Chuyện này làm sao có thể chứ, vị Tôn tiên sinh này, thần thanh khí sảng, ánh
mắt có thần, hơn nữa, mới vài hôm trước còn cùng người ta luận bàn tỷ
võ, đánh một trận đến thiên hôn địa ám ngay trước Bách Dược Đường đây,
nào có biểu hiện gì là trúng độc đâu?
“Độc?” Không khác Ôn Bích
Thảo là bao, Phạm Côn Băng cũng không dám tin vào tai mình, với nhãn lực của lão, nhìn thế nào cũng không ra là tên Tôn Trọng Nghĩa này bị trúng độc chỗ nào.
Tuy nhiên, Phạm Liên Hoa hiện giờ đã không còn là
Phạm Liên Hoa ngây thơ không biết gì trước kia, nàng là Liên Hoa Tiên Tử đại danh đỉnh đỉnh, mà Liên Hoa Tiên Tử đã mở miệng, ắt có cái lý của
mình.
Nghĩ vậy, ông liền nhìn qua Phạm Liên Hoa, tựa như chờ đợi một lời giải thích từ nàng.
Bất quá, còn không đợi cho Liên Hoa mở miệng, Tôn Trọng Nghĩa đã giành lời
nói trước, hắn nhìn nàng với ánh mắt kính sợ, tựa như không thể tin nổi
mà lắp bắp nói
“Đúng… đúng… vậy. Ta đúng là có trúng độc, hơn thế nữa, mạng sống đã gần như không xong rồi, tuy nhiên, bây giờ có được
viên Bộc Tướng Đan này, tất cả uy hiếp đều không còn nữa. Chỉ là… làm
sao mà người biết được chuyện này?”
Tôn Trọng Nghĩa dám chắc chắn là hắn chưa từng nói với bất kỳ khác việc hắn bị hạ độc a, huống chi,
loại độc mà hắn trúng cũng thập phần quỷ dị, thông thường không hề biểu
hiện bất kỳ dấu hiệu nào ra ngoài, chỉ trừ phi vào một khoảng thời gian
nhất định, hành hạ hắn đến sống không được mà chết cũng không xong mà
thôi.
Rốt cuộc là làm thế nào, vị Liên Hoa Tiên Tử trước mắt này lại biết?
Phạm Liên Hoa nghe vậy thì cười nhạt, không… đây không phải là một nụ cười, chỉ là hơi cong nhẹ khóe môi mà thôi, tùy ý đáp
“Đơn giản nhìn một cái liền ra!”
“Nhìn một cái liền ra?” Ba dấu chấm hỏi chấm to đùng, cùng lúc hiện lên trên đầu ba người còn lại.
‘Liên Hoa tỷ tỷ thực lợi hại, mình nhìn chả ra cái gì hết, thế nhưng tỷ tỷ
chỉ cần liếc mắt cái là ra, ôi thần tượng của em!’ Ôn Bích Thảo sung
sướng hét lớn trong đầu, đích thị là một fan não tàn chính hiệu
‘Không hổ danh là Liên Hoa Tiên Tử, nhãn lực quả là bá đạo, chất độc trong cơ
thể mình trốn kỹ như thế mà vẫn bị nàng nhìn ra được, quá mức kinh thế
hãi tục đi!’ Tôn Trọng Nghĩa hít sâu một hơi khí lạnh, tán thán không
thôi.
Duy chỉ có một mình Phạm Côn Bằng là vẫn treo trên đầu một dấu hỏi chấm to đùng ‘Hình như có cái gì đó sai sai…’
Mất vài giây để lấy lại bình tĩnh từ cơn run sợ, Tôn Trọng Nghĩa bắt đầu thuật lại tình huống oái ăm của mình
“Nếu như Liên Hoa Tiên Tử đều đã nhìn ra, vậy thì ta cũng không cần giấu giếm làm gì, chuyện là…”
“Vào năm năm trước, trong một chuyến thám hiểm di tích cổ, bởi vì tranh dành một cuốn công pháp Địa giai mà vô tình gây thù chuốc oán với một tên
công tử nhà giàu vừa ngu ngốc lại vừa lớn lối. Nhớ khi lấy, nhờ vào cách biệt hai cái tiểu cảnh giới, ta đã đánh cho tên công tử đó kêu cha khóc mẹ, thương tích đầy mình, dạy cho hắn một bài học nhớ đời rồi cầm lấy
cuốn công pháp rời đi”
“Thế nhưng, ai mà ngờ được, gia tộc của
tên công tử đó, không những giàu mà còn là cực… cực kỳ giàu, thuộc về
một trong tứ đại gia tộc ở đế đô, thế là chỉ mấy ngày sau, hắn ta liền
kéo theo một đám võ giả hung thần ác sát, truy tung rồi dần cho ta một
trận tơi bời hoa lá, chỉ còn lại nửa cái mạng”
“Sau đó, mọi người biết chuyện gì diễn ra tiếp không?”
