Tiệc tối được tổ
chức ở nơi rộng lớn trong Đinh Quốc Công phủ, tia sáng kì dị từ hoa đăng xung quanh, nhà bên hồ nước, núi giả, cá trong ao sôi nổi bơi lội vòng
vòng phe phẩy cái đuôi, tạo ra nhiều gợn sóng.
Chỗ ngồi sắp
xếp ở cạnh hồ, toàn bộ bàn đều được đặt trên thảm đỏ rải dưới đất, sân
này chuẩn bị đặc biệt vì Lục vương gia và trọng thần trong triều, phong
cảnh lịch sự tao nhã, cùng sân khấu trước đình bên kia ngăn cách, có ý
vị khác.
Bọn nha hoàn y phục thơm mát, tóc mượt như mây đi
qua đi lại, cao lương mĩ vị từng đĩa đưa lên bàn, thanh âm chén rượi va
chạm vào nhau không dứt, Triệu Nguyên Tấn đúng là đang ở trước mặt các
vị đại thần lễ phép vái chào, cảm tạ bọn họ vì phụ thân đến quý phủ chúc thọ.
Công tử Định Quốc Công phủ tỏa sáng, các vị đại thần
nói lời nói khách sáo, thấy hắn còn nhỏ đều là có trách nhiệm, lời nói
và việc làm xử sự coi như trầm ổn, lời nói trong lúc đó không khỏi tràn
đầy khen ngợi, Triệu Nguyên Tấn phớt tay áo mà đứng ra vẻ khiêm tốn,
trong lòng lại là tâm tư hư vinh cực kì thỏa mãn, hắn cố ý đi đến chỗ
ngồi của Trần đại nhân, chào hỏi tỏ ý khen ngợi, lời nói bên ngoài để lộ ra ý tứ Trần đại nhân ở kì thi Hương chiếu cố nhiều hơn.
Trần đại nhân lên tiếng trả lời khách sáo, vuôt râu cười ha ha nói “Đại công tử của lệnh phủ tài hoa tuyệt vời, năm đó một thời nổi danh, còn nhớ rõ hắn bảy bước làm thơ, chỉ tiếc….” Hắn thở dài một hơi, âm thanh lại
vòng vo “Nói vậy, Nhị công tử ngài nhất định không thua kém đi, lão phu
hôm nay đặc biệt muốn chỉ giáo một phen, không bằng Nhị công tử lấy
phong cảnh hôm nay làm thơ chúc mừng, thêu hoa trên gấm, như thế nào?”
Nguyên bản Triệu Nguyên Tấn khuôn mặt tươi cười còn tràn đầy cảnh xuân
lúc này ngẩn người, ánh mắt hơi hơi lóe lên, một ra một chút bối rối,
Triệu Hoành Thịnh vừa mới đi ra, nghe được các vị đại nhân đã muốn phụ
họa đề nghị của Trần đại nhân, vẻ mặt vui vẻ mà nhìn nhi tử của mình,
cũng cầu mong tài năng văn chương của hắn ở yến hội này nổi tiếng tăm,
một khi đã thi đỗ kì thi Hương đường công danh sau này thuận lợi, gia
đình vinh quang.
Nhưng mà, Triệu Nguyên Tấn trong bụng không có bao nhiêu học vấn, trong ngày thường có phu tử chiếu cố, một khi đến
loại trường hợp đối đáp thực tế này, tinh thần chỉ biết luống cuống, nếu không như thế nào lại đi mua đề thi. Triệu đại lão gia còn một lòng
nghĩ đến là Triệu Nguyên Tấn nhất thời hồ đồ, nhưng lại không dự đoán
được hắn như vậy không nên thân, người ở tại chỗ lầm bầm nửa ngày, nửa
ngày cũng không làm ra, nụ cười trên mặt Triệu Hoành Thịnh cũng theo đó
mà cứng nhắc, ánh mắt giống như dung nham sắp sửa phun trào, rất có tư
thế nổi trận lôi đình muốn đánh hắn (Triệu Nguyên Tấn) một cái tát.
Triệu Nguyên Tấn rụt cổ, nhìn mọi người xung quanh vẻ mặt từ chờ mong biến
thành ho khan thất vọng, làm như thay Triệu Hoành Thịnh xấu hổ.
Trần đại nhân cùng các đại thần thấy tình cảnh này, trong lòng cũng là hiểu
rõ, nhà ai còn không có vài đứa con ăn chơi trác táng, dù sao hôm nay
cũng là thọ yến, khó mà nói cái gì, đặc biệt là Trần đại nhân lại hết
sức áy náy, nhìn không khí này muốn để hắn (Triệu Nguyên Tấn) làm thơ,
vốn là có ý tốt, làm cho Triệu Nguyên Tấn nổi bật, ai ngờ lại tiến thoái lưỡng nan làm cho chỗ này khó xử, đang muốn đứng ra giảng hòa, thì chợt nghe xa xa có một đạo thanh âm truyền đến.
