Lý do này nghe rất bình thường, nhưng khi
dùng với Vân Linh lại rất không có đạo lý, với thực lực của Vân Linh,
đừng nói Ma môn chỉ là phái người trấn giữ Băng Liên, cho dù để mình hắn đi một vòng quanh Lục đạo Ma môn, cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Vân Linh lại không lên tiếng, từ trước tới nay hắn đều rất hâm mộ tình cảm
giữa Chưởng Môn sư đệ và vài đệ tử, chỉ là hắn không giỏi nói chuyện,
Sương Nhi cũng nói không nhiều, trừ chỉ điểm công pháp ra, chính là im
lặng không còn gì để nói. Sương Nhi cũng có đường kiếm đạo của chính
mình, thường xuyên bế quan, mỗi lần bế quan chính là vài năm, là sư đồ
ba trăm năm, hắn và Sương Nhi nói không vượt qua một trăm câu.
Lần đầu tiên cảm thấy được đệ tử quan tâm đến mình, Vân Linh gần như không
phản ứng kịp, loại cảm giác này rất xa lạ, bất quá cũng không xấu, hắn
mấp máy miệng, nhẹ giọng nói: "Không cần lo lắng, trước tiên ta đưa con
trở về đã."
Hiện tại không thể so với ngàn năm trước, Kim Đan tu
sĩ cũng có thể tự xưng một tiếng bản chân nhân, Nguyên Anh đều là cấp
bậc lão tổ, mà Vân Linh là một Đại Thừa tu sĩ, d!3nd@nl3quy/d0n lại chưa từng tự xưng gì cả. Tuy nhiên cách đối xử của hắn với từng người cũng
khác nhau, những người có thể nói chuyện với hắn trong và ngoài Tông môn có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà nguyên nhân phần lớn đều là do
những người này cùng thế hệ với hắn, nhưng cũng đều rất hiểu rõ tính
cách của hắn.
Đắc Kỷ nghiêm mặt nói: "Đệ tử cũng không phải là lo lắng sư tôn thực lực, mà là lo lắng sư tôn bị người ta lừa gạt. Sư tôn
không biết, đệ tử lần đầu dẫn các đệ tử khác rời Tông rèn luyện, từng
mắc mưu của Ma môn, nếu không có pháp bảo hộ thân, nhóm sư đệ muội kia
đã ngã xuống."
Nàng nói là một chuyện xưa trong trí nhớ của
Nghiêm Sương, Nghiêm Sương mặc dù được Tông môn bảo vệ cực kỳ tốt, nhưng nhận được Vân Linh dạy bảo, những năm này Côn Lôn Tiên Tông bồi dưỡng
đệ tử vẫn hơi chú trọng rèn luyện tâm tình, tính tình của Nghiêm Sương
vốn là lạnh lùng, sau chuyện thiếu chút nữa tạo thành thảm án, thay đổi
càng mang đến cảm giác người sống chớ lại gần.
Vân Linh cũng
không thèm để ý Ma môn, nhưng hắn không hiểu sao hắn cực kỳ thích ánh
mắt của đệ tử nhìn hắn, quan tâm lại mang theo rất nhiều lo lắng, khiến
hắn có cảm giác tình sư đồ rất rõ ràng.
Vì vậy hắn cũng không nói gì nữa, Bắt Quyết truyền tin cho Côn Lôn Tiên Tông, quyết định mang đệ
tử cùng đi Băng Nguyên Hãn Hải, hắn phải không sợ bị tính kế, dù sao khi thực lực đến trình độ nhất định, mặc cho người khác có mánh khóe quỷ
quyệt thế nào, ta sẽ dốc hết sức phá giải, nhưng hắn không muốn khiến
cho cặp mặt lo lắng kia lộ ra vẻ thất vọng.
Đệ tử thân mang nội
thương, không thể ngự kiếm lâu dài được, Vân Linh từ trong tay áo lấy ra một chiếc thuyền hoa, ở ngoài thuyền hoa khảm nạm một viên linh thạch
thượng phẩm to bằng miệng bát, vừa nhìn đã không phải là vật phàm.
