Nếu vì Ca nhi và Phó
Quân Thịnh định ra việc chung thân, tuy rằng tuổi Ca nhi còn nhỏ, hôn sự còn chưa sốt ruột, nhưng muốn bắt đầu tính toán mua đồ cưới. Loại
chuyện này, vốn là nên giao cho Thư Tuyết Ngọc xử lý, nhưng nghĩ đến nữ
nhi nho nhỏ mắt thấy đã muốn định ra nhà chồng tương lai rồi, cuối cùng
một ngày phải xuất giá, thì cảm thấy trong lòng chua xót, cảm xúc thật
không phải, mười ba năm qua, cha và con gái chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hiện tại thật vất vả ông trở về kinh thành, nữ nhi lại đính
ước với người ta. . .
Nghĩ đến đây, Bùi Chư Thành đã không nhịn được hận nghiến răng nghiến lợi với Ngũ điện hạ.
"Phụ thân."
Cửa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ sợ hãi, dường như quen thuộc, lại có chút xa lạ.
Bùi Chư Thành quay đầu đi, chỉ thấy Bùi Nguyên Hoa mặc áo ngắn màu trắng
ngọc vạt trái xéo, cổ áo thêu một nhành mai vàng nhạt kiều diễm, dưới
người là váy lăng thắt eo dài với màu xanh da trời, đai lưng màu tím lợt làm eo càng có vẻ nhỏ nhắn, uyển chuyển không đủ một nắm tay, tóc mai
đen tuyền vẫn không mang trang sức gì, chỉ cắm một đóa ngọc lan trắng,
dịu dàng đứng ở cửa, vịn khung cửa.
Xưa nay nàng thích các màu
sắc đỏ tím tươi đẹp, hoa văn mẫu đơn quấn cành, hơn nữa cũng rất xứng
với cách ăn mặc này, có vẻ đặc biệt đoan trang quý khí, nhưng thật ra
lần đầu tiên mặc mộc mạc như thế, dáng người lại có vẻ phong phanh, nhỏ
nhắn và yếu ớt xinh đẹp và lịch sự, chọc người sinh yêu thương. Trên mặt không thoa son phấn như Bạch ngọc, mày nhợt nhạt, hàm răng trắng như
tuyết nhẹ nhàng cắn môi dưới, đôi mắt đen tuyền nhìn lướt nhanh mắt Bùi
Chư Thành, lại cúi xuống, đứng ở cửa tiến lùi đều khó, hình như không
biết có thể tiến vào hay không.
Nàng luôn luôn đoan trang quý khí, phong thái cao hoa, lần đầu tiên có vẻ co ro như thế.
Bùi Chư Thành nhìn nàng, lại thu hồi ánh mắt, không nói gì.
Trong đôi mắt Bùi Nguyên Hoa thoáng hiện lên một chút buồn bã lo âu, cắn cắn
môi, bước chân nhè nhẹ đi đến, đi đến trước mặt Bùi Chư Thành, lời gì
cũng chưa nói, đã quỳ xuống với Bùi Chư Thành, cúi đầu xuống không nói
lời nào.
Nếu là vào ngày thường, Bùi Chư Thành đã sớm kêu nàng
đứng lên, nhưng lần này không có, ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu,
bản thân trực tiếp sửa sang lại việc công.
"Nữ nhi là tới nhận
sai." Bùi Nguyên Hoa nói khẽ, mang theo chút nghẹn ngào, ngẩng đầu lên,
trong mắt hạnh xinh đẹp sáng rõ đã chứa một tầng hơi nước nhợt nhạt, dày đặc sương mù mờ mịt, "Nữ nhi sai lầm rồi, nữ nhi không nên sinh ra suy
nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ, biết rõ thêu đồ liên lụy rất
rộng, lại còn động tay chân ở mặt trên, muốn... Muốn lấy lòng Ngũ điện
hạ. Mà sau khi chuyện phát sinh, lại... Lại mua chuộc tú nương, ý muốn
giấu giếm phụ thân." Nói xong, hai hàng nước mắt từ trong mắt chảy
xuống, ý rất đau thương.
Sưng đỏ trên mặt còn chưa biến mất hoàn toàn, vẫn mang theo một tầng đỏ nhợt nhạt, xem ra càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Mấy ngày nay, phân lệ nàng nên có giống nhau không thiếu, chưa từng cấm
túc, cũng chưa từng có trách phạt, nhưng rốt cuộc phụ thân cũng không có nói chuyện với nàng, thấy nàng cũng chỉ là thản nhiên gật đầu, không hề hỏi han ân cần giống như trước, quan tâm bảo vệ. Nàng biết, phụ thân đã rõ ràng nguyên nhân hậu quả thêu đồ, đây là đang không tiếng động khiển trách nàng. Ở Bùi phủ nhiều năm như vậy, đối với tính cách người trong
phủ, Bùi Nguyên Hoa tự nhận vẫn khá hiểu biết.
Ở trong mức độ
nhất định, phụ thân có thể dễ dàng tha thứ nàng làm sai chuyện, nhưng
mà, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ nàng làm sai chuyện lại kiêng
quyết lấp liếm không thừa nhận.
Tuy rằng nàng dặn dò Chu nương tử thêu dệt chuyện xưa kia cũng coi như không chê vào đâu được, nhưng rất
nhiều lúc, cảm giác càng chính xác hơn so với chứng cớ, phụ thân có lẽ
đã lấy được chứng cớ, có lẽ không có, nhưng dù như thế nào, ở trong lòng đã nghi ngờ nàng rồi. Lúc này, nếu nàng còn cứng rắn chống lại không
nhận, sẽ chỉ làm phụ thân càng thất vọng với nàng, làm cho hình tượng
của nàng ở trong lòng phụ thân xuống dốc không phanh, thời gian lâu, thì nàng cũng không bao giờ có thể là Bùi đại tiểu thư vẫn làm phụ thân
kiêu ngạo nữa.
Bởi vậy, ngày hôm đó nàng trước nghĩ sau suy,
trang@d#d#l#q#d@bubble vẫn quyết định mạo hiểm đánh cuộc một keo, nhận
sai với phụ thân, thẳng thắn thành khẩn sự thật.
Động tác Bùi Chư Thành hơi ngừng lại, lập tức cúi đầu, tiếp tục sửa sang lại.
Nhưng mà, ngừng lại này lại cho Bùi Nguyên Hoa hy vọng, biết nước cờ của mình đã đi đúng rồi.
Trong lòng phụ thân chẳng những có nghi ngờ, nói không chừng ngay cả chứng cớ đều lấy được, bằng không, nghe được lời nói này của nàng, thế nào cũng
có thể có chút tức giận căm hận, mà không nên như bây giờ một mảnh im
ắng. Nghĩ đến đây, trong lòng sửa đổi quyết định, phụ thân rõ ràng có
nghi ngờ, có chứng cớ, nhưng vẫn không lộ ra, rõ ràng là băn khoăn mặt
mũi của nàng, nói rõ tuy rằng nàng đã làm sai chuyện, nhưng phụ thân vẫn coi trọng bảo vệ với nàng, cho nên mới muốn che giấu cho nàng, sở dĩ
mấy ngày này đối xử lạnh nhạt, chính là đang đợi nàng đến tự mình nhận
sai. May mắn nàng đến đây, bằng không phụ thân sợ là sẽ thật sự thất
vọng với nàng, vậy thì không còn có đường sống xoay người.
