Học viện Ilumina mấy ngày này cực kỳ náo nhiệt, đặc biệt là khi các khoa đã bắt đầu gửi danh sách học viên của mình để Hiệu trưởng Grandall tham khỏa. Mặc dù các giáo sư trưởng khoa đều đã bị dọa hết hồn vì cái ý
tưởng khùng điên của Grandall, nhưng tranh tài lần này thực sự quá quan
trọng. Hơn nữa nội dung bên trong ra sao chỉ có những người tham gia
cuộc họp hôm đó biết, nhưng mà họ lại không thể tiết lộ được, đám học
viên chắc chắn sẽ không đồng ý nếu thấy khoa của mình bỏ cuộc mà không
rõ lý do.
Do vậy mặc dù luôn miệng nguyền rủa Grandall không tiếc lời, nhưng không một giáo sư trưởng khoa nào dám có ý định bỏ cuộc cả,
nhất là những chỗ lớn như Võ luận hay Pháp luận, không những vậy họ còn
phải cử đội hình mạnh nhất đi nữa. Danh sách sẽ được các giáo sư lẫn trợ giảng của từng khoa bỏ phiếu riêng với nhau, tùy thuộc vào biểu hiện
cũng như thành tích từ lúc nhập học của từng học viên để đánh giá.
Không khí ở những khoa có lựa chọn danh sách lúc này cực kỳ nóng, những học
viên nổi bật đều đang cố hết sức để thể hiện khả năng của mình, hi vọng
mình sẽ là một trong những người may mắn được chọn. Tình hình cứ trôi
qua một cách nặng nề như vậy cho tới hơn hai tuần sau, khi phái đoàn của bên học viên Hoàng gia xuất hiện để xác nhận nội dung thi tài chính
thức. Lần này quy mô của nó tầm cỡ hơn nhiều, khi hiệu trưởng của học
viện Hoàng gia cũng xuất hiện, dù sao thì mấy việc này rất quan trọng
nên ông ta phải đích thân ra mặt.
Lần này thì số lượng người ra
hóng hớt phải gấp mấy lần lúc trước, học viên, nhân viên lẫn cái giáo sư trong học viện Ilumina đứng nghẹt cứng cả quảng trường, không khí náo
nhiệt còn hơn cả lễ hội. Hoàng lần này do đã đăng ký tham gia nên hắn
chủ động kéo cả Ethas và Beck đi từ trước, kiếm được một chỗ khá đẹp ở
tầng trên để nhìn được toàn cảnh bên dưới.
Dân chúng của học viện Ilumina không phải chờ lâu, từ trên cao bỗng vang lên những tiếng ỳ
đùng như sấm nổ, sau đó là những ánh hào quanh chói lọi xuyên thủng mấy
tầng mây đang bao quanh ốc đảo chính, cảm giác như sắp có gì đó vô cùng
hoành tráng sắp xảy ra. Cảnh tượng tiếp theo mới thực sự khiến những
người đang có mặt há hốc mồm, khi nguyên một đội xe khổng lồ từ trên
không trung rẽ mây tiến ra. Toàn bộ số xe này đều được phủ một lớp sơn
bên ngoài, nó phản chiếu với ánh nắng mặt trời tạo nên hiệu ứng như
thiên thần giáng phàm, khiến nguyên cả đám học viên Ilumina phía dưới
coi đến ngơ ngẩn cả người.
Một điều đặc biệt là khác với việc
dùng những con Gaokon có cánh để làm thú chuyên chở như thường thấy, thì số xe của học viên Hoàng gia hoàn toàn không có gắn thứ gì cả, ngoài
một người điều khiển ngồi ở phía ngoài ra thì nó hoàn toàn trơ khấc, y
hệt như một toa tầu biết bay vậy. Những toa xe bay không phải là thứ duy nhất mà Học viên Hoàng gia mang tới, đi bên cạnh chúng còn là các con
Phi Long với sải cánh khổng lồ, những kỵ sĩ điều kiển chúng được bọc
giáp kín mít, từ đầu tới chân bọn họ tỏa ra mùi tiền nồng nặc khi áo
giáp đều có các tấm ma thuật đặc biệt, khiến chúng không những vừa phát
sáng lại vừa đổi màu liên tục.