"Đợi khi đến Băng Nguyên Hãn Hải, con hãy ở trong thuyền hoa chờ vi sư." Vân Linh nhẹ giọng nói: "Con vừa nói Ma Môn vì Thánh Nữ mà hái Băng Liên,
vậy chắc chắn có dự trữ, nếu như Cửu Huyền Băng Liên chưa nở, ta cũng
không chờ lâu, đi thẳng đến Lục Đạo Ma Môn lấy, nhiều bảy ngày sẽ quay
lại."
Hắn nói giống như là đi đến nhà kho của nhà mình lấy gì đó, giọng nói mặc dù cứng nhắc, nhưng lại mang theo giọng điệu cực kỳ bá
đạo như lẽ thường, Đắc Kỷ mở to hai mắt nhìn hắn, trong đôi mắt lạnh
nhạt lóe lên một chút ánh sáng.
Vân Linh nhìn đệ tử quay đầu bước vào thuyền hoa, chẳng biết tại sao trong lòng nặng trĩu những nghi ngờ, ánh mắt vừa rồi của đệ tử, khiến tim hắn đột nhiên nhảy hai cái.
V384 vui mừng nói: “Độ hảo cảm của Vân Linh tiên tôn tăng lên 10 điểm, lúc
mới bắt đầu độ hảo cảm của hắn đối Nghiêm Sương là ba mươi điểm, bây giờ là bốn mươi điểm!”
Kì thực không trách nó kích động như vậy, tâm tình của người tu tiên đều rất bình thản, độ hảo cảm đối với một người
mấy trăm năm cũng không thay đổi, lần này lại tăng đến mười điểm, thật
sự là đã rất nhanh rồi.
Thuyền hoa của Vân Linh không rộng lắm,
bên ngoài tối đa có thể ngồi năm sáu người, bên trong một tủ sách, một
chiếc giường, hai cái bồ đoàn, không một chút bừa bộn, những vật này
hiển nhiên cũng là thuyền hoa tự có, sau khi Đắc Kỷ đi vào, Vân Linh
cũng chỉ đứng ở phía ngoài thuyền hoa ngự gió mà đi, không có chút ý
muốn đi vào.
Cửu Vực Thiên hạ có ba ranh giới, Côn Lôn Tiên Tông ở Nam Vực cực nam, Băng Nguyên Hãn Hải ở Bắc Vực cực bắc, gần như là phải đi qua hết Cửu Vực mới có thể đến nơi, d1i&een.dda%nle^equy/do"on
cho dù là thuyền hoa pháp khí dùng tốc độ cao nhất cũng phải hơn một
tháng mới đến, cũng may với tu vi của Nghiêm Sương và Vân Linh, những
thứ này cũng không là cái gì.
Thuyền hoa đi được chưa đến năm
ngày, đã đến Trung Vực, quả nhiên thượng phẩm Linh Thạch khảm nạm ở bên
ngoài thuyền hoa đã bị tiêu hao chỉ còn một tầng cuối, Vân Linh tìm kiếm trong tay áo hồi lâu cũng không tìm thấy linh thạch, do dự trong chốc
lát, gõ chiếc mành gỗ của thuyền hoa.
"Chúng ta có lẽ phải ở lại
đây chờ thêm mấy ngày, Chưởng Môn sư đệ đã phái người mang linh thạch
đến, hoặc là con ở chỗ này chờ ta, thuận tiện tiếp ứng đồng môn, ta đi
lấy Băng Liên về."
Vân Linh là Tổ Tông được Côn Lôn Tiên Tông
nuôi dưỡng cả đời, căn bản không biết cách sinh sống bình thường, Đắc Kỷ mở to hai mắt, nhưng cũng không nhắc hắn có thể dùng đồ vật đổi lấy
linh thạch, mà chỉ nói: "Vết thương của đệ tử cũng không nghiêm trọng,
sư tôn cứ đi, con chờ ở chỗ này."
Nghiêm Sương ở Tông môn chờ ba
năm đều không đợi được Vân Linh trở về, Đắc Kỷ suy đoán trong chuyện này không chỉ có nguyên nhân là Vân Linh bị yêu nữ Ma Môn quấn chân, cũng
vì nàng ở trong Tông môn, cho dù không có Cửu Huyền Băng Liên, cũng có
rất nhiều đan dược cung cấp nuôi dưỡng, cũng không uy hiếp được tính
mạng tu vi, cho nên Vân Linh yên tâm. Nhưng nếu như một mình hắn ở
ngoài, thì Vân Linh cho dù là chết cũng phải trở về xem một cái.
