Cận Chiến Pháp Sư
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 C 67 C 68 C 69 C 70 C 71 C 72 C 73 C 74 C 75 C 76 C 77 C 78 C 79 C 80 C 81 C 82 C 83 C 84 C 85 C 86 C 87 C 88 C 89 C 90 C 91 C 92 C 93 C 94 C 95 C 96 C 97 C 98 C 99 C 100 C 101 C 102 C 103 C 104 C 105 C 106 C 107 C 108 C 109 C 110 C 111 C 112 C 113 C 114 C 115 C 116 C 117 C 118 C 119 C 120 C 121 C 122 C 123 C 124 C 125 C 126 C 127 C 128 C 129 C 130 C 131 C 132 C 133 C 134 C 135 C 136 C 137 C 138 C 139 C 140 C 141 C 142 C 143 C 144 C 145 C 146 C 147 C 148 C 149 C 150 C 151 C 152 C 153 C 154 C 155 C 156 C 157 C 158 C 159 C 160 C 161 C 162 C 163 C 164 C 165 C 166 C 167 C 168 C 169 C 170 C 171 C 172 C 173 C 174 C 175 C 176 C 177 C 178 C 179 C 180 C 181 C 182 C 183 C 184 C 185 C 186 C 187 C 188 C 189 C 190 C 191 C 192 C 193 C 194 C 195 C 196 C 197 C 198 C 199 C 200 C 201 C 202 C 203 C 204 C 205 C 206 C 207 C 208 C 209 C 210 C 211 C 212 C 213 C 214 C 215 C 216 C 217 C 218 C 219 C 220 C 221 C 222 C 223 C 224 C 225 C 226 C 227 C 228 C 229 C 230 C 231 C 232 C 233 C 234 C 235 C 236 C 237 C 238 C 239 C 240 C 241 C 242 C 243 C 244 C 245 C 246 C 247 C 248 C 249 C 250 C 251 C 252 C 253 C 254 C 255 C 256 C 257 C 258 C 259 C 260 C 261 C 262 C 263 C 264 C 265 C 266 C 267 C 268 C 269 C 270 C 271 C 272 C 273 C 274 C 275 Chương tiếp
Đoàn người vốn đang luyện cấp ở xa xa cũng đã chạy tới bên này. Ngự Thiên Thần Minh và Hữu Thủ Tả Soái là hai người
cung tiễn thủ nên có tốc độ nhanh nhất, lúc chạy đến còn có
thể xử lý cái đuôi còn lại, hai người cùng nhau phát động Thư
Kích, giết chết Bất Tiếu. “Anh lại giết năm người nữa.” Ngón tay của Ngự Thiên Thần Minh tức run chỉ về Cố Phi mà nói. “Này, đừng tùy tiện nói ‘lại’.” Cố Phi nói. Phiêu Lưu cùng với bọn con gái là những kẻ có tốc độ chậm
hơn lúc này mới từ sau chạy tới. Vốn khi ở xa nhìn thấy người có vẻ thật nhiều, không nghĩ tới lúc đến thì bên cạnh chỉ
còn lại ba người. “Đều đã giải quyết hết rồi sao?” Phiêu Lưu nhìn bốn phía.
