Khi có được người nó muốn, ngân bạch cự mãng không chần chờ gì nữa, đuôi rắn mở ra, bay thẳng lên trời, không lâu sau liền biến mất không thấy
gì nữa. Mọi người trên Thiên Thượng Thành nhìn nhau, không biết phải làm thế nào cho phải.
Đúng lúc này, một trong hai vị Nhân Hoàng vừa bị đánh bại kinh hãi thốt lên: "Khí tức của Khuynh Nhi..."
Người của Bạch gia chỉ sau khi tu đến Thiên giai mới có thể thức tỉnh huyết
mạch, hóa thân thành rắn, số lượng Nhân Hoàng ở đây mới chỉ đếm đủ mười
đầu ngón tay, mấy người trao đổi một ánh mắt, sắc mặt lập tức lộ vẻ kinh hãi, đồng thời không nén được mừng như điên.
Cự mãng đã đi rồi
nhưng trong không khí vẫn còn phảng phất một luồng khí tức nồng đặc chưa tan đi, nhờ huyết mạch tương liên, và phương pháp phân biệt khí tức của đồng loại đã nói cho bọn họ biết rõ, đây là dấu hiệu sắp lột da.
Cũng không phải là càng thức tỉnh huyết mạch sớm càng tốt, mà ngược lại,
càng thức tỉnh huyết mạch trễ, càng chứng minh huyết mạch mạnh mẽ, mười
vị Nhân Hoàng không có người nào mà không phải là lên đếnThiên giai mới
thức tỉnh huyết mạch, Bạch Khuynh có thể khống chế đến Thiên giai bốn
tầng mới thức tỉnh huyết mạch, đã chứng minh thực lực của chính mình, mà hắn thức tỉnh huyết mạch mới không quá nửa tháng, thế nhưng đã lột da!
Bình thường, mỗi năm rắn lột da từ hai đến ba lượt, đây là hiện tượng sinh
trưởng bình thường, mà yêu xà lột da, sau đó chính là sự tang vọt về
thực lực!
Ngay cả hai vị cao cấp Nhân Hoàng thành danh đã lâu, cũng mới chỉ lột da hai lần mà thôi.
Tin tức này vừa ra, mọi người phía dưới không khỏi kinh hãi ao ước, Thiên
Thượng Thành di thế độc lập, nhưng không có nghĩa là không theo đuổi
thực lực, trở thành Thiên Đế, đạt đến đỉnh cao Võ Đạo, phá tan bình
chướng Thiên địa, từ đây vùng vẫy khắp ngũ hồ tứ hải! Đó là giấc mơ của
tất cả đệ tử Bạch thị! Mà Thành chủ hắn mới bao tuổi mà đã nhìn thấy
tương lai tươi sáng phía trước rồi!
Trong một đám người đang mừng như điên, lại có một thanh âm chần chờ không đúng lúc nói ra: "Thành
chủ lột da, tại sao lại mang... Đại tiểu thư đi?"
Hơi thở của vài vị Nhân Hoàng ở đây bỗng chậm lại, kỳ thật bọn họ cũng rất buồn bực a,
lột da cũng không phải là động dục, nhưng khi liên tưởng đến bộ dáng
Bạch Khuynh vừa rồi nháy mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm Triệu Tuyết
Tầm, có lẽ... Là lo trong lúc mình lột da, nha đầu này lại đi trêu hoa
ghẹo nguyệt?D!e^n.Dd@n.Lee.Quy/D0n. Đúng vậy, nhất định là như vậy, đối
với tư duy đơn giản thô bạo của thân rắn, bọn họ hiểu rất rõ. Nhưng
không thể nói ra trước mặt mọi người, vài bàn chân giơ ra, lập tứ một vị Nhân Hoàng ngày thường vẫn luôn được long mọi người bị đá ra, hắn cũng
không giận, cười hì hì nói: "Lần trước thành chủ tấn cấp, chính là Triệu nha đầu đi vào trấn an, có lẽ thân rắn của Thành chủ chỉ nhận biết nha
đầu đó, hơn nữa... Hắc hắc hắc!"
Tướng mạo của người mang Huyết
mạch Bạch gia đều là tóc trắng mắt lam, dung nhan tuấn mỹ, giờ phút này
lại mang theo ý cười vô cùng bỉ ổi, một bên cười, một bên lộ ra vẻ mặt
"Ngươi hiểu ", tất cả mọi người nhất thời nghẹn lời.