Mọi người theo
thanh âm nhìn lại, giữa ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn, một thân quần áo
xanh thẫm viền thêu chỉ bạc, cẩm bào trên không trung vẽ một độ cong
phiêu dật, hắn chậm rãi đi vào yến tiệc, dáng người cao lớn có vẻ hơi
gầy, lúc này quanh thân như có một quầng sáng khí phách bao quanh, mỗi
bước đi, trong miệng lại đọc ra một câu thơ, từ ngữ lưu loát, hoa lệ cao thâm, có thể nói là thơ hay.
Thiếu niên xa xa mà đến mặt mày
giống như trong thơ trong tranh bước ra, môi mỏng hơi nhếch làm như vĩnh viễn chứa ý cười ôn nhuận, lại không quá mức nhiệt tình, lại không quá
ít hời hợt, ôn hòa, vừa đúng. Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn quá mức dừng ở trong mắt mọi người, chỉ có thể chịu đựng buông tiếng khen ngợi đây
chính là nhân vật tiên giáng trần, vẫn chưa phát hiện chỗ thái dương
người đó chảy ra mồ hôi nhỏ.
“Đây là Đại công tử?” Trong đó có người lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy là Triệu Nguyên Lễ đứa con cả trong phủ Định Quốc Công, lão
phu trước đây có gặp qua vài lần, bộ dáng xuất trần như vậy chắc chắn là không nhớ nhầm.”
Triệu Hoành Thịnh đều ngẩn ngơ sững sờ, vẻ mặt giật mình lan ra đến tận đuôi lông mày, khuôn mặt bị Triệu Nguyên
Tấn làm cho tức giận dần dần cũng nhu hòa đi, không khỏi nhớ đến lời nói của Đại nữ nhi Triệu Văn Uyển vừa mới ở trong phòng nói, đây là quà
mừng mà Văn Uyển muốn tặng cho mình.
Từ năm đó gặp nạn bệnh
nặng, tổn hại căn cơ thân thể, đành phải tỉ mỉ nuôi dưỡng, lúc ấy không
thể khiến người kia mất đi tài năng(Triệu Nguyên Lễ) hi vọng trở lại,
dần dần hình thành tính tình khép kín, cũng không yêu cầu ra tòa viện
của mình, càng không nói cùng người xã giao, nhìn đến đứa nhỏ mà mình
kiêu ngạo biến thành như vậy, trong lòng Triệu Hoành Thịnh cũng khó
chịu, đối xử tương đối là chiều theo ý hắn, chẳng qua là trong lòng khó
tránh khỏi một tia chờ mong.
Một màn trước mắt, đang bày ra
trước mắt Triệu Hoành Thịnh, những năm gần đây đối với Triệu Nguyên Lễ
hắn cũng không dám biểu lộ, đêm khuya lại thường xuyên mơ thấy trở về
tình cảnh trước kia mà trong lòng hắn luôn tâm tâm niệm niệm. Triệu
Nguyên Lễ bằng lòng tự mình đi ra, Triệu Hoành Thịnh trong lòng trăm vị
hỗn tạp, cảm động rất nhiều, một người con trưởng có ý nghĩa đến vinh
quang sau này của gia tộc, hắn quá mức cảm động và vui mừng, hốc mắt còn có chút ướt ướt.
Trần đại nhân thấy thế, vội vàng khen “ Đại công tử quả nhiên là đầy hứa hẹn, phong lưu phóng khoáng.”
Những người khác lại đi theo khen ngợi lên tận trời, cựa kỳ hâm mộ Triệu đại
nhân có được người con trưởng có tài năng học vấn bộ dáng lại kinh diễm
lòng người, bầu không khí xấu hổ mà Triệu Nguyên Tấn làm ra sớm vì sự
xuất hiện của Triệu Nguyên Lễ làm cho mọi người quên hết, liền đem ánh
mắt tập trung trên người Triệu Nguyên Lễ.
Triệu Nguyên Tấn
phất tay áo, trong lòng oán hận ngứa ngứa, vừa thẹn vừa giận tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống bắt đầu buồn bực uống rượu, không muốn cùng trò
chuyện với người khác.
Triệu Nguyên Lễ đi vào nơi yến tiệc
cũng không mảy may sợ sệt, cử chỉ vừa trầm ổn vừa điêu luyện, hầu như
mỗi người đều tiến ra đón quan tâm hai câu, Triệu Nguyên Lễ đều nhất
nhất khiêm tốn mà nghiêm túc trả lời ngắn gọn, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, trong lòng Triệu Hoành Thịnh rất là lo lắng thân thể của nhi tử mình,
rồi lại hết sức kiêu ngạo.
