Hôn lễ của Triệu
Nguyên Lễ và Vĩnh Bình xác định là ngày mùng 6 tháng 6, trong phủ lập
tức bận rộn. Lãnh thị tự mình sắp xếp phủ Quốc Công, nhưng một điểm cũng không hề kém Diệp thị, mặc dù đại hôn sắp tới, cũng đều sắp xếp đâu vào đấy, cưới Công chúa chính là việc lớn, cho nên sính lễ một chút cũng
không thể cẩu thả.
Bời vì lần trước trong bữa tiệc giới thiệu Triệu Văn Hi với mọi người, Triệu Văn Uyển cũng tham gia giúp tổ chức
nên lão phu nhân liền an tâm mà phái Triệu Văn Uyển giúp Lãnh thị một
tay, vì hôn sự của địa ca xuất lực, Triệu Văn Uyển cam tâm tình nguyện
vất vả, cộng thêm công lao Tứ thúc bỏ tiền, Triệu Văn Uyển cứ việc chuẩn mua đồ tốt nhất, chăn đệm bằng gấm, gối uyên ương, vải dệt tơ vàng,
bình sứ, bình ngọc, nữ hồng,… tất cả những thứ đại hôn cần dùng, mọi thứ chọn toàn đắt tiền nhất, cũng không làm bẽ mặt Công chúa gả qua, lão
phu nhân nhìn cách Triệu Hoành Thịnh chuộc tội, cũng coi như cam chịu,
thái độ cũng từng chút chuyển biến tốt hơn.
Đang thời gian bận
rộn, Mộc vương phủ sau khi tu sửa xong đưa qua thiệp mời, Mộc quận chúa
mời hai vị tiểu thư con vợ cả Triệu gia đi Mộc vương phủ dạo chơi, tiểu
thư khuê các tụ tập, nếu là những tiểu thư thế gia khác mời Triệu Văn
Uyển, nàng tất nhiên sẽ tìm lý do từ chối, nhưng là riêng Mộc Lan Yên,
Triệu Văn Uyển là thưởng thức cũng thật lòng coi là tri kỷ. Tuy chỉ có
duyên gặp mặt một lần, nhưng lại thân thiết chỉ trong thời gian ngắn,sau khi hiểu biết tính cách lẫn nhau, cũng thật lòng coi là tri kỷ.
Triệu Văn Uyển tự giác các nàng đã là như thế, huống hồ Triệu Văn Uyển còn
muốn trả lại khăn tay cho nàng ấy, nghĩ đến khăn tay, con ngươi đen hiện lên tia thâm thúy, đằng sau chiếc khăn tay này nhất định còn có câu
chuyện xưa?
Vì vậy gác lại mọi công việc, nói rõ với chủ nhà
Lãnh thị, thật sớm liền cùng Triệu Văn Hi cùng ra phủ, Triệu Văn Uyển
nhìn Triệu Văn Hi đối với chuyện này càng để bụng, chờ bên ngoài cửa
phủ thật lâu mới thấy được bóng người, giống như là cố ý ăn mặc một
phen, mặc một thân váy màu khói, quân lụa mỏng, cây trâm cắm nghiêng rủ
xuống máy sợ tua bên tóc mai, có vẻ điềm tĩnh thanh nhã.
Triệu Văn Uyển như cũ trang điểm đơn giản, duy nhất khác là thay đổi một bộ y phục phù hợp trường hợp tụ hội, y phục màu hồng phấn sa mỏng, trước khi đi lại nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Triệu Văn Huyên, hai người
biết được Triệu Văn Huyên trong lòng phẫn uất, ba nữ nhi Triệu gia, duy nhất không có mời nàng đi.
Tuy là gần nhà nhưng vẫn là ngồi xe
ngựa đi, hai người ngồi ở bên trong, Triệu Văn Hi nở nụ cười nói “Tỷ
tỷ, tỷ có biết tính tình của Mộc quận chúa như thế nào không?”
