Ngoại thành phía tây kinh thành Quỳnh Sơn trong hành cung có suối nước nóng, dựa vào bên
cạnh sông, hồ như gương sáng, thích hợp nhất cho người thân thể suy yếu, Định Quốc Công phủ là gia tộc họ ngoại hoàng gia, đức cao vọng trọng,
tự nhiên là có tư cách đi. Triệu Văn Uyển liền coi đây là tự nhiên, nói
muốn mang Mục cô nương đi suối nước nóng ở Quỳnh Sơn, điều dưỡng thân
mình.
Lão thái thái vừa nghe thật là vui mừng khích lệ Uyển
nha đầu đúng là hiểu chuyện, cũng nhờ người đi hoàng cung một chuyến
hướng thái hậu xin lệnh bài vào hành cung.
Dương ma ma thời
điểm hướng Trúc Tương Phi Uyển đưa lệnh bài, còn cố ý dựa theo ý tứ lão
thái thái dặn Triệu Văn Uyển vài câu, nói là Vĩnh Bình công chúa là công chúa Hoàng thượng sủng ái nhất thân mình không khỏe, Lục vương gia bồi
nàng đi hành cung tĩnh dưỡng, nhắc nhở Triệu Văn Uyển thu lại tính tình
ương bướng, nhất thiết không thể va chạm Vương gia cùng Công chúa. Dương ma ma vừa quan sát vẻ mặt Triệu đại tiểu thư, vừa đắn đo, lời nói uyển
chuyển, kỳ thật nói thẳng một chút tổng kết chính là “Tiểu thư cho dù ái mộ Lục vương gia đi nữa, cũng cố vì thể diện Quốc Công phủ giống nữ
nhân trong nhà rụt rè một chút, không thể lén đi hẹn hò Vương gia.”
Triệu Văn Uyển thực sự dở khóc dở cười, vì lấy được lệnh bài phải liên
tục lên tiếng trả lời, lại cứ không biết là như vậy quá mức khác thường, dù sao mọi người đều biết nguyên chủ Triệu Văn Uyển là lưu luyến si mê
Lục vương gia, chờ Dương ma ma đưa lệnh bài quay người rời đi, liền lộ
ra biểu tình ghét bỏ, ngón tay mảnh khảnh vô lực xoa cái trán, lông mày
như liễu nhíu lại.
Nàng biết chỗ hành cung này là bởi vì liên
quan Triệu Văn Hi, người đó sau khi được nhận thức quay về, thân mình
gầy yếu, lão phu nhân liền sai người hộ tống nàng đi hành cung tĩnh
dưỡng thân mình, lần này nàng bất quá là mượn dùng, lại không nghĩ rằng
đi ra cái Lục vương gia…
Tất cả mọi người phỏng đoán nàng là vì biết được tin tức Lục vương gia đi hành cung trên Quỳnh Sơn, mặt dày
mày dạn đi cầu lão thái thái muốn đi suối nước nóng, còn lấy Mục cô
nương làm ngụy trang, tràn đầy tâm cơ.
Kỳ thật Triệu Văn Uyển
còn rất là hối hận, quả thật trước đó nên hỏi thăm một chút, nếu là Cố
Cảnh Hành muốn đi. Nàng là kiên quyết đi ra khỏi việc lộn xộn này, nhưng thời gian không đợi người, nàng lần này đi suối nước nóng mục đích
chính là muốn mang Mục Lan Yên ra phủ, tạm thời chặt đứt người khác muốn tìm tòi nghiên cứu thân phận Mục Lan Yên.
Mấy ngày trước đây,
Tuyết Nhạn nghe tỷ muội trong Minh Nhứ Uyển nói trước đây lão thái thái
đã muốn sai người âm thầm hỏi thăm thân thân thế quê quán của Mục Lan
Yên cũng làm cho người ta đi chỗ khác tìm bà đỡ đẻ Triệu Văn Hi năm đó, hoài nghi Mục Lan Yên chính là đứa bé đã thất lạc nhiều năm của chi thứ hai, bằng không như thế nào cùng Nhị gia giống nhau, chỉ là sợ đường
đột, dù sao nhìn nha đầu kia đối với người thân tình cảm sâu đậm, nếu
thật là Nhị nha đầu, cha mẹ nuôi mất, cha mẹ ruột cũng mất, đả kích này
đối với ai đều không nhỏ.
