Trời sinh ra con gái đã được gắn sẵn cái mác là phái yếu rồi. Mà phái
yếu thì sao? Phải thật thuỳ mị nết na, phải học giỏi, phải cần cù siêng
năng chăm chỉ,...
Còn gì nữa nhỉ? Con gái mà, mê son, mê giày,
mê đi chơi, mê xem phim, mê đọc truyện ngôn tình, và cả mê trai nữa. Nói chung là mê đủ thứ trên đời. Vậy mới là con gái chứ.
Nhưng một
vài người trong số đó, điển hình là Đỗ Hạ Du thì có lẽ do bị nhầm giới
tính nên mặc dù sinh ra với hình hài con gái nhưng tính cách lại chẳng
khác gì một đứa con trai. Lẽ ra với thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt bầu
bĩnh trắng trẻo ấy, Hạ Du phải là một cô công chúa đáng yêu trong những
bộ váy màu hồng rồi. Thế nhưng, những gì người ta nhìn thấy ở cô là
những chiếc áo thun in các kiểu hình thù kì quái, những chiếc quần ngố
hay quần jean bị mổ xẻ tua rua mà người ta hay gọi nó là "phong cách ăn
mày".
Thuỳ mị nết na ư?
Không đời nào. Như các bạn học
khác thường xì xầm với nhau về cô rằng: "Cái con nhỏ đó nó kinh khủng
lắm, muốn cuộc đời bình yên thì tốt nhất đừng có dây vào nó".
Học giỏi ư?
Chắc chắn là không rồi. Có điều chịu khó một tí thì cũng tàng tàng đủ lên lớp.
Cần cù, siêng năng, chăm chỉ ư?
Cũng còn tuỳ thuộc vào mục đích của nó nữa. Ví dụ như ngồi cày game thì bao lâu cũng được.
Son, giày, đi chơi, xem phim, đọc truyện, mê trai,...ư?
Chưa bao giờ. Game vạn tuế, game muôn năm!
"Đỗ Hạ Du!"
Tiếng gọi với tần suất âm thanh khá lớn vang lên, kèm theo đó là một viên phấn bé bé xinh xinh phóng với vận tốc ánh sáng từ
trên bục giảng xuống phía dưới gần góc lớp, dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ
khiến một bạn nữ sinh nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, vì bị tấn công bất ngờ mà giật mình ngẩng đầu dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Bắt gặp khuôn mặt đỏ tía vì giận dữ của cô chủ nhiệm, Hạ Du lập tức bật
người đứng dậy lễ phép: "Dạ, cô gọi em!"
Cô chủ nhiệm giận dữ quát: "Giờ này là giờ ngủ à? Đây là lớp học, không phải chỗ cho em ngủ biết chưa?"
Hạ Du cúi đầu lí nhí: "Dạ, em biết rồi ạ!"
"Ngồi xuống!"
"Vâng!"
Hạ Du nhỏ giọng lễ phép rồi ngồi xuống chống cằm uể oải. Bình thường tới
tiết sinh hoạt ngoài giờ vào thứ bảy hàng tuần thế này, cô chủ nhiệm
lớp Hạ Du toàn đi họp tới gần hết tiết mới về. Chẳng biết tại sao hôm
nay lại không đi nhỉ? Cô còn đang định tranh thủ ngủ một chút, ai ngờ
người tính không bằng trời tính.
"Như các em đã biết, nhà trường
ra quyết định chia lại học sinh của các lớp để cân bằng học lực các môn, ra kế hoạch phụ đạo cho hợp lí. Những bạn bị chuyển lớp đều đã đi về
lớp mới rồi, đồng nghĩa với việc sẽ có những bạn khác chuyển vào lớp
chúng ta. Bây giờ tôi phải đi họp rồi, Một lát nữa các bạn ấy sẽ qua
đây, lớp trưởng phụ trách sắp xếp lại chỗ ngồi cho các bạn. Tuyệt đối
giữ trật tự, không được gây ồn ảnh hưởng tới các lớp bên cạnh có biết
chưa?"
"Vâng ạ!" Cả lớp đồng thanh trả lời.
Không khí
trong lớp vừa rồi còn im lặng đến ngộp thở, chưa đầy một phút sau khi cô chủ nhiệm đi khỏi liền lập tức oà lên như cái chợ vỡ.
"Ê, không biết những ai chuyển tới lớp mình nhỉ?"
"Không biết có ẻm nào xinh không nhỉ?"
