Kỳ thật Phó Ly cũng không có ý kiến đối với hôn sự của chính mình, cái
gọi là đám hỏi theo như nhu cầu, hắn cần Băng Phong Kiếm Phổ của Hứa
gia, mà Hứa gia cũng cần một thông gia có thực lực mạnh mẽ, nếu có thể,
hắn sẽ không ngại mà đối xử tốt với vị tiểu thư Hứa gia kia.
Chỉ
là hiện thời cả nhà Hứa gia bị diệt, Băng Phong Kiếm Phổ cũng chẳng biết ở nơi nào, cho dù có truy xét hơn nữa cũng vô ích, hắn đã quen sống
lạnh nhạt, cũng không cảm thấy mình nên có trách nhiệm gì đối với người
thê tử còn chưa xuất giá này, đáng tiếc hắn là hắn, Danh Kiếm Sơn Trang
là Danh Kiếm Sơn Trang, phát sinh ra chuyện này, cho dù là làm dáng một
chút, cũng không thể cứ như vậy mà cho qua.
Hắn biết rõ Tô Ngọc
Khanh sẽ không vô duyên vô cớ giết người, còn sơ ý đến mức lưu lại chứng cứ rõ ràng như vậy ở hiện trường, hiển nhiên là biết rõ hai ngày này
hắn sẽ đến nên muốn dẫn hắn đến gặp mặt.
Tư gia của Tô Ngọc Khanh cách nha môn của Tô Châu phủ không xa, hắn không ở quán trọ, mỗi lần
đến một nơi khác, nếu cần thiết sẽ mua một trạch viện hợp ý, Phó Ly biết cũng có hơn hai mươi chỗ, lần này là chính Tô Ngọc Khanh dẫn hắn đến
gặp, cho nên Phó Ly cũng trực tiếp đi đến trong trạch viện.
Lúc
Phó Ly đến, Tô Ngọc Khanh đang cắt sửa hoa cỏ, hắn mặc một thân bạch y,
thần sắc ôn nhu, khuôn mặt cũng có vài phần tuấn mỹ, không biết rõ còn
tưởng rằng là giai công tử tao nhã nhà ai, Phó Ly chớp mắt, biểu đệ này
nhà mình ngược lại cũng có vài phần phúc hắc.
"Người của quan phủ đệ cũng dám động, để lại dấu vết lớn như vậy là chờ ta đến thu dọn cục
diện rối rắm cho đệ sao?" Phó Ly đứng cách Tô Ngọc Khanh không xa, ôm
kiếm cười lạnh.
Dường như lúc này Tô Ngọc Khanh mới phát giác Phó Ly đến, buông kéo tỉa cành trong tay xuống cười, nói d!3nd@nl3quy/d0n:
"Chỉ là thuận tay thử độc dược mới chế, nếu huynh đến chậm một ngày, sẽ
không có người nào còn sống."
Phó Ly cũng lười cãi nhau với hắn,
đối với hắn- người tập võ từ nhỏ mà nói, y độc đều là bàng môn tà đạo,
bọn họ vốn cũng không phải là người đi chung đường.
"Mấy ngày nay đệ đều ở Phủ Tô Châu, có biết rõ chuyện của Hứa gia không?" Phó Ly nói
ngay vào trọng điểm: "Phụ thân mệnh cho ta toàn lực truy xét chuyện này, đệ dẫn ta đến đây, chắc là có manh mối."
Tô Ngọc Khanh cười nói: "Chuyện này cũng không vội, đệ dẫn huynh đến, là vì muốn thỉnh cầu huynh một chuyện."
Phó Ly nhướn mày, người đệ đệ này của hắn, hắn rất rõ ràng, trời sinh tính
tình kiêu ngạo, đừng nói thỉnh cầu hắn, chỉ sợ cho dù là người nào cũng
không tình nguyện nói chữ "thỉnh" kia ra, lần này mở miệng
*d%d>l#q?d, có lẽ là một chuyện vô cùng quan trọng.
"Vậy thì
phải xem đó là chuyện gì." Phó Ly không tỏ rõ thái độ, mặc dù hắn có
danh tiếng rất lớn trên giang hồ, nhưng tính cách cũng không phải là một người tự cao tự đại, huyết mạch chí thân (người thân) nhất định sẽ giúp đỡ, nếu thực sự chuyện ấy không làm được hắn cũng sẽ không thoái thác.
