Đề thi của kì thi
Hương liên quan đến quốc gia xã tắc, chuyện này phải mau chóng viết tấu
dâng lên Thánh Thượng, nhưng mà khi Triệu Hoành Thịnh cầm bút viết, lại
nhíu mày có chút khó xử, cũng không thể nói phát hiện ra con mình mua đề thi, thể diện Quốc Công phủ kia chẳng phải là mất hết sạch.
Triệu Hoành Thịnh tính tình chính trực, một lúc không biết trình báo như thế nào, Triệu Văn Uyển nhìn không nổi, liền cầu cạnh đại ca giúp phụ
thân ra chủ ý, Triệu Nguyên Lễ vốn cũng không muốn đáp ứng, từ sau khi
sự việc đó phát sinh, hắn liền nghĩ không bao giờ… quản việc bên ngoài.
Nhưng cuối cùng, chẳng qua thực sự là không thể làm ngơ muội muội làm
nũng cùng trong miệng nàng “lời nói chính nghĩa”, muội muội của hắn quả
nhiên là trưởng thành, nhưng là người bên cạnh lại một bộ dáng lười
biếng cười khanh khách, hai người dường như nhớ lại khi còn bé dựa dẫm
vào nhau
Khi Triệu Nguyên Lễ chủ động tìm đến thư phòng của
Triệu Hoành Thịnh, từ trong mắt Triệu Hoành Thịnh rõ ràng có thể nhìn ra sự ngạc nhiên không nhỏ và một tia vui mừng, Triệu Nguyên Lễ đã lâu rồi không quan sát Triệu Hoành Thịnh như vậy, đầu của người đã bạc trắng
rất nhiều, khi chống lại tầm mắt của Triệu Hoành Thịnh rõ ràng có chút
không được tự nhiên, chỉ đơn giản là nói ra cách nghĩ của bản thân, sập
tối Triệu Hoành Thịnh sai người đem đến cho Trần đại nhân một phong thư
mật cũng đem người bán đề thi nhốt ở trong phủ ra cắt lưỡi, chỉ ở trong
thư đề cập là môn sinh chính mình phát hiện ra.
Trần đại nhân
sau khi xem xong thư tín giận tím mặt, lúc này bắt giữ quản sự nhà mình
đã ăn cắp đề thi đưa đến Đai lý tự giám sát, mà lại suốt đêm yết kiến
Hoàng thượng thỉnh tội, mới xem như không gây ra việc gì lớn, Trần đại
nhân vô cùng cảm kích Triệu Hoành Thịnh, Hoàng thượng đối với việc này
cũng là khen tặng nhiều lần, Triệu Hoành Thịnh phải nói là nhất thời nở
mày nở mặt, tâm tình rất là tốt.
Diệp thị vẫn tìm cơ hội muốn
giúp Triệu Nguyên Tấn cầu tình thừa dịp lúc này nói ra, ai ngờ Triệu
Hoành Thịnh sắc mặt lập tức lạnh lùng, cả giận nói “Đều là do ngươi cưng chiều nhi tử, nếu không có Văn Uyển và Nguyên Lễ làm việc trầm ổn, chờ
hắn cũng là đi vào đại lao, làm cho hắn đi vào trong phật đường suy nghĩ đã là quá nhẹ.”
Diệp thị bị lão gia răn dạy, không còn dám
thay nhi tử mình nói chuyện, sau đó đi phật đường nhìn Triệu Nguyên Tấn, chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà nhi tử đã gầy đi rất nhiều, bề ngoài thì
trách móc làm việc sai sót song cũng khó tránh khỏi sinh ra đau lòng.
Lời nói quở trách một phen, đến cuối cùng cũng chỉ là dặn dò mục đích
lần này chủ yếu là lập chút công danh, thi đậu giải nguyên (giải nguyên: là tên gọi người thí sinh đỗ cao nhất trong khoa thi Hương), chờ tính
khí Triệu đại lão gia qua đi, còn có thể cứu vãn.
Diệp thị trở về trong uyển của chính mình, lập tức liền đến chỗ ở của nha hoàn và gã sai vặt một phen chỉnh lý lễ tiết, mà trút giận, Hạ di nương thản nhiên tiến vào thỉnh an, rõ ràng là ngầm lấy Thụy Ca Nhi ra mà nói chuyện,
trào phúng Triệu Nguyên Tấn một trận, còn làm cho Diệp thị tìm không ra
lí lẽ mà phản bác, nhìn bộ dáng Diệp thị cố nén tức giận không thể nổi
giận, tràn đầy oán hận.
