Đắc Kỷ

Chương 54: Vọng Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh*(1)


trướctiếp

Lưu Doanh cũng đã quen với tính tình thỉnh thoảng lại làm nũng, tức giận của tiểu Hoàng Hậu, vuốt đầu nàng, ôm nàng đi đến cung điện, V384 cười đến phát nấc.

Tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi đúng là lúc đang lớn, nhưng Trương Yên lại nhẹ đến mức Lưu Doanh chỉ cần một cái taycũng đã có thể ôm lên, đi một đoạn đường không ngắn, mặt không đỏ hơi thở không gấp, đặt nàng lên trên giường.

Xuân hạ giao mùa, thời tiết rất mát mẻ, Đắc Kỷ chỉ mặc hai lớp y phục thật mỏng, lúc ôm cổ Lưu Doanh liền tự mình cọ cọ một chút, lúc này cũng không kiêng kị, cởi bỏ thắt lưng, ném xuống đất, giương mắt liếc về phía Lưu Doanh một cái.

Cái nhìn này nửa mang vẻ quyến rũ, mà Trương Yên lại có một khuôn mặt tiên khí, trên mặt thoáng đỏ, đơn thuần và quyến rũ cùng tồn tại, huống chi nàng còn nửa dựa vào trên giường, quần áo cởi ra được một nửa, lại cứ giữ Lưu Doanh lại, hắn không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, xoay tầm mắt nói: "Ta còn có chút công vụ phải xử lý..."

Nói còn chưa dứt lời, Đắc Kỷ đã nâng tay đè chặt môi hắn, tựa như là có chút bất mãn nói: "Người còn nói, còn nói nữa con sẽ cắn người! Con là muốn người giúp con ngủ, chờ con ngủ rồi người hãy đi!"

Lời này đúng là quá tùy hứng, nhưng Lưu Doanh chỉ bất đắc dĩ cười cười, cởi áo khoác ngoái, treo lên cuối giường, nhưng cũng không có ý muốn đi ngủ, ngồi ở bên giường, cụp mắt nói với Đắc Kỷ: "Được rồi, mau ngủ đi."

Đúng là nam nhân không hiểu phong tình, người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nhưng không để Lưu Doanh luôn lẩn tránh như vậy được, Đắc Kỷ cởi thắt lưng, đưa tay ra cởi quần áo, Lưu Doanh quay mặt, một lát sau quay đầu lại, đã thấy Đát Kỷ chỉ còn áo sơ mi, nâng tay chống đầu nhìn hắn chằm chằm.

Chỉ mặc nguyên áo sơ mi, cũng không có gì khác biệt với không mặc gì, Lưu Doanh thậm chí có thể thấy rõ phía dưới lớp áo mỏng kia là đường cong hơi phập phồng, hắn vội vã đắp thêm chăn cho Đắc Kỷ, mới vừa mới đắp lên, Đắc Kỷ đã kéo ra, lười nhác nói: "Nóng."

Lưu Doanh cố gắng khiến cho ánh mắt của mình đứng đắn một chút, lại cầm chăn đắp lại cho Đắc Kỷ, miệng trách mắng: "Nóng cũng không được, việc này không hợp quy củ, ở trước mắt ta cũng không sao, nhưng nếu nội thị bước vào, nàng cũng như vậy hay sao?"

"Nhưng nơi này chỉ có chúng ta..." Đắc Kỷ dựa gần vào Lưu Doanh một chút, lời còn chưa nói hết, Lưu Doanh bỗng nhiên đứng dậy, dùng ống tay áo rộng thùng thình che kín hai mắt, liền muốn rời đi.

Đắc Kỷ thật sự không còn cách nào khác, nàng đi chân trần đuổi theo vài bước, một phen ôm lấy Lưu Doanh từ phía sau, Lưu Doanh sợ làm nàng bị thương, bước chân dừng lại, một hồi lâu sau, thấp giọng nói: "Ta cũng không phải là giận nàng, nhưng vừa rồi nàng thật sự là thiếu lễ độ."

