Có người từng hỏi: “Tại sao giữa trăm ngàn đóa hoa xinh đẹp, ngươi lại chỉ yêu duy nhất một người?”
Câu trả lời rất đơn giản: “Tại vì yêu một người, cơ bản không cần lý do”
Yêu chỉ đơn giản là yêu mà thôi!
Đăng Dương cũng vậy, chính bản thân hắn cũng không biết tự lúc nào, hắn đã say đắm Diệp Khắc Linh.
Là từ lần đâu tiên hắn bắt gặp nàng ở Huyết Sát Đấu Trường ư? Hay là khi
sát thủ Bóng Ma người người khiếp sợ bị vạch trần bộ mặt thật sự trong
đêm mưa dông bão tố?
Kể tử lúc hắn giải cứu nàng tại lao ngục Lôi gia để rồi cùng đồng sinh cộng tử quyết chiến với Tam Đại gia tộc? Hay
là vì cuộc hành trình ròng rã hơn tháng trời đến Tam Sơn Môn?
Hắn không biết, hắn thật sự không biết con tim của hắn đã rung động tự lúc
nào, hoặc cũng có thể, hình bóng của nàng đã từng chút, từng chút một
len lõi vào tim hắn theo thời gian, chậm rãi và âm thầm đến mức, lý trí
của hắn không tài nào nhận ra.
Cỗ tình cẩm sâu lắng này, nó cứ
thế mà lớn dần, lớn dần trong lòng hắn như một mầm non nho nhỏ, để rồi
theo thời gian, mầm non đó đâm hoa kết trái, lớn thành đại thụ che trời, găm sâu gốc rễ đến những nơi tăm tối nhất, vươn những cành lá bao phủ
khắp tâm can, hung hăng xâm chiếm toàn bộ tâm hồn của hắn lúc nào không
hay.
Từ tình bạn sống chết hóa thành tri kỹ, và rồi lại từ tri
kỷ biến thành tình yêu, cả một quả trình chuyển đổi thăng trầm như thế
nhưng lại diễn ra vô cùng êm ả tự nhiên, tựa như con suối nho nhỏ, đi
hết chặng đường là về tới biển lớn bao la.
Đăng Dương không biết
mình đã yêu Diệp Khắc Linh từ khi nào, nhưng hắn có thể chắc chắn một
điều rằng, hắn muốn nàng là người song hành cùng hắn, từ rày về sau cho
đến hết cuộc đời.
…….
Trên con đường lát đá chỉnh tề, gió
vẫn cứ thổi, tóc vẫn cứ bay nhưng Diệp Khắc Linh đã dừng bước chân, nàng thu lại nét mặt ngạc nhiên, thay vào đó là biểu cảm ngờ vực, đôi mắt bồ câu hoàn mỹ khẽ híp lại, nhìn thẳng vào ánh mắt chân thành đến kỳ lạ
của Đăng Dương, mím môi hỏi
“Có ý gì?”
Ánh mắt này của
Diệp Khắc Linh, Đăng Dương biết, mỗi khi nàng tức giận đều sẽ bày ra ánh mắt này, đó là ánh mắt cự người ngàn dặm, băng sương giá lạnh và cực kỳ nguy hiểm. Tuy nhiên, lần này lại khác, Đăng Dương không hề cảm thấy
một chút giá lạnh nào trong đôi mắt ấy, có chi chỉ là sự nguy hoặc và
khó hiểu.
Hắn quay người lại đứng đối diện với Diệp Khắc Linh, mắt đối mắt với nàng, nụ cười rạng rỡ lại nở trên môi
“Ý tại mặt chữ, nàng không cảm thấy sao? Ta… chính là đang lấy lòng nàng đấy!”
“Vì sao lại muốn lấy lòng ta?” Tựa như không hiểu những ẩn ý trong lời nói
của Đăng Dương, Diệp Khắc Linh tiếp tục hỏi, nét mặt nàng bình tĩnh đến
đáng sợ.