Ngày hôm nay không biết bao nhiêu thiếu nữ xuân khuê tan nát cõi lòng, ngân bạch cự
mãng mang Đắc Kỷ đi, cũng không quay về phủ Thành chủ, mà bay ở trên
trên không không biết bao lâu, cuối cùng cũng tìm được một chỗ nơi rừng
sâu, đáp xuống.
Trong rừng sâu có khí tức mà cự mãng quen thuộc,
nó cảm giác đây chính là sào huyệt, cự mãng vừa mới tiếp nhận truyền
thừa ký ức đã quên rất nhiều chuyện, nhưng bản năng sinh tồn và sinh sản nói cho nó biết, nó nhất định phải tìm được đối tượng giao phối và để
trứng cho mình trước khi mùa thu đến, thời gian đã không còn nhiều.
Nhưng dựa theo ký ức của Triệu Tuyết Tầm, chỗ rừng sâu này đúng là nơi Thiên
Thượng Thành nuôi dưỡng yêu thú cao cấp để Bạch Khuynh tu luyện, yêu thú trong này cực kỳ hung tàn, đến Nhân Hoàng bình thường cũng không dám đi vào, đây xem như là cấm địa trên Thiên Thượng Thành, quả nhiên, vừa mới hạ xuống đất không bao lâu, sâu trong rừng liền truyền đến vài tiếng
rống cảnh giác của yêu thú.
Đắc Kỷ phát hiện trên mặt cự mãng có
chút bẩn, nàng thắc mắc nó bị dính vào lúc nào nhỉ, đưa tay sờ sờ, không nghĩ tới vừa sờ đến sờ rơi vảy rắn khô héo lạnh như băng.
Đây
là...Rắn lột da sao? Đắc Kỷ không hiểu rõ tập tính của rắn lắm, còn
Triệu Tuyết Tầm thì đến chuyện Bạch gia nhân sẽ hóa rắn còn không biết
rõ nữa là, chỉ dựa vào kinh nghiệm suy đoán một chút, trên mặt nhịn
không được mang theo vẻ nghi hoặc.
Cự mãng không biết cái gì gọi
là nghi hoặc, nó cảm thấy đối tượng cô cùng xinh đẹp khiến rắn muốn giao phối bị tiếng gầm rú trong rừng dọa đến, sờ nó là muốn tìm kiếm niềm an ủi, lập tức bản năng giống đực thượng đầu, nó nhẹ nhàng tê tê hai
tiếng, dùng lưỡi rắn liếm liếm mặt Đắc Kỷ, lập tức đuôi rắn mở ra, lấy
một loại tốc độ không phù hợp với thân hình thần tốc xông vào sâu trong
rừng.
Con rắn này lớn hơn rất nhiều so với khi mới gặp, lưỡi rắn
cũng lớn như trường tiên, liếm một cái đã hết nửa gương mặt, Đắc Kỷ dùng tay áo xoa xoa mặt, dòng suối đang ở trước mắt, nhưng nàng cũng không
đi rửa sạch, lúc cường đại yêu thú chiếm cứ địa bàn, phần lớn đều sử
dụng những loại chất long trong cơ thể để đánh dấu, trên người nàng có
khí tức của cự mãng, cũng sẽ khiến cho những yêu thú khác không dám đến
gần.
Trong rừng lại truyền tới vài tiếng gầm rú, nhưng lần này
không còn là hung lệ cảnh cáo, mà thậm chí mang theo chút tuyệt vọng
vùng vẫy giãy chết, xen lẫn tiếng vang của cây cối khi bị chấn động
mạnh, nhưng mà không lâu sau đó, trong rừng liền khôi phục yên bình,
ngân bạch cự mãng ngậm lấy một con hổ vô cùng to lớn bò trở về, đặt con
mồi đã chết ở bên chân Đắc Kỷ.
Trong con mắt màu lam mang theo
vài phân huyết sắc tối tăm, nhìn qua có chút nguy hiểm, nhưng động tác
lại khẽ cúi đầu, hiển nhiên là tặng con mồi này cho Đắc Kỷ, đây cũng là
một tring những bước khi giống đực tìm phối ngẫu.
