Trên đỉnh khán đài phía đông, Đường
chủ Bạch Hổ Đường - Ngạo Trung Vân nắm chặt bàn tay, hai mắt đăm đăm
khóa chặt Hiệp Sĩ giáp bạc đang đứng giữa biển người rên rĩ, thần sắc có phần kích động, cao giọng hỏi
Mà không chỉ riêng ông ta đâu, tại khán đài phía đông này, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, hầu hết
mọi người, ai ai cũng đều kinh ngạc không thôi, ngoại trừ duy nhất một
ngoại lệ là Hồ Tử Lục.
“Hắn mặc giáp che kín từ đầu đến chân, mặt mũi ra sao chẳng ai biết được, võ kỹ phọng ngự và thân pháp di chuyển
thì cũng vô cùng lạ mắt, hoàn toàn không giống bất cứ môn võ kỹ nào của
Tam Sơn Môn chúng ta” Một vị trưởng lão trầm ngâm nhận xét
Một vị trưởng lão khác thì lại hưng phấn cười to
“Quan tâm chuyện đó là gì, trước sau gì thì chúng ta cũng sẽ nhận biết hắn
thôi. Việc chúng ta cần nói bây giờ, phải là cỗ chiến lực mạnh mẽ đến
đáng kinh ngạc của hắn kìa, thật không ngờ, một gã đệ tử Ngoại Môn mà
lại có được cảnh giới Võ Tướng trung cấp, quả là một con hắc mã ẩn mình
đáng để mong chờ”
Một nữ trưởng lão cũng tiếp lời
“Đo là
còn chưa kể đến, mặc dù tên đệ tử này đã hiển lộ tu vi võ đạo thật sự
của mình, thế nhưng ngoại trừ việc thi triển thân pháp điêu luyện và võ
kỹ phòng ngự ra, hắn hoàn toàn không hề sử dụng bất kỳ một giọt đấu khí
nào cho việc tấn công, mà chỉ thuần túy dựa vào sức mạnh cơ bắp của bản
thân để đối địch. Không còn nghi ngờ gì nữa, lĩnh vực mà hắn am hiểu,
không phải nội tu mà là luyện thể”
Đường chủ Dạ Lang Đường - U Mị Mị gõ quải trượng trên tay cộc cộc xuống đất, ánh mắt già nua thoáng cái nheo lại, cười cười nói
“Ngạo đường chủ, xem ra Tuyệt Đỉnh Thiên Kiêu mà ông luôn tìm kiếm đã lộ diện rồi. Tiếc là, hắn lại không phải là người của Dạ Lang Đường chúng ta”
“Sao bà biết?” Ngạo Trung Vân quay đầu hỏi “Hắn không phải là người của Dạ Lang Đường?”
U Mị Mị điềm tỉnh trả lời “Bởi vì đệ tử Dạ Lang Đường của ta không giống
như đám phản nghịch Bạch Hổ Đường của ngài, bọn chúng không cứng đầu
cứng cổ tự cho mình là đúng mà rất biết ngoan ngoãn nghe lời, luôn luôn
làm đúng theo những gì đã được dạy bảo”
“Mà phương châm tác chiến của Dạ Lang Đường chúng ta từ xưa đến nay, vẫn luôn là tập kích mai
phục, thế nên đệ tử dưới trường Dạ Lang Đường, dù là Ngoại hay Nội Môn
thì cũng không bao giờ có chuyện đơn phương độc mã, chiến đấu một mình,
nhất là khi, phải cùng lúc chống lại cả trăm người như thế”
Khẽ dừng lại một chút, U Mị Mị nhìn qua người ngồi bên cạnh, cười nói
“Ngược lại, Chu Tước Đường chủ luyện cường công, trong bất kỳ trận chiến nào
cũng luôn là người xông pha dẫn đầu, uy mãnh tuyệt luân, giống như cái
tên dưới kia vậy. Vậy nên, rất có thể hắn chính là đệ tử của Chu Tước
Đường”
Đường chủ Chu Tước Đường – Nguyệt Vẫn nghe vậy thì cười
“Không đâu, đệ tử Chu Tước Đường chúng ta, ngay ngày nhập môn đầu tiên thì đã
được giảng dạy là phải luôn luôn sát phạt quyết đoán, một khi đã cầm
chắc phần thắng là sẽ không bao giờ cho địch thủ cơ hội quay đầu, nói
trắng ra chính là đuổi tận giết tuyệt, diệt cỏ tận gốc”
“Tuy
nhiên, mọi người xem, ngoại trừ lúc mới bắt đầu còn hung tàn tung đòn
kết liễu ra, thì toàn bộ nửa sau của trận chiến, hắn ta hầu như không hề dứt điểm bất kỳ một ai, thay vào đó, hắn lại cố tình bẻ khớp tay, lay
khớp háng từng người một, khiến cho kẻ địch đau đớn, thống khổ khôn
cùng, rên rỉ kêu la đầy đất”
“Hành động này của hắn, giống như là đang trả thù vậy, hoặc cũng có thể tâm lý của hắn có chút vấn đề, thích nhìn người khác bị hành hạ, tổn thương”
Nói đến đây, Nguyệt Vẫn
chợt dừng lại, ánh mắt chứa đầy ẩn ý mà quay sang nhìn Hồ Tử Lục, người
mà từ đầu đến giờ hoàn toàn không có một chút biểu hiện ngạc nhiên nào,
cười khẽ nói
“Chú Lục, đến lúc này rồi, ngài còn không chịu lên tiếng nhận về đồ đệ của mình sao?”
