Ban đêm, rơi vào
thâm trầm, trăng lưỡi liềm ẩn vào tầng mây để lại một mảnh tối đen. Gió mát thổi vào trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng ho khan, giống
như là kiềm chế, lại một tiếng so với một tiếng càng khàn khàn. Triệu
Văn Uyển nhân được tin tức lúc này đang chạy đến, trước khi đi đã hỏi
thăm chuyện nhạc công biến mất, Bảo Thiền quay trở về nói vẫn chưa bị
người phát hiện, trước khi người đến đã thông minh chạy trước, mới tính
an tâm, nhưng lúc này trong lòng lại không có sức lực đi quản, nhìn bộ
dạng Triệu Nguyên Lễ suy yếu trong lòng áy náy không thôi, thầy thuốc
đến xem bệnh bị liên lụy làm khổ không nhẹ.
Về toàn việc lớn
nhỏ liên quan đến bệnh của đại ca, trong ngoài đều hỏi rõ ràng, nhưng
người thầy thuốc này cũng chỉ là thầy thuốc bình thường, trị bệnh còn là đau đầu nhức óc, đi lại còn chịu không nổi, năm đó lão phu nhân thỉnh
ngự y đến xem, Triệu Nguyên Lễ khi đó còn đắm chìm trong thống khổ,
không chịu để cho nhìn, sau lại cũng không giải quyết được gì.
Lão phu nhân thân mình không tốt, liền giao toàn quyền cho Diệp thị xử
lý, bệnh đại ca như vậy không nói tốt nhưng vẫn còn được đi, chính là
cũng nhanh nhẹn được, thầy thuốc thay đổi hết phương thuốc này đến
phương thuốc khác, càng ngày càng kém, phương thuốc này cũng là mới đổi, Diệp thị thoạt nhìn để tâm, nhưng mời đến đều là lang băm, đại ca lại
cứ không nguyện ý đi nói, làm cho lão phu nhân cùng phụ thân đều nghĩ
thân mình hắn không được.
Triệu Văn Uyển trước đây đã nhìn ra, bệnh tình Triệu Nguyên Lễ chính là đã kéo dài, nhất định qua không được mười năm, chỉ ở trong lòng suy nghĩ, nghĩ chờ cơ hội hỏi thử ở triều
đại này có cái gì... diệu thủ thần y, nói không chừng đại ca có thể khôi phục.
“Đai công tử khí huyết hư nhược, thân thể lạnh lõe, gan
và dạ dày nóng mạnh... căn bản là do đợt bệnh trước kia ảnh hưởng, như
thế nào bổ dưỡng đều không đồng đều, phương thuốc này của lão phu chỉ
trị được phần ngọn không trị được phần gốc, chiếu theo quy luật, uống
không được bao lâu thời gian lại không có tác dụng,” Nguyên thầy thuốc
nói, bút trên tay lưu loát viết xuống phương thuốc, đưa cho Tuyết Nhạn
nhịn không được cảm thán nói.
Triệu Văn Uyển nghe vậy, con
ngươi ảm đạm, thuốc uống lâu thân thể cũng sinh ra miễn dịch, phương
thuốc không ăn nhập gì như vậy cũng chỉ là kéo dài. Nếu không phải mình
thỉnh cầu, đại ca cũng không chống đỡ thân mình..... Triệu Văn Uyển càng nghĩ càng tự trách, không rên một tiếng mà ngồi ở bên giường, hốc mắt
chậm rãi đỏ.
Một bàn tay lạnh lẽo cầm lấy tay của nàng, Triệu
Văn Uyển nâng mắt, chống lại tầm mắt ôn hòa hiền hậu của Triệu Nguyên
Lễ, nhịn không được chóp mũi cay cay, một tiếng ‘đại ca’ kèm theo nức
nở.
“Không trách ngươi, là chính ta không chịu thua kém.”
Triệu Nguyên Lễ cười yếu ớt trấn an nói “Khụ khụ...Tuy rằng bệnh, chính
là ta thực sự cao hứng, đã lâu....khụ khụ đã không cao hứng như thế.”
“Đai ca.”
“Văn Uyển đừng sợ, ta không có việc gì, chính là hôm nay mệt mỏi, nghỉ ngơi
một chút sẽ tốt.” Triệu Nguyên Lễ nói xong, dường như chống đỡ không
được liền chậm rãi nhắm mắt lại, chính là vẫn nắm tay nàng, vẫn liên tục không dứt mà truyền tới sức mạnh an tâm.
Triệu Văn Uyển hít
hít mũi, đem tay hắn để vào trong chăn, cẩn thận kéo tốt, cửa sổ ban đầu thông gió cũng khép lại, chỉ để lại đủ khe hở. Sợ Triệu Nguyên Lễ phát
sốt nhiệt độ không giảm, lại để cho Tuyết Nhạn để một khối băng trong
chậu, tẩm ướt khăn tay, để cho người luân phiên thay khăn tay để lên
trán cho Triệu Nguyên Lễ.
