Trải qua tỉ mỉ chải
chuốt và trang điểm, Liễu di nương dẫn theo đại nha hoàn Thái Thanh,
bưng một chén thuốc bổ đi vào Đồng Trạch viện. Vốn còn lo lắng chuyện
xảy ra hai ngày trước, hộ vệ Đồng Trạch viện sẽ ngăn nàng lại, không cho nàng đi vào, vậy thì tất cả tính toán có lẽ cũng thất bại! Không ngờ
khi đi vào Đồng Trạch viện, hộ vệ lại đi vắng.
Thật sự là trời ban cho cơ hội, trong lòng Liễu di nương mừng thầm, bước lên thềm đi vào.
Đồng Bào đường đơn giản mộc mạc, trên vách tường trắng như tuyết treo mấy
bức tranh chữ, đều lấy biên cương đại mạc, núi cao trùng điệp làm đề
tài, chữ lưu niệm mực vung tràn trề niềm vui, hào phóng không chịu gò
bó. Đồ dùng trong nhà bằng gỗ lim một màu nước sơn đen, hình thức đơn
giản sạch sẽ rõ ràng, khi đó cũng không có người yêu thích khắc hoa chạm trổ tranh, đồ trang trí chung quanh cũng lấy xanh, lam, trắng và sắc
lạnh hoà hợp làm chủ, ngắn gọn lưu loát, lộ ra một khí thế trang nghiêm
rộng lớn, không mang theo chút kiều diễm lưu luyến nào.
Chỉ có
nơi cửa hông nối tiếp giữa chính sảnh và phòng trong, treo một hàng mành vỏ sò buông xuống, vỏ sò hình quạt màu trắng vân hồng được mài vô cùng
bóng loáng, hai cặp thành đôi, ở giữa cất giấu một cái lục lạc nho nhỏ,
chỉ cần có người đụng vào, sẽ phát ra tiếng vang nhỏ dễ nghe, vô cùng êm tai. Vỏ sò hình quạt xâu chuỗi thành các loại hoa văn, khéo léo rất
khác biệt, làm cho phòng này tăng thêm một chút sắc thái nhẹ nhàng tươi
sáng.
Mắt hơi ghen ghét nhìn mành treo vỏ sò này, Liễu di nương
bĩu môi, lập tức sửa lại tốt vẻ mặt, thay vào ý cười chứa dịu dàng uyển
chuyển, bước sen nhẹ nhàng, vén lên mành vỏ sò, đi vào phòng.
Bị nàng này vừa vén lên, vỏ sò va chạm lẫn nhau, lục lạc lay động, phát ra tiếng vang leng keng leng keng.
Ngày hôm qua khi Thư Tuyết Ngọc tiến vào, đúng lúc mành vỏ sò treo lên hai
bên, cho nên Bùi Chư Thành không chú ý tới có người đi vào. Lần này nghe được tiếng động của mành vỏ sò, ngẩng đầu lên, thấy người đến là Liễu
di nương, trong một lúc sắc mặt u ám xuống. Hai ngày trước Thư Tuyết
Ngọc không có việc gì đã chạy tới bới móc, hai người ầm ỹ một trận lớn,
hôm nay Liễu di nương lại chạy tới, thậm chí coi chỗ của hắn là cái chợ, muốn tới thì tới?
Vốn mấy ngày nay trong lòng hắn đã rất không tốt, lần này lại u ám dọa người.
"Ai cho phép ngươi vào?"
Nghe thấy âm thanh hắn ẩn chứa tức giận, Liễu di nương hoảng sợ, cúi đầu
nhìn trang phục cả người của mình. Hôm nay nàng cố ý buông tha màu sắc
có thể tôn lên màu da sáng đẹp của nàng, mà thay đổi một bộ dài lớp áo
ngoài cân vạt màu sắc trắng thuần thêu ghép ngọc trai hoa văn dạng hoa
quế, chỗ eo đặc biệt sửa qua, hiện ra eo thon nhỏ của nàng, phía dưới
phối với váy lụa mỏng màu vàng nhạt, chỗ vạt váy mềm mại in nhánh hoa cỏ quấn quít, theo bước chân nàng thướt tha lúc ẩn lúc hiện, trang phục
khắp người đều lộ ra tám chữ thanh lịch linh động, dịu dàng khả nhân
(dịu dàng làm người vừa ý).