Vẻ mặt này của nàng, Đăng Dương cũng biết, mỗi khi ra
tay giết người, thần thái của nàng đều là bình tĩnh như vậy, không cảm
xúc, không rung động, vô cảm đến lạ thường. Nhưng một lần nữa, Đăng
Dương không hề cảm nhận được sát ý từ nàng, nó giống như là nàng đang cố ý tạo ra vẻ mặt này cho hắn thấy vậy, hoặc có lẽ, đây chính là một lớp
màn bảo vệ được nàng dựng lên, ngăn cách nàng với tất cả yêu thương mà
nàng có thể có được, kể từ cái đêm tử thần đó.
Nếu như đã muốn nói ra, tất nhiên là không cần né tránh
“Vì ta yêu nàng!” Đăng Dương trả lời thẳng thừng dứt khoát, đôi mắt hắn
sáng lên, bên trong đó, chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của người con
gái đối diện, tựa như tại thời khắc này, cả thế giới của hắn chính là
nàng.
Lời thú nhận đến quá bất ngờ và đột ngột khiến cho Diệp
Khắc Linh như chết đứng tại chỗ, gương mặt tuyệt mỹ tuy rằng vẫn bất
biến nhưng ánh mắt của nàng lại như dại ra, đôi đồng tử nới rộng hết mức không còn tiêu cự.
Nàng đứng đó, nhìn chằm chằm Đăng Dương nhưng lại không phải là nhìn, những cơn gió chiều vuốt nhẹ mái tóc của nàng,
bầu không khí ám muội đầy lãng mạn được Đăng Dương thâm tình tạo ra,
không hiểu vì sao bổng trở nên cô độc và quạnh quẻ.
Gió vẫn thôi, cây vẫn lay nhưng thời gian như dừng lại trong thế giới của hai người,
Đăng Dương nhiệt thành tình cảm, hắn mang đến ấm áp cho thế giới này,
còn Diệp Khắc Linh, nàng hiu quạnh buồn tẻ, thế giới phía nàng chỉ còn
lại hai màu xám trắng.
Nàng ngăn cách mình với thế giới bên
ngoài, đồng thời cũng ngăn cách nàng với Đăng Dương, giữa hai người tựa
như có một bước tường không thể phá vỡ.Đăng Dương nhìn người con gái đối diện, cảm nhận bầu không khí cô độc do
nàng tạo ra, trái tim hắn như muốn thắt lại, nàng biểu hiện như vậy là
đang muốn từ chối hắn sao?
Không, không phải, hắn đau không phải
vì điều này, hắn đau là bởi hắn chợt nhận ra một sự thật rằng, hắn không hề thấu hiểu người con gái đối diện như hắn tưởng.
Kể từ khi
quen biết nàng đến nay, chưa bao giờ cảm thấy nàng cô độc như lúc này.
Dù khi bị Lôi gia giam cầm trong lao ngục hay là lúc cùng hắn trốn chạy
sự đuổi giết của tam đại gia tộc trong tuyệt vọng, hắn cũng chưa từng
thấy nàng cô độc như lúc này.
Không lẽ từ trước đến nay, nàng
vẫn luôn cảm thấy cô độc như vậy sao? Câu hỏi này mới thật sự khiến trái tim Đăng Dương phải đau đớn, nó khiến cho hắn cảm thấy, hắn thật sự
chẳng biết một chút gì về nàng, người con gái mà hắn yêu.
Bất
quá, từ trước đến nay, Đăng Dương chưa bao giờ là kẽ bỏ cuộc, nếu hắn
chưa thấu hiểu nàng, không sao… hắn sẽ từ từ tìm cách thấu hiểu nàng
từng chút một, nếu thế giới của nàng là sự cô độc tối tăm, vậy thì hắn
sẽ trở thành vầng mặt trời trong thế giới ấy, dùng sự ấm áp và tình cảm
chân thành của mình, sưởi ấm trái tim giá lạnh của nàng.
Nghĩ là
làm, Đăng Dương bất chấp hành động tiếp theo của mình sẽ mang lại bao
nhiêu nguy hiểm, hắn tiến lên trước một bước, gian rộng vòng tay, muốn
ôm người con gái cô độc kia vào lòng, để cho nàng cảm nhận nhịp tim mãnh liệt của hắn, cảm nhận hơi ấm mà hắn có thể mang lại cho nàng.
Thế nhưng, còn không đợi Đăng Dương kịp hành động, hai hàng lông mi cong
vút của Diệp Khắc Linh bổng rung lên, nàng đã thức dậy từ trong vô định, sự cô độc nhanh chóng tan đi, thế giới xám trắng không còn tồn tại.