Sáng sớm hôm sau, cánh cửa phát ra
một tiếng động chi nha, Triệu Văn Uyển ghé vào bên giường phản xạ có
điều kiện thẳng đứng lưng, mắt buồn ngủ mơ hồ nhìn về phía cửa.
Tuyết Nhạn bưng đồ rửa mặt, tay chân nhẹ nhàng mà buông xuống, sợ đánh
thức vị ở trên giường, hạ thấp thanh âm nói “Đại thiếu gia đã bớt nóng,
tiểu thư cũng nên rửa mặt trờ về trong viện nghỉ ngơi thôi?”
Triệu Văn Uyển đưa tay ra kiểm tra trán của Triệu Nguyên Lễ, quả nhiên
đã bớt sốt, ước chừng là do hương liệu ngưng thần trong phòng, Triệu
Nguyên Lễ ngủ được có chút an ổn, khuôn mặt trắng bệnh hù dọa người cũng khôi phục.
“ Trong viện này của Đại ca quá vắng vẻ, mấy ngày
này ngươi ở chỗ này hỗ trợ chiếu cố, chờ ta đi chỗ tổ mẫu nói nói, điều
động người đến nơi này hỗ trợ.” Triệu Văn Uyển ngáp một cái, phân phó
nói.
“Vâng, tiểu thư.” Tuyết Nhạn lưu loát trả lời.
Bên ngoài sắc trời đã sáng rõ, cùng vang lên âm thanh ồn ào nhức óc làm
Triệu Văn Uyển ở trong phòng nhíu mày, nghe thanh âm ngăn cản của Triệu
Trung ở ngoài cửa, sắc mặt trầm xuống, ra phòng ở.
“Này mới
sáng sớm đã cãi nhau, là cố tình không muốn cho đại ca nghỉ ngơi thật
tốt.” Triệu Văn Uyển vừa bước ra khỏi cánh cửa, ngăn cách người đứng ở
bên ngoài đón nhận tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của người bên ngoài, dù
vẫn chưa chuẩn bị nhưng vẫn ung dung mà chống lại, thanh âm nghiêm túc
lạnh lùng nói.
“Tỷ tỷ này là có ý gì, Đại ca bị bệnh, bọn ta
là có hảo ý tới thăm.” Triệu Văn Huyên đứng ở đầu tiện, đối mặt cùng
Triệu Văn Uyển, bị người sau trừng, không tự nhiên mà rụt lui về sau, âm thanh lanh lảnh cũng không tự giác thu lại âm thanh.
Triệu
Văn Uyển nhìn về phía sau nàng đi theo Triệu Văn Tuyết cùng Triệu Nguyên Thụy, ngay cả hai đứa nhỏ của cô cô cũng trong đó, một đám người thưa
thớt, bên trong đó có mấy người là thực tâm đến thăm Triệu Văn Uyển
nhưng là không rõ, nhưng nàng thật rõ ràng mục đích Triệu Văn Huyên tìm
đến đây.
“Tấm lòng tốt đối với đại ca ta xin lĩnh, chính là
đại ca trước mắt thân mình không khỏe, không thích hợp gặp khách, các vị xin thỉnh quay trở về.” Triệu Văn Uyển vô tâm ứng phó bọn họ, nói
thẳng.
“Chúng ta đều lo lắng đại ca, đều cũng đã đến đây, tỷ
tỷ cho bọn ta nhìn một cái, cũng không phải đại sự gì mà, ngược lại như
vậy ngăn trở, là vì sao?” Triệu Văn Huyên đứng ở trong đám người, châm
ngòi nói.
“Chúng ta là đến xem biểu ca, ngươi đừng ngăn
trở.” Lâm Thanh Việt kiêu ngạo nói to, tiểu nữ hài ở phía sau túm túm
ống tay hắn, bị hắn dữ lại, nhìn về phía Triệu Văn Uyển không tốt nói
“Người nào không biết ngươi cùng biểu ca không hợp, ngươi ở đây không
phải chiếu cố hắn, là ở hại hắn.”
Triệu Văn Uyển giận dữ ngược lại cười, tầm mắt thâm trầm dừng ở trên người Lâm Thanh Việt, rốt cuộc
là ai nói cho đứa nhỏ này là nàng và đại ca không hợp? “Ta nếu như là
nhất quyết không cho vào?”
“ Ta liền muốn vào xem một chút.”
Lâm Thanh Việt không quan tâm tiến lên phía trước, đám người Triệu Văn
Huyên cũng theo đi lên mấy bước.
