Bị kéo ra khỏi Cầu Nối Linh Hồn, một lần nữa trở lại thực tại, điều đầu
tiên Đăng Dương cảm thấy chính là đau, đau đến chết lặng.
Thương
thế của hắn vẫn chưa khỏi, máu vẫn chảy và xương cốt bể nát vẫn găm sâu
vào da thịt, tuy nhiên, mừng một điểm là, hắn cuối cùng cũng đã thoát
khỏi ma trảo của Triệu Đà, nằm lăng lốc xa thật là xa, bên ngoài vùng
lòng chảo khổng lồ.
AI lên tiếng nhắc nhở
‘Ta biết rồi!’ Đăng Dương nhịn đau đáp lời rồi ngay lập tức dùng ý niệm, lấy ra một Bình Sinh Lực từ túi đồ hệ thống.
‘Ngự Thủy Thuật – Phá Hủy!’
Xoảng một tiếng thanh thúy! Dưới khả năng khống thủy tuyệt diệu của huyết
mạch Thủy Thần, chất lỏng màu đỏ tươi liền phá vỡ bình thủy tinh, uống
lượn trên không trung như một con du long sinh động rồi bay thẳng vào
cái miệng đầy máu của Đăng Dương.
Chất lỏng màu đỏ vừa trôi qua
cổ họng, rót thẳng xuống bụng, chỉ số Sinh Lực của Đăng Dương ngay lập
tức được khôi phục gần hai phần mười, cách tay gãy nát, giờ đây đã có
thể miễn cưỡng cử động trở lại.
Cùng lúc đó, tại vị trí trung tâm của vùng lòng chảo khổng lồ, Triệu Đà hiên ngang đứng thẳng, một chút
cũng không thèm quan tâm về sự biến mất đột ngột của con mồi dưới chân,
thật ra, chỉ cần một cái liếc mắt đơn giản là lão đã có thể dễ dàng tìm
được nơi hạ lạc của Đăng Dương rồi, và với khoảng cách giữa đôi bên chưa đầy 4km như hiện nay, bất cứ khi nào lão thích, lão đều có thể giết
chết Đăng Dương như giẫm đạp một con kiến.
Triệu Đà ngước gương
mặt hung thần, nhìn thẳng đến bóng người hư ảo tràn ngập hơi thở thần
thánh, đang huyền phù trên bầu trời đêm hôm ám, khóe môi hơi cong lên,
cười lạnh một tiếng khinh thường
“An Dương Vương, bại tướng dưới
tay ta, khi xưa, cho dù là vào thời kỳ toàn thịnh của chính mình, ngươi
đã không giết được ta, hiện nay, ngươi bất quá chỉ là một mảnh tàn hồn
hư ảo, ngươi lấy đâu ra cái tự tin mà xuất khẩu cuồng ngôn như thế?”
“Hắc hắc, Bổn Hoàng? Cái danh xưng này, ngươi cũng đáng mà xưng? Nực cười,
ha ha ha, nực cười, để ta chống mắt lên mà xem, làm thế nào mà một tàn
hồn dặt dẹo như nhà ngươi có thể cản bước chân của ta đây?”
“Truyền thừa Cổ Loa, ta sẽ phá hủy, Nỏ Thần Kim Quy, ta sẽ chiếm đoạt, con Rùa
khốn kiếp kia, ta cũng sẽ giết, để xem ngươi cản ta như thế nào?”
Triệu Đà càng nói, sát khí trên người hắn càng thêm bạo trướng, tựa như hóa
thành một thượng cổ hung thú khổng lồ, giương nanh múa vuốt, bổ nhào đến hình bóng mơ hồ của An Dương Vương.
Nhìn khí thế Triệu Đà càng
ngày càng lớn, An Dương Vương không những không hề thay đổi sắc mặt mà
còn nhàn nhạt bĩu môi, hai tay thong thả chắp lại sau lưng, khoan thai
phóng khoáng cười nói
“Triệu Đà, năm ngàn năm đã trôi qua, chẳng
lẽ ngươi đã quên kết cục của mình trong trận chiến cuối cùng giữa hai
chúng ta rồi sao?”
Triệu Đà nheo mắt “Kết cục gì?”
“Hừ…
năm xưa, chẳng qua là do ta quá sơ xuất mới rơi vào cái bẫy đồng quy vu
tận của ngươi. Có điều, để có thể phong ấn được ta năm ngàn năm, ngươi
cũng đã trả giá bằng cả sinh mạng của mình. Giờ đây, An Dương Vương,
ngươi tự nhìn lại mình đi, chỉ là một mảnh tàn hồn vỡ nát không chút sức mạnh mà thôi, muốn hi sinh cũng không thể hi sinh nữa rồi, vậy… cái kết cục mà ngươi nói ở đây là gì, HẢ~… bại tướng?”
