“Thất sư đệ, ngươi rốt cuộc cũng đến rồi” Vũ Văn Lập mừng rỡ nói
“Ta không có phũ” Diệp Khắc Linh thanh lãnh đáp
“Đừng ồn ào làm rộn nữa, Ngoại Môn Đại Chiên sắp xửa bắt đầu rồi, lo mà chuẩn bị tinh thần đi” Người luôn ngồi im một chỗ nhắm mắt dưỡng thần, Diệt
Thiên Hồng cuối cùng cũng mở lời nói chuyện, giọng điệu phi thường lãnh
đạm, phi thường nghiêm khắc.
Vừa nghe Tam sư huynh, người có vai
vế lớn nhất tại đây nói vậy, bốn người còn lại liền rất biết điều mà im
miệng, tĩnh tâm chờ đợi tiếng chuông báo hiệu cuối cùng vang lên.
Và rồi chỉ một phút sau…
BOONG!
Sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến chính thức bắt đầu.
Chỉ thấy tại hàng ghế cao nhất nơi khán đài phía Đông, Đường chủ Chu Tước
Đường – Nguyệt Vẫn hiên ngang đứng dậy, đôi phượng mâu uy nghiêm mỹ lệ
quét ngang toàn trường, uy áp Độn Thiên bất ngờ tỏa ra, trong nháy mắt,
dập tắt toàn bộ tiếng cười nói xôn xao.
“Chúng đệ tử Tam Sơn Môn” Nguyệt Vẫn cất tiếng gọi mềm mại như phượng minh ca múa, dù không to
nhưng lại cực kỳ hùng hồn vang dội, uy chấn lòng người
Ngay lập
tức, hàng ngàn đệ tử trên khắp khán đài không chút do dự, liền đồng loạt đứng dậy cuối chào, tiếng hô vang mạnh mẽ, làm rung chuyển cả thương
khung
“ĐỆ TỬ BÁI KIẾN NGUYỆT VẪN ĐƯỜNG CHỦ!!!”
“Hỡi chúng đệ tử anh dũng của Tam Sơn Môn, các ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?”
“NGÀY CỬ HÀNH NGOẠI MÔN ĐẠI CHIẾN!”
“Thế… chúng ta cử hành Ngoại Môn Đại Chiến để là gì?”
“SẮP XẾP THỨ HẠNG, VƯƠN TỚI ĐỈNH CAO!”
“Còn gì nữa?”
“TRANH ĐOẠT TÀI NGUYÊN, LỚN MẠNH CHÍNH MÌNH!”
“Còn gì nữa?”
“THỂ HIỆN SỨC MẠNH, SÁNG TỎA QUANG VINH!”
“Các ngươi chỉ biết có thế thôi à?” Nguyệt Vẫn trầm giọng quát
“GIA NHẬP QUÂN ĐỘI, HỦY DIỆT PHÁ THIÊN TÔNG!”
“HỦY DIỆT!!!”
“HỦY DIỆT!!!”
“HỦY DIỆT!!!”
…
“GIẾT SẠCH ĐÁM LANG CẨU, BÁO THÙ CHO TẤT CẢ HUYNH ĐỆ TỶ MUỘI ĐÃ CHẾT”
“BÁO THÙ!!!”
“BÁO THÙ!!!”
“BÁO THÙ!!!”
…
“Vì một Tam Sơn Môn vĩnh viễn trường tồn!” Nguyệt Vẫn vung tay chỉ trời.
Từ trên người nàng, hỏa hệ đấu khí phi thường mạnh mẽ ùng ùng bộc phát,
phóng một cột hỏa diễm rực cháy xuyên thủng tầng mây, chớp mắt đã hóa
thành một con Phượng Hoàng Lửa cao quý khổng lồ, dương lên đôi cánh mỹ
lệ, che phủ cả thương khung.
Nhất thời, cả toàn thành Lưu Châu
rộng lớn bổng hứng chịu một luồng uy áp không sao tưởng được, khiến cho
bất kỳ ai cũng phải tim đập thình thịch, linh hồn rung rẫy, bất tri bất
giác khuỵu gối cuối đầu. Thậm chí, còn có không ít Võ giả ngu ngốc, vì
cố gắng chống cự lại luồng uy áp khủng bố này mà học máu trọng thương.
Bất quá may mắn, Phượng Hoàng Lửa uy nghiêm cao quý cũng không tồn tại quá
lâu, sau khi hót lên một tiếng phượng minh lanh lãnh thì liền tan biến,
để lại trên bầu trời rộng lớn bao la, một hàng chữ uy phong bất tận, đây cũng chính là câu mà Nguyệt Vẫn vừa nói
‘Vì một Tam Sơn Môn vĩnh viễn trường tồn!’
Nhìn hàng chữ rực lửa, uy thế vô song trên bâu trời, cảm nhận cỗ hơi thở bá
đạo tuyệt luân do Phượng Hoàng Lửa khổng lồ để lại, hàng ngàn đệ tử
Ngoại Môn Tam Sơn kích động tột cùng, nhiệt huyết bùng nổ, đồng thanh
gào thét như điên như cuồng, đem cả khán đài thiêu đốt hừng hực như Hỏa
Diệm Sơn
“VÌ MỘT TAM SƠN MÔN VĨNH VIỄN TRƯỜNG TỒN”
“VẠN TUẾ!!!”