"Phụ
thân, nữ nhi thật sự biết sai rồi, nữ nhi không nên biết rõ cố phạm, làm ra chuyện thêm nhục thanh danh như vậy, được dạy dỗ còn không tỉnh ngộ, còn ôm một tia may mắn muốn che giấu phụ thân." Bùi Nguyên Hoa lại nói
đến than thở khóc lóc, "Chuyện này thật là nữ nhi bị dầu mỡ che mờ tim,
mới có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy. Ngày ấy nhận được phân lệ tiết
đoan ngọ phụ thân đưa tới, khiến nữ nhi tự mình yên lặng suy ngẫm qua,
nữ nhi giống như bị nước đá giội vào người, hoàn toàn bình tĩnh tỉnh táo lại. Mấy ngày nay luôn luôn nghĩ lại chuyện này, rốt cục biết chính
mình mắc phải sai lầm lớn, cho nên đặc biệt nhận sai với phụ thân."
Nghe ý này của nàng rất thành thật, Bùi Chư Thành thở dài, rốt cụôc xoay người lại.
Thấy thế, Bùi Nguyên Hoa lại càng đau thương sợ hãi nhìn ông, nghẹn ngào
gọi: "Phụ thân, nữ nhi biết làm sai, người muốn mắng nữ nhi, đánh nữ
nhi, trách phạt nữ nhi, như thế nào cũng được, đừng không để ý tới nữ
nhi. Suy cho cùng nữ nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, rất nhiều phương
diện phụ thân cũng phải dạy con nhiều hơn..."
Nghe nàng nói như
vậy, trong lòng Bùi Chư Thành mềm nhũn, dìu nàng đứng lên, có chút chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Hoa nhi, ngươi vẫn là đứa nhỏ thông
minh, làm việc có độ (mức độ, giới hạn), biết được đúng mực, sao lần này lại hồ đồ như vậy chứ?" Nói xong, không nhịn được tức giận trừng mắt
liếc nhìn nàng.
Mà cái liếc mắt này, lại làm cho lòng Bùi Nguyên
Hoa hoàn toàn buông, biết phụ thân chịu nói chuyện với nàng như vậy,
chịu biểu hiện tức giận với nàng, vậy chuyện này còn có đường sống trở
lại bình thường, mấy ngày nay lo lắng, sợ hãi, băn khoăn... Đủ loại cảm
xúc đều trào lên trong lòng, không nhịn được nghẹn ngào khóc rống lên,
lôi kéo tay áo Bùi Chư Thành, khóc đến không kịp thở: "Phụ thân, nữ nhi
còn tưởng rằng... Còn tưởng rằng phụ thân sẽ không bao giờ để ý tới nữ
nhi nữa ... ."
Lời này cũng là chân tình thật lòng, nếu Bùi Chư
Thành lạnh nhạt nàng như vậy, nàng một thứ nữ không được cưng chiều,
tiền đồ (tương lai) thật là có điều sầu lo.
Bùi Chư Thành nhìn con gái lớn như vậy, trong lòng tuy có tức giận, cũng có một chút vui mừng.
Cá tính Dung nhi thô lỗ ngay thẳng, nghĩ nông cạn, nhìn ngắn, không nếm
chút khổ sở thì không nhớ được ngoan ngoãn. Nhưng Hoa nhi không giống,
nàng thông minh, sâu sắc, có ý tưởng của chính mình, bởi vậy, Dung nhi
mắc phải sai lầm, hắn có thể trực tiếp trách phạt đánh chửi, khiến nàng
nhớ lời dạy dỗ. Nhưng chuyện Hoa nhi, phải chính nàng suy nghĩ cẩn thận, biết sai lầm của mình mới được, nếu không, ngược lại có thể hoàn toàn
phản lại, làm cho nàng chui vào ngõ cụt, cuối cùng không kịp xoay
chuyển.
Hiện tại, nàng có thể biết được sai lầm của mình là tốt rồi, còn không tính quá trễ.
Nhìn gương mặt nữ nhi mềm mại, trong lòng Bùi Chư Thành thầm than, dù sao
mới mười sáu tuổi, vẫn là đứa nhỏ, dù sao vẫn khó tránh khỏi sẽ có lúc
phạm sai lầm, ông làm phụ thân càng nên dạy bảo thật tốt mới được. Lôi
kéo tay nàng, ngồi xuống ở bên cạnh, nói lời thấm thía: "Hoa nhi, con
luôn luôn là nữ nhi ta kiêu ngạo nhất, ta vẫn ôm mong đợi rất cao với
con, nói thật ra, lần này con thật để cho ta thất vọng rồi. Nói cho ta
biết, Hoa nhi, vì sao con phải làm như vậy?"
Trước kia, hắn quan tâm quá ít tới các nữ nhi, về sau phải chú ý nhiều hơn, hiểu ý nghĩ của các nàng nhiều hơn mới được.
Bùi Nguyên Hoa cắn môi, một lúc lâu mới nói: "Là lỗi của nữ nhi, là nữ nhi
nổi lên suy nghĩ hồ đồ, nữ nhi nghĩ, với quân công của phụ thân, sớm nên phong tước, lại nhiều lần bị người cản trở, hiện tại võ tướng lại
chuyển chức quan văn, liên quan thân phận Bùi phủ cũng thay đổi theo. Nữ nhi tưởng, nếu nữ nhi có thể kết thân với Ngũ điện hạ, sẽ không còn
người dám sai bảo ngáng chân với phụ thân, Bùi phủ chúng ta cũng có thể
khiến người ta xem trọng một bậc. Còn nữa, phụ thân tốt với nữ nhi,
trong lòng nữ nhi biết, nhưng dù sao nữ nhi cũng là thứ nữ, dù sao cũng
khó tránh khỏi bị người lên án, cho nên đã nghĩ …"
Nàng rất thông minh, biết chỉ nói vì Bùi phủ quá mức hư vô mờ mịt, trong lòng phụ thân sẽ sinh lòng nghi ngờ, bởi vậy lại kéo lại thân phận của mình.
Nhưng thân phận thứ nữ này thật là nỗi khổ riêng trong lòng nàng, nay nói lên ở trước mặt phụ thân, vẻ mặt khó tránh khỏi hơi thay đổi, màu môi cắn
trắng bệch, trên lông mi dày treo từng giọt nước mắt, nghĩ rằng gây đau
thương xấu hổ đấy, trái lại xem ra tình chân ý thiết, không nhìn ra chút dấu vết ngụy trang.
Thì ra là thế.