Số Phi Long mà học việc Hoàng gia
mang tới rõ ràng là đồ chất lượng cực cao, từ thân hình tới sải cánh đều ăn đứt đám Phi Long của bên Ilumina. Hoàng còn nghe được một học viên
nào đó có lẽ là thuộc khoa Thuần thú sư bên cạnh mình lẩm bẩm ganh tị:
- Phi Long thuần chủng, tại sao bọn họ lại có thể sở hữu thứ quý giá như vậy được cơ chứ.
Do Đế Quốc Ramas không phải là nơi có sở trường về việc nuôi và sử dụng
Phi Long, nên hầu hết những con bò sát này đều là dạng thế hệ lai tạp có phẩm chất trung bình. Việc bắt giữ một cặp Phi Long ngoài tự nhiên sau
đó ép chúng sinh ra lứa tiếp theo là việc vô cùng khó, vì bản tính của
những con dã thú này vô cùng hung hăng, hơn nữa môi trường nuôi nhốt
càng khiến chúng có xu hướng tự cắn xé nhau tới chết.
Cách thông thường khi muốn lấy giống là các Thuần thú sư sẽ chờ tới mùa giao phối, sau đó chọn ra vài con Phi Long cái khỏe mạnh rồi thả chúng gần những
đàn Phi Long lớn, nếu may mắn sẽ có một vài con đực để mắt tới. Những
con Phi Long cái này đã được thuần hóa nên xong việc chúng sẽ tự động
quay trở về với chủ, từ đó sinh ra những lứa tiếp theo. Tất nhiên làm
cách này thì phẩm chất của đàn Phi Long nuôi nhốt sẽ càng ngày càng
thoái hóa, nhưng trình độ Thuần thú Sư của đế quốc Ramas còn xa mới làm
được việc lai giống tự nhiên.
Do đó khi nhìn thấy đàn Phi Long
thuần chủng của học viên Hoàng gia, cảm giác của các học viên Ilumina là vừa ganh tị vừa khâm phục, bọn họ mang tiếng là Thuần thú sư tương lai
nhưng đây mới lần đầu tiên được thấy một con Phi Long thực sự tròn méo
ra sao. Toàn thân chúng toát lên một vẻ đẹp đầy hoang dã, với cặp móng
vuốt nhọn hoắt sắc lẻm, đi cùng hàm răng có thể cắn gãy cổ bất cứ con
mồi nào, so sánh với chúng thì đám Phi Long chở hàng tại học viện
Ilumina thật chẳng khác gì rác rưởi đặt cạnh kim cương.
Các kỵ sĩ Phi Long là những người đáp xuống đất đầu tiên, bọn họ còn cố tình thúc thú cưỡi của mình vỗ cánh tạo nên những làn gió mạnh khiến những người
đứng gần đó phải lùi lại vài bước. Không lâu sau đó đoàn xe bay cũng lần lượt hạ cánh xuống nhưng người trong đó vẫn chưa vội vàng bước ra,
Hoàng có cảm giác bên học viện Hoàng gia đang tỏ vẻ kiểu cách quý tộc
đến thăm dân thường, từ đầu đến cuối đều tận lực phô trương hết mức có
thể.
Khách đã tới thì chủ nhà phải ra tiếp đón, lần này thì bên
Ilumina cũng cử Hiệu trưởng của mình đích thân ra chào mừng, Grandall
vẫn phong thái sởi lởi thường thấy rất hào hứng đi đầu. Có điều phía sau ông ta là nguyên một dàn giáo sư trưởng khoa mặt ai cũng như đang đeo
đá trên cổ, có người còn lộ rõ vẻ chán ghét chả biết là với đám khoe
khoang trước mặt hay với chính cấp trên của mình nữa.