“Nguyên Tấn tính tình còn vài phần
trẻ con, còn cần chú ý, khoảng thời gian này phu nhân vội vàng chuẩn bị
sinh thần cho lão gia khó tránh khỏi chăm sóc có sai sót. Trước mắt thi
Hương quan trọng hơn, trước khi tới đây ta đã đi một chuyến đến Minh Nhứ Uyển, đem chuyện này nói ra, lão phu nhân cảm thấy phu nhân vất vả,
liền làm cho ta đến nơi này giúp đỡ phu nhân làm tốt việc chuẩn bị cho
sinh thần lão gia.”
Diệp thị nắm chặt khăn tay, trên mặt cố
gắng bày ra ý cười, chống lại Hạ di nương khuôn mặt đắc ý tươi cười sáng ngời, dừng một chút, ý tứ hàm xúc nói “Hạ di nương như vậy nhiệt tình,
ta nhất định sẽ không phụ lòng.”
Bất đồng với Thiều Niên Uyển bên trong sóng ngầm nổi lên, trong Minh Nhứ Uyển một cảnh tượng vui vẻ
cùng tốt đẹp. Ngay sau đó, khi Hạ di nương tìm đến thì Triệu Văn Uyển đã ở đó, giúp lão phu nhân bóp chân, tiếng cười tương đối là vui vẻ. Hạ di nương cằn nhằn hồi lâu, hai người đều nghe đến phiền chán, liền theo
chủ ý của nàng đi làm cho Diệp thị ấm ức.
Chờ Hạ di nương đi
rồi, lão phu nhân liền không để Triệu Văn Uyển bóp chân nữa, sợ nàng
mệt, sai Dương ma ma đi phòng bếp nhỏ làm chút điểm tâm nàng thích ăn
mang lên, còn có trái cây tươi mới mấy ngày trước đây Tây Vực tiến cống
trong cung đưa tới, lão phu nhân đối với Triệu Văn Uyển cũng là không
giấu diếm, đều sai đem ra.
Triệu Văn Uyển giúp lão phu nhân lột vỏ quýt ngọt, lấy lòng nói “Đại ca thích ăn ngọt, ta nghĩ giúp đại ca giữ lại một ít.”
Triệu lão phu nhân liền lấy múi quýt trên tay nàng nếm thử, vị ngọt tan trong miệng lan đến đầu quả tim, híp mắt cười trêu ghẹo nói “Uyển nha đầu của chúng ta cũng biết thương yêu người khác.”
“Tổ mẫu cũng đừng trêu ghẹo ta, trước kia là ta không hiểu chuyện thôi!” Triệu Văn Uyển ở bên cạnh lão phu nhân, thoáng hiện một tia ngượng ngùng.
“Đúng đúng, hiện tại Uyển nha đầu đã trưởng thành, nói không chính xác không
lâu nữa sẽ lập gia đình, này quả thật là trôi nhanh nha, tổ mẫu đều già
rồi.” Triệu lão phu nhân rất là thích con cháu quay xung quanh mình,
chính là từng cái một đều có công việc của riêng mình, nàng cũng không
nói ra, từ sau khi Triệu Văn Uyển rơi xuống nước thường xuyên đến, khiến cho Minh Nhứ Uyển này không còn lạnh lẽo buồn tẻ.
Triệu Văn
Uyển cẩn thận nhìn chằm chằm lão phu nhân, người sau trong lòng thấy cổ
quái nhưng cũng lẳng lặng chờ, chợt nghe đến nha đầu kia có phần nghiêm
túc mà mở miệng nói “Tổ mẫu nhìn có thể so sánh cùng phụ thân ta luôn
làm ra vẻ nghiêm túc còn trẻ hơn đâu, thường có câu nói ‘cười một cái
trẻ lại mười năm’, tổ mẫu mỗi ngày đều vui vẻ, vẫn sẽ không già! Uyển
Nhi cũng không muốn gả cho người ta, mãi mãi ở cùng tổ mẫu tốt!”
“Ha ha ha……” Triệu lão phu nhân bị chọc trong lòng đều nở hoa, chờ
Dương ma ma cầm gương lại đây, cẩn thận nhìn xem, lại nghĩ đến gương mặt nghiêm túc của nhi tử mình không khỏi cười càng thoải mái, ánh mắt
trong suốt nhìn cháu gái mình yêu thương nhất, thật sự là cực kỳ thỏa
mãn.
