Phía đông Định Quốc Công phủ vườn hoa bên cạnh ao sen, lúc này ánh nắng mặt
trời đã bớt, trong phòng oi bức, trong sân nhỏ gió mát hiu hiu, Triệu
Nguyên Lễ nghỉ ngơi mấy ngày, Triệu Văn Uyển thích đồ ăn ngon mỗi ngày
đều mang đến đây, trên người mơ hồ có thể thấy có ít thịt, đương nhiên
chính là ban đầu quá mức gầy yếu, bồi bổ thêm một ít, nhìn càng tuấn tú.
Bên cạnh cây chuối, hé ra một cái bàn gỗ tròn thấp, hai huynh muội ngồi ở
trong sân hóng mát, Tuyết Nhạn thỉnh thoảng đi qua rót trà, đưa bánh
ngọt và trái cây, để lại không gian riêng cho hai người.
Triệu Nguyên Lễ cau mày nhìn chằm chằm bát nước thuốc đen trên bàn, trải qua
những thời gian ở chung, Triệu Nguyên Lễ cũng không cùng Triệu Văn Uyển
giả bộ, mà biểu lộ địch ý rõ ràng đối với bát thuốc kia.
Triệu
Văn Uyển cũng không nói nhiều, đẩy đĩa mứt quả hải đường đến trước mặt
hắn ra hiệu. Người sau bất dắc dĩ mà bĩu môi, một hơi uống hết bát
thuốc, sau đó vội vàng nhét viên mứt hoa quả vào miệng, mới coi như
xong.
“Thuốc đắng dã tật, đại ca cũng nên tập thành thói quen.” Triệu Văn Uyển nhìn Triệu Nguyên Lễ đã là thiếu niên trên mặt lại lộ ra tính trẻ con, cố nén cười nói, khó trách đại ca thích ăn ngọt, cũng là
bị bức bách mà thành.
Gió nổi lên, bên trong ao nhỏ nước gợn
sóng lăn tăn, một mùi hương thơm mát nhẹ nhàng trong không trung, một nụ hoa sen thấp thoáng trong lá cây đang yên lặng chờ nở rộ, nở ra nhất
định rực rỡ. Triệu Nguyên Lễ chăm chú nhìn một bên mặt của nữ tử, đúng
lúc đem một màn này thu vào trong mắt, kinh diễm có, vui mừng có, hợp
lại trong lòng, tương đối phức tạp.
Trước kia thuốc và kim châm cứu dùng qua vô số lần, tâm tư như tro tàn, ngày qua ngày bị dày vò,
hiện giờ cũng là không giống….Một chén thuốc cũng làm hắn khổ sở như
thế, là bởi vì có người quan tâm.
Triệu Nguyên Lễ cảm động và
nhớ những thời gian qua, nhìn người đang nâng trà chanh cái miệng nhỏ
nhắn nhấp một ngụm, Triệu Văn Uyển vẻ mặt thỏa mãn, mặc kệ ở trước mặt
người khác kiêu ngạo ngang ngược ương bướng, thẳng thắn tùy ý, nhưng mà ở trước mặt hắn tình cảm ấm áp thân thiết hắn có thể cảm nhận được, cũng
là lời nói kia gõ tỉnh chính mình, Triệu Nguyên Lễ nở nụ cười, trong mắt một mảnh thư thái.
Hắn như thế nào có thể để cho nàng ở
phía trước che chở chính mình, nuông chiều ngang ngược cũng được, thẳng
thắn cũng thế, chỉ cần hắn có thể bảo vệ được chu toàn, cưng chiều nàng
tùy ý mà sống.
“Đại ca?” Nhận thấy tầm mắt Triệu Nguyên Lễ,
Triệu Văn Uyển sửng sốt một chút, theo bản năng mà lau khóe miệng, nghĩ
đến dính đồ vật gì đó, bộ dạng có vẻ ngu ngơ.
