Bắt đầu từ tiền
triều, Cơ gia đã có mấy đời trấn thủ Tây Bắc, tổ tiên Cơ gia nghiêm lệnh con cháu đời sau không được xưng đế, năm đó thiên hạ đại loạn, nếu
không có đội quân bất khả chiến bại của Cơ gia, thì giang sơn hiện thời
còn không biết ai là chủ.
Giang sơn Ninh Triều kỳ thật cũng không tính là ổn định, bộ tộc Hô Diên ở Tây Bắc vẫn luôn như hổ dình mồi, Chiêu Đế mê muội, quốc khố trống
rỗng, lại thêm mấy chục năm thiên tai nhân họa, mấy đời Cơ gia tận
trung, nhưng đời này lại bấp bênh ở Đại Ninh, bây giờ lại xuất hiện Cơ
Phượng- một tử tô có tính cách phản nghịch từ trong xương cốt, cũng
chẳng trách Cảnh Nguyên Đế mới đăng cơ được vài năm đã bỏ giang sơn.
Trên đường Cơ Phượng quay về Tây Bắc, trừ những thân tín biết rõ nội
tình ra, gần như nhận được tất cả những ánh mắt hâm mộ của quân sĩ Tây
Bắc, ở Kinh thành, danh tiếng của Hoa Dung Công chúa đã bị phá hủy, đến
Cơ Phượng cũng nghe được từ chỗ những huân quý công tử muốn lôi kéo hắn, nhưng danh tiếng chỉ là thứ cái hư vô mờ mịt, các tướng sĩ chỉ nhìn
thấy Công chúa xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, chẳng trách chủ soái
nhà mình bất chấp nguy hiểm mất đầu bắt người mang về quân doanh.
Nghẹn khuất thì đúng là có nghẹn khuất, nhưng chỉ nghẹn khuất ở bên
ngoài, ngoài miệng Cơ Phượng không nói, nhưng trong lòng cũng hơi có
chút nóng lòng, nam nhân nào không nghĩ tới lão bà, hài tử làm ấm
giường, chỉ là khi hắn còn trẻ vô cùng hoang đường, cưới hai lần thê tử
đều không phải là vừa ý, chiến sự lại thường xuyên, không có thời gian
không có tinh lực, cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn phu thê những tướng sĩ bên
cạnh ân ái, đêm khuya yên tĩnh, ngẫm lại lúc nửa giường bên cạnh không
có nữ nhân nằm.
Bỏ đi những thứ khác, Hoa Dung Công chúa quả thực là nhữ nhân đặc biệt
nhất mà hắn đã gặp qua, nàng sống hoang đường, sống tùy ý, sống tự tại,
tựa như con tuấn mã bờm đỏ hắn từng có, tuyệt không khiến người ta
thương tiếc, chỉ làm nội tâm người khác dâng lên dục vọng muốn chinh
phục nguyên thủy nhất.
Nếu như nhất định phải thú nữ nhân về nhà, nữ nhân kia không tồi, ít
nhất so với những tiểu thư nhỏ nhắn yêu kiều chỉ biết sợ hãi, yên lặng
rơi lệ khi nhìn thấy hắn, thì tốt hơn nhiều, huống chi... đôi mắt Cơ
Phượng híp lại, ác độc cười lạnh, hắn cũng không tin, đến Tây Bắc một
mẫu ba phân đất kia của hắn (ý chỉ nhỏ bé), còn có người dám xúc phạm
quyền thế của hắn sao.d!3nđQ@nllequyud0n
Cơ gia trấn thủ Tây Bắc đã hơn trăm năm, từ tổ tiên Cơ gia xây dựng quân đội Tây Bắc tới nay, luôn dễ dàng bình ổn thiên hạ, cái gọi là dòng
chảy hoàng triều làm bằng sắt Cơ gia, nói chính là ý này.