Bỗng nhiên ngoài phòng vang lên một chuỗi tiếng bước chân không nhanh không chậm, nha hoàn dẫn người vào bẩm báo “Lão phu nhân,
Đại cô cô cùng Ngũ cô cô đến đây”
Phu nhân trung niên đi ở
đằng trước mặc áo ngoài màu tím tay áo trang trí hoa văn, tóc dùng một
cây trâm bạch ngọc hình vuông dẹt toàn thân trong suốt búi cố định kiểu
phúc thọ, làn da trắng mịn trơn bóng, khóe môi mỉm cười đoan trang, xem
ra là người thân thiện, ôn nhu nhã nhặn, chỉ có tỉ mỉ nhìn khóe mắt của
nàng mới để lộ ra được một chút tuổi thật của nàng, đi đến trước lão phu nhân gọi một tiếng “mẫu thân”
Đi theo đằng sau là một người
mặc áo ngoài vải gấm màu hồng cây lựu trang trí hoa văn, phụ nhân tuổi
tầm ba mươi, nhanh chóng bước lên hai bước, lôi kéo cánh tay Triệu lão
phu nhân, cười nói “Đi từ xa tới đã nghe thấy tiếng cười của ngài, có
chuyện gì vui nói ra cho chúng ta nghe một chút.”
“Đại cô cô, tiểu cô cô .” Triệu Văn Uyển thu lại điệu bộ nhàn hạ, thân thể hơi thẳng, nói vấn an.
“Lớn lên thành đại cô nương xinh đẹp, làm cho cô thiếu chút nữa không
nhận ra, đây là Uyển nha đầu sao?” Phu nhân tính tình đơn giản cởi mở
cười ha ha mà nói lời trêu ghẹo, kéo nhi tử và nữ nhi của mình là một
đôi long phượng thai đến gần “Sương Nhi, Việt Nhi, cùng vấn an tỷ tỷ.”
Triệu Văn Uyển nhìn hai hài tử bốn năm tuổi có gương mặt giống nhau,
nhìn thấy mình bộ dáng dường như có chút e ngại, khóe miệng ý cười phai
nhạt vài phần, lại nghe được nam hài trong đó kéo muội muội che ở sau
người, nói tiếng “người xấu”
Lâm phu nhân là mẫu thân của đôi
long phượng thai này vội vàng đem tiểu hài tử kéo lại, một phen răn dạy, ngôn ngữ trong lúc đó cũng là giải vây, nhớ lại chính là lần trước trở
về bị Triệu Văn Uyển khi dễ, tiểu hài tử tính tình lớn, lúc này là oán
giận.
Triệu Văn Uyển không để ý mấy chơi đùa vòng trên cổ tay, sau đó tháo xuống, nghe xong nguyên do đáy lòng có chút hổ thẹn, cùng
đứa bé nhỏ như vậy so đo, thật sự là mất mặt. Đem tháo xuống vòng ngọc
lưu ly xanh biếc đưa tới trước mặt nữ hài tử “Này, cái này coi như tỷ tỷ bồi tội với ngươi, lúc đấy muội làm hỏng đồ vật mẫu thân tỷ để lại cho
tỷ, nhất thời tức giận, không phải là cố ý, nhận lấy cái này liền coi
như là tha thứ cho ta.”
Lâm Thanh Sương nâng khuôn mặt tròn
tròn nhỏ nhắn liếc mắt nhìn mẫu thân một cái, sau khi được mẫu thân ra
hiệu, túm túm tay áo ca ca, theo sau lưng hắn mà dò xét đi ra, thật cẩn
thận cầm lấy vòng tay, cầm ở trong tay có bộ dáng yêu thích không muốn
buông tay.
“Uyển nha đầu đã trưởng thành.” Vị phu nhân đoan
trang xinh đẹp mở miệng, trong lúc đó ánh mắt thật là vui mừng. Triệu
lão phu nhân nghe vậy cũng là đắc ý “Lần trước thỉnh Hoàng ma ma từ
trong cung ra dạy, Uyển nha đầu học là người học giỏi nhất, nha đầu này
trước kia là không để tâm, tranh thủ lười biếng đâu!”
Triệu Văn Uyển ngượng ngùng mà cười cười, nhìn về phía phu nhân đoan trang xinh
đẹp dung mạo thừa hưởng bảy tám phần từ lão phu nhân, có đứa con cả Hạ
Tĩnh Viễn do ở trong Đinh quốc công phủ gặp Triệu Văn Huyên một lần sau
đó nhớ mãi không quên, sau đó thường xuyên lui tới, có thể nói là nhân
vật tầm thường một con chó trung thành, một lòng say mê rất nhiều, chỉ
cần đối với nàng ta chèn ép đó cũng là kẻ hung ác phải chết, bên trong
kịch bản Triệu Văn Uyển ở trên tay hắn ăn không ít đau khổ.
Ước chừng ở đây nguyên do đều là nữ nhân trong gia đình, đã qua giữa
trưa mà vẫn không thấy Hạ Tĩnh Viễn xuất hiện, điểm ấy làm cho Triệu Văn Uyển có chút đáng tiếc.