Hắn sang đây là muốn xem thân thủ của Cố Phi thế nào. Trên
đường chạy tới chỉ thấy từng luồng ánh sáng trắng bốc lên ở
nơi này. Bây giờ đến nơi nhìn thấy, Lạc Lạc là mục sư, một cô gái
khác cũng là mục sư, làm bốc lên mấy luồng ánh sáng trắng ấy hiển nhiên chỉ có thể là Cố Phi. “Không có gì, không có gì đâu, mọi người trở về luyện cấp đi!” Cố Phi phủi phủi tay nói. “Anh lại giết năm người rồi.” Ngự Thiên Thần Minh lẩm bẩm đau
thương, hắn là nhận nhiệm vụ truy nã Cố Phi, tùy lúc đều có
thể kiểm tra giá trị PK của Cố Phi đấy. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” Với tính cách thích
nhiều chuyện của bọn con gái, không hỏi ra ngọn ngành đầu đuôi
câu chuyện làm sao chịu đi. Mọi người vừa gặng hỏi, vừa đưa
mắt rơi vào trên người Mang Mang Mãng Mãng. “Ơ, cô không phải là…” Ngự Thiên Thần Minh gần như ngay tức khắc nhận ra Mang Mang Mãng Mãng. Mặc dù hai người bất quá chỉ gặp thoáng qua ngắn ngủi ở
một tháng trước, nhưng Ngự Thiên Thần Minh là một tiểu quỷ rất hứng thú với con gái, mà Mang Mang Mãng Mãng là một cô gái
có dáng dấp không tệ. Điều đó rất dễ để lại ấn tượng trong
lòng cậu ta. “Cô là người Tiền Trần của thành Nguyệt Dạ, Mang Mang Mãng
Mãng!” Người có thể nhận ra, nhưng tên phải để Ngự Thiên Thần
Minh suy nghĩ kỹ hồi lâu. “Các người quen biết?” Con mắt Lạc Lạc sáng lên. Thái độ
của Cố Phi đối với người con gái này hết sức kỳ lạ làm cho
cô mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó, bây giờ thấy được phản
ứng của Ngự Thiên Thần Minh, Lạc Lạc càng tin chắc giữa hai
người này có vấn đề. “Cậu là ai?” Trong ánh mắt của Mang Mang Mãng Mãng nhìn Ngự
Thiên Thần Minh tất cả đều chứa sự nghi hoặc. Hiển nhiên cô ấy
đã không nhận ra Ngự Thiên Thần Minh, dẫu sao ban đầu cậu ta bất
quá chỉ lấy thân phận một trong bốn tiểu đệ của Hàn Gia Công
Tử mà ra sân, đất diễn có hạn. “Tôi đi qua thành Nguyệt Dạ. Gặp qua cô.” Ngự Thiên Thần Minh nói. “À…” Mang Mang Mãng Mãng lãnh đạm đáp một tiếng, ánh mắt
chuyển trở lại trên người Cố Phi: “Cám ơn anh, thành Vân Đoan
quả thật là nơi nhiều cao thủ.” Cố Phi không cho là đúng mà cười cười. Mà giữa con gái với nhau luôn dễ dàng thân thiết hơn xíu,
bọn con gái vây quanh Mang Mang Mãng Mãng, bắt đầu hỏi thăm một
vài vấn đề như “vì sao cô lại tới thành Vân Đoan” vậy. Vì thế Mang Mang Mãng Mãng đơn giản nói tóm gọn một chút
về tình cảnh của mình. Đúng như Cố Phi suy đoán, nghiệp đoàn
Tiền Trần ở thành Nguyệt Dạ gây oán hận chất chứa quá sâu,
trong quá trình đối kháng lại với đám người Vân Trung Mộ, càng ngày càng nhiều người chơi thành Nguyệt Dạ bắt đầu ủng hộ
đám người Vân Trung Mộ. Ngân Nguyệt mặc dù vẫn có cái kỹ năng quần chiến biến thái “Vương Hiệu Lệnh” kia. Nhưng muốn dùng mấy chục giây kia của nó mà nắm bắt toàn bộ thắng lợi, thế thì đã không ảnh hưởng
được tới toàn cục. Ban đầu nghiệp đoàn Tiền Trần độc quyền ở thành Nguyệt Dạ, quả thật rất hung hăng phách lối. Bây giờ chuyển đổi vai vế,
những người chơi khác trả thù bọn họ có thể gọi là điên
cuồng cả rồi. Gặp mặt liền giết, không chút nể nang nào. Mấy trăm người của nghiệp đoàn Tiền Trần đều trở thành
chuột chạy trên đường, đi đâu cũng bị một đám nhào lên đánh,