“Tên công tử đó giết Tôn tiên sinh à?” Ôn Bích Thảo sốt sắn nói
Ngay tức khắc, ba ánh mắt quái dị liền chiếu thẳng vào nàng. Hắn chết rồi thì đứng đây kể chuyện thế quái nào được???
Bị ba người bổng dưng nhìn chằm chằm, Ôn Bích Thảo nhanh chóng hiểu ra là
mình lỡ lời, không khỏi đỏ gay cả mặt, chột dạ cuối đầu, lí nhí nói “Xin Lỗi!”
“Hài, không việc gì, dù sao thì mọi chuyện đã là quá khứ” Tôn Trọng Nghĩa thở dài một hơi rồi kể tiếp
“Sau đó, tên công tử cho người dùng đan dược trị thương cao cấp để cứu chữa
ta. Mất đúng năm ngày để ta hồi phục hoàn toàn, và rồi, hắn lại cho
người đánh ta thừa chết thiếu sống tiếp”
“…” Ba người còn lại hoàn toàn khô lời, ác gì mà ác dữ vậy?
Tôn Trọng Nghĩa bùi ngùi kể lại mà cơ thể không nhịn được cảm thấy lạnh run.
“Như thế còn chưa hết, sau khi đánh ta xong, bọng chúng lại tiếp tục cứu
chữa, cứu chữa xong rồi lại đánh, đánh đã rồi lại cứu chữa tiếp. Cứ thế, giống như một vòng tuần hoàn vô tận, đánh rồi chữa, chứa rồi đánh, lặp
đi lặp lại tổng cộng mười ba lần”
“…” Phạm Côn Bằng sạm đen da mặt, cái này không còn gọi là ác nữa rồi, phải nói là ma quỷ mới đúng.
“…” Ôn Bích Thảo thoảng tưởng tượng ra khung cảnh Tôn Trọng Nghĩa vừa kể mà hoảng sợ đứng tim
“…” Phạm Liên Hoa hơi nhíu mày,
Tra tấn người kiểu này, còn đáng sợ gấm trăm lần việc trực tiếp giết chết
nữa là. Nếu là một người bình thường, chắc chắn đã cắn lưỡi tự sát từ
lâu, thật không hiểu sao, tên Tôn Trọng Nghĩa này lại chịu đựng nổi.
Tôn Trọng Nghĩa vẫn tiếp tục nói
“Sau khi cảm thấy việc hành hạ ta không còn mang lại thích thú nữa, tên công tử kia bèn chơi trò hạ độc. Loại độc mà hắn sử dụng có một cái tên rất
kỳ lạ mà ta chưa nghe thấy bao giờ, gọi là Ba Mươi Năm Diệt Tướng”
“Một khi trúng phải độc này, mỗi tháng một lần, vào ngày trăng tròn nhất,
độc tố luôn im hơi lặn tiếng trong cơ thể sẽ đột ngột bộc phát, khiến
cho người dính độc rơi vào đau đớn, thống khổ khôn cùng, vừa ngứa, vừa
rát, lại còn bị câm, kéo dài suốt nửa tiếng đồng hồ, thật sự là sống
không bằng chết”
“Tuy nhiên, đó mới chỉ là tác dụng phụ mà thôi,
còn tác dụng chính thì ghê gớm hơn nhiều. Đó là nếu trước năm ba mươi
tuổi, không thể đột phá cảnh giới Võ Tướng, sẽ ngay tức khắc dẫn bạo độc tố trong người, da thịt lở loét đến tận xương cốt, chết không toàn
thây”
“À, mà ta quên chưa nói cho mọi người, vào năm năm trước,
tu vi của ta đã là Võ Sư trung cấp rồi. Khi đó ta nghĩ, yêu cầu phải đạt đến cảnh giới Võ Tướng là có thể giải độc cũng ổn thôi, nếu như liều
mạng, cố gắng hết mình, chắc có lẽ là sẽ làm được”
“Nhưng mà mọi
người biết không, ngay sau khi cái ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu của
ta, tên công tử kia lại lạnh lùng chà đạp nó một cách không thương tiếc. Hắn ra lệnh cho tên hộ vệ có tu vi cao cường nhất của mình, sử dụng một loại bí thuật thần dị, phong ấn tu vi của ta luôn”
“Với đạo
phong ấn này, dù cho ta có đạt đến Võ Sư đỉnh phong đi chăng nữa thì vẫn không thể nào đột phá cảnh giới Võ Tướng được, thậm chí, dù là dùng đan dược đột phá tu vi cũng không được. Trừ phi, có một cường giả cảnh giới Kình Quân nào đó, cam chịu hao tổn tu vi, ra tay giúp ta thì mới may
ra”
“Thế nhưng, một tán tu như ta thì lấy đâu ra cường giả cảnh giới Kình Quân để nhờ vả chứ?”