V384 đều vội muốn chết, nhưng Đắc Kỷ lại một chút cũng không sốt ruột, Vân
Linh đi rồi, còn rất có nhàn hạ thoải mái mà lại trang hoàng lại thuyền
hoa không có một chút nhân khí kia, cứ như thế chờ khoảng chừng mười
ngày, đệ tử Côn Lôn Tiên Tông đưa linh thạch đến cũng đã đi mà Vân Linh
vẫn chưa trở về.
Nếu là trước kia, V384 còn phải giúp kí chủ định vị vị trí nhiệm vụ của mục tiêu, nhưng Đắc Kỷ không cần, nàng đưa tay
vẽ một cái Viên Quang Kính, bộ dáng Vân Linh nhắm mắt tĩnh tọa liền xuất hiện ở trước mắt, nhìn kỹ lại, xung quanh giống như là một không gian
khép kín, một nữ tử đang nằm trên giường đá cách đó không xa.
Trên đời này, những nơi có thể vây khốn Đại Thừa Tu sĩ không nhiều, chứ đừng nói đến chuyện còn đem một nữ tử bị vây cùng hắn ở chỗ này, nếu như là
trùng hợp, vậy thì cũng quá khéo đi, Đắc Kỷ biết rõ nữ tử nằm trên
giường đá kia hơn phân nửa chính là Yêu nữ Ma Môn trong truyền thuyết,
không khỏi mỉm cười một tiếng.
Có ý vô tình, nhiều ngày như thế
vẫn chỉ là nằm ở nơi đó không nhúc nhích, có lẽ trong nội tâm của vị yêu nữ cô nương này cũng là rất tức giận đi?
V384 tức giận đến phát
nổ, Đắc Kỷ trấn an vuốt ve ngọc thân của nó, lập tức thu hồi thuyền hoa, ngự kiếm khí mà đi, tuyệt không bận tâm nội thương trên người, mười
ngày chờ đợi này, chính là lý do nàng đi tìm Vân Linh.
Nơi Vân
Linh đang bị vây hãm có tên là Giếng Sinh Ly, cũng là một bí cảnh, là
nơi Cửu Huyền Băng Liên sinh trưởng mà trong lúc vô tình Ma môn đã phát
hiện ra, sau đó tốn không ít nhân thủ mới thăm dò được đặc điểm của bí
cảnh này, Giếng Sinh Ly đương nhiên là không thể nhốt lại một Đại Thừa
tu sĩ, nhưng ít ra có thể vây khốn được mấy ngày.
Đúng như Đắc Kỷ suy đoán, Khúc Linh Nhi đã chịu đựng đến gần chết, kể từ khi Vân Linh
bị rơi vào Giếng Sinh Ly, nàng vẫn yếu ớt nằm ở đó, chỉ chờ hắn lại đây
tra xét, vết thương trên người nàng cũng không phải là giả, kéo dài
nhiều ngày như thế cũng đã trở nên vô cùng nghiêm trọng, nhưng mà vị kia chỉ tra xét một cái quanh mình một vòng, xác nhận nơi này không vây
khốn hắn được bao lâu, liền tìm chỗ sạch sẽ tĩnh tọa, đến nhìn cũng
không thèm liếc nàng một cái.
Hiện giờ nàng đang làm ra vẻ là một nữ tu chính đạo thân mang trọng thương, tu vi không cao, thương thế
dạng này đương nhiên là vẫn chưa thể tỉnh lại, chưa từng nghĩ vị Vân
Linh tiên tôn kia lại mặc kệ, nàng đành phải túng quẫn nằm ở nơi đó,
tỉnh lại cũng không được, mà bất tỉnh cũng không xong, quả thực muốn hộc máu.
Trong lòng Khúc Linh Nhi gấp quá, biết rõ nơi này không vây khốn Vân Linh được bao lâu, cũng bất chấp thích hợp hay không, chau mày lại, trong miệng lẩm bẩm nói: "Cha, nương... Sư tôn..."
Không
biết có phải là ảo giác hay không, lúc nàng kêu lên hai chữ Sư tôn, khí
quanh thân của người vẫn luôn ngồi nhắm mắt tĩnh tọa cách đókhông xa có
hơi chậm lại, dI%En^d@n trong lòng Khúc Linh Nhi vui mừng, le equ sdo on đang muốn gọi lại, chợt nghe một giọng nữ trong veo mà lạnh lùng êm tai từ gian ngoài gọi vọng vào: "Sư tôn, ngươi có ở trong đó không?"