“Không nghĩ tới
ngươi cùng tổ mẫu giống nhau, thích ăn quả tứ thúc gửi về, còn có thể
nghĩ ra cách làm như thế này, mùi vị rất tuyệt diệu.”Triệu Nguyên Lễ
cười cười, ngược lại tầm mắt dời đi dừng ở trên đĩa bánh ngọt sữa màu
trắng ở trước mặt nàng. Nghe nói chỉ dùng sữa tươi cùng quả chanh làm
thành, vào miệng mềm mại, bên trên còn rải mấy viên trái cây tươi, sau
đó ướp lạnh mùi vị càng ngon, kéo theo món ăn quả chanh thành phong
trào.
Triệu Văn Uyển khoét một thìa bánh bơ chanh, vào miệng
mát lạnh, bơ ngọt mà không ngấy, nếm qua không thể ngừng lại, đây là
thời điểm làm diễn viên vì bảo toàn dáng người mà thành thói quen. Bởi
vì trong Định Quốc Công phủ không thiếu nguyên liệu làm nấu ăn, nàng mới có thể làm ra được thư này, thỏa mãn mong muốn ăn uống của chính mình,
đã được tâng bốc có chút ngoài ý muốn, giống như những người liên quan
gặp gỡ quan hệ cũng hài hòa hơn.
“Điểm tâm này không thể quá
tham ăn, ăn nhiều sẽ ảnh hưởng thân mình.” Triệu Văn Uyển lo lắng, đem
lời nói dặn dò lão phu nhân lại nói lần nữa cho Triệu Nguyên Lễ “Nhưng
thật ra trà chanh này có thể thanh nhiệt hạ hỏa, đại ca làm trà uống
không sao.”
Triệu Nguyên Lễ gật đầu, hiện giờ Triệu Văn
Uyển thường xuyên đến trong uyển của hắn, ngay cả cơm ba bữa đều ở chỗ
này giải quyết, mang theo tiểu đầu bếp Bách Linh cũng đến nơi này nấu
ăn, quả thật nuôi được lên mấy cân thịt, vuốt trên bụng khó mà xuất hiện một vòng tròn, Triệu Nguyên Lễ cảm thấy chính mình nên đi lại nhiều
hơn.
Vừa dịp cảnh tượng, Triệu Nguyên Lễ nổi lên hứng trí, nói
lấy bút vẽ tranh, Triệu Văn Uyển ở một bên cũng không nhàn rỗi, biết
được tính tình đại ca nàng nhất thời hứng trí là không ngừng được, tiếp
tục cầm khung thêu lần trước chưa thêu xong ra tiếp tục thêu, thời gian
kéo dài, cũng đến lúc hoàn thành.
Triệu Nguyên Lễ nâng mắt nhìn thấy, ngòi bút bên dười vừa chuyển, vén lên một tầng giấy tuyên thành
một lần nữa vẽ, tầm mắt thủy chung dừng ở trên bộ dáng người đang cẩn
thận tỉ mỉ thêu, hai người đều tự đắm chìm trong việc của mình.
Gần như là cùng một lúc, hai người đều hoàn thành động tác trong tay, tầm
mắt giao nhau, Triệu Văn Uyển kề sát vào xem, phát hiện bức tranh Triệu
Nguyên Lễ vẽ là chính mình, một mảnh hoa sen dưới ánh nắng ban ngày, cây sen đón nhận ánh sáng, nữ tử trong tay cầm kim thêu, cây trâm cài trên đầu, dung mạo đoan trang tao nhã, mặt trời lặn ánh chiều tà chiếu vào
giống như nhiễm một tầng nhợt nhạt ánh sáng.
Bức tranh vẽ bản
thân phong cách cổ đại dáng vẻ duyên dáng mềm mại, thế nhưng có thể đem
mình vẽ đẹp như vậy, Triệu Văn Uyển vui mừng đến điên rồi, lập tức nắm
lấy bức họa cuộn lại, cẩn thận thổi thổi cho khô nét mực, hét lên “Đại
ca, bức họa này thuộc về ta.”
“Được” Thấy nàng thích, Triệu
Nguyên Lễ tự nhiên sẽ không từ chối, vẻ mặt cưng chiều sủng nịnh. Sau đó ánh mắt dừng trên hầu bao nàng vừa mới thêu xong, sau một lúc lâu tìm
không ra từ để hình dung, đoạn cây hành…Vịt nướng?