Trên yến tiệc, Triệu Nguyên Lễ
mặc dù có chút mệt, nhưng là trước đó mấy ngày cố ý nuôi dưỡng thân thể, hôm nay lại ngậm vài miếng nhân sâm để chống đỡ, coi như gắng gượng,
may mà không có liêm tục ho khan, chỉ tại người đến chào hỏi không có
lúc rảnh, che miệng ho nhẹ vài tiếng.
“Đại ca, hiện tại chỉ có ta và ngươi nương tựa vào nhau làm bạn, ngươi chẳng lẽ phải sống như
vậy cả đời? Tổ mẫu che chở chúng ta không được bao lâu, Diệp thị với Hạ
di nương như hổ rình mồi, Triệu Nguyên Tấn sớm đã muốn giẫm lên ngươi mà leo lên vị trí, này trong phủ to như vậy không có người đưa than sưởi
ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng là bỏ đá xuống giếng lại một đống người,
ngươi thật muốn trở thành người để người khác xem thường sao, người vô
dụng tự oán trách trừng phạt mình, vẫn là làm cho những người có mắt
không tròng năm đó chế nhạo ngươi hối hận không thôi, Đại ca chính mình
lựa chọn đi.”
Triệu Nguyên Lễ nhìn bóng dáng muội muội rời đi, ngây người nửa ngày, một phen lời nói đảo lộn tất cả, dời sông lấp biển giống như đột nhiên mưa to gió dữ giội rửa làm tâm tư hắn thông suốt,
cuối cùng như ở trong mộng mới tỉnh, trước đây hắn chính mình tùy ý phá
hư thân thể, chỗ nào là mình thanh cao, chính là không muốn thừa nhận
hắn yếu đuối cùng mất đi hào quang, sống như vậy căn bản chỉ là người
nhu nhược.
Hắn sống lại, còn muốn…. Vì người yêu thương hắn cùng người hắn yêu thương tiếp tục sống thật tốt.
“Phụ thân, hôm nay là sinh thần của ngài, nhi tử ví ngài đặc biệt chuẩn bị lễ vật chúc mừng, chỉ đợi sau khi Lục vương gia vào bàn sẽ biểu
diễn, con trước xin cáo lui đi chuẩn bị.”
Triệu Hoành Thịnh gật đầu, hiểu ý tứ của hắn, Lục vương gia là khách mời quan trọng nhất,
Nguyên Lễ làm việc ổn trọng, lễ vật chúc mừng này cũng có thể khiến cho
Lục vương gia vui mừng. “Ân, Vương gia là cũng nhanh vào bàn.”
“Con trước hết lui đi.”
Triệu Hoành Thịnh nở nụ cười, tiếp tục cùng đồng liêu ăn uống linh đình.
Chỉ chốc lát sau, Cố Cảnh Hành quả nhiên đi tới, dẫm lên giầy đen đẹp
đẽ quý giá ngồi trên chủ vị, Triệu Hoành Thịnh theo bên cạnh ghế gỗ lê
điêu khắc màu vàng ngồi xuống, mười vị đại thần theo thứ tự vị trí bậc
quan trong triều ngồi xuống, hướng Vương gia hành lễ.
Cố Cảnh Hành cười cười “Chư vị đại thần không cần đa lễ, hôm nay chúng ta không quản quân thần, bổn vương đến đây chính là mừng thọ Triệu Quốc Công,
cùng các ngươi giống nhau, mọi người tận tình hưởng thụ yến hội.”
Triệu Hoành Thịnh bộ dáng vội vã cảm động đến rơi nước mắt, khép tay áo vuốt
cầm nói “Tạ vương gia, thần không quá hoảng hốt.”
“Ôi chao,
Triệu Quốc Công chính là trụ cột quốc gia, lẽ ra nên như thế, bổn vương
vừa rồi trên đường nghe thấy Đại công tử muốn ở chỗ này đưa lễ vật chúc
mừng, nhất định là không tầm thường, vẫn là nhanh chóng bắt đầu đi.”
Nói xong thì có gã sai vặt bày ra bàn lớn ở giữa đặt mực đen, giấy và bút lông, từng cái toàn bộ mở ra.
Gã sai vặt nín thở lui đi xuống, mọi người vô cùng ưa thích nhìn yến
hội lần này, lại chậm chập không thấy Triệu Nguyên Lễ đi lên, nhao nhao
nghị luận. Cố Cảnh Hành mang theo tươi cười nhợt nhạt, dung mạo nhưng là uy nghiêm.