Đối với tiếng quát hung tợn va tràn đầy khiêu khích của Triệu Đà, An Dương Vương vẫn cứ thế, bình chân như vại, đáp
“Kết cục gì? Ha ha ha, nếu ngươi thật sự đã quên, vậy thì để Bổn Hoàng nhắc
cho ngươi nhớ, lần cuối cùng rồi vĩnh viễn không cần lặp lại”
An Dương Vương chỉ tay lên trời cao, thanh âm thần thánh vang vọng khắp không gian
“Cổ Loa Trấn Ma Trận!”
ẦM! Một tia chớp bạc xét rách màng đêm
Từ cái lỗ nơi Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng từng tọa lạc trước khi bị Đăng
Dương mang đi, một luồng cửu sắc đấu khí sinh sinh bất diệt, vô cùng vô
tận, cực kỳ tinh thần, cường đại, bạo ngược và phi thường mạnh mẽ, bổng
phóng thẳng lên trời cao như một cột sáng khổng lồ, điên cuồng vượt qua
trùng trùng không gian rộng lớn với tốc độ không gì sáng kịp, chưa đến
một giây thời gian thì đã đâm thẳng vào vầng trăng khuyết trên bầu trời.
Và rồi sau khi nhận được vô thiên tái địa đấu khí nguyên sinh, vầng trăng
khuyết từ màu trắng bạc liền chuyển sang màu đỏ, rồi từ đỏ chuyển sang
lam, vàng, nâu, lục, tím, trong suốt, trắng và đen. Chín màu sắc, tượng
trưng cho chín loại nguyên tố năng lượng tự nhiên, liên phiên thay đổi
cho nhau theo một vòng tuần hoàn khép kín với tốc độ cực nhanh, khiến
cho ánh trăng trông giống như một chùm đen disco hoa lệ, bao trùm cả
không gian trong một cảm quan vô cùng huyễn hoặc.
Một giây tiếp
theo, chín màu sắc ngừng lại chuyển động, vần trăng khuyết trên bầu
trời, nay đã lộ diện toàn bộ chân thể là một quả cầu hình tròn với hai
màu trắng đen quấn chặt vào nhau, tượng trưng cho hai thái cực là Âm và
Dương. Xung quanh Âm Dương đồ là chín ấn hiệu của chín đại nguyên tố tự
nhiên, gồm Hỏa, Thủy, Kim, Thổ, Mộc, Lôi, Phong, Quang và Ám, tựa như
quần tinh cũng nguyện, chậm rãi chuyển động xoay tròn.
(Chín nguyên tố tự nhiên là Lửa, Nước, Kim Loại, Đất, Cây, Sấm Sét, Gió, Ánh Sáng và Bóng Tối)
Mà theo sự chuyển động của chín ấn hiệu nguyên tố, trên nền trời đêm vô
tận, hàng loạt văn tự cổ đại lấp lánh ánh sáng cũng dần dần hiện ra,
không khác gì một bức tranh chữ tinh diệu khổng lồ.
Không dừng
lại ở đó, dưới vùng đất chết chóc, nơi mà hai đoàn quân Xác Sống chém
giết suốt năm ngàn năm và giờ đây đã bị uy thế của Triệu Đà hủy diệt,
từng văn tự cổ đại cũng nối tiếp nhau xuất hiện, đối xứng một cách hoàn
mỹ với bức trang ánh sáng trên bầu trời.
Cả hai hợp lại, trời đất giao thoa, cả không gian ngay tức khắp chìm đắm trong hơi thở đại đạo, Cổ Loa Trấn Ma Trận đã thành.
Và cũng vào lúc đó, nét mặt luôn luôn mang theo một tầng sát khí âm lãnh
của Triệu Đà, rốt cuộc cũng biết sắc. Một lần nữa, hắn lại cảm nhận
được, cỗ sức mạnh bất khả chiến bại đã giam cầm hắn suốt năm ngàn năm,
thứ để lại trong người hắn bóng một ma sâu đậm không cách nào phá bỏ.
“Cái này, không thể nào, ngươi vậy mà còn ẩn giấu thêm một cái Trấn Ma Trận thứ hai?”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Triệu Đà, kẻ từng nhấn chìm vương triều Âu Lạc trong gió tanh mưa máu, đã rung sợ!
Tuy nhiên, với sức mạnh và vị thế của một vị cường giả thông thiên, Triệu
Đà rất nhanh đã khôi phục tinh thần từ trong sợ hãi, hắn đã nhận ra,
điểm không đúng của cái Trấn Ma Trận này.