"Gái lớp này đã đủ xinh rồi, không cần thêm nữa đâu. Trai đẹp lớp này thì
không có lấy một mống. Hi vọng hốt được vài anh trai ngon ngon tí".
Lời bạn nữ vừa dứt thì một nhóm học sinh từ các lớp khác liền xuất hiện
ngay trước cửa lớp. Tố Uyên, lớp trưởng lớp 12A4 liền chạy ra ngoài,
lịch sự mời họ vào trong. Vừa nhìn rõ mặt những bạn học sinh mới, mấy
cậu con trai trong lớp đứng bật dậy ồ lên tràng dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ
háo hức. Trái ngược lại, con gái thì mặt ai cũng tỏ vẻ thất vọng. Cả lớp lại được dịp nhốn nháo lên.
"Úi má ơi, gái đẹp kìa bay!"
"Đó không phải hot girl 12A6 à? Lớp trưởng ê, cho hot girl ngồi đây nè!"
Một bạn nam vừa tươi cười nói, vừa nháy mắt với Tố Uyên rồi chỉ vào chỗ
trống bên cạnh mình.
"Trời má, sao toàn con gái thế? Trai đâu hết rồi? Trai của tao đâu?"
"Trai tuyệt chủng hết rồi à?"
"La to vậy làm gì? Sợ người ta không biết mình thèm trai à?"
Trong nhóm học sinh mới, tất cả đều là nữ. Vì học chung trường nên cũng không quá xa lạ gì với nhau nữa. Có người còn rất thân thiết, vẫy tay niềm nở chào đón.
Tố Uyên thấy lớp bắt đầu ồn ào thì ra hiệu im lặng,
nhẹ đập tay vào mặt bàn bên cạnh nói: "Thôi, lớp trật tự nhé. Cô biết
thì không hay đâu".
Quay sang chỗ nhóm học sinh mới đang đứng ở
một góc lớp, Tố Uyên nói tiếp: "Chào các bạn. Mình là Uyên, lớp trưởng
lớp 12A4. Bây giờ Uyên sắp chỗ ngồi cho các bạn, mọi người ai nghe thấy
tên mình thì đi vào chỗ nha. Bắt đầu từ dãy một, bàn thứ hai, Dung sẽ
ngồi với bạn Hồ Ngọc Anh, chuyển từ 12A9 qua. Bàn ba..."
Giọng
nói thánh thót của bạn lớp trưởng Tố Uyên vang lên đều đều. Tất cả các
học sinh đều lần lượt ôm cặp sách di chuyển tới chỗ ngồi mới. Người thì
buồn thiu vì bị chuyển lớp, người thì lại vui mừng vì được ngồi gần
người họ quen.
Từ lúc cô chủ nhiệm đi khỏi, mặc cho cả lớp bàn
tán xôn xao, Hạ Du thì ụp mặt xuống bàn chẳng thèm quan tâm sự đời.
Nhưng bởi vì không khí trong lớp bây giờ chẳng khác gì cái chợ cho nên
cô không tài nào ngủ nổi, mắt nhắm mà tai vẫn nghe rõ mồn một tiếng của
từng người. Mãi tới khi Tố Uyên đọc tới dãy bàn cuối cùng xong, cô mới
ngẩng đầu lên lèm bèm: "Xong chưa? Ồn quá, im lặng cho ngủ tí đi".
Cái bộ dạng này của Hạ Du cũng chẳng còn xa lạ gì đối với bạn bè trong lớp
nữa.Đầu năm vào lớp mười, khi mà bốn mươi hai con người trong lớp đều
còn là những kẻ xa lạ thì đa số các bạn nữ đều không thích cô cho lắm.
Bởi vì cô của lúc đó có vẻ rất khó gần, lại ít nói chuyện với người khác nên thành ra bị xa lánh một thời gian đầu.
Sau này, họ chẳng
hiểu sao Hạ Du đột nhiên lại khá thân và hay nói chuyện với đám con trai trong lớp, không rõ là nói chuyện gì nhưng hình như vui lắm, nhìn cứ
như bạn thân lâu năm vậy. Rồi họ thấy tò mò, cũng lân la nói chuyện,
tiếp xúc rồi mới phát hiện ra Hạ Du cũng khá hài hước và dễ gần, lại còn rất ga lăng nữa. Từ đó, cô được các bạn trong lớp đặt cho biệt danh là
"soái ca" của A4. Cứ thế, gần ba năm trôi đi, cô nghiễm nhiên chiếm được rất nhiều tình cảm của bạn bè cả nam lẫn nữ.