Tô Ngọc Khanh nở nụ cười cười ôn hòa, nhưng cặp mắt đang tỏa sáng vẫn là
để lộ nội tâm không bình tĩnh của hắn, hắn nhìn về phía Phó Ly, nói: "
Đã tìm được cửu âm nữ."
Phó Ly sững sờ, cái gọi là cửu âm nữ, là
chỉ năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm, khắc âm, tứ trụ* ở nơi sinh toàn
bộ âm. Thân thể của Tô Ngọc Khanh chính là thuần dương, trời sinh trong
người đã có một luồng chí dương khí làm tắc nghẽn kinh mạch, may mắn
được Bạch thần y phong bế luồng chí dương khí trong người hắn xuống hai
chân, mới có thể giữ được tính mạng, có thể coi là như thế, nếu như
không thể lấy âm khí bẩm sinh điều hòa dương khí trong cơ thể Tô Ngọc
Khanh, hắn sống không quá ba mươi tuổi.
(Trong đông y quan niệm:
cơ thể con người có 2 luồng âm dương điều hòa cân bằng lẫn nhau, như vậy cơ thể mới có thể khỏe mạnh, ngược lại sẽ bệnh tật đau ốm =>có tỷ tỷ học dược nên tớ cũng hiểu sơ sơ)
*Tứ trụ: 4 cây cột chính chống đỡ cả căn phòng
Tô gia vì chuyện của Tô Ngọc Khanh mà bôn ba nhiều năm, nhưng cửu âm nữ
khó tìm, Tô gia tìm nhiều năm cũng chỉ tìm được vài nguời tam âm nữ, lục âm nữ, miễn cưỡng chống đỡ cho Tô Ngọc Khanh không đến mức nằm ở trên
giường chờ chết.
Phó Ly suy nghĩ một chút, nói: "Nếu đã tìm được, vậy thì mang về nhà là được rồi, đệ thỉnh cầu ta giúp đệ, là vì thân
phận của vị cửu âm nữ này có vấn đề?"
Tô Ngọc Khanh gật đầu nói:
"Đây chính là điều đệ muốn cầu ngươi, vị cửu âm nữ kia chính là thê tử
chưa xuất giá của huynh Hứa Thanh Yên, ngày Hứa gia bị diệt môn chỉ có
nàng tránh được một kiếp, lúc ta cứu nàng ngoài ý muốn phát giác chuyện
này, cho nên..."
Phó Ly chau mày lên, chuyện này đổ đúng là một
chuyện khiến người ta khó xử, âm dương điều hòa kỳ thật chính là song
tu, vốn dĩ vài người tam âm nữ, lục âm nữ dieen~ddanlee;quy.ddoon mà Tô
gia tìm được, hiện thời đều làm thiếp trong phòng của Tô Ngọc Khanh,
khắp thiên hạ đều biết rõ Hứa gia tiểu thư có hôn sự cùng hắn- Phó Ly,
nào có huynh trưởng nào đem nữ nhân của mình nhường cho đệ đệ
"Chuyện này sự nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó." Phó Ly suy nghĩ
một chút, nói ra: "Qủa thực là không được, cũng chỉ có thể ủy khuất Hứa
cô nương đổi tên họ gả cho đệ, sau này đệ bù đắp nhiều hơn cho nàng ấy
là đươc."
Cho dù Tô Ngọc Khanh có không động lòng vì ngoại vật đi nữa, khi nghe những lời này hốc mắt đều có chút đỏ lên, hắn biết rõ
chuyện này thật có lỗi với huynh trưởng của mình, nhưng nếu có thể sống
không có người nào nguyện ý đi tìm chết, chỉ có thể đem ân tình này ghi
nhớ.
Chuyện của Hứa Thanh Yên được định xuống không đề cập tới
nữa, Phó Ly hỏi Tô Ngọc Khanh tình huống trước và sau khi Hứa gia bị
diệt môn, lông mày liền nhíu lại, nói: "Nếu mười dặm xung quanh Hứa gia
đã không có người sống, Hứa cô nương lại không tận mắt nhìn thấy tranh
đấu, đến cuối cùng là ai làm thật rất khó suy đoán, trừ Huyết Y Lâu
ra..."