Thấy nàng cúi đầu nhìn quần áo của
mình, đôi mắt Bùi Chư Thành khẽ nhìn lướt qua, đột nhiên như là nhớ tới
cái gì, ánh mắt hơi ngưng lại.
Trong lòng Liễu di nương liền vui vẻ, lão gia nhất định là chú ý tới rồi!
Vẻ mặt vui mừng còn chưa kịp hiện lên trên mặt, Liễu di nương chỉ thấy vẻ
mặt Bùi Chư Thành chợt thay đổi, vỗ mạnh cái bàn, chỉ vào cửa nói: "Đi
ra ngoài! Cút ra ngoài cho ta! Còn có, đừng để ta thấy ngươi mặc bộ quần áo này nữa, ngươi không xứng!" Nói xong, thuận tay cầm lấy một quyển
sách bên cạnh rồi lập tức xé đầu ra đập tới, suýt nữa đập vào trên người Liễu di nương. Liễu di nương hoảng sợ, vội vàng không ngừng lui ra.
Đến ngoài phòng, suy nghĩ trong lòng Liễu di nương vừa chuyển, vốn bưng
thuốc bổ lén lút đặt ở trên bàn trà chính sảnh, lúc này mới đi ra.
Vốn cho là, lúc trước lão gia cưng chiều phu nhân Minh Cẩm như vậy, tất
nhiên là thích loại trang điểm thanh lịch linh động này của nàng, hôm
nay cố ý bắt chước, nghĩ có lẽ gợi lên vài phần tình cũ của lão gia, nói không chừng thật sự có thể đạt được chuyện tốt. Ai biết hoàn toàn ngược lại, ngược lại khiến lão gia càng thêm tức giận. Trong lòng Liễu di
nương hơi hối hận, cũng có chút suy sụp, nhưng nghĩ đến trong lời Tiếu
di nương nói, lại rất nhanh phấn chấn lên. Dù sao, lần này đến Đồng
Trạch viện, vốn tính toán không phải có thể nhân cơ hội này được lão gia coi trọng, chỉ cần nàng có thể đi vào đựơc Đồng
Trạch viện, để lại chén thuốc bổ kia như vậy là đủ rồi.
Mới ra
cửa viện của Đồng Trạch viện, Liễu di nương vừa nâng mắt đã thấy Thư
Tuyết Ngọc dẫn theo Bạch Sương hình như đang đi tới bên này, không khỏi
lại càng âm thầm trầm trồ khen ngợi, vốn còn muốn làm sao truyền tin tức này tới trong tai Thư Tuyết Ngọc, không nghĩ tới lại gặp phải trước
mặt.
Đây tuyệt đối là ông trời đang thành toàn (giúp đỡ đạt tới mục đích) cho nàng!
Nhớ lại, Liễu di nương cười khanh khách đi tới phía trước, cúi người nói với Thư Tuyết Ngọc: "Tỳ thiếp bái kiến phu nhân!"
Sau khi Thư Tuyết Ngọc và Bùi Chư Thành tranh cãi, suy nghĩ nhiều lần, rốt
cục quyết định tìm Bùi Chư Thành nói rõ, ngày đó bà đến cũng không phải
là muốn bới móc, mà là muốn vì chuyện cửa hàng nói tiếng cám ơn với hắn. Ai biết, vừa mới đến gần Đồng Trạch viện, thì thấy Liễu di nương cười
không ngớt đi ra từ trong Đồng Trạch viện, thậm chí gặp bà cũng không né tránh, còn thoải mái đi lên chào. . . Ánh mắt lạnh lùng xẹt qua trang
phục cả người của nàng, Thư Tuyết Ngọc không nói gì.
Liễu di
nương vẫn cười yếu ớt như trước nói: "Tỳ thiếp chỉ là đến đưa một chén
thuốc bổ cho lão gia, cũng không có xảy ra chuyện khác, vẫn xin phu nhân không cần nghĩ nhiều." Nói xong, dường như là theo bản năng sửa sang
lại ăn mặc, hơi cắn môi, trên mặt thoáng hiện lên đỏ ửng.
