“Vì cái gì, hắn lại mạnh như vậy? Vì cái gììììììì?”
Tại một góc khuất, nơi giao thoa giữa hai khán đài Đông và Tây, Lý Khánh
thần sắc lạnh lùng, nhìn Đăng Dương hiên ngang đứng giữa bãi chiến
trường tràn ngập thống khổ, hai hàm răng ken két nghiến chặt vào nhau,
trán nổi gân xanh, mắt hằng vệt đỏ, tựa hồ vô cùng vô cùng tức giận.
“Lý Khánh ta là ai chứ? Một đệ tử Nội Môn thiên tài, một Đội trường Chấp
Pháp Đoàn lừng lẫy uy danh, là con trai của Lý Thần Thông, vị Đại tướng
nắm giữ trong tay Bạch Văn Quân, một trong Hắc Bạch Quân Đoàn, lá chắn
phòng thủ bất bại của Tam Sơn Môn”
“Con ngươi, chỉ là một thằng
ất ơ, xuất thân tại một nơi bần tiện không ai biết đến. Một tên hạ đẳng
như ngươi thì lấy quyền gì để chà đạp một thiên chi kiêu tử như ta?”
“Ngươi có thể mạnh hơn nhưng trong mắt ta, ngươi chẳng là cái thá gì cả. Bởi
ta có một thứ mà ngươi vĩnh viễn không bao giờ có, đó là Quyền Lực!”
Lý Khánh điên cuồng gồng sức đến run rẫy cả người, cơn thịnh nộ đỉnh điểm
bùng nổ trong ánh mắt, trên người hắn, vô tận sát khí ngùn ngụt bốc lên, tựa như liệt hỏa thiêu đốt không gian.
Sau đó, hắn lấy từ trong
người ra một viên ngọc nhỏ, bên trên có khắc cô số đồ hình quái dị, chậm rãi đưa lên miệng rồi gằn giọng thì thâm vào bên trong.
“Lộc, cho toàn bộ đám còn lại đi ra, một lần và mãi mãi, nghiền nát thằng khốn đó cho ta!”
………
Bậc thang thứ nhất, mặt trận phía đông Tam Thiên Kim Tự Tháp.
Sau khi đã giải quyết toàn bộ một trăm quân tập kích, Đăng Dương rốt cuộc
cũng đã hoàn thành xong màn khởi động làm nóng người, hướng ánh mắt sâu
thẳm như đại dương nhìn lên trên đỉnh kim tự tháp, nơi đang diễn ra
những trận chiến quyết liệt nhất, đôi môi mỏng hơi cong lên, nở nụ cười
nhàn nhạt, xen lẫn chiến ý
“Cũng đến lúc ta nên chính thức nhập
cuộc rồi, để xem, ngoại trừ đám huynh đệ thâm sâu của Hắc Cẩu Đường ra,
những thiên tài mạnh mẽ ở các đường khác sẽ mang đến cho ta bất ngờ gì
đây”
“Chỉ mong là bọn chúng đừng có tầm thường quá, giống như một trăm tên vô dụng này, nếu không thì làm sao mà ta có thể thật sự tỏa
sáng được a!”
Nói rồi, Đăng Dương bắt đầu nhất chân, từ từ bước
qua từng kẻ địch nằm la liệt khắp mặt đất, chậm rãi không chút vội vàng, một đường thẳng tiến lên trên.
Nơi hắn đi qua, đám đệ tử què
quặt tuy rằng đang vô cùng đau đớn nhưng vẫn cố gắng liều mạng lê lếch
thân tàn, kẻ bò được thì bò, kẻ không bò được cũng phải cố gân cổ la lên để người khác kéo đi, lũ lượt, vội vàng tránh đường cho tên quỷ dữ bước qua, vô tình tạo nên một khung cảnh vừa chua sót lại vừa buồn cười, tuy nhiên phần nhiều chính là sự xấu hổ và tuổi nhục.
Bất quá cũng
không trách bọn họ được, bởi ai mà biết, trong khi bước đi, tên ma quỷ
không có tính người, lấy việc hành hạ kẻ khác làm niềm vui kia, có bất
ngờ nổi khùng lên mà giẫm mạnh chân xuống, một lần nữa khiến cho bọn họ
sống không bằng chết hay không chứ?