Triệu Văn
Uyển nhìn theo tầm mắt của hắn, nghĩ đến đạo lý có đi có lại, vì vậy mà
ân cần cầm lấy hầu bao đưa cho Triệu Nguyên Lễ nói “ Hầu bao này liền
tặng cho đại ca đi”
Chờ Triệu Nguyên Lễ cầm, Triệu Văn Uyển
mới phát hiện hầu bao mình thêu cùng Triệu Nguyên Lễ không phù hợp,
giống như… có điểm xấu? Theo bản năng mà vươn tay muốn lấy lại, lại bị
Triệu Nguyên Lễ nhanh tay hơn thu lại.
“Rất tốt.”
Triệu Văn Uyển không hiểu đỏ mặt, trong tay đang cầm bức tranh, trong đầu lại nhanh chóng mà nghĩ đến…Chậc chậc, dựa vào bộ dáng tiểu thư khuê các
bên trong bức họa này, không biết chừng có thể lừa được không ít công tử thế gia đâu!
Đang cao hứng, liền nhìn thấy Đinh Hương bưng
chén thuốc đi đến, thấy hai người liền hành lễ, nhắc nhở nói “Đại thiếu
gia, nên nghỉ ngơi uống thuốc.”
Triệu Văn Uyển thấy thế thu
lại ý cười, nhíu mày “ Không phải đã điều động người đến trong uyển, ta
nhớ rõ việc sắc thuốc là do Thủy Liên phụ trách.”
“Bẩm đại tiểu thư, Thủy Liên vừa rồi không thoải mái, khiến cho nô tỳ làm thay.” Đinh Hương chống lại tầm mắt Triệu Văn Uyển, bỗng nhiên run rẩy, khó khăn mà trả lời.
Triệu Văn Uyển nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, đến
khi nàng sắp chống đỡ không được mới mở miệng “Đai ca vừa mới ăn bánh
chanh, cùng thuốc này khắc nhau, ít nhất chờ qua một thời gian, thuốc
này đổ đi, chờ chút nữa làm cho người ta lại đem lại đây.”
“Này..” Đinh Hương bưng chén thuốc nhất thời không biết làm sao.
“Như thế nào còn ở đó, muốn ta lặp lại lần nữa.” Triệu Văn Uyển lập tức không khách khí lạnh lùng mà nói.
Nhận thấy được Triệu Văn Uyển đối với Đinh Hương thái độ cổ quái, Triệu Nguyên Lễ giống như thường ngày muốn hòa giải hai ba câu lại chống lại
tầm mắt Triệu Văn Uyển, trong lòng khẽ lay động, nhìn về phía Đinh Hương cũng có vài phần do dự, ho khan nói “Văn Uyển niệm tình trước đây ngươi tận tâm, thay đổi công việc, về sau việc này liền để cho người khác đến làm.”
Nghe được thiếu gia nhà mình lên tiếng, Đinh Hương cắn
môi, vâng dạ đáp ứng đi xuống, không chú ý tới phía sau tầm mắt Triệu
Văn Uyển nhìn theo nàng hồi lâu.
“Đại ca, sắc trời không
còn sớm, ngươi sớm về nghỉ ngơi đi.” Triệu Văn Uyển đưa ra cáo từ, ở
trước khi mình điều tra rõ ràng, cũng không muốn đại ca vừa mới khỏi
bệnh phiền lòng, nghĩ nghĩ lại nói “Trong phủ lòng người phức tạp, không thể không đề phòng lòng người, đại ca chỉ cần nhớ kĩ, Văn Uyển tuyệt
đối sẽ không hại đại ca.”
Triệu Nguyên Lễ trong lòng đã
đoán ra được một phần, nghe nàng nói như vậy, ánh mắt dừng ở trên khuôn
mặt nhỏ nhắn cứng rắn kia, nhìn bộ dáng nàng khẩn trương vì chính mình,
trên mặt không khỏi hiện lên ý cười khó có được, đưa tay sờ sờ tóc mềm
mại của nàng “Ân, ta biết.”