Nghe lời này, nhìn tình hình này, muốn không để người nghĩ nhiều cũng rất khó.
Thư Tuyết Ngọc lạnh lùng đánh giá nàng ta, hít thở thật sâu, trong lòng cố
nén chua xót và tức giận không có nổi giận. Từ sau ngày đó bà vụng trộm
xông vào Đồng Trạch viện, mấy ngày này, Đồng Trạch viện tăng cường rất
nhiều thủ vệ, mà Liễu di nương lại có thể tự do ra vào. . . Đưa thuốc
bổ, không có xảy ra chuyện khác, không cần nghĩ nhiều... Được lắm! Được
lắm! Ánh mắt Thư Tuyết Ngọc đột nhiên khẽ dời, xẹt qua Liễu di nương,
dừng ở phía sau nàng ta theo đuổi đến trên người Bùi Chư Thành.
Thấy Thư Tuyết Ngọc, Bùi Chư Thành cũng sửng sốt, lập tức lạnh mặt xúông, "Hừ" một tiếng không nói chuyện.
Môi Thư Tuyết Ngọc run run mãnh liệt, vài lần muốn nói chuyện cũng không
thể nói ra, cuối cùng cắn răng nói: "Lão gia quả nhiên... Quả nhiên có
người dịu dàng am hiểu ý chờ hầu hạ lão gia!"
Biết trong lòng bà
lại đang xoay chuyển suy nghĩ gì đó, Bùi Chư Thành cũng lười giải thích, cười lạnh nói: "Chính xác, dịu dàng am hiểu ý người hơn nhiều so với
ngươi!"
"... ." Hai tay Thư Tuyết Ngọc nắm chặt thành nắm tay,
hàm răng gắt gao cắn môi, đôi mắt dịu dàng như nước ngưng kết thành
băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Chư Thành, sau đó lại chậm rãi quét
qua Liễu di nương cười yếu ớt hả hê, giận dữ quay đầu liền đi. Hình như
Bạch Sương muốn giải thích chút gì với Bùi Chư Thành, bị Thư Tuyết Ngọc
quát lạnh một tiếng, chỉ có thể vừa tức vừa vội nhún chân, quay đầu đuổi theo Thư Tuyết Ngọc.
Đợi cho Thư Tuyết Ngọc đi rồi, đôi mắt Bùi
Chư Thành cũng chậm rãi trở nên lạnh, thản nhiên nhìn Liễu di nương, lại không nói gì.
Bị ánh mắt hắn nhìn như vậy làm trong lòng sợ hãi, Liễu di nương căng thẳng nuốt nuốt nước bọt, khẽ nói: "Lão gia, tỳ
thiếp cáo lui trước!" Nói xong, cúi cúi người, cũng như chạy trốn đi về
phía Phi Sương viện, trong lòng thấp thỏm lo lắng, chẳng lẽ lão gia nhìn ra được nàng đang giở thủ đoạn với phu nhân sao? Không, chắc là không,
nếu đã nhìn ra, nhất định sẽ quát lớn nàng ngay tại chỗ, lại càng sẽ
không nói những lời này với phu nhân, nói như vậy, đơn giản chỉ là vì
tức giận phu nhân mà giận chó đánh mèo đến trên người nàng thôi?
Chỉ hy vọng là như thế.
Dù sao, nàng muốn cũng không phải là Thư Tuyết Ngọc rơi đài, mà chính là
mình lên vị trí cao, nếu để lại ấn tượng xấu ở chỗ lão gia, vậy thì
phiền toái rồi.
Trước khi Thư Tuyết Ngọc đến ầm ĩ một trận, hôm
nay Liễu di nương lại tới xum xoe, trong lòng Bùi Chư Thành không thể
không tức giận, vốn là muốn đi ra nhìn thủ vệ hộ vệ đang làm cái gì, lại liên tục nảy sinh sơ suất, không ngờ ra cửa đã đụng phải Thư Tuyết
Ngọc, bị lời nói của bà chế giễu, trong lòng lại tức giận. Quay đầu muốn đi vào, vừa vặn thấy hộ vệ không biết chạy đi nơi đâu, đôi mắt lại càng âm u làm cho người ta sợ hãi.