Đăng Dương thấy đám bại binh
biểu hiện như vậy, miệng thì cười nhưng lòng lại chẳng quan tâm, hay nói đúng hơn là không còn tâm trí để mà quan tâm, vì trước mắt hắn lúc này
đây, đang có hàng trăm đệ tử Ngoại Môn từ những bậc thang cao, ở cả ba
mặt trận Bắc – Đông - Nam của Tam Thiên Kim Tự Tháp, ùng ùng tụ hội rồi
lao xuống đông đảo như kiến.
“HÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ”
Tiếng gào
thét xung trận vang vọng khắp không gian, nháy mắt đốt lên một mồi lửa
chiến ý hừng hực và hơi thở sát phạt ngập trời, tất cả trực chỉ duy nhất một mình Đăng Dương mà điên cuồng trúc xuống.
‘Hửm, ba trăm người? Lại chuyện gì nữa đây?’ Đăng Dương hơi chút ngạc nhiên.
Đầu tiên là một trăm tên đệ tử có cảnh giới Võ Sư tập kích bất ngờ, còn
hiện giờ thì ầm ầm kéo đến tận ba trăm người, bao gồm cả rất nhiều Võ
Tướng sơ cấp!
‘Lý Khánh à Lý Khánh, xem ra là ta đã xem nhẹ ngươi rồi, một chiêu lấy thịt đè người này, đúng là hiểm độc’
‘Có vẻ như, nếu không loại ta ra khỏi Ngoại Môn Đại Chiên, ngươi sẽ chẳng bao giờ yên lòng nhỉ?’
“Hưmm… Ha … Ha … Ha…, được… được lắm!”
“Cũng tốt thôi, nếu ngươi đã thích như thế, vậy thì ta sẵn lòng tiếp nhận”
“Bữa ăn tuyệt vời này, ta sẽ thưởng thức… thật vui vẻ”
Mặc dù ngạc nhiên và thống khoái, nhưng cước bộ của Đăng Dương chưa bao giờ chậm đi hay dừng lại, theo từng bước tiến lên của hắn, một cỗ hơi thở
bạo ngược tuyệt luân của bậc Võ Tướng trung cấp dần dần lan tỏa khắp
không gian.
Tam Kiếp Chấn Lôi Công rốt cuộc cũng được Đăng Dương
khởi động, Tử Lôi đấu khí điên cuồng lưu chuyển khắp toàn thân, ầm ầm
phóng xuất ra ngoài từng tia lôi điện tử sắc uốn lượn, thô to như độc
xà, vừa cuối quanh người hắn lại vừa ‘xèn xẹt’ bắn phá toàn bộ mặt đất
xung quanh, làm cho không ít bại binh lê liệt gần đó xanh lét mặt mày.
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thuẫn”
“Địa giai sơ cấp võ kỹ - Cửu Ảnh Kiếm Ý”
Trong hình hài của một vị Hiệp Sĩ giáp bạc, hai mắt Đăng Dương lóe lên ánh
sánh lôi đình, tay trái ngưng tụ khiên chắn tử lôi, tay phải rút ra
thanh Địa Nguyên Binh – Bạch Kiếm sắc lạnh, tại sau lưng, chín tia kiếm
khí màu trắng xuất hiện, tỏa ra vô tận sắc bén chi uy.Không nhúng nhường và cũng chẳng do dự, đối mặt với ba trăm kẻ địch đông đảo, đang ào ạt ùa đến như một cơn lũ sát phạt khổng lồ, Đăng Dương há miệng gầm lên, phát ra tiếng thét oai hùng như tiếng SẤM chấn động thương
khung, khiến linh hồn của tất cả những ai nghe được đều phải kinh hãi,
rung sợ
‘Kích hoạt kỹ năng Hào Quang Hiệp Sĩ – Hình Thái Nhược Hóa’
Ngay khi thanh âm thông báo của AI vang lên thì ĐÙNG một tiếng, cả mặt đất
nát thành mảnh nhỏ, Đăng Dương mãnh liệt phóng lên như một viên đạn bạc
rời nòng, chính diện lao thẳng vào trung tâm binh đoàn sát phạt hàng
trăm người rầm rập đông đảo, bắt đầu một trận chiến bất đối xứng kinh
thiên động địa, một địch ba trăm.
………..
Đỉnh khán đài phía đông, Ngạo Trung Vân nhìn thấy cảnh tượng này, nét mặt cương nghị không khỏi kịch biến, trợn mắt quát to
“Đầu tiên thì một trăm, bây giờ lại đến ba trăm? Rốt cuộc thì dưới đó đang xảy ra chuyện quái gì vậy?”