“VẠN TUẾ!!!”
“VẠN TUẾ!!!” (Mười nghìn năm)
Phóng tầm mắt nhìn chúng đệ tử sụt sôi khí thế, Nguyệt Vẫn sau một hồi nghiêm nghị nét mặt, rốt cuộc cũng đã hạnh phúc mỉm cười.
Một nụ cười cao quý mà tao nhã, tựa như một làn gió xuân ấm áp, thổi sự diệu dàng vào những tâm hồn cháy bỏng
Để rồi lại nhẹ nhàn nói “Các ngươi tự hào vì là đệ tử của Tam Sơn Môn, còn ta tự hào là vì có tất cả các ngươi!”
“HÔÔÔÔÔÔÔ……”
Chỉ một câu nói đơn giản, lại khiến cho cả khán đài lần nữa nổ tung.
“NGUYỆT VẪN ĐƯỜNG CHỦ VẠN TUẾ!”
“VẠN TUẾ!!!”
“CHU TƯỚC ĐƯỜNG CHỦ VẠN TUẾ!”
“VẠN TUẾ!!!”
“TAM SƠN MÔN VẠN TUẾ!”“VẠN TUẾ!!!”
…
Giữa một rừng tiếng hô rung trời, Nguyệt Vẫn vung tay tuyên bố
“Ta, Đường chủ Chu Tước Đường tuyên bố, sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến… chính thức bắt đầu”
“BOONG!”
Tiếng chuông vàng ngân vang trong thiên địa, Nguyện Vẫn trở lại chỗ ngồi, tự
như một nữ thần cao quý mà tao nhã, rũ mi mắt quan sát chúng sinh.
Cùng lúc đó, một người khác lại đứng lên từ hàng ghế trưởng lão, thay thế Nguyệt Vẫn, chủ trì sự kiện.
Ông ta có một đầu tóc hói bạc trắng, dáng người tuy hơi mập một chút nhưng
lại không hề cảm thấy khó coi, ngược lại khiến cho người ta có cảm giác
oai nghiêm, bệ vệ, làm người ta phải kính trọng cuối đầu.
Người
đứng đầu Hội Đồng Trưởng Lão của Tâm Sơn Môn, cấp bậc chỉ đứng dưới bảy
vị Đường chủ và Phó đường chủ, Tổng Lãnh Trưởng Lão – Vũ Tường Minh.
Vũ Tường Minh phi hành giữa trời, râu tóc tung bay, tay chắp sau lưng, khí thế mười phần, lẫm liệt nói lớn
“Quy tắc thi đấu của sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến, chắc ta không nói, phần lớn trong số các ngươi cũng đã tường tận hết rồi”
“Mặc dù vậy, theo như quy tắc bất thành văn từ trước đến bay, ta vẫn sẽ giảng giải cho tất cả các ngươi một lần nữa”
Nói rồi, Vũ Tường Minh vận đấu khí hùng hồn vào tay, bắn ra một chỉ đầy uy lực, thẳng xuống Võ Trường rộng lớn bên dưới
“Khởi động Tam Thiên Kim Tự Tháp”
Uỳnh… uỳnh… uỳnh… cả Võ Trường rung rinh chuyển động, từng cột, từng cột đá
to lớn, nối đuôi nhau mọc lên như nấm từ mặt đất, chẳng mấy chốc đã tạo
thành một tòa kim tự tháp bốn mặt khổng lồ, cao khoảng năm sáu chục mét, với phần đáy là toàn bộ diện tích bề mặt Võ Trường.
Ngạc nhiên
thay, cảnh tượng hùng vĩ này, khi rơi vào trong mắt chúng đệ tử Tam Sơn
Môn lại chẳng tạo nên bao nhiêu rung động như lúc trước, có lẽ là vì năm nào cũng được nhìn thấy, cho nên lâu dần tạo thành thành quen.
Bất quá, đám đệ Ngoại Môn vừa mới gia nhập thì lại khác, ngay khi kim tự
tháp to lớn xuất hiện, hàng trăm thiếu niên trẻ tuổi lại cùng ồ lên.
Tất nhiên là ngoại trừ Đăng Dương ra, so những kiến trúc hùng vĩ mà hắn
từng tận mắt nhìn thấy bên trong phế khu Cổ Loa, cái kim tự tháp này,
thực sự là vô cùng nhỏ bé.
Đợi kim tự tháp hình thành xong, Vũ Tường Minh lại nói
“Đây là Tam Thiên Kim Tự Tháp, võ đài Ngoại Môn Đại Chiến trong hai tiếng
sắp tới của tất cả các ngươi. Với Tam Thiên trong Tam Thiên Kim Tự Tháp
là ba ngàn vị trí xếp hạng cần phải tranh dành, tương ứng với số lượng
toàn bộ đệ tử Ngoại Môn của cả ba đường”
(Hắc Cẩu Đường ít quá nên không đáng nhắc đến)
“Nghĩa là, sau khi đại chiến kết thúc, mỗi người trong số các ngươi sẽ có cho
mình một vị trí trên này. Còn về việc vị trí cao hay thấp, vậy thì phải
xem thực lực của các ngươi ra sao”
“Tất cả đã rõ chưa?”