Mà thân mình nha đầu kia quá yếu,
không thể lại bị kích thích, lão thái thái cũng giống vậy, chịu không
nổi đả kích, lại sợ phán đoán sai, trước lưu lại người, chậm rãi hỏi
thăm, nếu là thật, dưỡng thân thể tốt lắm lại nhận thức cũng không muộn.
Huống hồ quan trọng là lão thái thái còn chưa có chứng cớ, Triệu Văn Hi sinh ra ở ngực có vết bớt đỏ hình hoa sen, vốn là muốn cho Dương ma ma
tìm cái cớ thích hợp dò xét tìm tòi vết bớt kia, lại không nghĩ trưởng
nữ bảo bối của nàng đột nhiên muốn mang Mục nha đầu đi suối nước nóng,
việc này liền trì hoãn.
Lão thái thái cũng không nóng nảy, vậy
chờ người phái đi hỏi thăm trở về lại xác nhận, lão thái thái tâm tư kín đáo chu toàn, lo lắng trong nhà có người không muốn cho Nhị nha đầu trở về, sợ hiện tại liền nhận thức, làm cho người dụng tâm kín đáo lợi
dụng, ngược lại hại đứa bé.
Triệu Văn Uyển vốn cũng là buồn
bực, Mục Lan Yên giống Triệu Hoành Viễn như thế, lại cùng tuổi Triệu Văn Hi bị thất lạc, nhiều trùng hợp như vậy, theo tình hình thực tế trong
kịch bản, ngay cả Tam phong Từ thị là loại đầu óc đơn giản cũng hoài
nghi một chút, như thế nào sẽ không có người nhắc tới chuyện này đâu?
Sau nàng lại hối lộ chút bạc, mới biết lão thái thái đè việc này xuống,
không làm cho mọi người nơi nơi nói lung tung, miễn làm cho Mục cô nương miên man suy nghĩ, cảm xúc không ổn, bệnh lại thêm nặng.
Quả nhiên, Tam phòng đã sớm đi qua chỗ lão thái thái nói mong muốn Nhị nha
đầu tìm trở về, Triệu Văn Uyển biết rõ tâm tư Tam phòng, khi đó nghe
người ta bẩm báo cũng chỉ biết cười cười. Chỗ Diệp thị tựa hồ không có
động tĩnh, Triệu ma ma vẫn còn bị phạt, Diệp thị nhiều năm được Triệu ma ma giúp đỡ, cũng không giống như trước kín đáo, nhưng lại làm cho Triệu Văn Uyển tìm hiểu được, Diệp thị bất động thanh sắc làm cho người đi
tìm bà tử năm đó đi theo chiếu cố Triệu Văn Hi, trong phủ nhìn như sóng
êm biển lặng, kỳ thật là sóng ngầm mãnh liệt, khó trách tổ mẫu phải chặt ché nắm trong tay.
Nhưng hôm này, Triệu Văn Uyển cũng không
khỏi xen vào một bước, thời điểm tìm Triệu Văn Hi trở về so với tình
tiết trong kịch bản đã sớm cải biến, nhưng nàng tổng có một loại dự cảm
xấu, mặc kệ quá trình như thế nào xảy ra, tựa hồ Triệu Văn Hi xuất hiện
nhận tổ tiên là ngăn cản không được.
Đầu thu hơi lạnh, trên xe
ngựa trải đệm giường thật dày, hai vị cô nương đều đội nón che mặt ra
phủ, tiểu thư khuê các khi ra cửa không thể lộ khuôn mặt. Người đánh xe
ngựa vừa thấy các cô nương đi ra, liền để ghế nhỏ cho hai vị cô nướng
giẫm lên, Lục Vân cùng Bảo Thiền phân biệt hầu hạ tốt chủ tử nhà mình,
mỗi người một bên ngồi ở trên đệm giường, chỗ trống giữa xe ngựa để một
cái bàn nhỏ điêu khắc hoa mai, một ít đĩa điểm tâm cùng hoa quả.