Một đoạn giai điệu thanh nhã đột nhiên vang lên,
như nước chảy trong giữa khe núi sâu uốn lượn mà đến, chậm rãi chảy
xuôi, mọi người nháy mắt dừng lại tiếng nghị luận, chỉ nghe khúc nhạc
đến từ giữa Phong Linh đình là đình bát giác xây bên hồ nước, Cố Cảnh
Hành bị âm thanh hấp dẫn không khỏi cùng mọi người cùng nhau nhìn lại,
mơ hồ có thể thấy được bên trong một mỹ nhân dáng người duyên dáng,
tiếng đàn thanh nhã đang bay múa mà đến, bên trong không biết dùng cái
gì bài trí, từ xa liếc nhìn qua lụa mỏng thấy được bên trong đúng là có
rất nhiều bóng dáng bươm bướm màu sắc khác nhau, nhẹ nhàng bay múa, cực
kì tuyệt vời.
“Đây là người phương nào đang đánh đàn.”Cố Cảnh Hành kinh ngạc hỏi một câu, đánh được thật sự làm cho người ta thư thái.
Triệu Hoành Thịnh thị lực vô cùng tốt, kia không phải trưởng nữ Triệu
Văn Uyển được mệnh danh là kinh thành đệ nhất mỹ nhân sao. Trên mặt lại
đắc ý “ Khởi bẩm Vương gia, là đại nữ nhi Triệu Văn Uyển của thần.”
Cố Cảnh Hành lông mi nhất thời nhíu lại, con ngươi đen thâm trầm, lại hướng giữa đình nhìn vài lần.
Tiếng đàn rơi vào cảnh đẹp, bầu không khí làm mọi người vô cùng vui vẻ, Triệu Nguyên Lễ mới chậm rãi đi ra, đi đến bàn gỗ đầu tiên lấy bút vẽ tranh,
đầu bút lông như nước chảy mây trôi, tùy ý thoải mái, không bao lâu liền hoàn thành bức tranh. Chờ cho nét mực khô, Đinh quản gia thật cẩn thận
mà cầm bức họa đưa đến trước mặt Vương gia cùng lão gia, khiến cho hai
người đều có chút không rời được ánh mắt, đây chính là phong cách vẽ
tranh giống như của nhan công, tiên hạc mừng thọ, bút tích tỉ mỉ phong
phú, tinh thần cứng cáp, phong cách bức tranh yên tĩnh, tuyệt đối là tác phẩm xuất sắc.
Lục vương gia yêu thích tranh, nhìn thấy bức
tranh này cũng nhịn không được nói “Trò giỏi hơn thầy mà thắng Vu Lam
(chỗ này ta k biết dịch thế nào, mòng các nàng thông cảm), không thể
khinh thường Nguyên Lễ .”
Đại thần bên dưới nghe Vương gia
khen, thuận thế nói “Quốc Công thật có phúc, một đôi nam nữ nhi đều tài
tình như vậy,thật làm cho người ta không ngừng hâm mộ.”
Triệu Hoành Thịnh chứa ý cười, nhịn không được ha ha cười.
Này trong sương đình Triệu Văn Uyển tao nhã đánh đàn, nhìn kĩ, năm ngón tay nàng cách dậy đàn còn vài phần khoảng cách đâu, căn bản là không
đụng đến dây đàn, Triệu Văn Uyển diễn quá tốt, làm bộ dáng quả thật
chuyên nghiệp, chỉ cần hậu kì phối âm tốt là được.
Đàn, nàng tự nhiên sẽ không, chân chính đánh đàn là người đằng sau núi giả, là nàng
từ trong nhạc phường thỉnh đến một nhạc sư, chuyên môn vì yến hội lần
này mà chuẩn bị, mục đích của nàng rất đơn giản, chỉ cần đại ca cùng
mình ở trong yến hội thành tựu xuất săc là được, về sau tuyển chọn con
dâu chắc chắn được nhà chồng thích, cũng là vì cuộc sống của mình và đại ca sau này có thể hạnh phúc.
Triệu Văn Uyển nghe nói nam diễn
viên Lục vương gia cũng tới, đã nghĩ muốn nhìn một cái nam chính hãm hại Triệu Văn Uyển chết có cái gì yêu nghiệt, đem Triệu Văn Uyển trươc kia
mê hoặc, thừa dịp gió nhè nhẹ nháy mắt thổi qua một góc khe hở,Triệu Văn Uyển nhô cổ vừa thấy, ghế chủ vị nhưng lại không có người!
Hắn ở đâu?
Thời gian vừa thất thần, chợt nghe tiếng đàn im bặt mà kết thúc, sau đó là
một tiếng vang vô cùng chói tai, Triệu Văn Uyển nhanh nhíu mày, thầm
nghĩ một tiếng không tốt.