Không biết vì sao hộ vệ đau bụng
vội vã đi ra từ nhà xí, đã thấy bóng dáng phu nhân và Liễu di nương đi
xa, trong lòng âm thầm kêu khổ, biết trong lúc này khẳng định xảy ra vấn đề. Căng thẳng chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt và ánh mắt của Bùi
Chư Thành, chân mềm nhũn quỳ xuống, vẻ mặt cầu xin nói: "Tướng quân
không cần phải nói, thuộc hạ tự mình đi nhận ba mươi quân côn!"
Thật sự là gặp xui hết mức!
Vốn nghĩ đến mình bị niêm phong mười năm, lòng sớm đã như nước lặng, sẽ
không bị loại chuyện này làm tức giận nữa, nhưng hôm nay thấy bộ dáng
kia của Liễu di nương, Thư Tuyết Ngọc lại vẫn cảm thấy trong lòng từng
đợt níu chặt đến đau đớn, ở trong phòng lật đổ khó yên, hình như chỉ cần không còn rảnh rỗi, trong đầu sẽ hiện ra bộ dáng thẹn thùng mang theo
khiếp sợ kia của Liễu di nương, càng cảm thấy phòng đột nhiên trở nên
nặng nề, đến mức trong lòng bà đang thiêu đốt một ngọn lửa, lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể mặc cho nó càng cháy càng mạnh.
Nếu
nói, lúc trước không phải là bà gả cho Bùi Chư Thành, mà là người khác,
là người chưa từng bao dung bà, chưa từng sủng nịch bà, chưa từng làm
cho bà vấn vương giấc mơ dẫn dắt linh hồn người, giống như tất cả nữ tử, vào cửa lập quy củ ở trước mặt mẹ chồng, trong một năm dù là có bầu hay không, đều phải thu xếp nạp thiếp thu thông phòng cho phu tế (chồng),
sau đó vẫn đấu đến ngươi chết ta sống giữa thiếp thất và thứ nữ con vợ
kế như cũ. . . . Nhưng bởi vì vị hôn phu hoa tâm (lăng nhăng) tuyệt
tình, theo ngay từ đầu nếu vốn chưa từng ôm hy vọng, có thể hiện tại bà
sẽ tốt hơn một ít hay không?
Chẳng phải để ý thì có lẽ cũng không đau như vậy?
Nhưng chỉ là vừa nghĩ lại, Thư Tuyết Ngọc lại lắc đầu, tự mình phủ định, một
người nhã nhặn (lịch sự thanh tao) hơn thông minh hơn có khả năng, cha
mẹ chồng che chở, lại có con cái bên cạnh, nhưng mà có năng lực tốt hơn
chỗ nào? Hơn nữa là bà? Vậy tuyệt đối không phải bà có thể chịu được!
Người cả đời này, dù như thế nào cuối cùng một số có thể khiến mình ghi
vào trí nhớ cả đời, dù lúc nào nhớ tới cũng cảm thấy không uổng phí cuộc đời này, mới không coi là sống uổng phí đời này!
Ký ức như vậy, thật ra bà có...
Trong đầu Thư Tuyết Ngọc hiện lên vô số hình ảnh, trong chốc lát thì từ tốt
đẹp ngọt ngào trước kia, trong chốc lát là sau khi Chương Vân xuất hiện
tranh chấp rối loạn, trong chốc lát lại là sau khi Minh Cẩm xuất hiện
đau đớn xấu hổ. . . . Suy nghĩ lung tung lần lượt thay đổi xuất hiện
trong lòng đầu, liên quan đến cảm xúc cũng theo đó thoắt vui thoắt buồn, tích tụ ở trong lòng, gần như muốn nổ tung, càng đến mức ngực trở nên
ngột ngạt.