Lục Vân có chút lo lắng liếc nhìn Triệu Văn Uyển một cái, lại kề gần Mục
Lan Yên nhỏ giọng nói thứ gì. ‘Uy danh’ Đại tiểu thư bên ngoài lan xa,
chỉ sợ Mục cô nương thân thể suy yếu bị Đại tiểu thư ức hiếp, nhưng nàng bất quá là một tiểu nha hoàn, thực sự bất lực, chỉ có thể nhắc nhở đôi
lời thôi, tâm tư của nàng lại làm cho Bảo Thiền nhìn thấy rõ ràng, nhất
thời cảm thấy được có chút tức giận, một phen túm Lục Vân đi ra ngoài,
tiểu thư nhà bọn họ trêu chọc ai, rõ ràng là có ý tốt muốn dẫn nàng đi
suối nước nóng, còn muốn bị người ta đề phòng.
Hai cái nha
hoàn hầu hạ theo trong xe ngựa đi ra, đi vào xe ngựa phía sau, trước sau hai bên hộ vệ đi theo, Triệu Văn Uyển ngồi một bên xe ngựa, Mục Lan Yên bỏ xuống nón che, cười nhợt nhạt, lời nói mềm mại “Triệu tiểu thư”
Triệu Văn Uyển thản nhiên “Ân” một tiếng, ánh mắt nhìn theo đi qua, đã thấy
Mục Lan Yên tháo xuống nón che trang phục tỉ mỉ, váy xếp li, áo trong
vải Tô Châu rực rỡ, tóc đen nhánh chải kiểu phù dung kế, đầu cắm trâm
gài tóc màu sắc trong suốt như nước, hai sợi tóc đen ở tóc mái rũ xuống, giống như trăng như mây, nhẹ nhàng phiêu dật, đôi mắt đẹp sáng rực nhìn xung quanh, giống như nghiêng nước nghiêng thành.
Triệu Văn
Uyển trái lại đơn giản hơn, bỏ đi trâm cài tua rua, chỉ dùng một cây
trâm ngọc bích đơn giản, trên người mặc cũng là một bộ màu trắng tươi
đẹp, thật sự là càng tôn lên khuôn mặt yêu nghiệt tinh tế nhu hòa, kiều
diễm.
Mục Lan Yên hơi hơi cắn môi, thật cẩn thận mở miệng
“Triệu tiểu thư, cách ăn mặc của ta sẽ không là đánh mất thể diện Quốc
Công phủ đi?”
“Cô nương mặt mày như trăng sáng, như thế nào sẽ đánh mất thể diện.”
“Nghe Dương ma ma nói Lục vương gia cũng ở hành cung, ta….Thật là khẩn
trương, không biết Triệu tiểu thư có từng gặp qua Vương gia?”
Triệu Văn Uyển còn thật sự nghĩ nghĩ, nếu nói mình chưa thấy qua, cũng
là rất giả tạo, tùy ý nói một câu có lệ “Gặp qua một hai lần, đã muốn
không nhớ rõ bộ dáng.”
“Chúng ta đây là đến hành cung Quỳnh
Sơn, có phải hay không có thể nhìn thấy Lục vương gia? Ta đây thân phận
không ngang bằng, được lão phu nhân ưu ái, không nghĩ làm mất mặt người, đến lúc đó Triệu tiểu thư cần phải nhắc nhở ta một chút.”
Triệu Văn Uyển tránh Cố Cảnh Hành còn không kịp, nghe tên này cũng không thú
vị, càng thêm không có cảm xúc trả lời “Mục cô nương suy nghĩ nhiều,
chúng ta cùng Lục vương gia là không có khả năng gặp mặt, ta và ngươi
tuổi như vậy, lén cùng nam tử gặp mặt là thất lễ, huống hồ thân phận Lục vương gia cao quý, có thị vệ hoàng gia cẩn thận bảo vệ, đoán rằng ngay
cả con muỗi cũng không thể lọt vào được, chúng ta chỉ để ý suối nước
nóng, ngày mai liền yên ổn sống quay về.” Triệu Văn Uyển đột nhiên nheo
mắt lại, hỏi “Chúng ta cần gì muốn gặp hắn?”
Mục Lan Yên nghe
xong một trận trố mắt, nhưng lại nghĩ tới mình không thể gặp được Vương
gia, cúi đầu nhìn mình mặc một thân tỉ mỉ, dấu đi thất vọng trong mắt,
lại nhìn Triệu Văn Uyển thiếu hứng thú, liền không hề tự làm mất mặt, từ từ nhắm lại hai mắt.