cho dù rời khỏi Tiền Trần cũng sẽ không được buông tha. Bị buộc bất đắc dĩ, có người rời khỏi trò chơi, có người
bắt đầu tìm đường rời xa quê nhà, chỉ còn lại một vài người
tính tình quật cường còn ở lại thành Nguyệt Dạ chống đỡ tới chết. Mang Mang Mãng Mãng không thể nghi ngờ là một trong số những
người đó. Hơn nữa cô ấy còn là nhân vật đầu sóng ngọn gió nên càng thê thảm, thường xuyên có người tổ đội chỉ mặt gọi tên
tìm giết cô ấy. Luyện cấp, uống rượu, giết Mang Mang Mãng Mãng trở thành ba hạng mục lớn mỗi ngày của một số người chơi khi lên game. “Bạn từng giết Mang Mang Mãng Mãng chưa” đã thành câu ngoài miệng thịnh hành ở thành Nguyệt Dạ. Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, Mang Mang Mãng Mãng vẫn như
đồng chí gián ngoan cường sinh hoạt, chưa bao giờ xuất hiện ý
tưởng phải rời khỏi thành Nguyệt Dạ. Về phần tại sao lại cố
chấp như thế. Mọi người nghi hoặc, nhưng Mang Mang Mãng Mãng
cũng không nói. Về phần đến thành Vân Đoan, cô ấy nói là tìm người. “Tìm Ngân Nguyệt?” Ngự Thiên Thần Minh bật thốt lên. Thật ra thì
cậu ta sớm muốn hỏi thăm Ngân Nguyệt rồi, chỉ là trong thời
gian ngắn không nhớ ra được tên của người này. Mang Mang Mãng Mãng yên lặng gật đầu một cái. Vì vậy bọn con gái lại bắt đầu hỏi thăm Ngân Nguyệt là thần thánh
phương nào. Hỏi qua mới biết ở giữa chuyện này còn có câu chuyện
tình yêu xuyên suốt, nhất thời càng thêm đồng cảm với Mang Mang
Mãng Mãng, chỉ thiếu không lau nước mắt thôi. Trừ việc này ra, cư dân thành Nguyệt Dạ dũng mãnh thế nào
cũng lưu lại ấn tượng sâu sắc cho bọn con gái. Mọi người rối
rít hỏi năm: Lục Nguyệt Vũ làm sao sống ở thành Nguyệt Dạ
được? Tiểu Vũ làm nhiệm vụ ở thành Nguyệt Dạ đến nay không về,
chỉ duy trì liên lạc qua tin nhắn cùng các cô ấy. Thành viên
Trọng Sinh Tử Tinh về sau đều biết trong hội mình có một nhân
vật hào phóng số một như thế: Vì làm nhiệm vụ đi thành
Nguyệt Dạ hơn một tháng không trở lại. “Tôi mang cô về thành Vân Đoan, cô cứ logout nghỉ ngơi một chút đi!” Lạc Lạc nói với Mang Mang Mãng Mãng. Gương mặt Mang Mang
Mãng Mãng đầy vẻ mệt mỏi ai nấy đều thấy được. “Cái này…có làm trễ nãi gì cho cô không?” Mang Mang Mãng
Mãng nhìn ra được một đoàn người này là đang ở đây luyện cấp. “Không sao cả.” Lạc Lạc cười đáp. “Hay là để tôi mang cô ấy trở về thành đi!” Cố Phi đột nhiên mở miệng. “Anh?” Lạc Lạc rất bất ngờ, Cố Phi vẫn biểu hiện rất lạnh
nhạt với Mang Mang Mãng Mãng mà. Mới vừa rồi khi Mang Mang Mãng Mãng kể ra những chuyện thảm thương kia, Cố Phi không lộ ra một xíu vẻ xúc động nào. Lúc này làm sao đột nhiên lòng nhiệt
tình bùng phát? Chẳng lẽ là… suy nghĩ trong lòng Lạc Lạc vừa chuyển, níu
Cố Phi sang một bên hỏi: “Làm gì đấy? Anh muốn thừa dịp giậu
đổ bìm leo sao?” “Cái gì?”“Cô ấy nói tên Ngân Nguyệt kia…” Trong trò chơi có
thể gửi tin nhắn cho nhau, liên hệ còn dễ dàng hơn cả trong
cuộc sống thực tế. Trong đời thường còn có thể không mang điện thoại di động này, hay là điện thoại di động hết pin là các
loại tình huống không thể tìm được người, trong trò chơi tuyệt
đối không giống vậy. Dưới tình huống mấy ngày không gặp được người, quả thực
khó có thể không tưởng tượng rằng người ta cố ý né tránh.