Nhận thấy tầm mắt Triệu Văn Uyển
thẳng nhìn chăm chú vào mình, phu nhân Tây Bình Hầu Phủ cong cong khóe
miệng, mở ra hộp nhỏ nha hoàn hầu hạ bên người đưa tới “Chưa quên mang
lễ vật đến cho ngươi, nhìn một cái cây trâm màu tím khắc mây bay bồng
bềnh, có thích?”
Triệu Văn Uyển hoàn hồn, biết là nàng hiểu
lầm, nhìn về phía cây trâm tinh xỏa nàng cầm trong tay, không chút nào
keo kiệt mà nở một nụ cười thật tươi, cực kì vui mừng nhận lấy, còn
không quên nói lời ngọt ngào “cảm tạ”.
Một bên Lâm phu nhân
cũng sai nha hoàn mang tặng cùng hình dáng, chẳng qua là người đi theo
thái y tam phẩm bổng lộc so sánh với Tây Bình Phủ, tự nhiên là kém khá
xa, đồ vật lấy ra cũng không sánh bằng, trong mắt hiện tia xấu hổ.
Chuyện lập gia đình đều do lão phu nhân làm chủ, Lâm phu nhân ở trong
lòng còn kìm nén một chút oán giận.
Triệu Văn Uyển ngược lại là đối xử bình đẳng mà vui vẻ nhận lấy, chính là ở trong mắt Lâm phu nhân
nhìn lại là không có vài phần thật tình mà thôi, hơn nữa nguyên nhân là
do trước đây để lại hình ảnh ấn tượng, đáy lòng đối với cháu gái cũng là không thích, cố tình lão thái thái lại yêu thương nhất, và hoài niệm,
Lâm phu nhân nhẹ nhàng túm túm hai cái tiểu hài tử, hai cái tiểu hài tử
là thông minh, một tiếng ngoại tổ mẫu lại một tiếng, lanh lợi khoe tài.
Từ giờ đến sinh thần Triệu đại lão gia, trước ngày đó hai ngày hai cô
cô sẽ ở lại đây, Triệu Văn Uyển nhận thấy Lâm phu nhân bên kia như có
như không truyền tới thái độ thù địch, cũng là chịu không nổi tiểu hài
tử tranh cãi ầm ĩ, đợi trong chốc lát liền lấy cớ cáo từ, lúc gần đi
nàng chưa từng để lộ ra ánh mắt đắc ý.
Quý phủ bởi vì sinh
thần của Triệu đại lão gia mà náo nhiệt không dứt, dải lụa màu hồng,
liền sớm đã treo lên, Triệu Văn Uyển nhìn không khí vui vẻ đầy sân, đáy
lòng có vài phần sôi nổi, nếu đại ca thực sự có thể đáp ứng yêu cầu hôm
qua của nàng, như vậy sau khi thọ yến….
“A….Tiểu thư” Thanh âm Bảo Thiền hoảng hốt lo lắng bỗng nhiên vang lên bên tai, hai người suýt chút nữa đụng vào nhau, người sau nắm chặt quần áo trong tay, biểu cảm
trên mặt cũng là sắp khóc.
“Chuyện gì mà hoang mang khẩn
trương như vậy” Triệu Văn Uyển nhìn, nhịn lại động tác muốn sờ mặt mình, rõ ràng chính mình cùng các nàng đã chung đụng một thời gian, sao nhìn
thấy chính mình vẫn là một bộ dáng gặp quỷ như vậy.
Bảo Thiền cầm quần áo, khóc không ra nước mắt nói “Đây là quần áo sau này tiểu thư phải mặc, hỏng…hỏng”
Triệu Văn Uyển nhìn liếc liếc mắt một cái, nhìn phía trên quần áo màu
vàng dấu vết từng khối từng khối, nhíu nhíu mày, chợt nghe được nàng ảo
não không thôi nói “Nhất định là do huân hương kia, lại không nghĩ lại
có thể nhuộm màu,nô tỳ bằng lòng bị phạt.”
“Huân hương?Ngươi
cẩn thận nói một chút.” Triệu Văn Uyển một chút nhấn mạnh cũng không để ý trên quần áo, trong đầu chợt lóe mà qua linh quang, vội vàng hỏi.
“Chính là huân hương của Tam tiểu thư, tiểu thư không cần,nô tỳ thu một chút cho vào trong bao, lúc thu quần áo không cẩn thận rơi một chút
trên mặt quần áo, lúc ấy lau chùi, cũng không thấy có cái gì, nhưng để
một ngày vừa rồi liền…biến thành như vậy!” Bảo Thiền nói xong nơm nớp lo sợ, chờ bị phạt.
“Nhuộm thật tốt.” Triệu Văn Uyển híp mắt hiện lên một loạt ý tưởng, cảm thấy chủ ý đã định.