Bùi Chư Thành từ đại
tướng trấn biên, nhận chức vụ hình bộ thượng thư, tự nhiên sẽ có người
nịnh nọt vắng vẻ trào phúng, nhưng đã quên Bùi phủ phía sau hắn, nhất
tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh (có tổn hại cùng tổn hại, có phồn vinh
cùng phồn vinh), Hoa nhi lại là người thường xuyên ra vào vòng kinh
thành danh viện, cảm nhận với tình người ấm lạnh tự nhiên càng khắc sâu
hơn một chút so với người khác. Ngay cả ông là con người cao lớn dũng
cảm như vậy, gặp loại chuyện này cũng sẽ tích tức giận, huống chi Hoa
nhi là một đứa con gái, mới mười sáu tuổi, đương nhiên càng thêm khó
nhịn, tính cách trong một lúc, khó trách sẽ chui vào ngõ cụt, nổi lên
suy nghĩ như vậy.
Suy nghĩ như vậy, Bùi Chư Thành lập tức thoải mái.
"Hoa nhi, con là nữ nhi đầu tiên của ta, từ nhỏ đến lớn nuôi dưỡng kim kiều
ngọc quý, khó tránh khỏi có chút tâm cao khí ngạo. Nhưng, bám cao giẫm
thấp, tình đời như thế, ai cũng không thể cam đoan cả đời mình trôi
chảy, cuối cùng sẽ có chút lên lên xuống xuống, chuyện ấm lạnh khó định. Theo lý thuyết con là con gái, không cần biết việc này, nhưng mà phụ
thân mong đợi rất cao với con, ta hy vọng con có thể chịu đựng được sóng gió, không quan tâm hơn thua, không cần bởi vì hoàn cảnh ngã vào đáy
cốc, vì liên quan tính tình của ngươi ngã xuống, hiểu chưa? Về sau vạn
không thể lại nổi lên loại suy nghĩ hồ đồ này!"
Bùi Nguyên Hoa khéo léo đáp: "Nữ nhi biết sai rồi, về sau sẽ không còn như vậy."
"Ừ, Hoa nhi con là đứa nhỏ thông minh, phụ thân tin tưởng, con có thể suy
nghĩ cẩn thận những thứ này." Tiếng Bùi Chư Thành chậm lại, dịu dàng
nói, "Ta biết, chuyện đãi tuyển đả kích rất lớn với con, nhưng mà, tái
ông mất ngựa, nào biết không phải phúc? Người trong hoàng thất xem ra
tôn quý xa hoa, làm cho người rất hâm mộ, nhưng đó là mặt ngoài, bên
trong có bao nhiêu ngươi chết ta sống, âm mưu quỷ kế, là con không thể
tưởng tượng. Bên trong nơi đó chôn vùi không biết bao nhiêu oan hồn!
Ngươi không bị tuyển trúng, không cần cuốn vào trong tính toán biến hoá
kỳ lạ khó lường này, tương lai gả vị hôn phu yên phận vươn lên, hoà
thuận mỹ mãn, bình an suông sẻ qua cả đời này, đó mới là thật sự có
phúc. Về phần Bùi phủ, đó là chuyện của phụ thân, con không cần quan tâm nhiều, hiểu chưa?"
Mặt Bùi Nguyên Hoa hơi đỏ lên, hình như là bởi vì nghe được hôn sự mà ngượng ngùng yêu kiều thẹn đỏ mặt, chậm rãi cúi thấp đầu.
Thấy nàng như vậy, ngược lại Bùi Chư Thành nở nụ cười, sờ sờ đầu nàng, nói:
"Đựơc rồi, trở về cẩn thận suy nghĩ lời nói của ta, về sau vạn không thể đi sai bước nhầm." Suy nghĩ lại nói, "Nếu ở bên ngoài chịu ủy khuất,
trở về nói cho phụ thân, tuy rằng ta không hề là đại tướng trấn biên,
đối với ngươi nữ nhi của Bùi Chư Thành, cũng không phải ai cũng có thể
khi nhục (bắt nạt làm nhục), ngươi phải có cốt khí (khí thế, mạnh mẽ)
người Bùi gia! Về sau lại nổi lên loại suy nghĩ xiêu vẹo này, ta cũng sẽ không thể tha con!"
"Vâng, đa tạ phụ thân thông cảm và khuyên
bảo." Bùi Nguyên Hoa cúi người nói, "Lần này nữ nhi thật sự hết sức sai
lầm, bằng lòng tự xin phạt cấm túc, sao chép nữ giới trăm ngày, nên cho
mình một lời dạy dỗ, ghi nhớ chuyện lần này, với dạy bảo của phụ thân,
còn xin phụ thân cho phép."
"Biết con là đứa nhỏ biết điều, có
thể hiểu được sai lầm của mình, về sau sẽ không tái phạm, những thứ này
sẽ không cần thiết." Bùi Chư Thành vô tình vẫy vẫy tay.
Bùi
Nguyên Hoa kiên trì nói: "Phụ thân, trước kia chính là nữ nhi bị phụ
thân nuông chiều quá mức, mới có thể không biết trời cao đất rộng, làm
việc lỗ mãng, phạm phải sai lầm lớn hôm nay. Ngài về sau vạn không thể
vẫn nuông chiều nữ nhi như vậy. Dù sao tuổi nữ nhi còn nhỏ, không rõ lí
lẽ, rất nhiều chỗ đều cần phụ thân thêm nghiêm dạy. Không bằng cứ bắt
đầu từ chuyện lần này, làm cho nữ nhi nhớ lời dạy dỗ!"
"Được rồi, con đã nói như vậy, vậy y lời con nói đi!" Bùi Chư Thành gật đầu, nói,
"Nhìn bộ dáng của con, vết thương trên mặt và trên người còn chưa lành
hết đi? 0di33xn0dafnl330fys0doon Trở về nghỉ ngơi thật tốt, đúng hạn bôi thuốc, miễn cho để lại vết sẹo, về sau lập gia đình có thể phải chịu
thiệt. Mau đi đi!"
Bùi Nguyên Hoa nhận lệnh rời đi, vừa mới đi tới cửa, lại được Bùi Chư Thành gọi lại.
"Hoa nhi, tứ muội muội con mặc dù tuổi nhỏ nhất ở trong tỷ muội, nhưng làm
việc lại thận trọng có chừng mực, con đừng ngại học hỏi với nàng nhiều
hơn, tỷ muội thân thiết nhiều hơn một chút, cũng là chuyện tốt."
Vẻ mặt Bùi Nguyên Hoa thong dong, cúi người nói: "Vâng, nữ nhi ghi nhớ dạy bảo của phụ thân."
Rời thư phòng, chậm rãi đi ở trong đình viện cỏ cây xanh tươi, tháng năm
vương triều Đại Hạ, thời tiết đã dần dần nóng lên, dây hoa xanh dài,
xanh ngắt ngưng bích, phóng mắt nhìn lại, một mảnh xanh đậm nhạt, xen
lẫn các loại hoa, nhiều loại hoa như gấm. Bùi Nguyên Hoa chậm rãi ngẩng
đầu, nhìn lên bầu trời xanh thăm xanh thẳm, nhiều đám mây trắng bồng
bềnh ở trong đó, nhìn xuống từ trên cao bao quát đất đai trăm họ.