Tất cả mọi người đều hoài nghi như thế, chẳng qua là chưa nói
ra mà thôi. “Mẹ kiếp, cô nghĩ đi đâu thế.” Cố Phi mặt đen lại, khinh bỉ
Lạc Lạc một chút, rồi đi về phía Ngự Thiên Thần Minh: “Tôi trở về tẩy chút giá trị PK, đến lúc đó lại tìm cậu.” “Ừm…” Ngự Thiên Thần Minh đáp một tiếng. “Đi thôi!” Cố Phi nói với Mang Mang Mãng Mãng. Dùng giọng nói không thể chối từ. “Vậy…phiền anh rồi.” Mang Mang Mãng Mãng không nói gì nữa. “Mấy người luyện tiếp đi, một hồi rồi tôi trở lại.” Cố Phi
vẫy tay với mọi người, có Phiêu Lưu ở đây, hắn tồn tại ở trong đội ngũ này hay không không hề quan trọng. Mang Mang Mãng Mãng đi trước hai bước, Cố Phi loáng thoáng
nghe được Ngự Thiên Thần Minh sau lưng bắt đầu nói với mọi
người: “Cái cô Mang Mang Mãng Mãng này…” Dám chắc là giới
thiệu qua cho mọi người nghe thời điểm chói lòa năm đó cô ấy
phách lối. Vì chiếu cố tốc độ Mang Mang Mãng Mãng, đoạn đường này hai
người đi cũng không nhanh. Bất quá cũng không có nói chuyện trao đổi gì giữa cả hai. Thái độ của Cố Phi đối với Mang Mang
Mãng Mãng như thế Lạc Lạc nhìn ra được, đương nhiên bản thân
Mang Mang Mãng Mãng cũng thể phát giác ra. Cố Phi không nói lời nào, cô ấy cũng sẽ không lên tiếng. Cứ như vậy yên lặng trở về thành Vân Đoan, Cố Phi chỉ về
một cái hướng khác mà nói: “Bên kia là khu logout gần nhất
đó.” “Cám ơn.” Mang Mang Mãng Mãng nói. Cố Phi gật đầu một cái, cũng không nói “gặp lại” liền chuẩn bị rời đi. “Này!” Mang Mang Mãng Mãng bất thình lình gọi hắn lại. Cố Phi quay đầu. “Tôi còn chưa hỏi tên của anh.” Mang Mang Mãng Mãng nói. “Thiên Lý Nhất Túy.” Cố Phi trả lời cô ấy, vào loại thời
điểm như vầy, những người chơi cũng sẽ mở chốt chấp nhận kết
bạn và thêm bạn cùng đối phương, bất quá trường hợp bây giờ
Cố Phi thế mà dẹp bớt mấy hành động theo thừ tự ấy. “Cám ơn.” Một tiếng cuối cùng của Mang Mang Mãng Mãng, bản thân xoay người rời đi trước. Cố Phi nhìn bóng lưng run lên của cô ấy chốc lát, lúc này mới chạy về hướng nơi phát hành nhiệm vụ truy nã. Công việc kế tiếp đối với Cố Phi mà nói là quen việc dễ
làm, lãnh nhiệm vụ, đuổi theo mục tiêu. Vừa vặn có mấy người
có giá trị PK 3 hay 4 treo ở trên bảng, Cố Phi ung dung giải
quyết xong, giá trị PK xuống đến 1 điểm. Sau đó lần nữa ra khỏi thành, trở lại trong đội ngũ luyện
cấp. Các cô gái bấy giờ vẫn còn đang nghị luận liên hồi về
Mang Mang Mãng Mãng đây này! Chẳng qua là Ngự Thiên Thần Minh
hiển nhiên đã kể xong quá khứ của Mang Mang Mãng Mãng, bỗng
chốc Mang Mang Mãng Mãng trở thành nhân vật gây tranh cãi. Việc cô ấy có đáng giá nhận sự đồng cảm hay không, các cô
cũng chia ra hai phe, phân ra đứng ở hai bên trái phải kẹp đám
quái vật, vừa tranh chấp, vừa ném Thiên Hàng Hỏa Luân vào trong vòng chính giữa. Cố Phi cười, đi tới bên cạnh Lạc Lạc: “Làm gì vậy?” “Anh thấy Mang Mang Mãng Mãng đáng để đồng cảm không?” Lạc Lạc nói. “Không đáng.” “Đứng ở đối diện đi!” “…” Cố Phi dở khóc dở cười. Bất quả xem xét từ số lượng, phe
đối nghịch chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, xem ra người kiêu ngạo
phách lối đích thực không được lòng người khác. Vừa vặn ngay lúc này Ngự Thiên Thần Minh dẫn quái trở về,
Cố Phi thuận miệng hỏi câu: “Ngự Thiên, cậu cảm thấy thế nào?
