Nhân gian ngàn vạn độc, không có thuốc giải chính là độc tình.
Quán rượu Độc Tình nằm ở trung tâm Bắc Kinh một trong những nơi nhộn nhịp nhất của thành phố.
Buổi tối, xe cộ qua lại tấp nập, xe hơi qua lại trước cửa quán rượu đông như kiến, chốc lát lại rẽ vào hầm giữ xe. Thương Thanh Cầm đứng trong quầy
bar ngoảnh đầu nhìn xuống lòng đường. Quán rượu này do cô và Tiếu Anh
cùng góp vốn mở ra. Ban đầu con đường này trước kia không phải là đường
lớn như bây giờ, số tiền mà cô cùng Tiếu Anh bỏ ra để mua đất không
nhiều. Nhớ khi đó hai người thường tổ chức họp fan ở đây, mặc dù lợi
nhuận không cao như bây giờ, nhưng rất vui vẻ.
Bây giờ, Độc Tình làm khấm khá, lợi nhuận thu được cao, chia hai, trừ vốn và tiền thuê
nhân viên, một tháng cũng mấy vạn tệ. Vậy mới thấy, Thương Thanh Cầm và
Sở Tiếu Anh là cặp đôi may mắn nhất trong kinh doanh.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn mờ ảo, khách khứa ra vào tấp nập. Trong ánh đèn mờ ảo, bóng hình quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Thương Thanh Cầm không hiểu vì sao cô liền ngay lập tức đứng dậy, vội đuổi
theo. Cô chợt nhớ ra, trước đây cô từng yêu một người sâu đậm.
Nhưng cô không hứng một tia nắng mà nói đó là mùa hè.
Cô không hứng một hạt mưa mà nói đó là cả mùa đông.
Cô không biết tốt cuộc những thứ đang bám riết lấy cô là gì. Chỉ khi cô
nhận ra, bản thân đang đứng trong một căn phòng riêng, người trước mặt
chính là Trường Tư Mộ. Anh ta uống rất say, trong phòng còn cả mùi khói
thuốc.
Nhìn thấy cô, anh đứng lên, loạng choạng nắm lấy vai, đôi
mắt trong men say nhìn cô chân thành. Mắt anh rất đẹp, cô nghĩ vậy, cho
dù trong hoàn cảnh nào, giống như biển hồ vắng lặng, yên bình, một chút
sương mờ do men rượu.
"Xin lỗi em." Anh nói.
Cô nhăn mi, hỏi:
"Vì sao?"
Nhưng anh vẫn không đáp, đã ngã gục xuống ghế.
Cô dặn dò nhân viên pha nước chanh cho anh. Cô thật sự muốn biết, vì sao anh xin lỗi cô.
Ngồi trên quầy bar, cô nhất thời không chú ý bị khách vừa mới ngồi xuống. Giọng anh ta khá trầm, lạnh nhạt nói:
"Một vang trắng!"
Cô chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu mới nhân ra người trước
mặt không ai khác chính là La Tử Hạo. Không biết phải biểu cảm thế nào,
chút trưng bộ mặt kinh doanh ra nhìn hắn.
La Tử Hạo hôm nay mặc
một chiếc sơ mi màu trắng, dáng dấp vô cùng lịch thiệp. Không hiểu sao
điều này lại làm cô nhớ đến Trường Tư Mộ, anh ta mặc sơ mi đen, buông
thõng tay áo một cách thoải mái nhất, làn da sáng nổi bật.
"Chủ biên Thương, tôi có thể gọi cô như vậy được không?"
Thanh Cầm giật nảy mình, gật đầu:
"Có thể. Ngài La!"
La Tử Hạo chợt ngoảnh đầu nhìn cô, trong đáy mắt xoẹt qua tia dao động:
"Gọi tôi là La Tử Hạo, tôi không quen một cô gái tài năng gọi mình là ngài!"
Thanh Cầm sắc bén hỏi lại một câu:
"Tôi là một cô gái tài năng sao?"
La Tử Hạo nhún vai:
"Tôi cho là vậy!"
Cô để ý La Tử Hạo uống khá nhiều, mặc dù tư thái nhấp môi chầm chậm của
anh như đánh lừa thị giác, nhưng không uổng sự tinh tế của Thương Thanh
Cầm, cô đều biết cả.