Đột nhiên Vân Linh mở hai mắt ra, nói ra câu nói đầu tiên từ khi rơi vào
Giếng Sinh Ly: "Sương Nhi, vi sư ở đây." (oa ta thích câu này ghê gớm á)
Đắc Kỷ vội vàng dùng giọng điệu vừa mừng vừa sợ mà nói: "Vậy để đệ tử cứu sư tôn đi ra!"
Khúc Linh Nhi quả thực muốn cắn vỡ răng, bên trong Giếng Sinh Ly có thể vây
khốn Đại Thừa Tu sĩ, nhưng bên ngoài chỉ cần một Nguyên Anh tu sĩ cũng
có thể mở kết giới, rõ ràng nàng đã cho người phòng thủ ở bên ngoài, vậy người đâu hết rồi? Người đều chết hết rồi sao?
Quả thực người
đều đã chết, Nghiêm Sương là Kiếm tu, lại có thực lực ngang hàng với
những nhân vật đệ nhất của chính đạo, cũng là vô địch, hành động lần này của Khúc Linh Nhi cũng không phải là Ma Môn đặc biệt cho phép, mà là
sau khi Vân Linh đi đến Băng Nguyên Hãn Hải bị ma tu canh giữ ở nơi Cửu
Huyền Băng Liên sinh trưởng phát giác, bẩm báo cho nàng sau đó mới nhất
thời nảy ra ý tưởng này, cho nên thực lực của những ma tu trông coi
Giếng Sinh Ly kia thật sự là chẳng có gì đặc sắc.
Khúc Linh Nhi
mặc dù là Thánh nữ Ma Môn, nhưng lại dung công pháp chính thống đạo gia
để tu luyện, đây gọi là Đạo Tâm Chủng Ma*, chỉ chờ đến lúc đi vào Hóa
Thần sau đó một bước nhập ma, lại phụ trợ cho tâm pháp Ma Môn, học cấp
tốc chắc chắn sẽ đạt được thành tự lớn, nàng lúc này đang là Nguyên Anh, lại chưa từng lộ mặt, cho nên là không sợ Vân Linh nhìn ra lai lịch của nàng.
*Đạo tâm chủng ma: tu đạo nhưng trong tâm lại chứa ma
Ban đầu nàng nghĩ rằng, cho dù không thể lấy sắc đẹp mê hoặc một vị Kiếm tu bậc Đại Thừa, thí chí ít cũng phải tạo được một chút quan hệ với hắn,
để sau này lợi dụng thật tốt, không nghĩ đến Vân Linh lại án binh bất
động, rất nhiều kế hoạch đều trôi theo nước chảy.
Nhưng để cho
nàng cứ như vậy mà buông tay, nàng cũng không quá cam tâm, cho nên sau
khi Đắc Kỷ mở ra kết giới, nàng rầm rì một tiếng, chậm rãi mở hai mắt
ra.
Đắc Kỷ bước vào, đến nhìn cũng không nhìn Khúc Linh Nhi một
cái, đi đến bên cạnh Vân Linh, sắc mặt tái nhợt nói: "Sư tôn, người
không sao chứ? Nơi đây có vài chục tên ma tu Nguyên Anh canh gác, còn có một tu sĩ Hóa Thần, là đệ tử đến chậm."
Vân Linh nhíu mi nói:
"con thân mang nội thương, còn cùng mấy người này động thủ sao? Tại sao
trước tiên không báo lại với Tông môn chờ tiếp viện?"
Dựa theo
tính cách của Nghiêm Sương, lông mày của Đắc Kỷ cũng vặn lên, nghiêm mặt nói: "Đệ tử cũng chỉ là lo lắng cho an nguy của Sư tôn, huống chi cũng
chỉ là tu sĩ đồng cấp thôi, trước kia Sư tôn một người chiến đấu với sáu vị ma tu Đại Thừa mà bất bại, lẽ nào làm đệ tử của Sư tôn, đến địch
nhân đồng cấp Sương Nhi cũng phải rụt rè sao?"
Vân Linh nhìn ánh mắt trầm tĩnh của đệ tử, đột nhiên mềm lòng, thở dài, không cần phải nhiều lời nữa.