"Tất cả người chết đều là vì một kiếm phong hầu (cắt ngang cổ), đến vết thương cũng gần như giống nhau như đúc, nếu như là Huyết Y Lâu làm, bọn họ phái tới có ít nhất mười tên Thiên Cương sát thủ trở
lên, động tĩnh lớn như vậy, Thanh Vân Môn cũng chưa có tư cách này."
Tô Ngọc Khanh gật gật đầu: "Nếu như chỉ có một người làm, vậy thì chuyện
miệng vết thương có thể giải thích, d%d$l.q~d nhưng trong một đêm có thể đồ sát cả một môn phái, chỉ có Kiếm Thần Hàn Tiếu."
Hàn Tiếu cái tên này nghe bình thường, nhưng trên võ lâm tuyệt đối là một cái tên
khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật, trên đời này kiếm khách rất
nhiều, Kiếm Thần lại chỉ có một, người như vậy, dù là thế lực cực cao
như Danh Kiếm Sơn Trang cũng không dám trêu chọc.
Phó Ly nói: "Ta sẽ cho người đi Huyết Y Lâu thám thính tình huống một chút, nếu là vì
Băng Phong Kiếm Phổ, mà Huyết Y Lâu sai Thiên Cương sát thủ đi cũng hợp
tình hợp lý, mặt khác... đã ba năm Hàn Tiếu không xuất hiện trên giang
hồ, hy vọng không phải là hắn, nếu quả thật là hắn, vậy thì chuyện này
quả thực không thể giải quyết được gì."
Tô Ngọc Khanh gật đầu tỏ ý hiểu rõ, đối với rất nhiều thiếu niên hiệp khách còn non nớt mà nói,
giang hồ có lẽ là một nơi báo ân báo oán rất tốt, nhưng những thế lực
xuất thân cao nhất chỉ vừa mắt nhưng người có tư chất từ nhỏ, có lợi
ích, còn chỉ có một thân nhiệt huyết cũng chẳng giải quyết được chuyện
gì.
Đắc Kỷ thu hồi Viên Quang Kính, V384 cũng sắp bị chọc giận
đến chập mạch, nhìn qua thì hai biểu huynh đệ này nói chuyện cũng không
có vấn đề gì, nhưng nó lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp! Suy
nghĩ kỹ hồi lâu mới nhớ tới, hai người kia chỉ dùng vài lời nói liền
quyết định chuyện cả đời của một cô nương gia, căn bản không hỏi ý kiến
của người ta, đúng tình hợp lý đến mức khiến nó thiếu chút nữa cũng
không có phản ứng kịp!
V384 tức giận đến toàn thân phát run, Đắc
Kỷ lại không có cảm giác gì, tay ngọc của nàng nhẹ nhàng vuốt ve ngọc
thạch mà V384 gửi thân, tựa như là không đếm xỉa tới, tựa như là an ủi,
V384 chỉ cảm thấy một dòng nước ấm từ mặt ngoài ngọc thạch thấm tiến đến sâu trong đại não, tinh thần lập tức sảng khoái, thoải mái đến mức
thiếu chút nữa than thở lên tiếng.
Tâm nguyện lớn nhất của Hứa
Thanh Yên là thay cha mẹ báo thù, tiếp theo là trả thù Phó Ly, có hai
người kia đi thay mình tra án, Đắc Kỷ cao hứng còn không kịp, nhưng mà
nếu quả thật dựa theo ý tưởng của hai huynh đệ này, chờ đến khi tra rõ
vụ án, nàng cũng không thể gặp được Phó Ly, không chừng thậm chí còn bị
Tô Ngọc Khanh trực tiếp mang về Tô gia thành hôn.
Dựa theo tình
huống của những người làm nhiệm khác mà V384 cung cấp, chuyện báo thù
cho Hứa Thanh Yên vẫn có rất nhiều người hoàn thành, chứng minh hung thủ phía di/en~dd`an,le/eq!uy@d0n sau có khả năng không lớn là Kiếm Thần
Hàn Tiếu mà ngay cả Danh Kiếm Sơn Trang cũng khó giải quyết, lần này Phó Ly phái người đi Huyết Y Lâu tám phần là sẽ có thu hoạch.
Đắc Kỷ đã đáp ứng Tô Ngọc Khanh, nếu hắn có thể thay Hứa phụ Hứa mẫu báo thù,
sẽ tự nguyện lấy thân báo đáp, thời gian còn lại của nàng không nhiều
nữa, cũng may hấp dẫn sự chú ý của nam nhân như thế nào là chuyện mà hồ
ly tinh nhất định phải học.