Đến khi cô nhớ đến Trường Tư Mộ, chạy vào căn
phòng kia thì anh đã biến mất. Cô xuýt đã không nhìn thấy chiếc bật lửa
hiệu Dior màu bạc. Trong lòng thầm tự trách. Tại sao bản thân lại phải
quan tâm một người đến vậy.
Lại một ngày nữa trôi qua, buổi tối,
cô tổ chức cho nhân viên Độc Tình đi ăn đồ nướng. Ai cũng rất vui vẻ.
Chỉ là thiếu mất Sở Tiếu Anh, trong lòng cô thấy hơi trống rỗng.
Cuối tuần, Thương Thanh Cầm mua một số đồ đạc cần thiết mang vào bệnh viện
thăm tiểu khả ái của mình. Thực ra, vào một lần thăm bệnh ở đây cô quen
biết được một cô bé mắc ung thư, hơn nữa cô bé cũng mồ côi như cô. Điều
này khiến cô thông cảm và muốn sẻ chia.
Hôm nay, lại là ngày cuối tuần, cô va lại đến thăm cô bé, Úc Khả Khả. Vừa mở cửa, co bé đã vui vẻ hỏi thăm cô, còn nói hình chụp trên ảnh bìa cô rất đẹp.
"Em nghe nói La Tử Hạo đứng ra kêu gọi quyên góp cho bệnh nhân nghèo. Chị Thanh
Cầm, chị cũng quyên góp đi. Nghe nói còn có chương trình chọn người đại
diện cho hội cùng tham gia tình nguyện với La Tử Hạo, em muốn có cơ
hội."
Thanh Cầm vừa gọt táo, vừa cười nhẹ nói:
"Quyên góp
cũng là chuyện tốt. Chị sẽ tham gia. Nhưng còn vận may nếu có rơi vào
đầu chị thì em sẽ là người thay chị đi. Chị biết em mà...thật là tâm cơ
quá đi mất!"
Cô bé Khả Khả này thật ra chỉ là một cô bé tâm hồn
ngây ngô muốn được tiếp cận thần tượng của mình. Chẳng phải là một điều
gì quá quan trọng.
Trở về từ bệnh viện, cô gọi điện cho thư ký
riêng nhờ quyên góp cho chương trình từ thiện mà La Tử Hạo đang dẫn dắt. Cô nhớ không lầm, trước đây anh ta từng đại diện cho chương trình như
vậy. Lần đó là lúc anh ta mới vào nghề, có lẽ cũng chỉ là một hành động
xây dựng hình ảnh mà thôi.
Cô ngồi trong căn phòng nhìn ra cửa
kính, không hiểu sao cô chợt thấy vô cùng buồn ngủ, đầu quay quay khiến
cô không thể tập trung. Không biết cô thiếp đi từ lúc nào.
Cô thấy mình đang ở công viên, trời nắng rất đẹp, cô đang chờ ai đó.
Chợt một đám người vây tới, bắt lấy cô. Cô ngoảnh đầu nhìn người đang đứng phía xa, là Trường Tư Mộ.
"Cốc cốc cốc"
Cô giật mình tỉnh giấc, nói:
"Mời vào!"
Ngô Thiến đẩy cửa, trên tay mang một tập ảnh rồi nói:
"Đây là ảnh em vừa sửa xong. Chị xem giúp em còn phần nào phải chỉnh sửa nữa không?"
"Tôi sẽ xem, cảm ơn!"
Buổi tối, cô để xe ở studio, tản bộ trên đường về nhà. Tối thứ tư, người qua lại không đông cũng không thứ thớt.
Tám giờ tối, những hàng quán với tấm biển to khổng lồ có đèn nhấp nháy vẫn
đông khách. Chiều nay, cô vô tình nhớ ra một số việc trong quá khứ.
Chẳng hạn như trước đây cô rất yêu một người, trước đây cô từng bị tai
nạn giao thông, cô đã nhớ ra nhiều thứ mà bốn năm trước cô đã đánh mất.
Thực ra, Trường Tư Mộ là người yêu cũ của cô. Mà cũng không thể nói như
thế, vì cô và anh không thực sự chia tay.
Cô bị đám người của lão Trình bắt đi.
Một điều mà dường như ai cũng hiểu, lão đánh giá cao năng lực của Trường Tư Mộ, ép anh phải từ bỏ Phụongw Hoàng lửa để trở về làm trợ thủ của hắn.
Với tính cách của Tư Mộ., anh không đồng thuận. Lão tìm đến Thương Thanh Cầm, bắt cô đi làm con tin.