“RÕ!” Ba ngàn con người đồng thành hô vang
“Tốt, bây giờ ta sẽ nói một chút về phần thưởng của sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến lần này”
“Một ngàn vị trí xếp hạng cuối cùng, chia làm mười cấp bậc khen thưởng từ 1
đến 10, số điểm cống hiến nhận được sẽ tương ứng với số cấp bậc hiện có, nhân cho 10”
“Một ngàn vị trí xếp hạng tiếp theo, cũng chia là
mười cấp bậc khen thưởng từ 11 đến 20, số điểm cống hiến nhận được sẽ
tương ứng với số cấp bậc hiện có, nhân cho 20”
“Bảy trăm vị trí
xếp hạng tiếp theo, chia làm bảy cấp bậc khen thưởng, từ 21 đến 27, số
điểm cống hiến nhận được sẽ tương ứng với số cấp bậc hiện có, nhân cho
40”
“Ba trăm vị trí xếp hạng cao nhất, chia làm ba cấp bậc khen
thưởng, từ 28 đến 30, số điểm cống hiến nhận được sẽ tương ứng với số
cấp bậc hiện có, nhân cho 100”
“Đồng thời, mười người có vị trí
xếp hạng cao nhất sẽ được ban thưởng một thanh binh khí và một kiện bảo
giáp Địa Nguyên Binh tùy chọn”
“Đặc biệt, nhà vô địch hạng I sẽ
được đích thân Đường chủ Chu Tước Đường, Nguyệt Vẫn Đường Chủ ban thưởng một thanh Thiên Nguyên Binh cường đại”
“Ngoài ra, kẻ có màn thể
hiện vũ lực xuất sắc nhất, được đại đa số các vị Đường chủ và các vị
Trưởng lão thừa nhận, cũng sẽ được ban thưởng một thanh Thiên Nguyên
Binh”
“Sao nào, các ngươi có thấy hứng khởi không?”
“CÓ!” Ba ngàn con người lại đồng thành hô vang
“Tốt” Vũ Tường Minh cười lớn vung tay, bắn ra hàng ngàn chiếc vòng ánh sáng
xuống khắp bốn mặt khán đài Đông Tây Nam Bắc, hoàn mỹ rơi vào tay từng
tên đệ tử một.
“Hãy nhận lấy Vòng Hộ Mệnh của các ngươi, khi
chiến đấu vượt quá giới hạn, tính mạng bị rơi vào hiểm cảm sinh tử tồn
vong, Vòng Hộ Mệnh sẽ tự động bảo vệ các ngươi khỏi cái chết”
“Thế nên, không phải kiêng dè giữ lực, càng chẳng cần lo sợ ảnh hướng đến
tính mạng đồng môn, mà hãy thoải mái phóng tay thể hiện, cho chúng ta
thấy toàn bộ sức mạnh của các ngươi!”
“YOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!”
Toàn bộ đệ tử trên bốn khán đài điên cuồng hú hét, huyết khí dâng lên đỏ
bừng cả mặt, dường như là đã không thể chờ đợi để được bùng nổ.
Màn quyết chiến máu lửa, hỗn loạn và cuồng xoay đã chính thức sẵn sàng bắt đầu.
Nhận thấy khí thế của chúng đệ tử đã lên đến đỉnh điểm, Vũ Tưởng Không giơ
tay lên trời rồi phật mạnh xuống, tốc độ và lực đạo của cú cánh tay,
nhanh và mạnh đến nổi, khiến cho không khí ầm ầm nổ tung.
“ĐẠI CHIẾN BẮT ĐẦU!”
“XÔNG LÊN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“YOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!”
Hàng ngàn tiếng gầm xung trận như muốn chọc thủng cả bầu trời, từ bốn khán
đài đông đúc, ba ngàn đệ tử Ngoại Môi tựa như bầy kiến vỡ tổ mà ào ạt
bộc phát sức mạnh, nối đuôi nhau xông thẳng lên kim tự tháp to lớn.
Kẻ có thể bay liền bay, kẻ không thể bay thì điên cuồng chạy hết tốc lực,
cửu hệ đấu khí vũ loạn trường không, tiếng đao kiếm tuốt ra khỏi vỏ ‘xèn xẹt’ sát khí, minh tên ám tiễn tung bay đầy trời, cả Võ Trường giờ đây
chính là một thế giới hỗn loạn tột cùng.
“Chúng ta cũng lên thôi” Đăng Dương đứng đậy khỏi chỗ ngồi, xoay tay lắc cổ, liếc mắt nhìn qua bốn người còn lại
“Lần này, Hắc Cẩu Đường chúng ta sẽ là nhà vô địch!” Diệt Vân Hà mỉm cười tràn đầy tự tin