Trong lòng V384 lộp bộp một cái, kỳ
thực không phải là nó sợ, đến tự tiến cử chẩm tịch con hồ ly này còn làm được, vậy thì còn có cái gì mà không làm được nữa? Hứa Thanh Yên là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn được dưỡng ở khuê phòng, nếu cho nàng trở
thành hồ ly tinh sống dựa vào việc bán rẻ tiếng cười, ngộ nhỡ vị này lại hoàn thành nhiệm vụ này, quá trình ghi chép nhập vào tư liệu Luân Hồi,
thì gương mặt già nua này của nó cũng không biết phải đặt vào đâu.
Nhưng chủ ý là do Đắc Kỷ quyết định, trước giờ V384 đều không can thiệp
được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đổi một thân xiêm y trắng thuần đẩy
cửa phòng ra.
Tư gia của Tô Ngọc Khanh rất là tinh xảo, nơi này
cũng không tính là lớn, Đắc Kỷ vừa tới trước cửa phòng, tiếng bước chân
liền truyền tới tai Phó Ly và Tô Ngọc Khanh, Phó Ly dừng một chút, nói:
"Ta xuất hiện trước mặt của Hứa cô nương cũng không hay, tạm thời ẩn
danh tính, sau này khó có dịp gặp nhau, ngày mai đệ tới quán trọ Định
Viễn tìm ta, chúng ta sẽ thương nghị thêm."
Hắn nói xong vận khởi khinh công, hai người đệ tử sau lưng vội vàng đuổi theo, chỉ một lát ba người đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tô Ngọc Khanh cầm lấy kéo tỉa cây cảnh như cũ, tinh tế tu bổ hoa cỏ trong sân, đương nhiên Đắc Kỷ cũng nghe thấy động tĩnh lúc Phó Ly, nhưng cũng không biểu hiện ra một
chút khác thường, cho dù sắc mặt tái nhợt cũng khó giấu dáng người thướt tha, trong vẻ yếu ớt lại ẩn chứa một nét thanh tú trời sinh, Tô Ngọc
Khanh ngẩng đầu thấy, khẽ ngẩn ra một lát, cười.
"Trời trong
xanh, đường cũng khô, nàng đã muộn phiền nhiều ngày như vậy, không bằng
ta dẫn nàng ra ngoài đi dạo?" Tô Ngọc Khanh dáng tươi cười ôn nhu, có
vài phần dáng vẻ của quân tử văn nhã.
V384 nghiến răng nghiến
lợi, cái đồ tiểu nhân vô sỉ này, nếu hắn trực tiếp nói ra bệnh tình của
chính mình, cho dù là mang ân báo đáp thì sao? So với việc lừa gạt tình
cảm của một cô nương còn quang minh chính đại hơn, huống chi hắn mới vừa cùng Phó Ly đàm luận việc sở hữu Hứa Thanh Yên giống như đối đãi với
một đồ vật, hiện tại còn giả bộ thâm tình gì?
Đắc Kỷ không có
quan tâm V384, nghe Tô Ngọc Khanh như vậy, mắt nàng sáng rực lên, nhưng
ngay lập tức ảm đạm xuống, thấp giọng nói: "Không dám phiền công tử,
thiếp ở trong sân đi một chút cũng tốt."
Tô Ngọc Khanh phát hiện
Đắc Kỷ sửa lại xưng hô, hiển nhiên là bắt đầu tiếp nhận hắn, nhưng lại
không bởi vì điều gì khác, mà là vì hắn đáp ứng giúp nàng báo thù, thở
phào nhẹ nhõm, đồng thời hắn lại mơ hồ có chút không được tự nhiên,
dường như là hắn cưỡng bức nàng, mặc dù... Giống như thật là như vậy.
Hắn thầm nghĩ an ủi nàng vài câu, vừa ngước mắt lên lại chạm phải đôi mắt
thanh linh trong suốt của thiếu nữ, không biết như thế nào, lời an ủi
đến bên miệng lại thành một câu: "Chuyện của Thanh Vân Môn đã có chút
manh mối, nàng muốn tạ ơn ta thế nào đây?" Âm cuối đè thấp, không khỏi
có chút ái muội.