"Phu thê ân ái là đạo lý hiển nhiên, tại sao lại là thiếu lễ độ?" Đắc Kỷ cơ hồ có chút đúng tình hợp lý phiền muộn nói ra.

Lưu Doanh quả thực như bị vật gì đó làm bỏng, cả người đều cứng ngắc, hơi thở của hắn cũng có chút không yên, thất thanh nói: "Những lời này là ai dạy nàng, có phải là mẫu hậu..."

Đắc Kỷ quay người Lưu Doanh lại, ôm eo hắn, ngửa mặt lên nhìn hắn, trong đôi mắt trong suốt mang theo vài phần ý xấu hổ cùng tức giận vì bị vạch trần, "Người quản là ai dạy con làm gì? Con cũng đã cập kê, không phải là tiểu hài tử nữa, làm sao có thể không thể hiểu?"

Lưu Doanh im lặng, Đắc Kỷ kiễng chân hôn lên môi hắn một cái, con mắt sáng long lanh nhìn hắn, "Cậu nói hứa hôn cho con một vị phu quân ngàn tốt vạn tốt, hiện tại phu quân không có, chỉ có cậu, nhưng con không muốn cậu, chỉ muốn phu quân, cậu chỉ có thể đem mình bồi thường cho con."

Giọng nói của thiếu nữ dịu dàng uyển chuyển, Lưu Doanh vô ý thức ôm lấy thắt lưng của nàng, lời nói vừa rồi không ngừng vang vọng trong đầu hắn, cách một tầng áo sơ mi thật mỏng, nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ dường như làm tay hắn nóng bỏng, hắn đột nhiên ý thức được, tiểu cô nương của hắn đã lớn.

Đắc Kỷ mở to hai mắt, kéo tay áo Lưu Doanh bước đi, Lưu Doanh sững sờ theo sát, bị đẩy ngã ở trên giường, hắn cơ hồ có chút mờ mịt nhìn thiếu nữ nửa ngồi ở trên bụng hắn, đưa tay cởi áo sơ mi.

Tay ngọc bị một bàn tay lớn có những vết chai cầm lấy, tiểu cô nương mở to hai mắt, vừa xấu hổ nhìn Lưu Doanh, tư thế tựa như nếu hắn dám cự tuyệt liền cắn chết hắnd, zđ:;leeq_us.d0n, Lưu Doanh vén những sợi tóc lộn xộn trên trán nàng sang một bên, mắt phượng hơi khép, tựa như là thở dài tựa như là bất đắc dĩ nói: "Chuyện này là chuyện nam nhân nên làm."

Ánh mắt Đắc Kỷ lưu chuyển, liếc về phía V384 một cái, cười một tiếng, để cho Lưu Doanh cởi bỏ áo sơ mi thay nàng.

V384 và áo sơ mi bị ném xuống đất cùng nhau, vải vóc che hết đầu, nó mới vừa rồi còn cười đến nấc cục lập tức liền cười không nổi, tức giận đến dơ ngón tay giữa ở dưới áo sơ mi.

Đời này Đắc Kỷ đời sống đến tuổi Trương Yên qua đời, một tháng sau, Huệ Đế Lưu Doanh bệnh qua đời, bởi vì Đắc Kỷ chưa sinh dưỡng con cái vì thế Thiếu đế Lưu Cung lên ngôi như trong trí nhớ của Trương Yên, V384 thật sự bị kinh hãi, nó thắp nến cho Lưu Doanh nhiều lần như vậy, không nghĩ tới vị gia này mới là chuyên gia ăn cỏ gần hang.

Mọi chuyện trên thế gian này đều có định số, ví như Lưu Doanh là người bình thường, cho dù Đắc Kỷ cho dù có cố gắng thế nào cũng thể thay đổi mệnh số của hắn, nhưng Lưu Doanh là


trướctiếp