Bạch Sương ở bên cạnh nhìn, biết lúc này trong lòng
phu nhân nhà mình không vui, cũng không dám vạch trần, thật cẩn thận vỗ
nhẹ lưng của bà, nói: "Phu nhân, hôm nay thời tiết rất tốt, hoa viên
phía sau hoa cũng nở sớm. Nô tỳ cùng ngài đến trong hoa viên đi một
chút, loại bỏ giải sầu được không?"
Thư Tuyết Ngọc lắc đầu, nhưng lập tức lại cảm thấy trong phòng thật sự rất buồn bực, đang do dự, lại gật gật đầu.
Bạch Sương mừng rỡ, giúp bà thay đổi quần áo, đang đi vào hoa viên phía sau
Bùi phủ. Đầu hạ mặt trời quang đãng, hơi nóng ánh sáng mặt trời chiếu ở
trên cây xanh dây leo um tùm tươi tốt, có chút lóe ánh mắt người, đủ
loại màu sắc hình dạng hoa theo mùa tô vẽ ở trên đầu cành, có nhẹ nhàng
nở rộ, cũng có nụ hoa búp, đưa tới vô số bướm màu, nhẹ nhàng nhảy múa
vòng quanh đóa hoa, làm cho cảnh đẹp đầu hạ rực rỡ sắc màu này càng tăng thêm một sắc thái mạnh mẽ.
Nhìn cảnh đẹp này, Thư Tuyết Ngọc cảm thấy khúc mắc có chút tản ra, nói: "Bạch Sương, những đoá hoa này nở
thật đẹp, hái chút hoa về cắm vào bình đi!"
"Dạ!"
Thấy
trong lòng Thư Tuyết Ngọc hình như tốt hơn, Bạch Sương vui sướng không
thôi, vội dặn dò tiểu nha hoàn đi lấy kéo cắt hoa và lẵng hoa lại đây,
muốn Thư Tuyết Ngọc buông ra khúc mắc, cho nên cố ý lôi kéo bà đến những bụi hoa này, chỉ vào một đóa hoa hồng tươi đẹp cánh hoa chồng chất rất
lớn nói: "Phu nhân, người xem đóa hoa này nở thật đẹp, cắt về cắm vào
bình nhất định nhìn đẹp lắm, ngài nói đi?"
"Hoa này đang nở rực
rỡ, cắt cắm vào bình không đẹp được mấy ngày, còn không bằng cắt mới nở
một nửa này, hoặc là nụ hoa chưa nở, còn có thể nở nhiều thêm mấy ngày
nay." Thư Tuyết Ngọc lắc đầu, chỉ vào một nụ hoa chưa nở nói, "Đóa này
được, cắt đóa này."
"Xem phu nhân người nói ?" Bạch Sương cười
nói, "Cắt nở vừa vặn trở về cắm mới nhìn đẹp, nếu là làm hỏng sẽ thấy
hoa viên bị cắt bỏ. Nếu không, người cắt một bình nụ hoa về, lại có cái
gì đẹp mắt?"
Bạch Sương đang muốn lấy kéo cắt cành hoa, bỗng nhiên một cánh tay trắng nõn cắt ngang chen vào đến, trên móng tay thon dài trơn bóng được cắt sửa
nhuộm sơn móng tay đỏ tươi, một nhát cắt xuống, tuy rằng cắt đóa hoa
xuống,0di33xn0dafnl330fys0doon nhưng bởi vì dùng sức quá lớn, rung động
đóa hoa, trong một lúc đóa hoa mềm mại tàn tạ rơi xuống vài cánh hoa,
vốn là đóa hoa nở rộ đỏ tươi, trong một lúc trở nên thưa thớt xơ xát
lạnh lẽo, cũng không còn là đoá hoa xinh đẹp mới vừa rồi.
Bị người cắt ngang, Bạch Sương tức giận quay đầu lại: "Liễu di nương, người làm cái gì vậy?"