"Soái ca hôm nay tâm trạng không được tốt, thôi để yên cho soái ca nạp năng lượng chút đi!"
"Okey, soái ngủ đi soái".
Mọi người đồng loạt đưa tay làm biểu tượng đồng tình rồi quay lại ngay ngắn im lặng, có nói chuyện cũng cố gắng tiết chế giọng một cách nhỏ nhất có thể.
Không gian yên bình được trả lại, Hạ Du gật gù gục đầu
xuống bàn nhắm mắt ngủ, nhưng sau đó lại bị tiếng rù rì văng vẳng bên
tai khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô vừa ngẩng đầu lên, định nói
gì đó thì phát hiện mấy chục cặp mắt nhìn như hổ đói của đám con gái
đang đồng loạt nhìn ra phía cửa lớp. Tự nhiên cô cũng thấy tò mò mới
quay lại, nhìn theo xem rốt cuộc là có thứ gì lạ thường mà bọn họ nhìn
đắm đuối như thế.
Ngoài cửa xuất hiện hai cậu con trai. Nếu nhìn
bằng cặp mắt của những đứa con gái "bình thường" thì hai người kia chính xác là "nam thần" bước ra từ trong ngôn tình. Cao to, mắt hai mí, tóc
đen cắt theo kiểu các anh thần tượng Hàn Quốc, mũi thẳng tắp,...tóm lại
là chuẩn "nam thần". Còn dưới con mắt của Hạ Du, chỉ có thể hình dung
bằng một câu: "Người gì cao như cây cột, đã vậy nhìn mặt còn búng ra
sữa. Chắc chắn không phải trai thẳng rồi!"
Đột nhiên cô cảm thấy
có cái gì đó sai sai thì phải. Bình thường thấy trai là đám con gái
trong lớp cô phải ôm nhau hú hét các kiểu rồi chứ nhỉ? Sao hôm nay lại
ngoan đột xuất thế?
Mà khoan đã, hình như cô cảm giác hai người
kia đang nhìn mình thì phải. Còn ghé tai nhau thì thầm gì đó nữa chứ. Bộ trên mặt cô dính gì à? Hay nãy ngủ gật bị chảy nước dãi? Nghĩ vậy, cô
liền đưa tay quẹt ngang miệng kiểm tra. Không có gì cả, sạch sẽ như
thường. Sao hai người họ lại nhìn cô cứ như kiểu sinh vật ngoài hành
tinh vậy nhỉ?
Vừa ngẩng đầu lên nhìn lại đã thấy có người đứng
ngay bên cạnh. Hạ Du giật bắn người kêu lên một tiếng, chồm sang bên
cạnh ôm lấy mặt bàn. Đến lúc định thần lại, ngẩng đầu lên liền bắt gặp
khuôn mặt của bạn trai lạ vừa chuyển từ lớp khác qua đang nhìn cô với
một nụ cười toả nắng.
Đám con gái đối diện thì cứ nhìn Hạ Du nháy mắt liên tục mà cô chẳng hiểu gì mới bực bội quát: "Bọn này, cái miệng
để làm gì mà không chịu mở ra nói? Mắt biết nói à?"
Một bạn nữ
chỉ chỉ vào sau lưng bạn trai lạ kia, rồi lại chỉ vào chỗ ngồi của mình
nhìn Hạ Du gật gật đầu. Hạ Du vẫn chẳng hiểu gì hết, định hỏi lại thì
bạn trai lạ lên tiếng trước: "Nhích vào bên trong một chút cho tôi ngồi
chỗ này được không?"
Tất nhiên Hạ Du không thể từ chối. Chỉ còn
duy nhất chỗ bên cạnh cô còn trống, nếu không cho cậu ta ngồi cùng thì
chỉ có nước ngồi dưới đất. Mặc dù trong lòng rất không muốn cho ngồi,
nhưng lại phải bất đắc dĩ gật đầu.
"Ngồi vào trong đi, tôi ngồi ngoài. Tránh sang một bên cho tôi ra ngoài rồi vào trong mà ngồi!"
Bạn nam kia liền đứng tránh sang một bên, đợi Hạ Du bước ra ngoài rồi mới
ngồi vào bên trong. Khi Hạ Du vừa ngồi xuống bên cạnh, cậu ta liền khều
tay cô, nhìn cô tươi cười: "Chào nha!"
Hạ Du nhíu mày nhìn cậu ta một cách khó hiểu: "Ủa? Có quen hả?"