Cô gái kia đáng để đồng cảm sao?” “Đáng giá.” Ngự Thiên Thần Minh gật đầu. “Ngự Thiên ngoan nhất mà.” Lạc Lạc hài lòng gật đầu, còn lườm nguýt Cố Phi một cái. Nhìn lại Ngự Thiên Thần Minh, ở đó giả bộ trưng ra một nụ
cười đáng yêu. Cuối cùng còn nháy nháy mắt với Cố Phi: “Nói
thế nào cũng là một người đẹp cơ mà, thế nào rồi, đắc thủ
không?” “Cút qua một bên.” Cố Phi mắng. Ngự Thiên Thần Minh cũng không dám đắc tội Cố Phi, ỉu xìu chạy đi dẫn quái tiếp. “Phiêu Lưu anh thấy người con gái kia thế nào?” Cố Phi nhàn
rỗi không có chuyện gì. Phiêu Lưu này đứng ở chính giữa hai bên trái phải, không hỏi thử là không nhìn ra lập trường. “Không có gì, trò chơi mà thôi.” Phiêu Lưu không cho là đúng
mà nói, “Ở trên cái thế giới này, người có thực lực đều
giống dạng ấy.” “Thật không? Tôi thấy anh hình như đâu phải đâu?” Cố Phi nói. Phiêu Lưu nhìn hắn một hồi: “Ngày hôm đó ở quán rượu tôi tiện tay giúp anh giết năm người.” “…” Cố Phi hết nói. Không hỏi một tiếng liền giơ tay lên một
cái giết cả năm người, đây chính là điển hình phách lối.
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 C 67 C 68 C 69 C 70 C 71 C 72 C 73 C 74 C 75 C 76 C 77 C 78 C 79 C 80 C 81 C 82 C 83 C 84 C 85 C 86 C 87 C 88 C 89 C 90 C 91 C 92 C 93 C 94 C 95 C 96 C 97 C 98 C 99 C 100 C 101 C 102 C 103 C 104 C 105 C 106 C 107 C 108 C 109 C 110 C 111 C 112 C 113 C 114 C 115 C 116 C 117 C 118 C 119 C 120 C 121 C 122 C 123 C 124 C 125 C 126 C 127 C 128 C 129 C 130 C 131 C 132 C 133 C 134 C 135 C 136 C 137 C 138 C 139 C 140 C 141 C 142 C 143 C 144 C 145 C 146 C 147 C 148 C 149 C 150 C 151 C 152 C 153 C 154 C 155 C 156 C 157 C 158 C 159 C 160 C 161 C 162 C 163 C 164 C 165 C 166 C 167 C 168 C 169 C 170 C 171 C 172 C 173 C 174 C 175 C 176 C 177 C 178 C 179 C 180 C 181 C 182 C 183 C 184 C 185 C 186 C 187 C 188 C 189 C 190 C 191 C 192 C 193 C 194 C 195 C 196 C 197 C 198 C 199 C 200 C 201 C 202 C 203 C 204 C 205 C 206 C 207 C 208 C 209 C 210 C 211 C 212 C 213 C 214 C 215 C 216 C 217 C 218 C 219 C 220 C 221 C 222 C 223 C 224 C 225 C 226 C 227 C 228 C 229 C 230 C 231 C 232 C 233 C 234 C 235 C 236 C 237 C 238 C 239 C 240 C 241 C 242 C 243 C 244 C 245 C 246 C 247 C 248 C 249 C 250 C 251 C 252 C 253 C 254 C 255 C 256 C 257 C 258 C 259 C 260 C 261 C 262 C 263 C 264 C 265 C 266 C 267 C 268 C 269 C 270 C 271 C 272 C 273 C 274 C 275 Chương tiếp