Triệu Văn Uyển hơi nghiêng
thân mình ngăn cản “ Việt nhi, trong phủ này còn không phải do ngươi càn quấy” Khi nói chuyện ánh mắt cũng nhìn qua từng người, có thâm ý khác
nói.
“ Ta… Ta đi nói cho tổ mấu.” Lâm Thanh Việt còn là một
đứa nhỏ, bị ánh mắt miệt thị của Triệu Văn Uyển làm cho kích động, lập
tức bùng nổ.
Triệu Văn Uyển lành lạnh cười, không để ý nói “Thỉnh.”
“Tỷ tỷ như vậy cũng quá không thông tình đạt lý.” Triệu Văn Huyên xem
đúng thời cơ, ở một bên châm hỏa, dẫn mọi người đối với Triệu Văn Uyển
để lại ấn tượng kém,
Triệu Văn Uyển một chút đè nén, quay
lại chống lại tầm mắt Triệu Văn Huyên rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa, vẫn chưa để vào mắt, ngược lại đối với đám người Hạ Tĩnh Viễn ở
một bên, lần nữa mở miệng nói “Ta vẫn là câu nói kia, làm phiền các vị
lo lắng, đại ca thân mình có bệnh nhẹ, không tiện gặp khách.”
Triệu Văn Huyên tựa hồ muốn xông lên, Triệu Văn Uyển thân mình lại cực nhanh
ngăn cản, nắm cổ tay đem người đẩy ra. Triệu Văn Huyên ánh mắt khẽ biến
mang theo một tia quỷ dị, dưới chân cố ý mềm nhũn, thất tha thất thểu
ngã trên mặt đất, lập tức lê hoa đái vú mà ưm đứng lên, Hạ Tĩnh Viễn vội vàng đem người nâng dậy, Triệu Văn Uyển nhìn trong lòng cười lạnh một
tiếng.
Các tiếng nghị luận khiến nàng lại phiền lòng, sợ đánh
thức người bên trong, cuối cùng sắc mặt lạnh lùng, không chút khách khí
mà đối với Triệu Trung bên cạnh phân phó “Hôm nay ta liền làm chủ việc
này, ai cũng không cho vào.”
Lời này vừa nói ra, lại nhìn
Trần Trung dáng người cao lớn đứng chắn ở cửa, ai cũng không tiến lên
khiến cho người ta chán ghét, đều lắc đầu quay về, chính là Triệu Văn
Uyển ương ngạnh để lại ấn tượng thật sâu trong lòng mọi người.
Hạ Tĩnh Viễn là người đi về cuối cùng, toàn thân mặc áo tơ mỏng màu
xanh da trời, khuôn mặt màu nâu nhạt giờ phút này lạnh lùng, hiển nhiên
đối vơi hành động của Triệu Văn Uyển có chút bất mãn “Triệu Đai tiểu thư càn quấy, dáng vẻ ngang ngược ương ngạnh, Tĩnh Viễn hôm nay mở mang
kiến thức.”
Triệu Văn Uyển hí mắt, ánh mắt dừng trên người hắn
một lát, sau lại bình tĩnh không để ý mà dời đi, thật tình đối với người này không có cảm tình, cũng không muốn nhiều lời.
Người sau
tự cho là châm chọc một câu, lại giống như đánh vào bông mềm, sức lực
hoàn toàn không dùng được, cuối cùng cũng là nghiêm mặt giận dữ rời
khỏi.
Trong viện khôi phục yên tĩnh, Triệu Văn Uyển day day
cái trán có chút phình to, nhìn Tuyết Nhạn đi từ trong phòng đi ra, nói
Đại thiếu gia tỉnh, liền trở lại vào phòng.
“Đại ca, bọn họ ầm ĩ tới ngươi.”
“Không có gì đáng ngại, tới thời điểm tỉnh mà thôi, ta cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng thật ra ngươi, chiếu cố ta cả đêm giờ quay về nghỉ ngơi
thôi.” Triệu Nguyên Lễ thanh âm vẫn có chút suy yếu, lúc này đánh giá
Triệu Văn Uyển thần sắc mệt mỏi, cổ họng nói liền khô.
“Ta
không sao, nếu đại ca tỉnh, Tuyết Nhạn bảo Bách Linh làm điểm tâm nhẹ có lợi cho phổi để ta cùng đại ca ở nơi này dùng.” Triệu Văn Uyển vội vàng phân phó, nghe Triệu Nguyên Lễ cố nén tiếng ho khan, nhíu chặt lông
mày, đi theo Tuyết Nhạn ra ngoài.
Phòng bếp trong Thanh
Phong Cư sắp xếp ở hậu viện cách đây không xa, một gian nho nhỏ, gần đây do Triệu Văn Uyển chịu khó đi qua, nên người ở khố phòng đưa nguyên
liện nấu ăn cũng tiện thể đưa một phần sang bên này, hiện giờ không hề
thiếu thốn, quả lê nhỏ, nấm tuyết chuẩn bị đầy đủ.