Bùi Nguyên Hoa hơi nhẹ nhàng thở ra, lập tức đôi mắt lại hơi nheo lại, đôi mắt lóe ra.
Lần này thật sự nàng quá mức lỗ mãng xúc động, thế cho nên gặp phải hỗn
loạn lớn như vậy, ầm ĩ gần như không thể thu dọn. Nàng có thể khẳng
định, thêu đồ là Diệp Vấn Khanh muốn tặng cho Cửu điện hạ, nói vậy
chuyện này Bùi Nguyên Ca đã sớm biết, lại cố ý không lên tiếng, nhìn
nàng nhảy vào cạm bẫy, chẳng những bị Diệp Vấn Khanh hành hung một trận, còn ở trước mặt phụ thân lộ manh mối, thiếu chút nữa kiếm củi ba năm
thiêu một giờ.
Cũng may, hiện tại cuối cùng đi qua cửa này!
Phụ thân chịu khuyên bảo nàng, nàng lại tự phạt cấm túc, sao chép nữ giới,
cuối cùng thì bỏ qua chuyện thêu đồ này. Chỉ là, từ nay về sau, nàng ở
trong lòng của phụ thân sẽ không còn kiêu ngạo hoàn mỹ không tỳ vết như
ngày trước nữa, tuy rằng nàng thừa nhận sai, phụ thân cũng tha thứ nàng, nhưng đây cuối cùng là một cái gai, về sau hễ là đúng lúc gặp chuyện,
cái gai này cũng sẽ nhắc nhở phụ thân, nữ nhi này nàng từng hoang đường
hồ đồ biết bao. Nhưng mà, dù sao vẫn hơn so với phụ thân hoàn toàn thất
vọng với nàng, tốt hơn không hề để ý tới.
Cái gai này không nhổ
đựơc, chỉ có thể mặc cho nó ở lại trong lòng phụ thân, dựa vào biểu hiện ngày sau của nàng, và thời gian qua đi chậm rãi làm mềm gai, cho đến
khi biến mất.
Vậy cần thời gian rất dài, mà ở trong khoảng thời gian này, tốt nhất nàng không nên có động tác khác gì.
Lần này sở dĩ phụ thân có thể đơn giản tha thứ nàng như vậy, là vì hình
tượng tốt đẹp từ trước của nàng còn giữ lại trong lòng phụ thân, phụ
thân cho rằng nàng chính là đi sai bước nhầm trong một lúc, sửa đúng lại thì được rồi. Nhưng nếu lại có lần thứ hai, bị phụ thân bắt được nhược
điểm, thì không có dễ dàng qua cửa như vậy. Thậm chí, phụ thân có thể sẽ nhìn rõ bản tính của nàng, hoàn toàn thất vọng với nàng, không bao giờ
để ý tới nàng nữ nhi này nữa, đến lúc đó, chính là địa ngục của nàng!
Sau khi từ Khánh Phúc Tự cầu phúc trở về, thật sự là nàng váng đầu.
Mười sáu năm trước, thật sự nàng sống quá suông sẻ, cha mẹ khen ngợi, hạ
nhân ca tụng, bạn cùng lứa tuổi hâm mộ ghen tị, mỗi người đều nói nàng
tài hoa hơn người, băng tuyết thông minh, là tài nữ đệ nhất kinh thành,
nàng cũng bị mấy thứ này mê hoặc hoa mắt, thật sự cho rằng mình không gì làm không được. Hơn nữa lần này cầu phúc trở về, phụ thân giáng chức,
Chương Vân bị biếm, không được chọn đãi tuyển, đủ loại chuyện xen lẫn
vào một chỗ, đả kích chồng chất, làm cho nàng đánh mất bình tĩnh và cơ
trí ngày trước, lúc trước mọi việc đều thuận lợi, đánh đâu thắng đó
không gì cản nổi, lại khiến nàng xem thường Bùi Nguyên Ca, đầu tiên là
Lưu Sương bị đuổi, chặt đứt cánh tay trái phải, lần này lại lật thuyền
trong mương, gây ra lắm chê cười ngày, ngay cả ở chỗ phụ thân cũng mất
mặt liên tiếp, thậm chí gần thất sủng.
May mà, quyển tàm ti kia,
cái giỏ trái cây kia của phụ thân giống như một gáo nước lạnh, hoàn toàn giội tỉnh nàng, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Thời gian này, nàng
tuyệt đối là bị dầu mỡ dán tim, lại xé rách mặt với Bùi Nguyên Ca, càng
đấu ngươi chết ta sống, thật sự rất không sáng suốt. Bùi Nguyên Ca là nữ nhi Minh Cẩm (lộng lẫy quang minh chính đại), là người đắc ý nhất trước mặt phụ thân, cũng là người thông minh lanh lợi, nhạy bén tinh ranh,
người như vậy, sao có thể đắc tội? Sao có thể với tay xé rách mặt ở
trước mặt chứ? Nếu không có đụng chạm ở Bạch Y am, rất nhiều chuyện cũng chưa chắc sẽ đi đến một bước hôm nay.
Kỳ thật, trước kia nàng nói một câu với Bùi Nguyên Ca, đúng.
Giữa các nàng, cũng không thể dàn xếp mâu thuẫn va chạm, thậm chí là có thể
hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau. Bùi Nguyên Hoa nàng muốn, là đứng ở chỗ phụ nữ
có quyền cao nhất, trở thành phụ nữ được tôn vinh nhất trên đời này, làm cho mọi người quỳ gối dưới chân của nàng! Mà Bùi Nguyên Ca, cho dù đấu
họa thắng nàng lại như thế nào? Cho dù càng được lòng phụ thân hơn so
với nàng lại như thế nào? Đường các nàng đi, vốn là không giống nhau,
Bùi Nguyên Ca chỉ là một cô gái tầm thường, lập gia đình sinh con, đây
là cuộc sống cả đời nàng, ngoại trừ huyết thống tỷ muội với quan hệ bên
ngoài, về sau đường của các nàng không có gì cùng xuất hiện.
Nàng thật là khờ, đấu đến ngươi chết ta sống với một người hoàn toàn không quan hệ với tiền đồ (tương lai) của nàng như vậy.
Thậm chí, thật sự Bùi Nguyên Ca lập tức làm sườn phi cho Ngũ điện hạ, đó
cũng là cơ hội của nàng, có tầng huyết thống tỷ muội này, nàng mới có cơ hội thực sự bước vào vòng tròn hoàng thất, càng gần ba phần cách mục
tiêu của nàng.
Kỳ thật, các nàng không cần phải tranh đấu, các
nàng nên nắm tay liên kết lại, cùng cố gắng mới đúng. Bùi Nguyên Ca quen biết với vài vị điện hạ, đó nên là cơ hội của nàng, nên khiến Bùi
Nguyên Ca chế tạo cơ hội cho nàng, thân thiết cực với điện hạ mới đúng;
mà Bùi Nguyên Ca thông minh tài trí, cần phải nên dùng cho nàng, giúp
nàng từng bước thăng chức, mà không phải đấu đến ngươi chết ta sống lẫn
nhau, cuối cùng lưỡng bại câu thương (tổn hại hai bên).