Đắc Kỷ quan sát ngân bạch cự mãng khổng lồ một cái, lui một bước, nhìn qua cũng chẳng
muốn tiếp nhận con mồi này, cự mãng có chút thất vọng, nhưng khi nhớ tới những dịu dàng ngày đó, đầu rắn nâng lên, ôn hòa tê tê hai tiếng, đối
tượng giao phối của nó xinh đẹp như thế, đương nhiên chỉ với con mồi yếu ớt như vậy không đổi được quyền giao phối với nàng, làm giống đực, nó
không thể nóng lòng như thế.
Không đổi được quyền giao phối,
nhưng cũng phải ăn, cự mãng dùng răng nanh xé tấm da dày của con
hổ,ieen~ddan\lee^quy/dd0n^ lộ ra thớ thịt đỏ tươi dưới da, tìm được chỗ
thịt non mềm nhất trên bụng, đuôi rắn cuốn lại, giao cho Đắc Kỷ, ý bảo
nàng ăn đi, sợ nàng đến cái này cũng không chấp nhận, cự mãng cúi đầu
tiếp tục cắn xé miếng thịt hổ tiếp theo, chứng minh đây chỉ là xé xác ăn thịt, không phải là để đổi lấy quyền giao phối.
Đắc Kỷ nhìn chằm chằm miếng thịt cao hơn nửa người kia, rút ra dao găm mà Triệu Tuyết
Tầm tùy thân mang theo, cắt lớp bề mặt dính bùn đất và nức bọt của rắn
đi, cắt lấy một miếng thịt to bằng long bàn tay, chau mày lại, cắn một
miếng.
Cự mãng không thể lý giải sức ăn của nàng, nhưng cũng
không bức nàng, chậm rãi cắn nát thân hổ, mở to miệng xà, nuốt xuống
toàn bộ con hổ khổng lồ kia vào miệng đến cả da và xương cũng không để
lại.
Sau khi ăn xong, cự mãng nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi đến
khi bụng lớn như một ngọn núi nhỏ kia xẹp xuống, nó tê tê với Đắc Kỷ hai tiếng, đến lúc nên xây sào huyệt.
Cự mãng tin chắc rằng mình
chính là con rắn duy nhất trong rừng sâu này, chỉ là sau khi tiếp nhận
truyền thừa ký ức đã quên rất nhiều chuyện, cũng không tìm được sào
huyệt của chính mình, hiện tại mang theo một đối tượng giao phối mảnh
mai lại xinh đẹp, lại rất mau sẽ phải lột da, trước đó, nhất định phải
tìm được một chỗ an toàn để ở, rồi săn một chút lương thực dự trữ.
Đắc Kỷ không có ý kiến gì, thậm chí còn thuận theo đi theo bên cạnh cự
mãng, đây kỳ thật cũng rất dễ hiểu, nếu đổi lại là Triệu Tuyết Tầm, nàng cũng là sẽ lựa chọn như vậy, yêu thú khắp nơi, rừng sâu hung hiểm, nếu
không đi theo cự mãng, thì chỉ cần bước thêm vài bước, nàng một cái
huyền giai võ giả sẽ phải táng thân trong bụng thú.
Cự mãng dường như cũng rất thích Đắc Kỷ nghe lời, thỉnh thoảng sẽ dừng lại nhìn ngắm
nàng, hiển nhiên hết sức hài long với đối tượng giao phối mà mình tìm
được, V384 hoài nghi thẩm mỹ của con rắn này không bình thường, vừa rồi
không phải là có rất nhiều tuyệt sắc mỹ nhân có dung nhan xinh đẹp hơn
Triệu Tuyết Tầm gấp nhiều lần, ngay cả thị nữ bị nó dọa ngất đi, cũng
đẹp mắt hơn so với Triệu Tuyết Tầm.
Nó nghĩ như thế, cũng cứ như
vậy nói ra, sắc mặt Đắc Kỷ hơi đổi một cái, cười nhẹ một tiếng, cự mãng
này cũng không ngốc, phần lớn yêu thú đều không phải là xem mặt mà nhận
người, mà là khí tức, Triệu Tuyết Tầm kia cho dù là một nữ nhân xấu xí,
chỉ cần dính khí tức từ thần hồn của nàng, thì trong mắt phần lớn yêu
thú, cũng là xinh đẹp tuyệt thế.