Triệu Đà dời tầm mắt từ vầng trăng âm dương xuống bóng hình hư ảo của An Dương Vương, hai con
ngươi sâu như hố đen bung tỏa sát ý lăng thiên, đấu khí trong người ầm
ầm chuyển động như trường gian đại hải, điên cuồng bạo nổ ra ngoài, uy
áp mạnh mẽ đến nổi khiến cho thiên địa thất sắc, lắc lư chao đảo, rung
lên bần bật như có động đất.
Lão cười gằn một tiếng, nhết mép nói “Tưởng thế nào, thì ra chỉ là một tiểu trận pháp mô phỏng mà thôi, An
Dương Vương, ngươi nghĩ cái thứ tồi tàn rách nát này có thể trấn áp được ta? Ngu dốt hết thuốc chữa!”
Lơ lững trên bầu trời, An Dương Vương một chút cũng không thèm để ý đến
lời lẽ miệt thị của Triệu Đà, ông đưa cánh tay chỉ lên trời hướng thẳng
xuống Triệu Đà bên dưới, không mặn không nhạt, uy nghiêm vô hạn, nói lớn
“Có thể trấn áp được hay không, không phải dựa vào lời nói của ngươi là được. Cổ Loa Trấn Ma Trận – Trấn Áp Ma Thần!”
Uỳnh… uỳnh… uỳnh
Theo tiếng nói hữu lực của An Dương Vương vang lên, đại trận khổng lồ che lấp cả trời và đất bắt đầu ầm ầm chuyển động.
Trận pháp trên bầu trời xoay theo chiều kim đồng hồ, trận pháp dưới đất lại
dịch chuyển theo chiều ngược lại, tựa như một cái cối xay khủng bố, từng bước từng bước, nghiền nát Triệu Đà.
Đối mặt với thiên địa chi
uy, mặc dù ngoài mặt khinh thường là vậy nhưng trong lòng, Triệu Đà cũng không dám quá mức qua loa, ngay lập tức sử dụng toàn lực để chống đỡ,
dù sao thì hiện nay, hắn cũng không phải là cường giả cảnh giới Hoàng Vị cao cao tại thượng mà chỉ là một phân thân huyễn ảnh chỉ có sức mạnh
Độn Thiên mà thôi.
“Tiên Pháp - Cự Thần Ma Tượng!”
Chỉ
thấy, dưới một tiếng hú vang trời của Triệu Đà, ma khí màu đen của hắn
liền phóng thẳng lên trời cao, hóa thành một bức Ma Tượng bốn tay khổng
lồ.
Ma Tượng đạp đất khiến cho đại địa nứt vỡ tan hoang, rầm rầm
sụp đổ, bốn cánh tay tráng kiện giang ra, cơ bắp ma quỷ căng cứng như
sắt thép, đùng đùng mấy tiếng, chống mạnh vào đại trận đang từ trên trời giáng xuống.
Gầm rúuuuuuuuu!
Ma Tượng hiện thế, tốc độ
xoay tròn, nghiền nát của Cổ Loa Trấn Ma Trận liền chậm lại, mặc dù vậy, đó cũng chỉ là chậm lại mà thôi, tuyệt nhiên không có hiện tượng ngưng
trệ hoàn toàn hoặc là bị phá vỡ.
Nhìn Triệu Đà ra sức chống trả, An Dương Vương lạnh lùng quát
“Không có tu vi Hoàng Vị chống đỡ, Tiên Pháp – Cự Thần Ma Tượng của ngươi cũng chỉ là hổ giấy mà thôi, so với cấp độ Linh giai thì còn yếu kém hơn một bật, nhiều lắm là bằng Thiên Giai cao cấp võ kỹ mà thôi, làm sao có thể chống cự được Cổ Loa Trấn Ma Trận của ta?”
“Hừ… xuống cho ta, tại cái đất Cổ Loa này, còn chưa đến phiên một tên tạp toái như ngươi giương nanh múa vuốt!”
ẦM… ẦM… ẦM
Trời đất rung chuyển, Cổ Loa Trấn Ma Trận chậm lại chưa được bao lâu thì đã
khôi phục tốc độ bình thường, cường ngạnh ép xuống Ma Tượng khổng lồ,
khiến cho Ma Tượng dần dần khom lưng cuối đầu, từ đứng thẳng hiên ngang
thành cong vòng người lại rồi cuối cùng là khuỵu gối xuống đất, một lần
nữa đánh cho đại địa hiện đầy vết nứt như vực sâu vạn trượng.
Song hành với đó, Ma Tượng càng cuối gối, sức mạnh của Triệu Đà cành bị chèn ép nặng nề, từ cảnh giới Độn Thiên, trong vòng chưa đầy vài giây thì đã sụt giảm không phanh, rớt thẳng xuống cảnh giới Vân Lãng.