Cô còn nhớ lúc đó, bị một đám người lạ mặt bắt đi, Thương Thanh Cầm bé nhỏ đã sợ đến tái mătj, cầu niệm cho Trường Tư Mộ đến cứu mình.
Anh đến nộp mạng, nộp mạng vào tay
bọn người lòng lang dạ sói đó. Nhưng trong tâm trí của Thương Thanh Cầm
cô, anh là một tên tội phạm, một kẻ buôn bán cocain, một tay đầu gấu
khét tiếng.
"Két!"
Cô nghe tiếng thét chói tai:
"Thương Thanh Cầm!"
Rồi một tiếng "ầm" vang dội, cô bị đẩy ra xa, ngã xuống vệ đường, tiếng người rộn rã.
Cô cứ mãi nghĩ về chuyện ở quá khứ mà không quan sát lúc qua đường.
Người xô cô ra khỏi chiếc xe hơi đang đi tới chính là La Tử Hạo. Những âm
thanh hỗn độn, tiếng xe cấp cứu, tất cả làm cô đau đớn. Tay cô đau quá.
Cô ngất đi.
Vụ tai nạn diễn ra bất ngờ, tát cả là do cô không quan sát lúc qua đường.
La Tử Hạo nhìn thấy, vội đẩy cô ra, bất chấp nguy hiểm xảy đến với bản
thân.
Cô nhập viện vào tám rưỡi tối, chính giờ thì các nhân viên của tạp chí nhận được tin cũng tới đầy đủ. Tiểu Hoa đang ở nhà nghe tin thì kinh hồn bạt vía manh cả đôi dép đi trong nhà tới bệnh viện.
Hùng mạnh hơn cả là đồng đội của fanclub La Tử Hạo, họ chen lấn đến nổi chật cả bệnh viện, bảo vệ phải làm việc để giữ trật tự.
Phòng cấp cứu.
Tiếu Anh cùng Phó Vũ Hàn đứng chờ, bác súc đi ra, khuôn mặt rạng rỡ:
"Thật may quá, bệnh nhân do kinh hãi mới ngất đi. Không có gì nghiêm trọng.
Tay phải bệnh nhân bị nứt xương thể nhẹ. Người nhà có thể thăm khi bệnh
nhân chuyển xuống phòng thường."
Tiếu Anh rối rít cảm ơn bác sĩ,
người cửa tạp chí cũng thở phào nhẹ nhõm. Người bận lo cho gia đình nên
xin về trước, sau cùng chỉ còn mỗi Tiếu Anh, Phó Vũ Hàn là còn ở lại.
Nhưng trước sự can ngăn của Vũ Hàn, Tiếu Anh cũng phải trở về. Để lại Thương Thanh Cầm một mình trong bệnh viện.
Thanh Cầm nhanh chóng được chuyển xuống phòng thường. Tối muộn, Trường Tư Mộ
lái xe vội vã tới bệnh viện. Anh chỉ vừa giải quyết mâu thuẫn ở Ma cao
là ngay lập tức tới đây. Thanh Cầm, có phải là cô đang cố tình làm khó
anh.
Mở cửa phòng, người đàn ông mặc áo khoác đen lặng lẽ bước
vào, những ngón tay thon dài nắm chặt lấy bàn tay cô. Tay cô trước nay
rất ấm áp, không hiểu sao bây giờ chạm vào lại khiến anh có cảm giác
lạnh lẽo đến vậy.
Ngắm nhìn cô thật kĩ sau ngần ấy năm không
gặp, cô ngày càng xinh đẹp hơn rất nhiều. Vầng trán ngắn tinh nghịch,
mũi nhỏ nhắn, anh nhớ, rất nhớ cô. Lần đầu gặp lại, anh không biết phải
kiềm chế mình như thế nào. Có chăng là cảm xúc của năm đó, nhìn cô vì
anh mà bị người khác hành hạ nhưng ngay cả một sự bảo vệ anh cũng không
làm được.
Có lẽ cô rất hận anh, hận đến mức muốn quên đi anh, muốn xoá anh khỏi cuộc đời cô.
Đêm tối lặng im, anh chỉ muốn che chở cho cô, không để sự việc năm ấy lặp lại lần nữa.
Bốn năm, anh lãnh đạo Phượng Hoàng lửa, trở thành băng nhóm lớn nhất, bao
trùm thiên địa, khuấy đảo càn khôn, một ngày, anh nhất định để cô về bên anh, dù phải trói, anh cũng sẽ trói.