Edit: Hiên Viên Linh
Thương thế của Đắc Kỷ thực sự rất nặng, lúc xà yêu tấn cấp vốn là thời
điểm ý thức hỗn loạn nhất, Triệu Tuyết Tầm lại là dược thể được chế tạo
chuyên để điều trị âm hàn thể của những người trong Bạch gia, vì thế mà
xảy ra chuyện rầm rộ kia, cuối cùng không thể vãn hồi.
Lúc đó Bạch Vũ An có chút suy nghĩ, nhưng đến khi thật sự gặp được thiếu nữ vốn dĩ ngày thường luôn ương ngạnh kiêu ngạo nho nhỏ nằm đó, khuôn
mặt trắng nõn gần như trong suốt, hô hấp đều là rất yếu mà vô lực, một
bộ dáng mất đi sinh cơ, thì trong lòng không khỏi có chút đau sót, lông
mày hắn nhăn lại, nhìn về phía những thị nữ còn lại đang hầu hạ, "Tại
sao lại như thế này? Y quan đâu? Chẳng lẽ các ngươi muốn để người nằm ở
chỗ này tự sinh tự diệt hay sao?"
Lúc hắn đến cũng chưa kịp nghe toàn bộ lời nói của Như Tố, đám thị nữ
còn lại nhìn thấy Như Tố bị như vậy, chỉ cẩn thận nói lại những lời của y quan nói lại với Bạch Vũ An. Lông mày của Bạch Vũ An càng nhíu chặt,
bước vài bước đến bên giường, nâng tay phủ lên trán của Đắc Kỷ.
Một luồng linh lực âm hàn nhưng lại tràn trề sinh cơ được rót vào, vốn
dĩ thân thể đau đớn muốn nứt lập tức cảm thấy thoải mái một chút, Đắc Kỷ mở to hai mắt, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng vẫn tặng cho Bạch Vũ
An một ánh mắt quyến rũ muốn nói còn xấu hổ, vô cùng xinh đẹp.
Gò má của Bạch Vũ An lập tức ửng hồng, tức giận trừng Đắc Kỷ một cái,
nhưng vẫn không buông tay ra, một hồi lâu sau, Đắc Kỷ gần như cảm thấy
thương thế ở cổ họng cũng gần khỏi hẳn rồi, nói giọng khàn khan: "Ta,
ta... Còn tưởng rằng, thật sự, phải dưỡng... Nửa tháng."
Bạch Vũ An thu tay lại, da mặt căng thẳng, lạnh giọng hừ nói: "Tỷ thí
trong gia tộc sắp tới, ai muốn lãng phí tu vi vì ngươi, ta cũng chỉ
là..."
Đắc Kỷ nhìn lại, thấy vẻ đỏ bừng xấu hổ trên mặt thiếu niên đã rút đi,
quả thật có thể nhìn ra một chút thần sắc trắng bệch, mắt sáng hơi cong
lên, nói giọng khàn khàn: "Ngươi cũng thích ta, không thể nhìn ta chịu
đau đúng không?"
Trong nháy mắt Bạch Vũ An giống như mèo bị giẫm đuôi nhảy dựng lên, "Nói hươu nói vượn! Ngươi nữ nhân này quả thực…quả thực không biết xấu hổ!"
Đát Kỷ cười mắt cong cong nhìn hắn, giọng nói hạ thấp xuống: "Được rồi, coi như ta như nói hươu nói vượn."
Một đám thị nữ cúi đầu nín thở, Bạch Vũ An vô cùng không tự nhiên, giống như đang cực lực che giấu điều gì đó, nói: "Ngươi chớ suy nghĩ lung
tung, ta nghe người ta nói, ngươi sắp phải gả cho đường ca, làm gia chủ
phu nhân. Về sau, về sau ta chính là tiểu thúc của ngươi..."
Hắn nói được một nửa, đột nhiên phản ứng lại hình như ngữ điệu của mình
không đúng, dừng một chút,;;ddl,,qd.. lại nhẹ giọng hầm hừ nói: "Thật
không biết vận khí của ngươi tốt đến mức nào nữa, không biết bao nhiêu
cô nương trên Thiên Thượng Thành trong lúc ngủ cũng mơ được gả vào Bạch
gia ta, này cuộc đời này của ngươi a, thật sự là ngồi trên Kim Sơn hưởng phúc ."
Đắc Kỷ cười liếc hắn một cái, không có nói nữa, Bạch Vũ An sờ sờ mũi,
đột nhiên thấp giọng nói: "Nhưng, nếu như ngày đó ta biết rõ, ta sẽ
không đuổi theo mang ngươi trở về."
Hắn nói xong, tựa như vừa cởi bỏ khúc mắc, thở dài ra một hơi, không dám nhìn sắc mặt Đắc Kỷ, xoay người rời đi.
Lời nói của Bạch Vũ An không đầu không đuôi, thị nữ nghe không hiểu,
nhưng Đắc Kỷ lại cúi đầu cười, trong đôi mắt mang theo vài phần tự giễu, lập tức chậm rãi nhắm lại.
Như Tố bị phế bỏ một tầng tu vi, cho dù là ở trên Thiên Thượng Thành,
nhưng không có ba năm rưỡi cũng là không dưỡng lại được như cũ, những
thị nữ còn lại cũng biết ý, mặc dù trên mặt vẫn lạnh như băng ngàn năm
không thay đổi, nhưng thái độ đối với Đắc Kỷ lại càng thêm cung kính,
sau khi Bạch Khuynh vào cửa, ánh mắt hơi chậm lại.
Hôm đó thức tỉnh, hắn xác thực không giữ lại được quá nhiều lý trí,
nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, hắn chỉ vô pháp khống chế yêu thân của
chính mình, bản năng và lý trí lại chiếm thượng phong, cho nên chuyện
ngày đó, hắn là vẫn nhớ.
Đối với Triệu Tuyết Tầm trên danh nghĩa là muội muội nhưng trên thực tế
là dược thể, hắn cũng không có quá nhiều cảm giác, không mức thích nhưng cũng không có quá nhiều phản cảm, tựa như từng cọng cây ngọn cỏ trên
Thiên Thượng Thành này, chỉ là một thứ đồ vốn dĩ phải thuộc về hắn,
không hơn.
Kỳ thật hắn không quan tâm hỉ nộ ái ố của nàng, những thứ ngoại nhân kia thấy được gọi là sủng ái, nhưng hắn chỉ cảm thấy mình phải có trách
nhiệm đối với nàng, con người dù sao cũng không giống với vật chết, cho
nên hắn thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng, tận lực làm cho nàng có cuộc sống giống như những nhười bình thường, mà không làm giống như ý muốn của
cha là nhốt nàng cả đời ở trong ngọc phòng.
Phát sinh như vậy sự tình là ngoài ý muốn, bản năng của yêu vật không
thể nén được, hơn nữa hắn không có loại tâm tình áy náy này, chẳng qua
là cảm thấy mình cần làm điều gì đó.
Đắc Kỷ không đứng dậy, cho dù thương thế trên người đã giảm bớt không
ít, khi nhìn thấy Bạch Khuynh, vẻ mặt buông lỏng khi nàng đối mặt với
Bạch Vũ An liền biến mất, tựa như căng