“Chết
tiệt, phá cho ta, Tiên Pháp – Ma Tượng Diệt Thế Quyền!” Bị dồn vào thế
yếu, Triệu Đà với bản tính hung hăng liền vùng vẫy điên cuồng, bộc phát
ra vô tận sát lục chi ý thôn thiên nuốt địa, tiến hành phản kích dồn
dập.
Bốn cánh tay như đại trụ chống trời của Ma Tượng bổng buông
ra hai tay, chỉ để lại hai tay chống đỡ, bàn tay to lớn nắm lại thành
quyền rồi điên cuồng đấm ra.
Từng quyền… từng quyền xuất ra đều
mang theo uy lực của vẫn thạch giáng thế, đùng đùng đùng đùng, đánh mạnh vào đại trận cổ ngữ khổng lồ, gây nên hàng loạt đợt sóng sung kích phô
thiên tái địa, càn quét khắp không gian.
Một trận chiến này, phải nói là trời rung đất chuyển, thiên địa biến sắc.
Dưới đòn phản công phản nói là bạo ngược không gì sánh nổi của Triệu Đà, Cổ
Loa Trấn Ma Trận cuối cùng cũng phải lắc lư, sự mất cân bằng giữa Âm và
Dương rốt cuộc cũng xuất hiện.
Nếu như là một người tinh thông
trận pháp, khi nhìn thấy cảnh tượng này, ắt hẳn liền biết, đây chính là
dấu hiệu ban đầu cho sự sụp đổ của đại trận.
Bản thân là người
khởi động tòa đại trận này, An Dương Vương dĩ nhiên hiểu rõ điều này hơn ai hết. Thế nhưng, điều đó cũng không thể làm cho ông thay đổi sắc mặt.
“Triệu Đà, ngươi chỉ có một chút chống cự nhỏ yếu này sao? Mới bấy nhiêu đây
vốn liến liền dám xuất khẩu cuồng ngôn như thế, thật khiến cho Bổn Hoàng phải buồn cười”
An Dương Vương một lần nữa vung tay lên trời, bàn tay gập lại thành trảo, mạnh mẽ xoay tròn
“Cổ Loa Trấn Ma Trận – Nghịch Đảo Âm Dương – Hủy Diệt Ma Thần!”
Tiếng quát vừa ra, vần mặt trăng ÂM DƯƠNG trên bầu trời, hạch tâm của Cổ Loa
Trấn Ma Trận hay còn gọi là Trận Nhãn đã bắt đầu chuyển động, là xoay
theo chiều ngược kim đồng hồ.
Và tất nhiên, Trận Nhãn đã xoay, Cổ Loa Trấn Ma Trận không lý nào lại giữ nguyên hướng xoay ban đầu, trận
pháp ánh sánh trên bầu trời tức khắc nghịch chuyển, từ xuôi chiều biến
thành ngược chiều, trong khi đó, trận pháp cổ ngữ dưới mặt đất lại từ
nghịch chiều hóa thành thuận chiều, tốc độ xoay tròn cũng theo sự thay
đổi này mà nhanh hơn gấp bội, tạo ra một sức ép cường đại vô biên, ép
thẳng xuống đầu Ma Tượng khủng bố.
RUUUUUUUUUUUUU!
Ma
Tượng thét dài, một chân còn lại cuối cùng cũng không chịu nổi mà quỳ
xuống, hai tay đang công kích điên cuồng lại phải chuyển sang chống đỡ
để chữa cháy, bất quá, dưới sức ép mạnh mẽ gấp đôi của Cổ Loa Trấn Ma
Trận, bốn cánh tay tráng biện của Ma Tượng tựa như gỗ mục cành khô, chưa đến vài giây thì đã ầm ầm vỡ vụng.
Sự sụp đổ này, vừa bắt đầu
thì không có bất kỳ cách nào để dừng lại, thêm một giây nữa, toàn bộ Ma
Tượng đã bị xay nát thành bụi khí, tan biến vào hư vô.
Không còn
Ma Tượng bảo hộ, Triệu Đà liền hứng chịu sự trấn áp bá đạo của Cổ Loa
Trấn Ma Trận, tu vi Vân Lãng một lần nữa sụt giảm không phanh, rơi thẳng xuống Kinh Quân cửu trọng thiên, bát trọng thiên, thất trọng thiên và
cuối cùng, dưới sự phản kháng mãnh liệt của Triệu Đà, miễm cưỡng dừng
lại ở lục trọng thiên.
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, Triệu Đà từ một cường giả Độn Thiên hô mưa gọi gió, chớp mắt một cái thì đã biến thành một Kình Quân lục trọng thiên nho nhỏ yếu ớt.