Đại quân hành quân mười mấy ngày, khi trở lại Tây Bắc đã vào thu, chiếu
thư Cảnh Nguyên Đế phát tới ngoại trừ ra lên án Cơ Phượng mạnh mẽ ra,
cũng là hứa gả, tin tức đi đến còn nhanh hơn nhiều so với đại quân, đi
về đến Gia Dự Quan, liền có vô số dân chúng ra đường hoan nghênh.
Đát Kỷ cưỡi ở trên lưng ngựa, vài ngày gió thổi nắng chiếu này, cũng
không có làm hỏng khuôn mặt trắng nõn như ngọc cao kia, cho dù là đổi
thành hoa phục thay quân phục cẩu thả, cũng không mảy may ảnh hưởng tới
vẻ xinh đẹp của nàng, Cơ Phượng có chút vênh váo, động tác cũng có thêm
vài phần ôn nhu, ôm nàng xuống ngựa.
Nội cửa thành Gia Dự Quan mở rộng ra, Cơ Phượng mang Đắc Kỷ đi về tướng
quân phủ, mười vạn đại quân trực tiếp hồi quân doanh, bên cạnh chỉ còn
lại mười mấy tên thân binh gồm Chu Bình, Vương Thịnh, Chu Bình và Vương
Thịnh liếc mắt nhìn nhau, tinh tường thấy được trong mắt ẩn chứa đau
khổ.
Cơ Phượng là Lão Lai Tử*, ban đầu phía trên hắn còn có một vị ca ca,
trong suy nghĩ của nhị lão đó mới chính là bộ dáng nhi tử của bọn họ,
tính cách trầm ổn nội liễm, gặp chuyện gì cũng cẩn thận, danh vọng ở
trong quân cũng không tồi, vốn dĩ thêm vài năm nữa là có thể tiếp nhận
trọng trách của Cơ lão tướng quân, chính thức thừa kế vị trí Chủ soái
quân Tây Bắc, nhưng lại sớm chết trận trên chiến trường, sử sách vô
danh. Dựa theo cách nói của Cơ lão tướng quân là ông trời lấy mất của
hắn một đứa con tốt, lại đổi lại cho hắn một tên nhóc con ăn thịt uống
máu- dã lang.
* Lão Lai Tử , người nước Sở, sanh vào thời Xuân Thu, thờ cha mẹ rất
hiếu thảo. Lúc ông được 70 tuổi mà cha mẹ vẫn còn sống rất thọ. Ông sợ
cha mẹ buồn khi thấy mình già nên ông thường mặc quần áo sặc sỡ rồi múa
hát trước mặt cha mẹ để làm vui cha mẹ; lại có khi bưng nước giả bộ trợt té ngồi khóc oa oa như con nít làm cha mẹ phải bật cười.
Thân thể của Cơ lão phu nhân mấy năm đã không được tốt, nhưng sáng sơm
ngày hôm nay đã đứng chờ ở cửa phủ đệ, cũng không ngại gió thu thổi sẽ
đau đầu, dài cổ chờ tin tức của con dâu, tin tức từ kinh thành đã sớm
truyền tới, trong tay Cơ gia nắm hai phần ba binh quyền trong thiên hạ,
cũng không hiếm lạ gì thân phận công chúa, d1ễẽnddàànnlêêquyúđđôn nhưng
điều bà mong chờ chính là cuối cùng nhi tử nhà mình cũng đã chịu hạ
quyết tâm lấy vợ sinh con.
Danh tiếng khắc thê của Cơ Phượng đã truyền đi rất xa, bộ tộc Hô Diên
bên cạnh lại đồn rằng Cơ Phượng đã giết quá nhiều người, nhất định sẽ vô hậu, không phải là người có tâm muốn leo lên cao thì tuyệt đói sẽ không chịu đem nữ nhi tốt nhà mình gả lại đây khiến cho người ta đâm chọc, vố dĩ Cơ