“Cho nên, ý đồ của hắn ta chính là, muốn cho ta biết trước rằng ta chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử vào năm ta ba mươi tuổi”
“Cho một người biết trước cái chết của chính mình trong khi hoàn toàn không
thể làm gì để ngăn cản nó, đó mới là hành vi tra tấn tâm lí đáng sợ
nhất. Tại lúc đó, ta thật sự đã muốn chết quách đi cho rồi, bất quá, vẫn là không có cái dũng khí xuống tay, đời mà… ai lại không muốn mình sống lâu thêm một chút, chỉ có thằng ngu mới đi tự tử mà thôi!”
Nghe đến đây, Phạm Côn Bằng đem bình thủy tinh chứa Bộc Tướng Đan đưa cho Tôn Trọng Nghĩa, có chút khó hiểu liền hỏi
“Nếu nói như vậy, cái loại độc dược Ba Mươi Năm Diệt Tướng kia, Bộc Tướng
Đan không cách nào giải được, vậy ngươi cất công cầu chúng ta luyện chế
để làm gì?”
Còn không đợi Tôn Trọng Nghĩa trả lời, Phạm Liên Hoa đã nắm được trọng tâm của câu chuyện, nàng hỏi
“Có phải, Tôn tiên sinh đã tìm ra phương thức cứu chữa nào đó?”
Như mọi khi, hai mắt Tôn Trọng Nghĩa lóe lên tia sáng khâm phục, gật đầu đáp
“Liên Hoa Tiên Tử quả nhiên phi phàm, đúng vậy, trong năm năm lang bạt khắp
nơi, ta đúng là đã tìm ra phương thức giải độc từ một lão ăn mày vui
tính, đừng hiểu lầm, dù là mang bộ dạng của một lão ăn mày lôi thôi, thế nhưng ông ấy thật sự là một cường giải siêu siêu mạnh, là người mạnh
nhất trong những là ta từng thấy”
“Do đó, phương pháp mà ông đưa cho, chắc chắn là không sai”
“Hiện giờ, cái ta còn thiếu chỉ là một viên Bộc Tướng Đan nữa thôi là đủ. Chỉ là, một vấn đề mới cũng theo đó mà phát sinh, giá thành của một viên
Bộc Tướng Đan là quá mắc, hoàn toàn nằm ngoài tầm với của một tên tán tu như ta”
“Thật sự, nếu như không phải nhờ có Liên Hoa Tiên Tử
nhân từ ra tay, có lẽ, ta sẽ không thể nào tránh khỏi cái chết rồi. Vậy
nên mới nói, Liên Hoa Tiên Tử người chính là đại ân nhân cứu mạng của
ta”
“Ra là vậy!” Phạm Côn Bằng ung dung vuốt nhẹ chùm râu múi
tiêu của mình, tươi cười nói “Được một cao nhân như vậy giúp đỡ, nhân
sinh của ngươi cũng thật là may mắn”
Tôn Trọng Nghĩa liên tục gật đầu tán thành “Nào chỉ là may mắn thôi đâu, phải nói là cực kỳ may mắn
mới đúng. May mắn gặp được tuyệt thế cường giả, may mắn vì vô tình đi
ngang qua trấn Lạc Ngôn này, mới có thể bái kiến Liên Hoa Tiên Tử, đúng
vào lúc người giảm giá phát thiện”
“Đúng đúng, Tôn tiên sinh,
ngài phải tu mười đời tám kiếp mới gặp được Liên Hoa tỷ tỷ đấy!” Ôn Bích Thảo lập tức xem đó là điều dĩ nhiên, bởi vì Liên Hoa tỷ tỷ của nàng
chính là thiên tài vô địch thiên hạ.