Liễu di nương giống như vừa thấy Bạch Sương và Thư Tuyết Ngọc, cúi người
cười nói: "A, thì ra phu nhân cũng ở nơi này, thật xin lỗi, vừa rồi chỉ
lo nhìn hoa đẹp mắt, muốn hái về cắm vào bình, không thấy được phu nhân, thật sự là xin lỗi." Nói xong lời xin lỗi, trên mặt lại không có chút
thành ý xin lỗi, lễ chào kia lại làm qua loa, hoàn toàn không có ý cung
kính, lập tức lại cười duyên nói, "Chỉ là, hoa này cũng nhìn đẹp mắt,
dường như nở đẹp, kỳ thật bên trong sớm lụn bại, nếu không cũng sẽ không chỉ chạm vào nhẹ nhàng liền rơi rớt toàn bộ như vậy. Thật ra, người
cũng giống như hoa, xem ra có ngồi ở địa vị cao, ngoài mặt vẻ vang, thật ra bên trong đã sớm trống rỗng, chỉ cần một chút sóng gió, sẽ vạn kiếp
bất phục (muôn đời không trở lại)!"
Nói xong, tay hơi buông ra, đóa hoa suy tàn trên cành lập tức rơi xuống đất, lại bốn phân ngũ tán (bốn năm mảnh rời rạt).
Liễu di nương nhìn chằm chằm Thư Tuyết Ngọc, môi bôi lên đỏ tươi mỉm cười,
dịu dàng nói: "Phu nhân, ngài nói tỳ thiếp nói có đúng hay không?"
Nghe thấy nàng ta lấy hoa ví von người, chỉ cây dâu mắng cây hòe, lời nói
dấu diếm sắc bén giễu cợt bà, vẻ mặt Thư Tuyết Ngọc xanh mét, nếu đổi
lại ngày trước, chỉ sợ đã sớm sửa chữa nàng ta, nhưng ăn nhiều thiệt
thòi như vậy, cuối cùng có chút tính nhẫn nại, nhịn xuống không nổi
giận, nói: "Không sai, người và hoa giống nhau, có đóa hoa xem ra xinh
tươi đẹp đẽ, nhưng lại chứa kịch độc, trong một lúc có lẽ mọi người sẽ
bị bề ngoài xinh đẹp của nó lừa, nhưng độc dù sao cũng là độc, cuối cùng sẽ bị người phát hiện, đến lúc đó một trận lửa thiêu rụi, vĩnh viễn
loại trừ tai hoạ về sau, đó chính là kết cục của nó!"
Không nghĩ
tới Thư Tuyết Ngọc tuy rằng tức giận, nhưng chỉ trả lời lại một cách mỉa mai, Liễu di nương nao nao, nhưng lập tức vừa cười nói: "Có lẽ vậy,
nhưng mà trước đó, hoa nở đã sớm úa tàn rơi rớt như bùn, nghiền thành
bụi đất, khi còn sống cũng chỉ có thể trơ mắt đóa hoa nở rộ tươi mới
xinh đẹp, được mọi người yêu thích tán thưởng, nó lại chỉ có thể ở trong góc yên lặng tàn lụi, rằng đất có khác, song cũng chỉ như vậy."
Xem ra, hôm nay Liễu di nương này là cố ý tìm đến bới móc!
Trong lòng Thư Tuyết Ngọc đau đớn, nếu không có nàng ta thật sự với Bùi Chư
Thành. . . . Dựa vào một di nương nho nhỏ không được cưng chiều như nàng ta, lại có cam đảm gì dám ở trước mặt bà tùy ý khiêu khích? Càng nhìn
Liễu di nương lại càng cảm thấy lời ấy, càng nghĩ nội tình trong đó lại
càng cảm thấy tức giận, cố nén không nổi giận, nhưng tuyệt đối không ngờ lại thấy người chướng mắt này ở trước mặt, lạnh lùng nói: "Ta không có
hứng thú phẩm hoa với ngươi ở trong này, Bạch Sương, chúng ta đi."
Nhưng mà, Liễu di nương lại giành trước một bước, ngăn ở phía trước bà, mỉm
cười nói: "Tỳ thiếp khó có được cơ hội gặp phu nhân, chúng ta lại đều
thích hoa, nói được hợp ý, sao lại không trò chuyện nhiều hơn chốc lát?
Cho dù tỳ thiếp hèn mọn, không thể đánh đồng với phu nhân, nhưng dù sao
đều là người hầu hạ lão gia, dù sao chúng ta cũng nên ở chung hòa thuận, không thể làm cho lão gia khó xử, phu nhân ngài nói phải không?"