Bị người này ôn nhu đối đãi giống
như tiểu hài tử, Triệu Văn Uyển trên mặt không khỏi nóng lên, cùng Triệu Nguyên Lễ nói lời từ biệt sau vội vàng rời đi, dừng ở trong mắt Triệu
Nguyên Lễ, có vài phần ý tứ chạy trối chết, muội muội hắn giương nanh
múa vuốt, lại không chịu được người khác ôn nhu đối đãi, thú vị.
Cách Thanh Phong Cư không xa, Triệu Văn Uyển ở hành lang dài ngăn chặn lại
Đinh Hương, mà đem người kéo đến một chỗ bí mật, liếc mắt nhìn chén
thuốc được bưng trên khay, sắc mặt lạnh lùng nói “Lần trước không thành
công, lúc này lại cho thêm gì vào bên trong.?”
Đinh Hương vốn
đã bj hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, lúc này nghe được câu hỏi Triệu Văn
Uyển, sắc mặt lập tức tái nhợt hoàn toàn, khay cầm trong tay chênh vênh, cũng có phần cố ý, chén thuốc đổ xuống, tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên
lanh lảnh, vang lên bên tai.
“Đại Đại ….tiểu thư có ý tứ gì, nô tì không hiểu.”
Triệu Văn Uyển nhìn chứng cứ thực rơi trên mặt đất, chống lại tầm mắt Đinh
Hương có vài phần trốn tránh cùng toan tính, cũng coi như thông minh,
chỉ tiếc đi theo sai lầm chủ tử “Ta ghét nhất là tay chân không sạch sẽ, trong lòng suy nghĩ gian dối, bên cạnh ta, kết cục Kim Điệp ngươi cũng
là nhìn thấy, ngươi đi theo bên cạnh đại ca, ngươi nói… ta nên xử trí
ngươi như thế nào?”
“Đại tiểu thư oan uổng, tâm tư của nô tì
đối với Đại thiếu gia có trời đất chứng giám, tuyệt không có tâm tư
khác!” Đinh Hương vội vàng kêu oan nói, trên mặt hai hàng nước mắt, bộ
dáng vô cùng đáng thương.
Triệu Văn Uyển thứ nhất chịu không
nổi chính là tấn công bằng nước mắt, kẻ yếu lấy thủ đoạn để uy hiếp
người khác, lập tức không có kiên nhẫn, một tay bắt lấy cổ tay của nàng, đem người túm lại gần, hung dữ mà cảnh cáo nói “Ngươi nếu là nói thật
ra là làm việc cho ai, ta có lẽ còn có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Trong phủ này ta là chủ tử, ngươi là nô tài, ta có rất nhiều biện pháp chỉnh ngươi sống không bằng chết, ngươi vẫn là nghĩ muốn bị bán vào tay người buôn người, vẫn là đến thôn trang làm lao dịch, hay hoặc là cả
hai loại đi, cho ngươi thời gian hai ngày, suy nghĩ kĩ rồi lại đến nói
với ta.”
Dứt lời, vung tay, lực đạo đem người ném đến chỗ cây
cột, phát ra một tiếng vang do va chạm, Triệu Văn Uyển cũng không quay
lại xem một cái, lập tức rời đi.
Do nghe được âm thanh đổ vỡ,
Hạ Tĩnh Viễn vừa vặn đi ngang qua, lúc này từ sau cây cột đi qua, nâng
Đinh Hương dậy, người sau nghiêng mặt, lộ ra cổ tay đỏ bừng một mảnh,
chính là run bần bật, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ.
“Triệu
Văn Uyển, nàng cũng khinh người quá đáng.” Không biết họ nói gì, chỉ
nghe được một nửa, mà lại đem câu kia ‘Tuyệt đối không có tâm tư khác’
Hạ Tĩnh Viễn suy nghĩ sai lối, lòng đầy căm phẫn, đối với Triệu Văn Uyển ấn tượng tụt xuống đến đáy vực.