Grandall
vừa bước tới thì số kỵ sĩ Phi Long đang vênh vênh tự đắc đều phải đồng
loạt cúi rạp người xuống chào, dù sao thì đối phương cũng có thân phận
quá cao, không thể nào bất kính được. Grandall cũng chẳng thèm chờ đợi
phía Học viện Hoàng gia tự bước ra, mà rất tự nhiên như ruồi đi đến toa
xe lớn nhất nằm giữa trung tâm, vỗ thật mạnh lên cửa rồi nói sang sảng:
- Ông bạn già đã tới rồi thì ra ngoài chào hỏi tôi đi chứ, cứ ru rú trong đó là sao.
Nương theo cái vỗ tay của Grandall là cả một trường nguyên lực rung động giữ
dội trong không khí, nó mạnh tới mức tạo thành mấy cơn gió lốc nhỏ xé
rách toạc phần sơn phản quang của các chiếc xe xung quanh, rõ ràng ông
già này đang muốn dằn mặt lại đối phương. Nhưng có một điều kỳ lạ là
cánh cửa bị Grandall vỗ trúng hoàn toàn không sứt sẹo một miếng nào, nó
từ từ mở ra và đi kèm một giọng nói khàn khàn như bị nghẹt mũi:
- Lão lớn tuổi rồi vẫn không bỏ được tật táy máy tay chân như vậy à, chả trách mà bị người ta than phiền mãi cũng đúng.
Một bóng người hơi gù lưng khoan thai từ bên trong xe đi ra ngoài, đây
chính là người có địa vị cao tương đương Grandall, kẻ thù truyền kiếp
cũng như nhân vật chủ chốt sẽ bàn bạc cùng ông ta về nội dung của cuộc
thi lần này – Hiệu trưởng Markrus của Học viện Hoàng gia.
Trái
ngược hoàn toàn với tính tình có phần hơi bị trẻ quá đang so với tuổi
của Gradall, thì Markrus chính là điển hình của một Hiệu trưởng đĩnh đạc phải trông như thế nào. Ông ta mặc một chiếc áo choàng nửa đen nửa xám, với các họa tiết về phép thuật được khắc ở ba điểm giữa hai vai, tay
trái Markrus cầm một chiếc gậy trông giống như Batong có đính mấy viên
ngọc màu xanh lá cây rất kỳ lạ, thái độ khoan thai y hệt như đang đi dạo trong công viên vậy.
Một điều nữa là mặc dù là người cùng thế hệ với Grandall, nhưng khác với vẻ ngoài có phần già nua và mái tóc bạc
trắng của đồng nghiệp, thì Markrus lại vô cùng trẻ so với tuổi. Ông ta
nhìn cao lắm chỉ khoảng gần sáu mươi tuổi là căng, đôi mắt sáng rực đi
cùng hàng lông mày rậm siết thành một đường chéo, mái tóc màu nâu có pha vài sợi đỏ rực vô cùng bắt mắt, nó được chải chuốt kỹ lưỡng vuốt ngược
ra sau càng khiến Markrus trông rất có phong thái của một quý ông thành
đạt. So từ mặt mũi so tới quần áo và cả khí chất, Markrus hơn Grandall ở mọi điểm, nếu bỏ hai vị Hiệu trưởng ra đường sợ người ta sẽ tưởng lầm
đây là ông chủ và người hầu cũng nên.
Tuy vậy Markrus lại có vẻ
rất thân thiết với Grandall, cả hai vừa bắt tay vừa ôm và vỗ vai nhau
cực kỳ thân thiết, ngoài mặt nhìn cứ như bạn bè tri kỷ cho tới khi
Grandall cất lời nói ra một câu cực kỳ gợi đòn:
- Một ngày ông dễ phải tốn cả nửa buổi sáng để chải chuốt ấy nhỉ, thế thì thời gian đâu
mà chỉ dạy bọn học trò nữa mà đòi thắng lần thi này?