Cự mãng vui thích đong đưa đuôi
rắn, V384 quả thực muốn phối thêm một đoạn nhạc nền “Chư Bát Giới cưới
vợ” cho nó, cũng may một màn khiến người ta đau mắt này không duy trì
bao lâu, không lâu sau đó cự mãng liền tìm đến dưới một thân cây to lớn
(cự mộc), nơi này bốn phía vẫn còn bảo tồn khí tức của con hổ khổng lồ
kia, hiển nhiên đây là địa bàn của con hổ vừa mới chết đi kia.
Cự mộc che trời, ở dưới có một cái động rất lớn, đúng là sào huyệt của hổ
kia, cự mãng thử chui, vừa vặn có thể chứa đựng thân rắn của nó đi vào,
lại đi vào sâu bên trong, chỗ này còn rộng lớn hơn nhiều .
Đắc Kỷ đi vào theo cự mãng, bên trong lại không phải là bóng đen, trên mặt đất để tán loạn chồng chất linh thạch phát quang, tứ phía ấm áp ẩm ướt,
ngoại trừ một loại mùi của thú vật làm người ta có chút khó chịu ra thì
nơi đây đúng là một chỗ ở vô cùng tốt.
Cự mãng cũng rất hài lòng
bên trong này, nó biết rõ mình rất nhanh sẽ phải lột
da, nó tê tê hai tiếng với Đắc Kỷ bò quanh quẩn tứ
phía trong sào huyệt, lưu lại mùi vị của chính mình, vừa quay đầu liền
bò ra ngoài, nó muốn cố hết sức mang thật nhiều con mồi trở về, mặc dù
sức ăn của đối tượng giao phối không lớn, nhưng làm một giống đực cường
đại, đương nhiên là muốn làm cho đối tượng giao phối của mình muốn ăn
cái gì thì ăn, ăn một con ném một con!
... Thật sự là tuyên ngôn giao phối vô cùng ngang ngược.
Cự mãng đi rồi, Đắc Kỷ tìm một chỗ sạch sẽ trong đống linh thạch ngồi
xuống, trsng dung của nàng bị lưỡi rắn liếm sạch, xiêm y cũng bị lôi kéo hỗn độn không ít, nhìn qua có chút chật vật, nhưng trên mặt nàng chẳng
hề mang một nửa điểm chật vật, ngược lại ánh mắt quyến rũ như tơ, xinh
đẹp động lòng người.
V384 nhịn không được hỏi: ‘Chúng ta phải ở chỗ này bao lâu?”
Đắc Kỷ xé ra một mảnh vải trên vạt áo, gỡ tóc ra, rồi đơn giản buộc chắc
lại, nghe vậy không đếm xỉa tới hồi đáp: "Đợi đến khi những người của
Thiên Thượng Thành tìm được."
Vừa nghe đã biết đây chỉ là một câu nói nhảm, Thành chủ lột da, ai dám tới quấy rầy, nhưng mà V384 lại hiểu được ý của Đắc Kỷ, nàng phải đợi đến khi cự mãng lột da, Bạch Khuynh
thanh tỉnh.
Rừng sâu núi thẳm, cô xà quả phụ, con rắn kia mới đây còn có “tội chưa xử”, cho dù không xảy ra chuyện gì, thì ra ngoài cũng
không thể nói rõ, huống chi Đắc Kỷ đã tính kế cho đến tận bây giờ, nói
không phát sinh chuyện gì, có khả năng sao?
V384 vốn là cho là
tiết tháo của mình đã rơi đủ nhiều rồi, nhưng vẫn bị Đắc Kỷ làm cho
khiếp sợ đến không cách nào mở miệng, nó đột nhiên liền nhìn ra, so với
Bạch Khuynh, Bạch Kỳ, Bạch Vũ An, hiển nhiên Đắc Kỷ vừa ý con rắn này
hơn! Mới đầu nó còn tưởng rằng nàng muốn lợi dụng Bạch Khuynh, đương
nhiên là dung phương thức tiến công chiếm đóng bình thường, không nghĩ
tới nàng thế nhưng trực tiếp dùng thận! (ý chỉ chuyện XXX)
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com