“Tỷ chẳng qua chỉ gặp một lần, nơi nào biết được.” Nàng miễn cưỡng đáp một
câu, nếu là trước đâu bình thường chỉ cần Triệu Văn Hi đừng giả bộ bạch liên hoa quá mức, Triệu Văn Uyển thường cũng không phải nghiêm mặt như
thấy kẻ thù, hiện tại tự nhiên cũng không có tâm tình như vậy, ý nghĩ từ đầu đến cuối đó là không muốn cùng Triệu Văn Hi tiếp xúc nhiều, chỉ
mong nàng nhanh nhanh gả ra ngoài, hai người cũng không tiếp tục xuất
hiện cùng nhau. Đáng tiếc nàng hết lần này đến lần khác có quan hệ với
Cố Cảnh Hành, nàng với nữ chủ nhất định như nước với lửa, càng không có
tâm tư giao lưu với Triệu Văn Hi.
Triệu Văn Hi làm như thở
dài một hơi, như vậy có thể thấy được hai người cũng không quen biết, vì vậy liền không lên tiếng nữa. Cũng không quá lâu, xa phu liền mời hai
vị tiểu thư xuống xe, gã sai vặt đã chờ ngoài phủ, khom người mời vào
phủ, cũng dẫn đường cho hai vị tiểu thư.
Mộc vương phủ
vốn là cải biến từ Xuyên vương phủ, theo tổ chế, dựa theo quy cách thân
vương cao nhất xây dựng, đất đai rộng vô cùng, đình đài, lầu các, núi
giả, hồ nước cùng nhau phối hợp, có cây tùng che trên mái hiên, lan can
khắc ngọc lượn quanh, trong viện rất nhiều hoa và cây cảnh, lại không
phô trương, trang nhã lại không mất phong cách cổ xưa.
Gã
sai vặt dẫn đến vườn, liền đổi thành nha hoàn dẫn đường, thẳng tiến đến
đình các trang nhã, hồ nước xung quanh dưới ánh nắng chiếu xuống hiện
lên gợn sóng xanh biếc, đình các ở giữa hồ nước cùng với hành lang thật
dài, đối diện là mặt hồ, lối vào đặt hai chậu cây trúc xanh, chậu cây
xung quanh trồng các loại hoa kiều diễm, đặt ở chỗ này tạo thành phong
cảnh độc đáo, sàn nhà dùng gỗ hoàng ly làm thành, dẫn bước đi vào bên
trong đã nghe thấy được tiếng cười của các vị tiểu thư tụm lại, không
biết là nói cái gì mà rất vui vẻ.
Lúc này mùi hoa thoang
thoảng, lòng người lay động, Triệu Văn Uyển cùng Triệu Văn Hi đi vào
bên trong, đã thấy nhóm tiểu thư thế gia đang vây quanh bàn trà, bên
trên đặt bàn cờ, hai thiếu nữ đang chống cằm chơi cờ, những người còn
lại nhìn đống quân cờ đen trắng đến nhập thần, còn có mỹ nhân nằm trên
ghế mỹ nhân nghỉ ngơi, bên cạnh giường đứng hai vị thiếu nữ cũng nhàn
tình nhã trí, mở ra bức tranh say mê thưởng thức, nhìn thấy hai vị tiểu
thư Triệu gia, đều ôn hòa gật đầu chào hỏi, Triệu Văn Uyển cùng
Triệu Văn Hi cười đáp lễ, đến gần các nàng, Triệu Văn Uyển tuy là nhận
thức không được hết các tiểu thư thế gia này, lại biết hơn nửa nhóm tiểu thư này là thanh lịch tao nhã, không giống những tiểu thư hay tụ tập
nhỏ, vây chung một chỗ liền líu ríu, hơn nửa trọng tâm câu chuyện không
thoát được liên quan đến nam nhân.
Triệu Văn Hi có chút kích động nhỏ giọng hỏi Triệu Văn Uyển “Vị nào là Mộc quận chúa?”
Triệu Văn Uyển lắc đầu, chỉ đơn giản nói không có, liền ngồi trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, đã nhiều ngày thật sự có chút mệt, bỗng nhiên sinh ra cảm
giác trộm được nửa ngày rảnh rỗi.
Triệu Văn Hi đang thất vọng
thì đã bị người bên cạnh lôi kéo thưởng thức tranh, nàng không yên lòng
gật đầu phụ họa, thẳng nghe được Mộc quận chúa tới, chỉ lúc này mới nổi
lên hứng thú, cùng thiếu nữ khác cùng ra tiếp đón.