Dù sao,
nếu nàng có thể trở thành quý nhân, cũng là một chuyện tốt với Bùi phủ,
giá trị con người Bùi Nguyên Ca cũng có thể theo nước lên thì thuyền
lên, đây là chuyện cùng có lợi cho đôi bên.
Đúng vậy, đây mới là thái độ nàng cần phải đối xử với Bùi Nguyên Ca.
Bùi Nguyên Hoa chậm rãi nhắm mắt lại, cả người đều đắm chìm trong sáng rõ
dưới hơi nóng ánh mặt trời, khi mới từ khánh phúc tự trở về, nàng còn có thể hiểu rõ nhìn đến những thứ này, kết quả đằng sau trong một lúc lại
bị được mất che mờ, hoàn toàn đi lên lối rẽ, thế cho nên rơi vào tình
hình hôm nay. Hoàn hảo, nàng tỉnh ngộ đúng lúc, tuy rằng nói hiện tại
quan hệ với Bùi Nguyên Ca thật bế tắc, nhưng cũng không phải là không bù lại đường sống, bởi vì Bùi Nguyên Ca là người thông minh, nên biết làm
sao đều có lợi với lẫn nhau.
Lúc trước Chương Vân, cũng từng bị
Bùi Nguyên Ca tính kế, làm cho phụ thân nổi lên lòng nghi ngờ, giống với tình huống hiện tại nàng.
Nếu nàng còn u mê không tỉnh ngộ, như
vậy, kết cục của Chương Vân chính là vết xe đổ của nàng. May mắn là,
nàng thông minh hơn so với Chương Vân, cũng bình tĩnh hơn so với Chương
Vân, nàng có thể rút lui khi đang có thế lực, đúng lúc bứt ra, trang
#ddlqd# bubble cho nên tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục như Chương Vân vậy! Lần này, nàng cần chút thời gian bình tĩnh tỉnh táo thật tốt, sáng suốt tỉnh lại, còn thật sự suy nghĩ, thấy rõ ràng tình thế hiện nay,
nghĩ tốt đường sau này nên đi như thế nào, không cần lại mắc sai lầm lúc trước.
Chờ lần này nàng cấm túc ra, nàng sẽ lần nữa trở thành
Bùi Nguyên Hoa với ánh sáng chói mắt, danh tiếng khắp kinh thành như
trước!
※※※
Từ sau khi đính thân, ngoại trừ mỗi ngày đến
nhà mọi người sẽ trêu ghẹo vài câu, Thư Tuyết Ngọc và Bùi Chư Thành lôi
kéo nàng nghiên cứu kỹ đồ cưới khăn trải giường khác, ngày của Bùi
Nguyên Ca cũng là trôi qua yên tĩnh, ngay cả vốn cho là Bùi Nguyên Hoa
muốn gây chuyện cũng đặc biệt im lặng, ngoại trừ mỗi ngày đúng giờ ra
thỉnh an với Thư Tuyết Ngọc và Bùi Chư Thành, thì nhốt mình ở trong
phòng, chút xíu sóng gió cũng không nhấc lên, thỉnh thoảng đụng phải Bùi Nguyên Ca, vẻ mặt có chút dịu dàng, dường như còn mang theo một chút
lấy lòng, lại không có bộ dáng chân cao khí ngang lúc trước, thật làm
cho trong lòng Bùi Nguyên Ca âm thầm cảnh giác, không biết Bùi Nguyên
Hoa lại muốn gây rối cái quỷ gì.
Nàng cũng nghe nói Bùi Nguyên
Hoa từng đến thư phòng, kề gối nói chuyện dài cùng với phụ thân, nhưng
nàng tuyệt đối không cho rằng, Bùi Nguyên Hoa lại bởi vậy lập địa thành
phật (lập tức thành phật).
Đầu hạ quang đãng ấm áp, hoa và cây
cảnh tươi tốt, màu đỏ xuyên thấu qua vải thưa mỏng, nhìn bên ngoài phồn
hoa giống như cảnh trí rực rỡ, nghe ẩn ẩn xuyên qua đến mùi hoa nhàn
nhạt, Bùi Nguyên Ca hơi thở dài, tiếp tục may vá thành thạo. Theo của
nàng linh hoạt phi vũ hai tay, một đóa hoa đào xinh đẹp mượt mà dần dần
thành hình, chậm rãi lộ ra phấn hồng rực rỡ, nở rộ xinh đẹp, thoạt nhìn
coi như thật sự bình thường.
Mành thêu vén lên, hiện ra bóng dáng Thư Tuyết Ngọc màu xanh của sen, thấy nàng như vậy, cười nói: "A, đang thêu đồ cưới à!"
Dựa theo quy củ, sau khi cô gái đính hôn, sẽ bắt đầu thêu đồ cưới, giá y
(áo cưới) đỏ thẫm tơ vàng, mũ phượng khăn quàng vai, thậm chí ăn mặc hài miệt khăn gối của phu quân, cũng phải vài bộ. Hơn nữa, sau tân hôn,
phải tặng cho toàn thể người chờ lễ của phu quân, đều phải cô gái tự tay thêu ra, thêm linh tinh vụn vặt cùng một chỗ, thật là vội vàng. Tuy
rằng Bùi Nguyên Ca mới mười ba tuổi, nhưng sớm đi thêu xong vụn vặt gì
đó, cũng đỡ phải tương lai luống cuống tay chân.
Mấy ngày nay, ai thấy nàng cũng phải trêu ghẹo vài câu, Bùi Nguyên Ca đã quen, đơn giản
làm bộ như không có nghe thấy, cười nói: "Sao mẫu thân nào lại đây? Tử
Uyển các nàng cũng không thông báo một tiếng, con nên ra ngoài nghênh
đón." Lại đứng dậy đi lấy trà bánh.
"Không cần vội." Thư Tuyết
Ngọc vội vàng xoa bóp tay nàng, nói, "Hôm nay ta muốn đi ra ngoài tuần
tra cửa hàng đồ cưới, nghĩ tới xem con có thời gian hay không, đi theo
giúp ta, để tránh cả ngày buồn ở trong phòng, buồn bực đến bệnh. Tuy
rằng nói thêu đồ cưới thật sự quan trọng hơn, nhưng mà không cần vội
vàng như thế, phụ thân con và ta còn muốn con ở lâu hơn hai năm đấy,
không vội vã gả con đi ra ngoài như vậy!"
"Mẫu thân!" Bùi Nguyên Ca có chút không được tự nhiên dậm chân, hờn dỗi nói.
Thư Tuyết Ngọc nhìn nàng cười không ngừng, "Đừng cố làm nũng, rốt cuộc là có đi hay là không, con cho ta cái tin chính xác!"