Xe ngựa càng lúc càng đi xa, rời đi phố
xá phồn hoa, toàn bộ hai bên đường xanh tươi. Đến hành cung Quỳnh Sơn,
Triệu Văn Uyển trước tiên xuống xe ngựa, trước mắt đúng là khí thế, lầu
các như họa, tùng bách xanh biếc, hoa rực rỡ, một chút cũng không bị mùa thu ảnh hưởng, Lục Vân đi qua sợ hãi than, cũng nhanh gọi tỉnh các
nàng.
Mục Lan Yên vừa xuống xe ngựa liền che miệng kịch liệt
ho khan một trận, Triệu Văn Uyển nhìn bộ dáng suy yếu của nàng hơi hơi
nhíu mày, từ khi Mục Lan Yên không chịu rời đi Quốc Công phủ, Triệu Văn
Uyển còn có chút suy nghĩ, hơn nữa chuyện Triệu Văn Huyên bị phạt, cùng
sau đó lại có biến cố, tổng cảm thấy người này không giống như bề ngoài
thuần khiết đơn giản như vậy. Chẳng qua là người là chính mình đưa ra
ngoài, bệnh lại nặng thêm, nàng cũng không có cách nào biện hộ nổi,
khiến cho Bảo Thiền đem áo choàng của mình cho Lục Vân, làm nàng cho Mục Lan Yên khoác thêm vào người.
Bảo Thiền tự nhiên là không
vui, vì thời tiết lạnh, tiểu thư nhà nàng là kim chi ngọc diệp của Định
Quốc Công phủ, áo choàng lại cho người khác, nàng cảm thấy đau lòng, vì
thế mang theo sắc mặt không hòa nhã đưa cho Lục Vân, Triệu Văn Uyển nhìn Bảo Thiền tính tình như vậy, vừa bực lại vừa buồn cười, trước kia hầu
hạ bản thân nơm nớp lo sợ, hiện tai tốt hơn không có bộ dáng một cái nha hoàn, ngay trước mặt của nàng còn dám phát cáu.
Bất quá Triệu
Văn Uyển trong lòng thích cảm giác này, nhưng trên mặt cũng không thể
hiện, ra tiếng răn dạy Bảo Thiền hai câu, Bảo Thiền đi theo phía sau tức giận bất bình nói “Tiểu thư mới là chủ nhân trong phủ, lại khắp nơi
chịu ủy khuất, khiêm nhường Mục cô nương, còn có biểu thiếu gia rõ ràng
là đối với tiểu thư ân cần, cuối cùng đều thành là nàng tốt.”
“Nói cái gì, Mục cô nương là người bệnh, chúng ta tự nhiên phải chiếu cố một ít.”
Bảo Thiền bĩu môi, lặng lẽ liếc mắt hai vị phía sau một cái, nhất là Mục cô nương ăn mặc so với tiểu thư nhà nàng còn muốn tinh xảo, vẫn cảm thấy
tiểu thư nhà nàng chịu ủy khuất.
Triệu Văn Uyển dở khóc dở
cười, lắc đầu, thật có chút hoài niệm bộ dáng Bảo Thiền ban đầu nhu thận nhát gan tính tình đáng yêu.
Bên trong hành cung sắp xếp ma ma hầu hạ, nghênh đón xong, ma ma liền mang bọn họ đi Vân Tương Điện nghỉ
ngơi, Bảo Thiền cùng Lục Vân ở trong phòng thu thập, hôm nay phải ở
trong này ngủ một đêm.
Mà Triệu Văn Uyển cùng Mục Lan Yên theo ma ma dẫn đi đến suối nước nóng, khi cởi y phục Triệu Văn Uyển vừa cởi
bỏ vạt áo, vừa liếc Mục Lan Yên, chờ nàng từ từ cởi, tầm mắt Triệu Văn
Uyển cũng không rời đi, thẳng đến khe rãnh đang phát dục lúc ẩn lúc hiện lộ ra, kia bớt hoa sen đỏ thẫm như máu chiếu vào, Triệu Văn Uyển trố
mắt.