Mộc Lan Yên
từ từ đi vào đình các, hôm nay lại đặc biệt đeo khăn che mặt, chỉ khách
khí nói đối với phấn hoa dễ dàng bị dị ứng, cho nên liền che mặt mong
các tiểu thư bỏ qua. Cặp mắt như trăng sáng lặng lẽ cùng Triệu Văn Uyển
chống lại, hai người ăn ý cùng cười, lập tức ánh mắt liền hơi dời đi,
giống như rơi trên người Triệu Văn Hi, chuồn chuồn lướt nước thoáng
nhìn, con ngươi chớp mắt sắc bén, rất nhanh loại sắc bén này liền che
dấu vô tung vô ảnh.
Triệu Văn Hi lúc này cũng là một trận trố
mắt, chân không khỏi lui về phía sau, cũng may Triệu Văn Uyển đỡ bả vai, mới không làm Triệu Văn Hi ngã sấp bêu xấu, Triệu Văn Uyển rõ ràng cảm giác được Triệu Văn Hi bối rối, nhẹ giọng nói “Làm sao vậy?”
Triệu Văn Hi phản ứng chậm nửa nhịp so với bình thường, lắc đầu “Vị này chính là Mộc quận chúa?”
“Phải”
Tại sao như vậy… Giống như? Đôi mắt kia nàng nhớ rõ ràng, hỉnh ảnh nàng bỏ lại Mộc Lan Yên lại trong chùa miếu rời đi lần nữa hiện lên trong
đầu, con ngươi tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm nàng, Triệu Văn Hi bỗng
nhiên lạnh sống lưng, ngược lại vừa nghĩ có thể là trên đời này nhiều
người có dáng dấp giống nhau, e rằng là vừa trùng hợp, huống hồ vị Mộc
quận chúa thân phận cao quý, sao có thể Mộc Lan Yên loại con gái thương
gia có thể so sánh, trong lòng hơi sợ hãi liền một chút rút đi.
Triệu Văn Uyển bất động thanh sắc nhìn, suy nghĩ sâu xa.
Theo có người kiến nghị, mọi người liền quyết định chơi trò chơi phạt rượu,
xem bói thẻ hoa, Mộc Lan Yên lập tức sai nha hoàn dọn bàn cờ trên bàn,
bưng tới rượu trái cây, cùng chén rượi bày lần lượt một bên, các thiếu
nữ ngồi trên chiếu, làm thành một bàn.
Mộc Lan Yên là chủ nhà mời khách, liền do nàng rút đầu tiên, các tiểu thư ngẩng đầu ngóng trông,
Mộc Lan Yên nhẹ nhàng cười, từ thẻ bài lộ ra một cành, là ngọc trâm hoa, chú giải viết là:Người rút phải ngọc hoa trâm dung mạo xinh đẹp, những
người cùng chơi có quần áo hoặc vật trang sức cùng màu đều phải cùng
uống một chén, Triệu Văn Hi cũng trong số đó, cùng mọi người uống rượu, đợi mấy người uống xong.
Có thiếu nữ không khỏi ngâm tụng nói : “Yến bãi dao trì a mẫu gia, nộn quỳnh phi thượng tử vân xa, ngọc trâm
trụy địa vô nhân thập, hóa tác giang nam đệ nhất hoa." Ngọc trâm hoa có
một câu chuyện truyền kỳ thần thoại, Vương mẫu ở dao trì cùng các tiên
nữ tổ chức yến hội, sau khi say rượu, ngọc trâm rơi xuống đất hóa thành
hoa, mấy người trong lòng đều âm thầm tán thưởng Mộc Lan Yên sánh với
ngọc trâm quả thật tuyệt vời.
Mộc Lan Yên rút ra thẻ đầu tiên
liền lắc xúc xắc, xúc xắc va chạm trong chén ngọc phát ra tiếng leng
keng dễ nghe, chỉ chốc lát dừng lại, dừng lại tính tính, kế tiếp rút hoa ký chỉ ra là Triệu Văn Uyển, nàng chỉ cảm thấy thú vị, nhanh chóng rút
trúng một hoa ký, chỉ thấy trên đó viết hai chữ hoa hạnh, hoa ghi chú:
ngày hôm đó hồng hạnh là tiên phẩm dao trì theo mây ngã xuống , người
được ký hiệu này nhất định sẽ thành thân mọi người chúc mừng một ly,
cùng uống một chén.