Triệu Văn
Uyển nhớ lại phương pháp làm mứt lê nấm tuyết, đang muốn bước vào phòng
bếp, một mùi vị thuốc đông y xông vào mũi, người nấu thuốc tinh thần
phải cực cao, Triệu Văn Uyển bước chân dừng một chút, nhìn vào bên
trong, vừa vặn thấy được bóng người cho vào trong nồi nấu thuốc những
thứ gì.
“Đinh Hương.”
Thân mình gầy yếu đứng ở bên
cạnh bàn bếp bỗng nhiên run lên, một trận luống cuống tay chân, làm như
bị dọa không nhẹ, vội vàng nhét cái gì vào bên dưới ngọn lửa trong bếp,
trở lại cấp Triệu Văn Uyển hành lễ “Đại tiểu thư.”
Triệu Văn Uyển nhíu mày, bất động thanh sắc “Sao kinh hoàng như vậy?”
“ Hồi bẩm tiểu thư, nô tì nhất thời thất thần, tiểu thư đột nhiên lên tiếng liền…” Đinh Hương khó khăn nói.
Triệu Văn Uyển nhìn nàng sắc mặt tái nhơt, vẻ mặt chột dạ, tất nhiên là không tin nàng, nhưng biết là có hỏi cũng không được cái gì, đơn giản
đi qua người, đi đến bên cạnh bàn bếp, bắt tay vào làm mứt lê nấm tuyết.
“Tiểu thư để nô tì làm thôi.” Đinh Hương gặp Triệu Văn Uyển không tiếp
tục hỏi, cảm thấy tránh được một kiếp, nhiệt tình tiến lên phía trước
nói.
Triệu Văn Uyển có thâm ý khác mà nhìn nàng một cái, có ý
khác mà mở miệng “ Đồ ăn của đại ca phải cẩn thận, ta tự mình làm mới
yên tâm.”
Đinh Hương nghe được hồ đồ, gật gật đầu, tiếp tục
trông nom thuốc trên bếp lò. Nấm tuyết rửa sạch ngâm trong nước cho mềm
cùng miếng lê cho vào nồi, thêm lượng nước vừa phải cho vào nấu, chờ nấm tuyết mềm nhũn, nước sệt sệt cho vào mấy khối đường, sau khi hòa tan
cho ra bát.
Triệu Văn Uyển thời điểm làm xong, liền bưng chén
thuốc để cùng một chỗ, nghĩ muốn bắt tay làm đối với Đinh Hương nói “Ta
bưng cùng đi qua luôn, ngươi đi Trúc Tương Phi Uyển thúc giục Bách Linh, tay chân quá chậm.”
“Vâng, tiểu thư.” Đinh Hương không tình nguyện mà đáp ứng, trước khi đi còn nhìn chén thuốc trên khay vài lần.
Chờ bóng dáng Đinh Hương đi xa, Triệu Văn Uyển đưa mứt lê nấm tuyết cho
Triệu Trung, chính mình thì tìm cái dụng cụ đựng thuốc hướng đến chỗ
Nguyên đại phu đi đến.
Hướng bắc Quốc Công phủ, gian nhà độc
lập trong phủ, trên khung giá phơi dược liệu, một số dược liệuTriệu Văn
Uyển nhận không ra, tiểu đồ đệ của Nguyên đại phu thừa dịp trời nắng,
cầm sách thuốc cùng nhau phơi nắng, nhìn thấy Triệu Văn Uyển vội vàng
vào trong hướng vào trong thông báo sư phụ.
Nguyên đại phu lúc trước bị Triệu Văn Uyển làm khổ còn lo lắng, lúc này người tìm đến cửa, đáy lòng có chút hoảng, người sau cũng không nói lời vô nghĩa, cầm cái
dụng cụ đựng thuốc để xuống trên bàn, ý bảo hắn nhìn.
“Đây là
lão phu cho Đại thiếu ra viết phương thuốc” Nguyên đại phu ngửi được mùi thuốc đông y quen thuốc mà nhận thức ra, nhưng sau đó sắc mặt liền thay đổi “Không đúng… bên trong có dư ra một vị thuốc, chè đỏ Kỳ Môn cùng
băng giám (chỗ này ta cũng chịu k biết dịch có đúng vị thuốc hay k, mn
thông cảm) cùng một chỗ, này… Này nếu liều lượng nhiều hơn một chút sẽ
uy hiếp tính mạng Đại thiếu gia! Lão phu tuyệt đối sẽ không xảy ra sai
lầm này.”
Triệu Văn Uyển nghe vậy nheo lại mắt, suy đoán trong lòng không sai, con ngươi thoáng chốc chuyển sang thâm trầm.