Grandall vừa thổ ra câu này, không những các giáo sư Học viện Hoàng gia vừa xuống xe đồng loạt đánh mắt nhìn qua đầy thù địch, mà ngay cả các trưởng khoa
bên Ilumina cũng phải quay mặt giả ngơ. Tuy vậy Markrus có vẻ nhưng đã
quá quen với những lời khiêu khích như vậy từ Grandall, do đó ông ta rất chậm rãi trả lời.
- Ông không cần phải lo đâu, ít nhiều gì thì
Học viện của tôi cũng thắng hai lần liên tục rồi, bây giờ nhón tay làm
phúc thí cho chủ nhà một phen cũng đâu có mất mát gì lớn lắm.
Hiệu trưởng hai bên vừa nói có vài câu mà đã đẩy mùi thuốc súng của cuộc thi lần này lên cực điểm, nguyên một đám học viên trẻ của bên Ilumina nhìn
đám người vừa bước xuống càng ngày càng không thuận mắt, nhất là khi bọn chúng ăn mặc một cách vừa phô trường vừa lòe loẹt thái quá. Ngược lại
các học viên quý tộc của Học viện Hoàng gia thì đánh ánh mắt đầy khinh
bỉ nhìn lũ dân thường đang đứng tụm đen tụm đỏ trước mặt, rõ ràng là bọn họ thậm chí còn chưa từng gặp nhau, nhưng vì danh dự của Học viện mà tự biến mình trở thành kẻ thù luôn.
Tất nhiên là hai Hiệu trưởng
của chỉ khiêu khích nhau một chút thôi, vì kể cả một lão già gàn dở như
Grandall cũng phải giữ hình tượng một chút. Phần tiếp theo là người bên
phía Ilumina bắt đầu sắp xếp chỗ đáp mới cho các toa xe bay và đám Phi
Long, cũng như các giáo sư trưởng khoa của Ilumina bắt đầu chỉ đường cho đồng nghiệp bên kia đi tới chỗ họp về lần thi này.
Hoàng tất
nhiên là chỉ chú ý tới việc cô công chúa Elina có xuất hiện hay không,
hắn rất nhanh đã có đáp án khi thấy Ethas lại bắt đầu rơi vào trạng thái đờ đẫn như hôm trước. Elina vẫn lặng lẽ đứng tách biệt phía sau, cùng
đi với cô ta hình như còn một người nữa có vẻ khá thân thiết nhưng không nhìn rõ mặt. Hoàng ngồi lại thêm một chút thì thấy Grandall cùng
Markrus cũng biến mất giữa đám đông, hắn vươn vai nói với hai tên đàn
em:
- Được rồi, mục đích đã hoàn thành, chúng ta về chuẩn bị thôi.
Ethas mặc dù có vẻ vẫn còn rất lưu luyến muốn ngắm nhìn Elina lâu hơn, nhưng
rất nhanh sau đó cậu ta đã bị Hoàng nắm cổ áo lôi đi xềnh xệch. Đám học
viên Ilumina cũng rất nhanh giải tán, vừa trở về vừa bàn tán sôi nổi về
đám người vừa xuất hiện. Đáng tiếc cho bọn họ là không học viên nào của
cả hai phe được tham dự buổi họp vào buổi chiều, khi vào lúc này các
giáo sư bên Học viên Hoàng gia cũng đang phản ứng y hệt đồng nghiệp phía đối diện mấy hôm trước, đó là chỉ thẳng mặt Grandall mà chửi:
- Ngài mất trí rồi sao, tổ chức thi ở núi Tây Phan khác nào bảo học viên của chúng tôi đi chết.