Lần này, đối với sự việc điên rồ đang diễn ra với Đăng Dương, Nguyệt Vẫn
rốt cuộc cũng không thể nào làm thinh được nữa, nàng lập tức đứng lên,
ngưng tụ ánh mắt nhìn xuống, theo dõi sát sao từng diễn biết của trận
chiến một địch ba trăm đang bắt đầu nổ ra, đồng thời vung tay ra lệnh
“Mau điều tra cho ta, tìm hiểu xem nguyên nhân của tất cả chuyện này là gì,
rốt cuộc là ai đang nhắm vào tên tiểu tử Đăng Dương kia”
“Rõ,
Nguyệt Đường Chủ!” Tức khắc, một loạt vị Chấp Sự lũ lượt đứng lên, kính
cẩn chắp tay vân mệnh Nguyệt Vẫn rồi nhanh chóng chia ra, lao vút về các hướng khác nhau.
……….
Bậc thang thứ hai mươi, mặt trận phía Đông của Tam Thiên Kim Tự Tháp.
“Mẹ nó, là thằng điên nào đã nghĩ ra cái trò chó má này vậy?”
Đối mặt tình huống không thể tưởng tượng đang xảy ra với Đăng Dương, một
trận chiến hoàn toàn là lấy thịt đèn người với ba trăm đánh một, dù lả
một người luôn luôn hòa nhã, lịch thiệp như Vũ Văn Lập cũng không thể
nhịn được mà phun lời tục tĩu.
Sau đó thì điên cuồng nói
“Không được, chúng ta không thể để cho một mình Thất sư đệ đơn phương độc mã
chống chọi như thế được. Quan tâm làm gì cái chức vô địch hảo huyền kia, Tam sư huynh, Lục sư muội, mau… chúng ta mau đi cứu đệ ấy”
“Tuyệt đối không được!” Diệt Vân Hà trầm giọng quát
“Vì cái gì mà không được?”
Vũ Văn Lập tựa như bị dồn nén đến bùng nổ giới hạn chịu đựng cuối cùng, hung hăng bực tức gắt lên với Diệt Vân Hà
“Tứ sư huynh, huynh chán ghét Thất sư đệ thì kệ mẹ huynh, ta cũng đâu có
nhờ huynh cứu giúp, huynh quát qué như vậy làm gì? Cho ai nghe? Cho ai
nghe?”
“Ta nói là nói với Tam sư huynh và Lục sư muội kia mà, huynh không giúp thì có họ giúp, huynh xía vào làm gì?”
“Hừ, huynh có thể vô tình nhưng ta thì không, nói gì thì nói, Thất sư đệ
cũng là huynh đệ đồng môn một mạch với chúng ta, đáng lẽ ra là phải
nương tựa lẫn nhau cùng tiến, cùng lùi chứ không phải là loại thấy chết
không cứu. Nói thật với các người, xuống dưới đó, cho dù có cùng bị loại bỏi với Đăng Dương đi chăng nữa thì Vũ Văn Lập ta cũng mỉm cười chấp
nhận, còn hơn là đoạt được hạng I nhưng thâm tâm lại chẳng vui mừng”
“Văn Lập!” Diệt Thiên Hồng lạnh băng quát
“Không, không cần nói gì nữa hết, ta mệt mỏi lắm rồi! Tam sư huynh, Lục sư
muội, các người muốn đi thì đi, không muốn đi thì thôi, còn ta, ta không thể cứ đứng đây mà nhìn được nữa, không thể cứ trơ mắt chó ra nhìn một
mình Đăng Dương bị ba trăm người vùi dập như vậy được, ta phải đi chiến
đấu cùng hắn!”
Nói rồi, Vũ Văn Lập liền không thèm để ý đến
chuyện gì nữa, bất chấp tất cả mà quay người, hướng chân kim tự tháp
khổng lồ mà một đường lao xuống
“Đứng lại, Vũ Văn Lập!”
Thấy Vũ Văn Lập nói đi liền đi, Diệt Thiên Hồng lập tức lao người bám theo,
trong nháy mắt vươn bàn tay to lớn của mình, bốp mặt bả vai Vũ Văn Lập
rồi cường ngạnh kéo lại
“Huynh mau buông ra, để ta đi!”
Vũ Văn Lập trừng mắt nhìn Diệt Thiên Hồng, sát khí bắt đầu ẩn hiện trong
ánh mắt, từ người hắn, một cỗ hơi thở quanh minh thần thánh bắt đầu dân
trào, tựa như một ngọn núi lửa đã ngủ yên hàng ngàn năm bổng bất ngờ
thức giấc, khí tức phải nói là nguy hiểm cực kỳ.