Các tiểu thư cười cười, nghe nói Đại
tiểu thư Triệu gia gần đây được Lục vương gia ưu ái, cũng không thiếu
người ở hôm thọ yến Lương đế nhìn đến hai người cùng một chỗ, đoán là
sắp có chuyện tốt, Triệu Văn Uyển hơi chút kinh ngạc, nhưng xem Triệu
Văn Hi trong bữa tiệc sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, ẩn ẩn chút ghen
tỵ.
Mộc Lan Yên đã mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại thanh nhã “Văn Uyển năm nay nhất định phải lập gia đình, các vị tỷ muội cùng
nâng chén chúc mừng việc này.”
Triệu Văn Uyển cũng không nhăn
nhó, nâng ly rượu phóng khoáng nói “Cám ơn các vị tỷ muội, nếu ta lập
gia đình tất nhiên không thể thiếu mời các vị tỷ muội đến nhà tụ tập.”
Trò chơi tiếp tục mấy lượt, số điểm trên xúc xắc rốt cuộc rơi vào
Triệu Văn Hi, đoàn người nhao nhao nhìn vị Triệu Nhị tiểu thư ôn nhu
dịu dàng này, Triệu Văn Hi rất là vui, bởi vì vừa rồi uống nhiều rượu,
sắc mặt hơi hồng, liếc nhìn thẻ tre, cũng hết sức tò mò không biết mình
có thể lấy được hoa ký gì, chọn tới chọn lui lấy một cây vừa ý, lấy ra
cho mọi người nhìn.
Hoa Quỳnh, hoa vừa nở liền kinh diễm
không ngừng, ai cùng tuổi cùng uống 1 chén. Mọi người vừa nghe là hoa
quỳnh, luôn cảm thấy có chút không rõ, tục ngữ nói phù dung sớm nở tối
tàn, hương tiêu ngọc vẫn, cũng không sôi nổi như những người trước, mọi
người thảo luận tránh nặng tìm nhẹ, Triệu Văn Hi cầm hoa ký trong lòng
cực kỳ khó chịu, vì sao là hoa quỳnh, nàng không muốn làm một đóa hoa
quỳnh, hắn hiện tại được đến vinh hoa phú quý sẽ là mãi mãi.
Có người rời đi đề tài câu chuyện “ Triệu Nhị tiểu thư vừa rồi nói ngày sinh có ai cùng tuổi nàng không?”
Triệu Văn Hi cho rằng không có ai, Mộc quận chúa cũng đã mở miệng “Ta cùng Triệu nhị tiểu thư cùng tuổi.”
Triệu Văn Hi nhẹ nhàng cười, giơ chén ngọc lên “Quận chúa, thật là trùng hợp.”
Triệu Văn Uyển ở bên cạnh nhìn làm như thuận miệng nói “Muội muội không biết, còn có càng trùng hợp là quận chúa tên cũng gọi là Mộc Lan Yên”
Đang khi nói chuyện Mộc Lan Yên liền bởi vì uống rượu, liền lấy xuống khăn
che mặt, khuôn mặt quen thuộc đột nhiên phóng đại trước mắt Triệu Văn
Hi, bịch một tiếng, chén ngọc rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh,
Triệu Văn Hi hóa đá hét lên một tiếng.
Trong mắt Mộc Lan Yên ẩn ẩn ý cười “Hi muội muội sao lại phản ứng như vậy, như là thấy quỷ, ta đáng sợ vậy sao?”
Triệu Văn Uyển ở bên cạnh cũng giật mình kinh ngạc,thấy Triệu Văn Hi luống
cuống như vậy, nhíu mày, gọi Lục Vân đem Triệu Văn Hi ánh mắt đờ đẫn,
run rẩy đỡ ra ngoài, quay đầu cười áy náy với Mộc Lan Yên, bày tỏ xin
lỗi sự thất lễ vừa rồi. Mộc Lan Yên tự nhiên sẽ không tính toán, sai
người hầu thu thập sạch sẽ, khôi phục bầu không khí thân thiện vừa rồi,
coi như chuyện chưa xảy ra.
Đợi tiệc tan, Mộc Lan Yên cũng là
gọi lại Triệu Văn Uyển, Triệu Văn Uyển hơi miểm cười “Ta đoán, quận chúa là muốn cùng ta nói một câu chuyện xưa?”
Mộc Lan Yên khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, vẻ mặt lộ sự tán thưởng, nhẹ nói “Đúng vậy