Giữa không gian bình lặng tuyệt mỹ, Đăng Dương
yên tĩnh thả người vào Hồn Trì xanh biếc, trên đầu là Hồn Châu lơ lững
bay bay, không ngừng lưu chuyển từng đợt quang hoa nhu hòa, ấm áp, hỗ
trợ đắc lực cho công cuộc tu luyện của Đăng Dương.
Cách đó không
xa trên bờ hồ, gã hộ vệ gọi là lão Hồ vẫn miệt mài, tận tâm canh chừng
Đăng Dương theo như lời dặn dò của Huỳnh trưởng lão trước khi đi.
Cùng lúc đó, trong mảnh không gian ngập tràn hồn lực ngay dưới Hồn Trì, một
Đăng Dương khác vẫn đang cùng Cổ Nguyệt chìm đắm trong con đường truy
cầu sức mạnh nhờ vào sự liên kết với Tổ Hồn.
Ròng rã tu luyện suốt 3 tiếng thời gian, Đăng Dương rốt cuộc cũng đã hái được quả ngọt đầu tiên cho mình
‘Hà, cuối cùng cũng được!’ Đăng Dương dù rất vui
mừng nhưng vẫn có gắng giữ vững bản tâm, tuyệt đối không cho phép mình
bị sao lãng.
Hiện tại, ‘nhất tâm tứ dụng’ đã là cực hạn đối với
hắn rồi, thậm chí để làm được điều này, hắn gần như đã vắt cạn tâm trí
của bản thân. Nếu mà tiếp tục phân tâm nữa, sự liên kết với Tổ Hồn chắc
chắn sẽ một lần nữa bị cắt đứt, trong khi vẫn còn hai quá trình khác
đang song song tiến hành là mô phỏng Tổ Hồn và nghiên cứu áo nghĩa linh
hồn, điều này hoàn toàn không tốt một chút nào.
Không như vài tiếng trước, lần này Đăng Dương không đưa ra quyết định ngay mà gặng hỏi
‘Quá trình tiến hòa Thiên Sinh Hồn Tinh vừa rồi đã tiêu tốn của ta tổng cộng bao nhiêu thời gian?’
AI lập tức đáp
‘Nếu
bây giờ, ta tiếp tục tiến hóa Thiên Sinh Hồn Tinh từ Lam Thiên Hồn Tinh
lên Hồng Hà Hồn Tinh thì sẽ mất bao nhiêu thời gian, ngươi có thể dự
tính được không? AI’ Đăng Dương trịnh trọng hỏi
‘Nói như vậy
nghĩa là, tổng thời gian của quá trình tiến hóa này có thể sẽ kéo dài
tối đa trong 6 tiếng 33 phút, tính ra thì cũng vừa kịp lúc mặt trời ló
dạng’
Sau khi thoáng tính toán thời gian trong đầu một chút, cảm
thấy lựa chọn của mình có tính khả thi rất cao, Đăng Dương liền đưa ra
quyết định
‘Tiếp tục tiến hành thăng cấp Thiên Sinh Hồn Tinh cho ta’
Âm thanh thông báo của AI vừa dứt cũng là lúc không gian ngập tràn hồn lực một lần nữa rơi vào sự im lặng tuyệt đối.
Thời gian cứ thế tiếp tục chậm rãi trôi, khoảng 2 tiếng sau, tức là đã 5
tiếng kể từ khi bắt đầu, quả ngọt thứ hai mà Đăng Dương mòm mỏi mong chờ cũng đã đến
Sau một loạt âm thanh thông báo vang lên không ngớt, AI tổng kết lại thành một câu nhận xét cuối cùng.
‘Đừng quên hai chữ Tạm Thời chứ AI!’
Đăng Dương mặc
dù rất đỗi vui mừng vi sức mạnh của ban thân liên tục tăng lên, nhưng
hắn cũng không hề ngốc, ý nghĩa của hai chữ ‘tạm thời’ kia, hắn vẫn có
thể thấu hiểu rõ ràng
‘Nếu ta đoán không lầm thì, sau này, nếu
như ta lấy… bất kể là Kim Quy Diệt Thần Nỏ hay là Ngụy Tổ Hồn ra khỏi Bộ Sưu Tập để sử dụng thì những hiệu ứng Chúc Phúc tương ứng của từng bảo
vật cũng sẽ ngay lập tức mất đi, đúng chứ?’
AI lên tiếng xác nhận rồi bắt đầu giải thích
Không một tiếng đáp lại!
Thì ra, ngay tại thời điểm Đăng Dương tự đưa ra suy luận của mình cũng
chính là lúc hắn một lần nữa chú tâm vào công việc, về phần AI xác nhận
hay giải thích cái gì đó, hắn hoàn toàn không thèm quan tâm.
Ai
bảo, tâm trí của hắn là có hạn cơ chứ, vừa phải duy trì sự hiện diện của bản thân bên trên Hồn Trì thông qua U Hồn Tinh Linh, vừa phải tập trung tiến hóa Thiên Sinh Hồn Tinh, đồng thời nghiên cứu áo nghĩa linh hồn.
Nếu so với ‘nhất tâm tứ dụng’ cường độ cao lúc ban đầu, việc giảm bớt đi
quá tình mô phỏng Tổ Hồn đã giúp Đăng Dương dễ thở hơn không ít.
Tuy nhiên, hắn không những không vì thế mà nơi lỏng tinh thần mà càng dành
nhiều sự chú trọng hơn đối với ba việc còn lại, nhất là đối với quá
trình tiến hóa Hồn Tinh lần hai và quả ngọt còn chưa kịp gặt hái mang
tên ‘áo nghĩa linh hồn’.
Do đó, đối với hắn, việc tạm thời tách
một chút tinh thần ra để nói chuyện với AI đôi ba câu đã là hết sức rồi, nếu cứ cố đấm ăn xôi mà kiền trì lâu hơn chút nữa, mối liên kết giữa
hắn với Tổ Hồn chắc chắn sẽ rối loạn, dẫn đến việc cắt đứt liên kết với
Tổ Hồn, khiến một đống thời gian quý báu bỏ ra đều trở thành công cốc.
Đăng Dương làm thinh, AI cũng không còn lý dò gì để lên tiếng, thế là không gian ngập tràn hồn lực lại lần nữa trở nên yên tịnh.
Lại 3 tiếng nữa trôi qua, hiện tại đã là 5 giờ sáng, thời điểm những tia
nắng bình minh đầu tiên bắt đầu xé tan màn đêm lanh lẽo vùng hoang mạc,
vẫn chưa có dấu hiệu gì là đến lúc thu hoạch quá ngọt thứ ba.
Có
điều, Đăng Dương không vì vậy mà rối rắm lo âu, bởi hắn có thể cảm nhận
được… sắp rồi, cả hai đều sắp rồi, thời điểm Thiên Sinh Hồn Tinh tiến
hoá thành công và quá trình nghiên cứu Tổ Hồn chấm dứt đều đang đến rất
gần.
Hơn nửa tiếng sau, cái gì nên đến rốt cuộc cũng đến, thanh âm thông báo của hệ thống lại vang lên.
Chỉ có điều, đây không phải là quả ngọt thứ ba mà lại là quả ngọt thứ nhất nhưng thu hoạch lần hai.