Phạm Liên Hoa cũng điểm nhẹ cằm, nói
“Nếu Tôn tiên sinh nắm chắc như vậy thì tốt, ta cũng cầu chúc tiên sinh
thuận buồm xuôi gió, sớm ngày giải độc. Còn nếu tiên sinh không thành
công, vậy thì cũng không sao, ta có thể ra tay giải độc cho tiên sinh,
đảm bảo mười phần chữa khỏi. Tất nhiên, để đổi lại điều đó, tiên sinh sẽ phải trở thành thuộc hạ của ta trong năm năm, tùy ta sai khiến”
Đối với lời dụ gọi có phần hơi quá lộ liễu của Phạm Liên Hoa, Tôn Trọng
Nghĩa cũng không có lấy làm gì khó chịu, ngược lại, hắn còn kính cần ôm
quyền, dõng dạc đáp
“Trọng Nghĩa cảm tạ lời chúc phúc của Liên
Hoa Tiên Tử. Nếu quả thật không giải độc được, ta nhất định sẽ đến làm
phiền người, nói gì thì nói, mạng sống vẫn là quan trọng nhất”
Nghe vậy, Phạm Liên Hoa liền hài lòng nói “Tốt, Tôn tiên sinh, chúc may mắn”
Từ âm điệu của Phạm Liên Hoa, Tôn Trọng Nghĩa hiểu được nàng đã có ý trục
khách, vậy cho nên hắn cũng không dám nán lại quá lâu nữa, lập tức vài
một lần cuối cùng rồi đi nhanh ra ngoài
“Vậy, Trọng Nghĩa không làm mất thời gian quý giá của Liên Hoa Tiên Tử nữa, xin phép cáo lui”
Nhìn bóng lưng của Tôn Trọng Nghĩa đã khuất xa sau bức tường phủ đầy rêu
phong, Phạm Côn Bằng mới quay lại nhìn cháu gái của mình, khó hiểu hỏi
“Liên Hoa, con thật sự có ý thu nạp hắn sao?”
Phạm Liên Hoa gật đầu “Đúng vậy, hắn ta là một người không tồi!”
“Tất nhiên ta biết hắn là một người không tồi, nhưng vì sao?” Phạm Côn Bằng gặng hỏi
Phạm Liên Hoa không giải đáp thắc mắc của ông nàng mà đột ngột thay đổi đề tài, nói một câu không chút liên quan
“Ông, con muốn rời khỏi nơi này, đến Hoàng Thành Thăng Long”
Thế nhưng, chỉ vì một câu nói không chút liên quan đó, Phạm Côn Băng đã triệt để chuyển từ khó hiểu sang kinh sợ.
“Con… con vừa nói cái gì cơ? Đang yên đang lành, tại sao lại muốn đến Kinh Thành?”
Còn không đợi Phạm Liên Hoa giải thích, Ôn Bích Thảo đứng bên cạnh đã xen
miệng vào, ánh mắt nàng cũng theo đó mà sáng lấp lánh như sao trời
“Tại sao lại không ạ?”
“Thiên phú luyện dược của Liên Hoa tỷ tỷ cao như thế, nếu cứ ở tại cái trấn
nhỏ bé này thì khác nào tự chôn vùi tài năng của chính mình. Tỷ tỷ nhất
định phải đến nơi phát triển nhất Việt quốc – Hoàng Thành Thăng Long,
chỉ có tại nơi đó, tỷ tỷ mới có thể càng tiến sa hơn trên con đường
luyện dược thuật, trở thành Luyện Dược Sư đỉnh cấp, thậm chí là Luyện
Dược Sư một sao, hai sao trong truyền thuyết”
“Ta nói thế có đúng không, Liên Hoa tỷ tỷ?”
Phạm Liên Hoa vỗ nhẹ vai Ôn Bích Thảo, nghiêm túc nói “Thảo Thảo nói không
sai, hiện nay, ông đã không còn gì để dạy cho con nữa rồi, vì thế cho
nên con muốn đến Hoàng Thành Thăng Long, nơi tập trung tinh hoa của cả
Việt quốc, ở đó, con sẽ học được nhiều điều mới mẻ hơn, bên cạnh đó,
tương lai của con cũng sẽ được đảm bảo”
Trái ngược với bộ dạng hừng hực khí thế của Ôn Bích Thảo, Phạm Côn Bằng chỉ càng lúc càng nhíu chặt lông mày
“Điều này, ông đương nhiên biết, cho dù con không nói, ông cũng sẽ tự động
đưa con đến một tòa đại thành trù phú để học tập. Thế nhưng, vì sao lại
là Kinh Thành, không phải con đã biết rõ là nơi đó…”
“Ý ông là chuyện của cha mẹ con?” Phạm Liên Hoa cướp lời Phạm Côn Bằng
Phạm Côn Bằng hít sâu một hơi rồi thở dài
“Đúng, chính là cha mẹ con, sống ở gần chúng nó, chỉ có hại chứ không bao giờ
có lợi cho con, tự bản thân con cũng biết rõ điều đó nguy hiểm đến thế
nào mà, tại sao lại…”
“Biết là thế, nhưng dù sao, bọn họ cũng là
cha mẹ ruột của con, chẳng lẽ ông muốn con cả đời phải xa lanh họ?” Phạm Liên Hoa thằng thừng hỏi
Phạm Côn Bằng nhìn sâu vào ánh mắt tràn đầy kiên nghị của nàng, do dự một hồi rồi chỉ biết thở dài
“Liên Hoa, con… thật sự trưởng thành rồi!”
“Tuy nhiên, việc này sẽ không quyết định vội vàng được, ông cần thời gian để suy nghĩ”