Quả nhiên lửa giận
của mỹ nhân lại càng lớn hơn, vén rèm, bước từ trong xe ngựa ra, vừa
đứng lại, càng làm cho hai mắt người ta sang lên.
Vừa rồi khi ở trong xe ngựa, chỉ lộ ra một khuôn mặt, mọi người đã kinh
diễm vạn phần, hiện giờ mỹ nhân đứng trước mặt, càng ra khiến người ta
khó thở, mấy người tướng lĩnh ở Tây Bắc, kể cả Cơ Phượng đều là những
người đã hơn ba mươi tuổi, nên cũng không quá yêu thích những thiếu nữ
khuê các mới tuổi trăng tròn, nhưng thấy mỹ nhân dáng người mềm mại
thanh thoát, thắt đáy lưng ong (nguyên văn là: eo nhỏ, mông tròn @@),
phối hợp với khuôn mặt có thể nói là khuynh quốc khuynh thành kia, không giống thiên tiên mà lại giống như yêu nghiệt quyến rũ thiên tiên.
Dường như mỹ nhân cũng phát giác ánh mắt làm càn của bọn họ, hai má đỏ
bừng, lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, đến giọng nói khàn khàn
kia lọt vào tai cũng khiến lòng người nhộn nhạo: "Hảo một đám dã binh
Tây Bắc vô lại, còn nhìn nữa, ta khoét tròng mắt của các ngươi..."
Nửa câu trước vẫn còn vô cùng tức giận, nửa câu sau lại mang theo ba
phần trêu chọc, nhìn lại, ánh mắt của mỹ nhân đang dừng lại trên người
Đại tướng quân, ánh mắt có hơi biến hóa.
Nhóm người Cơ Phượng vừa mới từ trong cung đi ra, chuẩn bị cùng với
thuộc hạ ra khỏi thành, trở về đại doanh ngoài thành, không ngờ trên
đường về lại có diễm ngộ như vậy, Chu Bình đều nhìn không chớp mắt,
Vương Thịnh từ đầu đến giờ luôn giả bộ cũng hâm mộ nuốt một ngụm nước
bọt.
"Chuyện này đều nên trách Cơ mỗ, không biết phu nhân là người của quý
phủ nào, ngày khác Cơ mỗ nhất định tới cửa xin lỗi." Cơ Phượng hành lễ
trên mặt đều là nét chính trực.
Đắc Kỷ đột nhiên cười nhẹ một tiếng, ánh mắt phức tạp quét một vòng qua
dáng người ngang tàng cao lớn của Cơ Phượng, giọng nói chuyển thành nhu
hòa, lại mang theo chút ý ám hiệu, nói: "Phu gia của thiếp thân sớm
tang, thủ tiết đã hơn một năm, đến quý phủ của thiếp thân sẽ ảnh hưởng
tới thanh danh của Đại tướng quân, nếu Đại tướng quân thật sự áy náy,
canh ba đêm nay, gặp tại Thanh Tiêu Lâu."
Cơ Phượng vung roi ngựa, tiếp được khăn tay Đắc Kỷ để lại, cầm lấy đưa
lên chóp mũi khẽ ngửi, hương thơm mơ hồ, có lẽ là mùi mẫu đơn, trong
giọng nói trầm thấp của của hắn cũng mang theo chút nộ khí do bị trêu
chọc: "Cơ mỗ nhất định sẽ đến."
Ánh mắt của Đắc Kỷ quyến rũ vô cùng, lại liếc qua phía Chu Bình và
Vương Thịnh, đôi môi đỏ mọng cong lên thanh một đường cong hoàn mỹ, nhẹ
giọng nói: "Nếu là sợ thiếp thân ăn Đại tướng quân, người mang hai vị
tướng quân này cùng đến, thiếp thân cũng không để ý đâu."
Một nhóm dã binh Tây Bắc hô hấp dồn dập, gò má đen hiện lên một vệt hồng không rõ ràng, Đắc Kỷ cười nhẹ một tiếng, đứng dậy quay lại xe ngựa.
Cho đến khi rèm che của xe ngựa chờ mỹ nhân kéo xuống kín, Chu Bình mới
xem như bình ổn lại trái tim đang loạn nhịp của mình, d!3nD#nl33quyUdOn
nhìn về phía Cơ Phượng trong mắt đều là khát vọng, Cơ Phượng hơi nhướng
mi một chút, Chu Bình lập tức không dám nói lời nào. (^^)
"Trước đây chỉ nói nữ nhi Kinh thành nhạt nhẽo, bây giờ mới biết, đó là
chưa thấy thứ khiến mình hứng thú..." Bị một cái liếc mắt của Đắc Kỷ
trêu chọc một cái, Vương Thịnh thật lâu sau mới tìm lại được lưỡi của
mình: "Mặt kia, ngực kia, thắt lưng kia, quả thực !"
"Vương Cẩu Thặng, ngươi còn dám nói thêm câu nữa?" Cơ Phượng giơ tay nắm roi, làm bộ muốn đánh, Vương Thịnh vội vàng tránh đi, cười hắc hắc:
"Thuộc hạ biết, thuộc hạ biết, chuyện này bảo đảm sẽ không để cho người
khác biết, Đại tướng quân cứ an tâm hưởng thụ mấy ngày ở Kinh thành đi,
nói tới Quý tộc ở Kinh thành loạn cũng có chỗ tốt của loạn không phải
là..."
“Bộp..Bộp..” một roi này vẫn rơi trên vai của Vương Thịnh, Cơ Phượng cười lớn một tiếng, đánh ngựa đi trước, thẳng vào phố xá.
Đương kim thiên tử Cảnh Nguyên đế là huynh trưởng ruột thịt cùng chung
mẫu thân với Hoa Dung công chúa, nếu nói yêu thương, cũng thật sự vô
cùng yêu thương muội muội này, nhưng so với lôi kéo Cơ Phượng- tướng
quân thực quyền dạng này mà nói, muội muội cũng biến thành vật có cũng
được mà không có cũng không sao, trên một điểm này, Chiêu Đế so với hắn
tốt hơn nhiều.
Trong lòng của Hoa Dung có lẽ cũng hiểu điều đó, cho nên nàng chỉ đi
nháo với Cơ Phượng, mà không phải đi làm càn với vị huynh trưởng lương
bạc này, nàng cũng biết rõ, không có huynh trưởng sủng ái, thì cái gì
nàng cũng không có, chẳng là cái thá gì cả.
Đắc Kỷ cũng không có chút chờ mong nào đối với loại sủng ái này, những
thứ được thành lập dựa trên huyết thống là không bảo đảm nhất, nguyên
nhân thật sự khiến nam nhân sủng ái nữ nhân là do dục vọng đối với nữ
nhân đó, vào thời điểm một nam nhân có dục vọng mãnh liệt nhất với một
nữ nhân, cho dù bản tính của người nam nhân đó thế nào, hắn cũng sẽ
không bao giờ dốc hết mọi thứ cho nữ nhân đó, đây là thiên tính của
giống đực.
Cảnh Nguyên đế là một