Nhà trẻ được chia thành lớp nhỏ, lớp mầm, lớp chồi và lớp lá.
Lớp nhỏ và lớp mầm ở lầu một, lớp chồi và lớp lá ở lầu hai.
Cô giáo dẫn Đào Tử đi đến lớp đang lên tiếng chào với một cô giáo khác,
tán gẫu hai câu, vừa quay đầu, đã không thấy Đào Tử đâu hết.
Sợ tới mức hồn của cô giáo kia đều bay đi mất, chạy nhanh lôi kéo cô giáo đang cùng cô nói chuyện, đi khắp nhà trẻ tìm người.
Cuối cùng, các cô nhìn thấy ở trong phòng học của lớp mầm, Đào Tử đang ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh Trầm Mặc Trần.
“Tô Đào, tạo sao em lại chạy đến đây, mau cùng cô trở về.” Chủ nhiệm lớp của Đào Tử nắm lấy bàn tay mềm nhũn nhỏ bé của cô, tính dắt cô trở về
lớp nhỏ.
Không nghĩ tới Đào Tử ôm chặt thắt lưng
của Trầm Mặc Trần, khóc lớn nói: “Em không cần, em không cần, em muốn
cùng một chỗ với chồng em.”
Hai cô giáo nhìn nhau, nhịn một chút, vẫn là không tiếp tục nhịn
được,“Xì” một tiếng bật cười, cúi người xuống đùa với Tô Đào nói: “Bạn
nhỏ, em có biết chồng là gì không?”
“Đương nhiên biết!” Đào Tử giơ lên khuôn mặt ngọt ngào nhỏ nhắn lên,
dùng đôi mắt to tròn đen láy, nhìn hai cô giáo ở trước mặt, lớn tiếng
nói: “Chồng chính là dùng để hôn.”
Nói xong, hai tay lại bưng lấy mặt của Trầm Mặc Trần, lần này chính xác hôn vào cái miệng nhỏ nhắn của hắn.
Trầm Mặc Trần lại ngây ngẩn cả người.
Khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn, trắng trẻo
nhuộm một tầng hồng, sau đó lại biến thành màu đen, căm tức nhìn Đào Tử
nửa ngày, rốt cục lớn tiếng nói: “Ai là chồng của em!!”
“Anh, anh, chính là anh!” Đào Tử khoác lấy cánh tay nhỏ bé của Trầm Mặc Trần, còn vô cùng nghiêm túc nhìn hai cô
giáo nói: “Ba mẹ em, cha nuôi mẹ nuôi, đều nói anh ấy là chồng em.”
Ơ...... Hai cô giáo xấu hổ......
Người bạn nhỏ này, giáo dục của nhà của em thật sự không có vấn đề gì sao......
Nhìn nhìn lại chuyền về phía bạn nhỏ Trầm
Mặc Trần thường không có biểu tình gì, cũng không thích nói chuyện, lúc
này thế nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ phẫn nộ khó có được, ẩn ẩn còn
mang theo chút thẹn thùng, cô giáo không khỏi đảo hai con mắt, cười tủm
tỉm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đào Tử nói: “Nếu nói như vậy, em cũng vào học lớp mầm với Trầm Mặc Trần đi, có người để chăm sóc cũng tốt, sang
năm em học lại lớp mầm là được.”
Dù sao cũng là hiệu trưởng tìm cách nhét vào, ở lớp nào cũng không sao cả, chỉ cần có người trông là được.
Đào Tử vô cùng vui vẻ gật đầu, buông cánh tay của Trầm Mặc Trần ra vừa nhún vừa nhảy.
Vì thế bạn nhỏ Đào Tử của chúng ta dù mới
hai tuổi, đã học cùng một đám bọn nhỏ bốn tuổi, cùng nhau bắt đầu kiếp
sống nhà trẻ của cô.
Phải biết rằng, đứa nhỏ càng nhỏ, khoảng cách về tuổi lại càng rõ ràng.
Đào Tử chỉ cao có tám mươi cm, đứng giữa một đám đứa nhỏ cao một mét, hầu như đều lùn hơn người khác một cái đầu.
Cũng may Trầm Mặc Trần cũng không phải một đứa nhỏ thích vận động, tan học thà ngồi xem liên hoàn họa*, hoặc lại
lấy màu nước vẽ bậy ở trên giấy một chút, Đào Tử ngồi ở bên cạnh hắn
cũng là không phải là điều bất ngờ gì.
Chính là thật đáng tiếc cho nhiều bé gái ở lớp học thích Trầm Mặc Trần, vốn đã rất khó để tiếp cận Trầm Mặc Trần , bình thường nói chuyện với hắn thì đều bị hắn bỏ qua một bên không quan tâm, cố tình từ sau khi Đào Tử đến đây, mỗi ngày đều quấn lấy Trầm Mặc
Trần, mà Trầm Mặc Trần luôn luôn không thích nói chuyện, mặt không chút
thay đổi, thế nhưng sẽ ngẫu nhiên cùng Đào Tử nói vài câu, hoặc lộ ra
một nụ cười khó có.
Liên hoàn họa: là một loại hình kể chuyện theo tranh vẽ đặc trưng của
Trung Quốc. Các câu truyện mang tính lịch sử, thần thánh được thể hiện
theo lối tranh liên hoàn giúp người đọc phần nào mường tượng được về cốt cách nhân vật, khung cảnh xã hội, thiên nhiên và con người trong những
giai đoạn của lịch sử Trung Quốc.