“Điều gì khiến con nghĩ, hắn là độ đệ của ta?” Hồ Tử Lục mệt mỏi duỗi người,
bĩu môi nói “Dù sao thì ta cũng đâu có sở thích biến thái như vậy a!”
Nguyệt Vẫn nhẹ nhàn đáp “Chả cần điều gì cả, là tận mắt con nhìn thấy hắn xông lên từ chỗ ngồi dành riêng cho đệ tử Hắc Cẩu Đường, chính là cùng một
lúc với đám người Diệt Thiên Hồng, Diệp Khắc Linh đó”
“Với lại, dụng hình tra tấn cũng là một trong những thủ đoạn đặc thù của Ám Bộ nha!”
“Ô, là vậy sao, xem ra Chu Tước Đường Chủ rất để ý đến Hắc Cẩu Đường nhỏ bé của ta ý nhỉ?” Hồ Tử Lục đảo mắt trắng dã, hỏi
“Chuyện nên làm mà thôi!” Nguyệt Vẫn tươi cười
Nghe cuộc trao đổi qua lại giữa Nguyệt Vẫn và Hồ Tử Lục, Ngạo Trung Vân
không khỏi nhướng mày, nhìn chằm chằm Hồ Tử Lục, lớn tiếng hỏi
“Nói như vậy có nghĩa là, tên tiểu tử đó chính là đệ tử của ngài?”
“Ánh mắt nhìn người của Hồ đường chủ, quả thật lúc nào cũng cao minh” U Mị Mị thở dài cảm khái
Hồ Tử Lục thong thả nhún vai, tự hào cất lời
“Đúng vậy, hắn chính xác là đệ tử của ta, tên họ hai chữ Đăng Dương, đứng
hàng thứ bảy, xuất thân tại một trấn nhỏ tên là Lạc Ngôn thuộc Duyên Hải Vực, vừa mới nhập môn vào hai tháng trước, khi đó, tu vi của hắn chỉ là Võ Sư sơ cấp. Còn câu hỏi nào nữa không?”
“…”
…………..
Cùng lúc đó, tại mặt trận đối diện khán đài phía Đông của Tam Thiên Kim Tự
Tháp, bậc thang thứ hai mươi, nơi tiểu đội Hắc Cẩu Đường đang đóng quân
“Cái… cái… cái quái gì vậy?”
Tuy đang giằng co kịch liệt với vài tên địch thủ đáng gờm, nhưng khi vô
tình nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp mà Đăng Dương một tay tạo ra bên
dưới, Vũ Văn Lập vẫn không nhịn được mà trợn mắt há mồm, vẻ mặt không
thể tin nổi mà hét toán lên.
Dẫu vẫn luôn luôn tin tưởng, Đăng
Dương là một võ giả đáng gờm, thậm chí còn được hắn đặt lên bàn cân so
sánh với Diệt Vân Hà, thế nhưng hắn chưa bao giờ dám nghĩ, sức chiến đấu của Đăng Dương lại khủng bố đến bực này.
Vậy mà lại có thể lấy sức một người, đấu với một trăm kẻ khác, hơn nữa còn chiến thắng với tủy số tuyệt đối 0-100.
Và dù cho, đó có là một trăm Võ Sư đi chăng nữa thì thử hỏi, có tên Võ
Tướng nào lại dám tự tin vỗ ngực, ta đây làm được giống như Đăng Dương?
Có lẽ, chỉ có những Tuyệt Đỉnh Thiên Kiêu của Tam Sơn Môn như Nguyệt Yên
Lan, Nguyệt Vô Song hay Nhị sư huynh của hắn – Hồ Bá Việt thì họa may ra còn có thể làm được. Những kẻ khác… thôi bỏ đi!
Khi chiến đấu, nếu điều tối kỵ nhất là kinh thường địch thủ, vậy thì điều tối kỵ thứ nhì chính là sự phân tâm.
Ngay tại thời điểm Vũ Văn Lập ngạc nhiên đến nổi há mồm hét lên, hắn đã phạm vào điều tối kỵ thí hai, và dĩ nhiên, việc đó đã dẫn đến hậu quả vô
cùng rõ ràng.