"Đi đi đi, dám không đi sao?" Bùi Nguyên Ca đứng dậy, dặn dò Tử Uyển dời
giá thêu đi, tiến lên kéo cánh tay Thư Tuyết Ngọc nói, "Mới làm chút
việc thêu thùa, đã bị mẫu thân ngài trêu ghẹo như vậy. Nếu lại không
theo mẫu thân ngài đi ra ngoài tuần tra cửa hàng đồ cưới, con còn không
thành nghiệt nữ đại nghịch bất đạo? Mẫu thân chờ con trong chốc lát,
con đi vào thay đổi quần áo rồi đi ra."
Hai người mang theo nha hoàn ra ngoài, ngồi xe ngựa đi tới ngoại thành, trước hết vẫn là đi tới phía Giản Ninh Trai.
Còn chưa tới trước mặt Giản Ninh Trai, tiếng động tranh cãi ầm ĩ lớn xôn
xao đã xuyên qua rèm cửa sổ truyền vào, nghe tiếng hình như phát ra
không xa ngay tại phía trước, ngay sau đó xe ngựa cũng dừng một chút,
ngừng lại, xa phu bẩm báo nói: "Phu nhân, tiểu thư, trước mặt nhiều
người, đường bị ngăn chặn, chỉ sợ không qua được."
Bùi Nguyên Ca nhấc rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài, nhất thời mày hơi nhíu lại.
Chỉ thấy phía trước cách đó không xa rất nhiều người đông nghìn nghịt vây
quanh, đầu người toàn động, dường như đang xem cái gì náo nhiệt, tiếng
thảo luận ong ong không dứt, chính là không biết xảy ra chuyện rắc rối
gì. Mắt thấy mọi người xúm lại ở giữa hình như chính là cửa hàng đồ cưới Giản Ninh Trai của Thư Tuyết Ngọc, chẳng lẽ trong cửa hàng lại xảy ra
chuyện gì? Bùi Nguyên Ca và Thư Tuyết Ngọc liếc nhau, Thư Tuyết Ngọc mở
miệng dặn dò nói: "Phái người đi phía trước nghe ngóng, rốt cuộc là xảy
ra chuyện gì?"
Thị vệ nhận lệnh đi, chỉ chốc lát sau lại trở lại
bẩm tấu nói: "Hồi bẩm phu nhân tiểu thư, phía trước chắn đường, là vì có người đang gây rối, nói là từ trong cửa hàng nhà mình mua sợi tơ giả
quý báu, chắn cửa cửa hàng thét to, không chịu rời đi. Rất nhiều người
vây quanh ở nơi đó xem náo nhiệt, mắt thấy càng ầm ỹ càng kịch liệt,
người cũng càng vây càng nhiều, đã làm đường bị chặn. Nếu không thì
chúng ta nên đi đường vòng?"
Cửa hàng sợi tơ? Bùi Nguyên Ca thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự là Giản Ninh Trai?
Thư Tuyết Ngọc đã hỏi: "Gian cửa hàng kia tên gọi là gì?"
"Hồi bẩm phu nhân, gian cửa hàng kia tên là Giản Ninh Trai." Thư Tuyết Ngọc
bị giam cầm mười năm, đối với chuyện của bà, người trong phủ biết đến
không nhiều lắm, hộ vệ này lại là mới chuyển đến, cũng không biết Giản
Ninh Trai chính là cửa hàng của phu nhân nhà mình, càng không biết hiện
tại chỗ mọi người muốn đi chính là Giản Ninh Trai, chỉ bẩm báo tình
huống chi tiết mình nghe được.
Thật sự là Giản Ninh Trai! Trong
lòng Bùi Nguyên Ca nặng nề, chẳng lẽ nói vẫn là người của Quảng Trí Trai lần trước kia, tà tâm bất tử (gian xảo không chết), lại tới gây chuyện? Hiện tại chuyện ồn ào lớn như vậy, dẫn tới rất nhiều người vây xem, nếu xử lý không tốt, danh tiếng của Giản Ninh Trai coi như bẩn rồi. Hủy cầu dễ dàng xây cầu khó, đến lúc đó muốn xoay chuyển lại danh dự, có thể
không dễ dàng như vậy rồi.
"Mẫu thân, chúng ta đi xuống xem là xảy ra chuyện gì, loại chuyện này nếu xử lý không tốt, ảnh hưởng rất lớn với cửa hàng."
Thư Tuyết Ngọc ăn ý gật đầu, hai người mang theo mạn che mặt xuống xe,
trước phái người đi thông báo người trong cửa hàng, sau đó được hộ vệ
bảo vệ đưa tới, chen vào đám người. Chỉ thấy một người trung niên mặc áo dài toàn thân tơ lụa cổ tròn màu xanh bảo thạch, đang giơ lên bốn năm
cuộn sợi tơ, tay kia thì chỉ vào mũi tiểu nhị trong cửa hàng mắng: "Giản Ninh Trai các ngươi cũng quá thiếu đạo đức, mười lượng bạc một cuộn sợi tơ tằm thêu màu đỏ tốt nhất, các ngươi lại lấy sợi tơ tằm nhuộm màu đỏ
sáng đến góp đủ số! Ta vốn nhận tờ danh sách của Ngô đại nhân, muốn thêu hoa khai phú quý cho quý phủ bọn họ, muốn dùng sợi tơ tằm màu đỏ này
thêu hoa mẫu đơn, ai biết sợi tơ này lại phai màu, làm cho thêu đồ mà ta tân tân khổ khổ thêu hơn mười ngày trước toàn bộ bị bẩn, hiện tại hoàn
toàn không kịp thời gian mà Ngô đại nhân vốn định ra, ta không kiếm được tiền, còn phải lỗ vốn bạc. Các ngươi nói làm sao bây giờ?"
Tiểu
nhị bị mắng đến mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ngụy sư phó, ngươi
là khách quen của Giản Ninh Trai, cũng nên biết quy củ sợi tơ cửa hàng
của chúng ta, sợi tơ nghiệm qua tại chỗ, sau này toàn bộ không phụ
trách. Ngươi đây mua sợi thêu đã ba ngày, đột nhiên lấy để nói là giả,
vịêc này bảo chúng ta làm sao bây giờ?"
"Đúng, cửa hàng sợi tơ có quy củ này, nhưng mà ta mua ** năm sợi thêu ở Giản Ninh Trai của các
ngươi, ta tin tưởng các ngươi, cho nên không có tự mình đến nghiệm sợi
tơ, mà là sai gã sai vặt đến mua, tuỳ các ngươi chọn lựa. Ai biết các
ngươi thiếu đạo đức như vậy, ngay cả khách hàng cũ cũng lừa bịp? Trước
kia người ta nói, Giản Ninh Trai các ngươi dùng thứ hàng giả, cố ý nâng
giá, ta còn nói chuyện thay các ngươi, ai biết đúng là giúp bạch nhãn
lang (sói mắt trắng)!"
Ngụy sư phó cũng tức giận đến đỏ mặt tía tai, giậm chân chỉ mắng chửi người.