“Ngươi biết tình yêu là gì sao? Đăng Dương?” Diệp Khắc Linh hỏi trong khi dõi theo ánh mắt chua sót của Đăng Dương
Mất một vài giây vì đình trệ mạch suy nghĩ, Đăng Dương lắc nhẹ đầu, lựa
chọn thành thật đáp “Ta không biết tình yêu là gì… bởi vì ta chưa từng
yêu”
“Thế nhưng ta biết chắc một điều là, khi xa nàng… ta sẽ nhớ nàng!”
“Khi rời khỏi Tam Sơn Môn vào hai tháng trước, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu ta là dù cho có chuyện gì xảy ra, ta vẫn sẽ trở lại nơi đây, bởi vì đơn giản là nơi này có nàng”
“Ta là một cô nhi, từ nhỏ không cha không mẹ, người ông nhận nuôi ta chính là cả thế giới của ta. Nàng biết không, ngày ông mất, thế giới của ta như sụp đổ, trong lòng của ta chỉ
còn hận thù và thù hận, có đôi lúc, vào những đêm tối cô đớn nhất, ta
thậm chí còn chẳng cần thiết sống nữa, bởi vì thế giới này đã không còn
thứ gì để ta lưu luyến”
“Ham muốn sức mạnh của ta, điên cuồng tu
luyện để vươn lên đỉnh cao thiên hạ, mục tiêu phấn đấu cả một đời mà ta
vươn đến, nó chẳng qua chỉ là thứ mà ta dùng để khỏa lấp tâm hồn trống
trải của mình mà thôi. Đôi khi, đơn giản chỉ là ta muốn làm việc thật
nhiều để quên đi đau đớn”
“Thế nhưng, nàng biết không, kể từ khi
cùng nàng trải qua sống chết, cùng nàng báo thù rửa hận để rồi lại cùng
nhau để lại thù hận phía sau, đồng hành trên chặng đường đến Tam Sơn
Môn. Không biết tự lúc nào, trong thế giới hiu quạnh của ta đã in dấu
hình bóng của nàng, kể từ khi đó, cuộc đời của ta đã không còn là một
bản nhạc buồn cô đơn nữa”
“Nàng đến cho ta hi vọng, nàng mang cho ta tình yêu, nàng tạo cho một mục đích sống, nàng là bến đò nơi ta tìm
về. Đăng Dương ta đến cuối cùng đã không còn cô độc trên trần thế này,
ta rốt cuộc cũng đã có nàng bên cạnh”
Đăng Dương nói chậm… rất chậm, từng câu từng chữ đều nặng lòng yêu thương.
“Trong hai tháng nay, ta đã trải qua… trải qua rất nhiều chuyện, đồng thời
cũng đã nhìn thấu rất nhiều vấn đề. Khi đứng trên bờ vực sinh tử, đối
mặt với kẻ địch hùng mạnh chưa từng thấy, kẻ đã đẩy ta đi đến tận cùng
của sự bất lực và tuyệt vọng, thời điểm mà ta buông xui tất cả, lựa chọn cái chết, ta đã hối tiếc rất nhiều điều, một trong số đó là không thể
có con, đứa nhỏ mà ta sẽ yêu thương nó đến hết lòng hết mực”
“Và
điều thú vị ở đây là gì nàng biết không? Người mà ta nghĩ đến sẽ cùng có con với ta khi đó, mẹ của đứa nhỏ, không ai khác chính là nàng, Khắc
Linh. Ta muốn nàng trở thành mẹ của các con ta, cùng ta trải qua đến hết cuộc đời”
“Đó cũng chính là lúc, ta nhận ra là ta yêu nàng!”
“Mặc dù không biết yêu là như thế nào, nhưng ta dám chắc, nếu tình yêu là có thật, nó chính là cảm giác của ta đối với nàng”
“Vậy nên Khắc Linh…” Đăng Dương lấy trong người ra một hộp quà nhỏ, dùng hai tay mở ra rồi chân thành đưa đến trước mặt nàng, bên trong là một sợi
dây chuyền bạch kim nho nhỏ với mặt dây chuyền là một phiến lá lung linh