Trong một phút giây sơ xẩy, hắn đã dính phải một
đòn công kích hiểm hóc của đối phương, đường kiếm sắc lạnh lướt ngang bờ vai, để lại một vết thương tóe máu.
“Văn Lập, đừng phân tâm!”
Diệt Thiên Hồng trầm giọng quát trong khi hai cánh tay căng phồng cơ bắp liên tục đấm ra, đơn giản là ghiền ép một phía bằng sức mạnh, đánh cho
kẻ địch liên tiếp bại lui.
“Rõ!” Vũ Văn Lập gật mạnh đầu, lập
tức thi triển thân pháp phiêu dật của mình, né tránh lần lượt năm sáu
địch thủ đang thừa thắng truy kích.
Quang Minh đấu khí không
ngừng lưu chuyển tới lui bên trong cơ thể, chỉ trong chốc lát sau, vết
thương trên vai đã tự động đóng miệng, sau đó nhanh chóng làm da non rồi hoàn toàn lành hẳn, tốc độ chữa trị phải nói là cực kỳ nhanh.
Sau khi hồi phục thương thế, Vũ Văn Lập liền chuyển thủ thành công, Quang
Minh đấu khí thanh khiết như tịnh thủy, dưới sự thao túng thuần phục của hắn, lần lượt hóa thành hàng trăm cầu vồng ánh sáng mỹ lệ, vùn vụt phá
không xé gió, từ khắp bốn phương trời, dày đặt như bão táp mưa sa, ào ạt bắn thẳng vào năm kẻ địch đang gắt gao truy đuổi phía sau.
“Địa giai sơ cấp võ kỹ - Luyện Ngục Ánh Sáng”
Chíu… chíu… chíu… chíu… chíu
Hàng loạt cầu vồng xuyên thấu không gian với vận tốc mắt thường khó lòng
theo kịp, tựa như những tia nắng ban mai xuyên qua ô cửa, thực sự phi
thường mỹ lệ và đẹp mắt. Có điều, ẩn đằng sau vẻ hào nhoáng đó là cả một sự nguy hiểm đến tột cùng, dễ dàng hạ gục năm tên địch chỉ trong chớp
mắt.
“Văn Lập, tiết kiệm đấu khí, bảo toàn sức lực!” Diệt Thiên Hồng lại trầm giọng la.
“Rõ” Vũ Văn Lập yểu xìu đáp
Đúng lúc này, Diệp Khắc Linh như một cơn gió lướt ngang qua người Vũ Văn Lập, nhẹn nhàn thì tầm vào tai hắn
“Đừng để ý đến Đăng Dương, dù kẻ địch có đông hơn nữa thì hắn cũng chẳng sao
đâu, huynh cứ tập trung lo cho thân mình trước đi. Nên nhớ, trong năm
người chúng ta, tu vi của huynh chính là yếu nhất đấy, Ngũ sư huynh à!”
Nói rồi, nàng ta lại lướt đi như một cơn gió, thân nhìn mảnh khảnh nhẹ bổng tựa khinh vân, khiến cho quân địch không sao đuổi kịp.
Đang sử
dụng bóng ảnh quỷ quái, tiêu khiển vài kẻ địch đến trời đất quay cuồng ở gần đó, Diệt Vân Hà thính tai nghe Diệp Khắc Linh nói vậy thì liền nhíu mày ganh ghét.
Hắn trăm lần vạn lần cũng không ngờ được, Đăng Dương, kẻ mà hắn vẫn luôn xem thường lại có thể ẩn sâu đến thế.
Mới ngày nào rời đi hai thắng trước, Đăng Dương vẫn chỉ là một Võ Sư sơ cấp tầm thường nhưng rồi đùng một cái, khi trở lại vào hai tháng sau, hắn
đã là bậc Võ Tướng trung cấp mạnh mẽ oai hùng, một thân một mình địch cả trăm quân. Từ vị trí bét bảng Hắc Cẩu Đường, vươn lên thành đệ tử Ngoại Môn có tu vi cao nhất.
Và dù rằng rất chi là không mong muốn,
nhưng Diệt Vân Hà vẫn phải công nhận một điều rằng, sức mạnh hiện giờ
của Đăng Dương đã có thể sánh ngang với mình.
Bất quá, ngang hay
không ngang, trong tình thế hiện giờ, việc đó đối với Vũ Văn Lập đã
không còn quan trọng, bởi hắn có thể tự tin chắc chắn rằng, Đăng Dương
dù có mạnh đến mấy thì cũng sẽ bị loại sớm thôi.
Một trăm kẻ địch tập kích ư, đó mới chỉ là sự khởi đầu mà thôi.
Những ánh mắt chứa đầy sát khí mà hắn đã từng cảm nhận được khi đại chiến bắt đầu, bọn chúng đâu chỉ dừng lại ở con số một trăm tròn trịa?
Đợi chờ Đăng Dương phía sau, vẫn còn rất… rất nhiều cuộc vui khác, sắp sửa bắt đầu!