Mắt thấy người càng ngày càng nhiều, danh tiếng cửa hàng nhất định phải
chịu ảnh hưởng, tiểu nhị cũng nóng nảy, lại không biết nên cãi lại như
thế nào, lúc đang gấp tới mất bình tĩnh, một vị bốn mươi năm mươi tuổi,
người đàn ông mạc áo dài bằng gấm xanh vội vàng chen lách tiến vào.
Trong một lúc tiểu nhị như thấy một loại cứu tinh, bước lên phía trước
nói: "Nhị chưởng quỹ, ngài đến đúng lúc, việc này phải làm sao bây giờ?" Nói xong đại khái nói một lần chuyện đã trải qua.
Vẻ mặt Nhị
chưởng quỹ nghiêm trang một chút, chuyển về phía Ngụy sư phó, trên mặt
trắng nõn toàn là ý nghiêm trang: "Ngụy sư phó, ngài cũng là lão thêu
tượng (thợ thêu lão luyện) nhiều năm, sợi tơ này là thật là giả, bắt đầu ngươi vừa sờ đã biết. Sợi tơ thêu đỏ mềm nhẵn như nước, sợi trắng thô
ráp, làm sao ngài có thể lấy sợi tơ màu trắng nhuộm làm sợi tở thêu đỏ
thêu thùa, thế cho nên thêu đồ nhuộm màu, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không thể đúng hạn hoàn công?"
Lời này có lý, trong một lúc người chung quanh thảo luận sôi nổi.
"Ý lời này của ngươi, là nói ta ở vu oan hãm hại Giản Ninh Trai các
ngươi?" Ngụy sư phó nghe vậy lại nổi giận đùng đùng, tức giận đến sợi tơ cầm trong tay rơi trên mặt đất, hầm hầm nói, "Ngươi có biết bộ thêu đồ
này của ta có bao nhiêu quan trọng hay không? Ngô đại nhân nói, bộ thêu
đồ này nếu ta thêu làm ông ấy vừa lòng, thì ông ấy với quan hệ thông gia tiến cử ta, để cho ta vào Hoa Tú Trai. Đó chính là Hoàng thương phô tử
(cửa hàng hoàng gia), chuyên môn thêu này nọ cho quý nhân trong hoàng
cung. Vì tấm thêu đồ này, ta bồi thường tất cả gia sản, sợi tơ vải lụa
đều mua tốt nhất, chính là muốn vào Hoa Tú Trai, từ nay về sau một nhà
già trẻ đều có thể qua ngày tốt nhất."
Nói tới đây, một cơn chua
xót, gần như rơi nước mắt xuống, ôm cái trán nói: "Chính là ta rất mẹ nó tin Giản Ninh Trai các ngươi, nghĩ giao tình cũ ** năm, không hố không
lừa, hàng thật giá thật, ngay cả chút xíu ý nghĩ khác trong đầu cũng
chưa nảy sinh qua, cầm được sợi tơ liền vội vã đẩy nhanh tốc độ, ai
biết... Triệu Nhị chưởng quỹ, ngươi tự mình nói, ta sẽ tự mình hủy đi
thêu đồ quan trọng như vậy, ta chỉ vì vu oan Giản Ninh Trai các ngươi
sao?"
Đối với những thủ nghệ nhân này mà nói, có thể tiến vào cửa hàng hoàng gia, trở thành sư phụ nghệ nhân bên trong, tiền tháng với
thân phận cũng hơn tăng gấp đôi, xấp xỉ đã là kết quả tốt nhất với những người bọn hắn. Theo lý thuyết, Ngụy sư phó không có đạo lý lấy thêu đồ
quan trọng như vậy làm tiền đặt cược, đến hãm hại Giản Ninh Trai. Trong
lúc này, mọi người thảo luận liền nghiêng về Ngụy sư phụ, chỉ trỏ với
Giản Ninh Trai, mắt lộ ra nghi ngờ.
Thấy thế, trong đôi mắt Triệu Nhị chưởng quỹ hiện lên một chút lo sợ, nóng nảy tức giận xuống nói:
"Ai biết có phải chính ngươi làm hỏng thêu đồ rồi hay không, nhưng lại
đến trên đầu Giản Ninh Trai chúng ta? Muốn đẩy trách nhiệm cho chúng
ta?" Việc này thật muốn ẫm ĩ lớn, tổn hại thật lớn với Giản Ninh Trai.
"Ta **!" Ngụy sư phó bị lời này làm ông tức giận đến nhảy lên cao ba thước, "Thêu đồ này có bao nhiêu quan trọng ta không biết sao? Ta sẽ dễ dàng
mà đi hủy nó? Nếu không là các ngươi làm việc không đủ tiêu chuẩn, ta sẽ đến tình trạng bây giờ sao? Chẳng sợ các ngươi là dùng thứ hàng giả,
cũng cưỡng ép so với như vậy! Ít nhất ta còn có thể gỡ sợi ra thêu lại
lần nữa! Kết quả đến bây giờ ngươi lại còn nói mát! Ta liều mạng với
ngươi!"
Nói xong, bỗng nhiên xông lên phía trước, nắm chặt áo Triệu chưởng quỹ đã muốn vung nắm tay.
Bọn tiểu nhị bên cạnh vội vàng kéo Ngụy sư phó, may mắn kéo đúng lúc, đánh
nhau lớn kia, quả đấm thiếu chút nữa đã dừng ở trên đầu Triệu Nhị chưởng quỹ trang, sợ tới mức cả người ông ra mồ hôi lạnh.
Thấy bộ dáng Ngụy sư phó này, cũng nổi cáu đến đây, cứng cổ nói: "Như
thế nào? Không đạo lý nói liền động quả đấm, có phải bị ta nói trúng nỗi lòng hay không, chột dạ rồi hả? Có bản lĩnh ngươi đánh tới nơi này của
ta, chúng ta đi hình bộ đại đường nói rõ ràng, nói cho ngươi, ta —— "
"Hai vị xin dừng tay, có chuyện từ từ nói."
Một giọng nữ rõ ràng trao chuốt ôn nhã truyền đến, âm thanh cũng không cao, cũng không lên cao, yên lặng mềm như nước, lộ ra một cảm giác dịu dàng
có giáo dục tốt. Nhưng không biết vì sao, Triệu nhị chưởng quỹ và Ngụy
sư phó la hét ầm ĩ, khắp nơi xì xào bàn tán, nhưng cũng chưa thể đè
xuống âm thanh dịu dàng này, làm cho nó rõ ràng truyền vào lỗ tai mọi
người, không tự giác tập trung tinh thần tĩnh khí, đều nhìn đến chỗ âm
thanh.
Trong đám người không biết khi nào dư ra hai vị nữ tử quần áo đẹp đẽ quý giá, đầu đội màn che, thấy không rõ vẻ ngoài, nhưng nhìn
từ phong cách ăn mặc, hình như là một đôi mẹ con. Mà nói chuyện chính là cô gái kia, quần áo cả người xanh nhạt, thêu hoa văn hoa lan quấn cành
tinh xảo, đứng ở nơi đó, đoan trang như một đóa không cốc u lan, im lặng toả hương. Thấy hai người vẫn dây dưa, nàng kia lại nói: "Ngụy sư phó,
Triệu nhị chưởng quỹ, mời hai vị trước tách ra, chuyện này chúng ta chậm rãi bàn bạc, như thế nào?"