Nàng ta mở miệng ngậm miệng là lão gia, còn nói cái gì đều là người hầu hạ
lão gia, từng câu từng chữ đều đâm vào lòng Thư Tuyết Ngọc.
Thư Tuyết Ngọc gần như đã sắp không kiềm chế được, trong âm thanh để lộ ra một chút tức giận: "Tránh ra!"
"Phu nhân, làm sao ngài từ chối người ngoài ngàn dặm như vậy chứ?" Nghe ra
Thư Tuyết Ngọc tức giận, thì Liễu di nương càng thêm không chịu buông
ra, dây dưa chỉ chờ bà nổi giận, cố ý nũng nịu yếu ớt nói, "Phu nhân,
ngay cả lão gia cũng không có ghét bỏ tỳ thiếp như vậy, ngược lại sao
ngài mang vẻ ta đây lớn như vậy?" Một bộ dáng ủy khuất vô cùng, "Được
rồi, nếu tỳ thiếp có chỗ nào đắc tội phu nhân, tỳ thiếp bằng lòng chịu
tội với phu nhân, vậy rốt cuộc được rồi chứ?"
Thư Tuyết Ngọc thật sự không kiên nhẫn châm chích dây dưa với nàng ta, đột nhiên đẩy nàng ta ra, nói: "Ta nói, tránh ra cho ta!"
Liễu di nương chờ chính là bà ra tay, cũng không có né tránh chống lại,
ngược lại tiện thể va vào trên một tòa núi giả bên cạnh, chỉ cảm thấy
chỗ tóc mai bên phải trán bỗng đau đớn khó chịu một chút, chất lỏng ấm
áp từ trán chảy xuôi xuống dưới, sau đó thì đau đớn dần dần sâu sắc rõ
ràng lên. Liễu di nương vốn là người được nuông chiều, làm sao chịu được loại đau này, lúc này nước mắt liền rớt xuống, chỉ khóc kêu đau, lại
uất ức rớt nước mắt xuống, gắng gượng nói: "Phu nhân, tỳ thiếp... Tỳ
thiếp thật sự không có mà, chỉ là muốn nghe phu nhân dạy bảo nhiều hơn
mà thôi! Ngài... Sao ngài nhẫn tâm như thế, phải đẩy tỳ thiếp vào chỗ
chết? A, tỳ thiếp... Tỳ thiếp sắp chết..."
Thấy thế, bọn nha hoàn chung quanh đều sợ ngây người, bước lên phía trước, hô to gọi nhỏ tìm cách.
Thấy vết máu trên núi giả, trán Liễu di nương máu nhỏ giọt,
bubble Thư Tuyết Ngọc cũng hoảng sợ, lập tức nghĩ đến, sức của mình đẩy nàng ta ra cũng không lớn, nhiều nhất chỉ có thể đẩy nàng ta ra, lại
sao có thể đẩy nàng ta đụng vào trên núi giả? Lại nghe nàng ta cố làm ra vẻ la lên, càng cảm thấy chán ghét, lạnh lùng nói: "Cố làm ra vẻ!"
Nhìn bóng dáng Thư Tuyết Ngọc rời đi, khóe miệng Liễu di nương thoáng cong
lên một chút ý cười, quả nhiên phu nhân là người thẳng tính, dễ dàng đã
chui vào thòng lọng của nàng!
Tuy rằng nói lão gia và phu nhân
cãi nhau, quan hệ hai bên cứng nhắc, nhưng dù sao hai mươi năm tình cảm
vợ chồng, sao có thể nào đã cắt đứt ngay? Hơn nửa, lão gia cũng không
phải là người tham lam háo sắc, lúc này muốn dựa vào sắc đẹp mê hoặc lão gia, dẫn đến thay thế phu nhân, hoàn toàn là không có khả năng. Vào lúc này muốn leo lên địa vị cao, nhất định phải đi vòng lối tắt, nghĩ biện
pháp khiến cho lão gia chú ý, thậm chí thương tiếc, giống như bây giờ.