Thầy Từ đảo đến bản thứ ba, cẩn thận quan sát nửa ngày trên giấy chỉ có hai mẩu móc câu, lại là hai mẩu móc câu tròn đầy.
Ui… cái này phải nói sao đây...... Thoạt nhìn cử giống quả táo không có
lá, xét thấy Tô Đào trước đã vẽ thực vật, lúc này thầy Từ tự tin mười
phần nhìn Đào Tử, cười tủm tỉm nói:“Tô Đào bé nhỏ tranh thứ ba này , là
con vẽ quả táo đúng không?"
Đào Tử mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn thầy Từ
Quả nhiên nhận sai !!
“Này...... Chẳng lẽ không đúng sao?” thầy Từ liên tục lau mồ hôi đầu, ghé sát Tô Đào hỏi nhỏ.
“Thầy ơi, cái con vẽ là một cái mông!!” câu trả lời của Đào Tử bật ra,
nháy mắt liền dập nát hai mươi lăm năm làm nghệ thuật của thầy Từ.
“Ha ha ha......” Trong phòng tiếng cười của trẻ con đông loạt vang lên.
Ngay cả Trầm Mặc Trần cũng phải cong khóe môi.
“Này...... Chúng ta vậy thì chúng ta lại tiếp tục xem tranh của bạn
nào.” Thầy Từ thật sự muốn xỉu ngay trên bục giảng ,tùy tay luân phiên
tranh còn lại của Đào Tử, thật sự là rất trừu tượng nha, con nhóc này
ngay cả mông cũng vẽ lên đây được, nói không chừng mấy bức sau cũng
không ra cái gì ,vạn nhất lại đoán sai, mình cũng không thể tự nhiên
bước xuống bục giảng , mà là trực tiếp té xỉu làm cho học trò mang ra
ngoài có lẽ còn chút thực tế.
“Được rồi......” Đào Tử bỉu môi, không quá vui mừng mà đi xuống, nhóc cảm thấy mấy bức tranh sau còn đẹp hơn.
Sau đó, thầy Từ gặp cha mẹ Đào Tử một chút, rất là khéo léo rằng Đào Tử
nhà họ không hợp với bộ môn mĩ thuật tạo hình, hơn nữa đề nghị bọn cho
Đào Tử đến lớp múa có lẽ hợp hơn, dù sao bộ dáng cô nhóc cũng rất đáng
yêu , học múa còn có lợi nâng cao khí chất.
Ba mẹ Đào về nhà uyển chuyển nói lại ý muốn của thầy giáo, hơn nữa luôn
hứa với nhóc là, tuy rằng không cùng lớp năng khiếu với Trầm Mặc Trần,
nhưng mà các lớp năng khiếu tan học đồng giờ , lúc tan học nhóc cũng có
thể đến tìm Trầm Mặc Trần cùng về nhà. Đào Tử chu chu cái miệng nhỏ
nhắn, không hẳn là vui vẻ mà đồng ý.
Bất ngờ là Đào Tử của chúng ta nhờ vào bức tranh mà thành danh, sau vài
ngày, thường xuyên sẽ có giáo viên đồng nghiệp đến lớp hai của Đào Tử,
sau đó lại hớn hở giới thiệu với giáo viên khác, đây là cô bé vẽ mông.
Trầm Mặc Trần cứ như thế liên quan mà nổi danh, ngẫu nhiên lúc nhìn thấy cậu, lại trưng vẻ mặt cười hì hì chỉ vào cậu mà giới thiệu, đây là
chồng của cô bé vẽ cái mông đấy.
Tuy rằng các giáo viên chỉ là đùa có ý tốt, nhưng là Trầm Mặc Trần cũng
không vui vẻ gì suốt mấy ngày, vốn là cậu là học sinh nhỏ tuổi nhờ vào
thành tích tốt mà nổi danh, hiện tại học tiểu học nhưng đã hoàn thành
chương trình lớp sáu tiểu học, có giáo viên nào lớp cậu lại không biết
quan hệ giữa cậu và Đào Tử, người ta vốn là phái thực lực, cũng có chút
phái thần tượng, hiện tại trực tiếp thành phái bất hảo, cũng là nhờ cái
mông quả táo của Đào Tử kia mà thành, thử hỏi cậu không buồn bực sao
được.
Cũng may tranh của Đào Tử không có sức ảnh hưởng đạt cấp thần tượng ,
giáo viên vì thế cũng chỉ vui vẽ bàn luận vài ngày rồi thôi.
Chỉ là Đào Tử mang khuôn mặt u sầu chỉ vì mấy ngày rồi Trầm Mặc Trần
không muốn nhìn mặt nhóc, biết vậy mình không thèm đi báo danh lớp mĩ
thuật rồi.