thôi, biết trên
thực tế khỏe mạnh vô hại với người chơi, mới có thể làm ra như thế.
Chẳng qua ảnh hưởng tâm lý vẫn rõ ràng, Cố Phi đi ra hít sâu hai hơi,
nhất thời cảm thấy thế giới thiệt tươi đẹp, đánh chết cũng không muốn
ngồi tù lần nào nữa.
Lấy lại bình tĩnh xong, ngay sau đó thấy được có một người ngồi trên
thềm đá trước cửa. Cố Phi giật mình, cất bước đi đến. Người nọ nghe được tiếng bước chân sau lưng, vội vàng quay đầu lại.
Mang Mang Mãng Mãng gật đầu: “Vừa rồi tôi gửi tin nhắn cho anh ấy, hệ thống thông báo ‘không ở khu phục vụ’, đây nghĩa là đang ngồi tù.”
Cố Phi gật đầu một cái: “Tên đó ở trong nhà tù, tôi gặp qua anh ta.”
“Ừm…” Mang Mang Mãng Mãng đáp ậm ừ một tiếng, trên gương mặt nhìn không ra có vẻ vui mừng.
“Đi đây.”
“Hẹn gặp lại.”
Cố Phi đi ra ngoài vài bước, lại quay lại nhìn một chút. Mang Mang
Mãng Mãng lặng lẽ ngồi ở trên thềm đá rất cô độc, thật là thê lương.
Cố Phi trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn xoay người lại đi tới trước người Mang Mang Mãng Mãng.
Mang Mang Mãng Mãng ngẩng đầu, nhìn hắn.
“Có một số việc, tôi nghĩ hẳn phải để cho cô biết…” Cố Phi nói.
Mang Mang Mãng Mãng tiếp tục nhìn hắn.
Cố Phi cũng không để ý nhiều, kể lại y nguyên những gì Ngân Nguyệt nói qua trong nhà giam một lần.
Vẻ mặt Mang Mang Mãng Mãng bất ngờ không có biến hóa gì nhiều, không
có phẫn nộ, cũng không có ưu thương, chỉ là lẳng lặng mà nghe Cố Phi nói xong hết thảy.
“Tôi… vẫn muốn tự mình hỏi anh ấy một lần.” Mang Mãng Mãng nói.
Cố Phi gật đầu. Quay đầu đi, không được năm bước lại đột nhiên quay
lại: “Anh ta nói anh ta còn cần bốn tiếng đồng hồ nữa mới có thể đi ra,
cô có thể logout nghỉ ngơi trước một chút.”
“Được rồi.” Mang Mang Mãng Mãng gật đầu.
Cố Phi xoay người rời đi, lần này không có quay lại nữa, một đường đi tới khu an toàn logout.
Ngày kế tiếp vừa online liền thu được tin nhắn của Ngự Thiên Thần
Minh gọi hắn đi quán rượu Tiểu Lôi. Đến quán rượu, vào phòng, năm người
khác trong dong binh đoàn cũng đều có mặt ở đây.
Mỗi buổi tối trước khi theo đoàn luyện cấp, mấy tên trong dong binh
đoàn này dường như đã thói quen tại đây ngồi chốc lát. Nói thật thì, nếu như không phải là có cái thói quen ấy, giữa sáu người họ thật khó còn
cơ hội gì cùng xuất hiện. Bởi vì dong binh đoàn đã rất lâu không có nhận được mối làm ăn nào.
Cái tên Hàn Gia Công Tử này làm việc trê. thực tế chứng minh cậu ta đích thực không thích hợp làm một người kinh doanh.
Muốn một dong binh đoàn có được danh tiếng, so với công hội mà nói
thì phương pháp thực hiện đa dạng hơn chút. Công hội sẽ thể hiện thực
lực qua hai điều, một cái là nhân số, một cái là đẳng cấp thành viên. Mà dong binh đoàn, có chút khác biệt. Ở trong hành hội dong binh có một
bảng xếp hạng số nhiệm vụ hoàn thành, là nơi càng thể hiện thực lực trực quan hơn.
Bảng này tổ hợp số liệu từ số nhiệm vụ đã nhận, nhiệm vụ đã hoàn
thành và xác suất hoàn thành bao nhiêu. Trong đó nhiệm vụ hoàn thành và
xác suất hoàn thành là tiêu chuẩn khảo hạch rất quan trọng, hoàn thành
nhiệm vụ nhiều mà xác suất hoàn thành cao, vậy thì sẽ là một dong binh
đoàn chẳng ai không muốn mướn ở thành Vân Đoan rồi.
Mà Công Tử tinh anh đoàn thế nhưng không ở nhóm này.
Chỉ nói đến vấn đề xác suất thành công, thì Tinh anh đoàn tỷ lệ hoàn thành rất cao, 100%.
Nhưng nhìn số nhiệm vụ hoàn thành rồi, chỉ có thể khiến người ta nghi ngờ dong binh đoàn này có phải mới thành lập hay không.
Nổi bật tại bên trên bảng số nhiệm vụ đã lãnh từ hệ thống tuyên bố
rồi hoàn thành, Công Tử tinh anh đoàn chói mắt chỉ có hai cái mà thôi.
[4] Sicbo theo cách hiểu đơn giản nhất cho những người chơi Việt
Nam thì đó là trò chơi Tài Xỉu, được chơi với bộ 3 hột xúc xắc (xí
ngầu), mỗi hột gồm 6 mặt và tương đương với 6 con số từ 1 đến 6.
Trong mỗi bàn, người chơi sẽ đặt cược dựa trên tỷ lược cược được cho sẵn tại nhà cái.
Có các loại cược sau:
Cược XỈU: Nghĩa là người chơi cược tổng số điểm của 3 hột xúc xắc trong khoảng 4-10 điểm, tỷ lệ ăn 1:1.
Cược TÀI: Nghĩa là người chơi cược tổng số điểm của 3 hột xúc xắc trong khoảng 11-17 điểm, tỷ lê ăn 1:1.
Cược tổng điểm của 3 hột xúc xắc: không giống như cược TÀI/XỈU với số điểm dao động trong khoảng 11-17 hay 4-10 mà khi cược tổng điểm của 3
hột xúc xắc bạn phải chọn ra một con số tổng cụ thể:
4/5/6/7/8/9/10/11/12/13/14/15/16/17. Tỷ lệ thắng khác nhau nhưng thông
thường theo kinh nghiệm chơi thì cao nhất là 4 và 17, tỷ lệ ăn 1:50.
Cược 1 số xuất hiện trong xúc xắc: Nghĩa là bạn nghĩ một trong ba con xúc xắc sẽ ra số nút bao nhiêu (1/2/3/4/5/6) thì đặt cược vào. Ví dụ:
Bạn cược số 3 khi đó có một con xúc xắc ra 3 thì bạn sẽ ăn đúng số tiền
đặt cược vào, nếu có hai con xúc xắc ra số 3 thì số tiền bạn ăn sẽ được
gấp đôi, cứ thể ba sẽ nhân 3.
Tương tự những cách cược trên thì chơi sicbo còn cho phép người chơi đặt cược đơn, cược đôi hay cược ba số.
Và trong các cách cược trên thì cược TÀI/XỈU là cách phổ biến
nhất. Số tiền đặt cược tối đa hay tối thiểu còn phụ thuộc vào quy định
riêng của mỗi nhà cái. (Akiko: chợt cảm thấy kì kì… hình như mình đang phổ cập kiến thức cờ bạc._.)