Bộ dáng nàng kia thoạt nhìn chỉ mười
ba bốn tuổi, nhưng không biết vì sao, trong lời nói ấm áp hờ hững của
nàng kia chính là có luồng sức lực, làm cho người ta không tự giác muốn
nghe theo. Theo bản năng Ngụy sư phó buông tay, kinh ngạc nhìn người
giống như tiên nữ trước mắt, bật thốt lên hỏi: "Ngươi là ai?"
Tiểu nhị vội hỏi: "Đây là đông gia tiểu thư của chúng ta."
Lần trước lúc Thư Tuyết Ngọc mang Bùi Nguyên Ca lại đây, ông cũng không ở
trong tiệm, bởi vậy không biết Bùi Nguyên Ca. Nhưng Thư Tuyết Ngọc là
chủ tử nhiều năm của ông, tuy rằng mười năm không gặp, nhưng vẫn nhận
ra, bước lên phía trước làm lễ nói: "Phu nhân." Sau đó mới chắp tay với
Bùi Nguyên Ca nói: "Tiểu thư." Tuy rằng không có gặp qua, nhưng nghe lão chưởng quỹ và tiểu nhị nói qua, vị tiểu thư này với sợi tơ vô cùng tinh thông, ngay cả ngọc lâu điểm thúy hiếm thấy cũng biết rõ, cũng không
bình thường.
Bùi Nguyên Ca gật đầu, nhặt lên sợi tơ từ trên đất mà Ngụy sư phó mới vừa rồi vứt bỏ, tay vừa sờ, khẽ nhíu mày.
Sợi tơ trong tay tươi đẹp rực rỡ, mềm nhẵn như nước, lúc đầu chợt nhìn rất
giống là sợi tơ thêu đỏ có tiếng, nhưng nếu nhìn kỹ càng, sẽ phát hiện
nó trong mềm mại có loại cảm giác lờ mờ đầy mỡ, không giống loại sợi tơ
thêu đỏ hoàn chỉnh vốn có. Lệnh tiểu nhị mang tới một gáo thủy, đổ lên
phía sợi tơ, nước nhỏ giọt rơi xuống dưới trong một lúc biến thành màu
đỏ, mà sợi tơ lại lộ ra màu trắng vốn có, lại đưa tay sờ soạng, vô cùng
thô ráp.
Đây thật sự là sợi tơ trắng.
Tính chất sợi tơ
trắng thô ráp, sợi tơ thuê đỏ mịn nhẵn như nước, giá trị hai cái giống
như cách biệt một trời một vực. Nhưng mà, nếu dùng một loại thuốc bột
tên là xuyến hồng thảo ngâm qua sợi tơ trắng, chẳng những nhuộm ra màu
sắc rất giống sợi tơ thêu đỏ, hơn nữa cũng sẽ trở nên rất mềm mại ở
trong khoảng thời gian ngắn, chính là không thể kéo dài. Hơn nữa gặp
nước sẽ tan, thuốc nhuộm sẽ trút bỏ, cũng sẽ lộ ra tính chất thô ráp vốn có.
Thấy chiêu thức ấy của Bùi Nguyên Ca, Ngụy sư phó đã biết
là nàng biết hàng, vội hỏi: "Chính là như vậy, ta thêu sắp xong, không
cẩn thận làm đổ một ly nước trong, kết quả..." Thêu sư phụ đang thêu vốn là không thể uống nước, nhưng có đôi khi đẩy nhanh tốc độ mệt mỏi, bất
chấp rời đi, thì vẫn thêu cố uống nước, chính là chỉ có thể uống nước
trong, không thể uống trà, để tránh nước trà không cẩn thận bắn tung tóe lên trên vải thêu, bẩn màu sắc.
"Tiểu nữ vừa mới tiếp nhận Giản Ninh Trai, không quá quen thuộc với tình huống, vừa rồi Ngụy sư phó
nói, ngươi là khách hàng cũ của Giản Ninh Trai chúng ta?" Bùi Nguyên Ca
mở miệng hỏi.
Đối với Bùi Nguyên Ca, tiếng nói của Ngụy sư phó không tự giác chậm lại, nói: "Đúng, đã có ** năm rồi."
Bùi Nguyên Ca nhìn tiểu nhị và Triệu Nhị chưởng quỹ, thấy bọn họ đều gật
đầu thừa nhận, rõ ràng Ngụy sư phó thật sự là khách hàng cũ của Giản
Ninh trai, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Mới vừa rồi nàng đã luôn ở bên
cạnh quan sát, vốn tưởng Quảng Trí Trai lại đang giở thủ đoạn, muốn làm
bẩn danh tiếng Giản Ninh Trai. Nhưng nhìn một chút, lại cảm thấy không
giống, vị Ngụy sư phụ này rõ ràng là người chủ có tính tình táo bạo, lại gặp phải thêu đồ quan trọng bị bẩn như thế, bởi vậy nổi trận lôi đình,
thoạt nhìn thật không giống như là làm bộ. Hiện tại tất cả mọi người
thừa nhận, Ngụy sư phó là khách hàng cũ của Giản Ninh Trai, thì chuyện
này càng thêm kỳ lạ.
Chẳng lẽ thật sự là sợi tơ của Giản Ninh Trai có vấn đề?
Dù như thế nào, hiện tại chuyện Ngụy sư phó này đã muốn ầm ĩ lên, nhiều
người trơ mắt nhìn như vậy, chắc chắn phải có câu trả lời thoả đáng, làm cho hai bên đều có thể vừa lòng. Nếu không, dù chân tướng như thế nào,
danh tiếng Giản Ninh Trai cũng đã bị hao tổn, người đời thích nhất nghe
nhầm đồn bậy, lại có một cái Quảng Trí trai ở bên cạnh như hổ rình mồi,
không có việc gì chuyện cũng có thể sinh ra ba phần, hơn nữa đề tài tốt
như bây giờ?
Thư Tuyết Ngọc vốn là tay ngang với kinh doanh cửa
hàng, lại tin phục thông minh năng lực của Bùi Nguyên Ca, cũng không lên tiếng.
"Ngụy sư phó, hiện tại dù chân tướng như thế nào, với
Ngụy sư phó mà nói, quan trọng nhất, vẫn là bức thêu đồ cẩm tú hoa khai
kia, không biết có mang thêu đồ tới hay không, thứ nhất xem thật sự là
bị thiến hồng thảo làm bẩn hay không; thứ hai cũng nhìn xem có biện pháp bổ cứu (sữa chữa) hay không. Dù sao, với Ngụy sư phó mà nói, này thật
giả sợi tơ thêu đỏ còn ở tiếp theo, bức thêu đồ này lại quan hệ với bản
thân và gia đình Ngụy sư phó, với tương lai về sau." Sau khi Bùi Nguyên
Ca suy nghĩ thật lâu, mới ấm giọng nói, "Ngụy sư phó, ngươi nói lời của
ta có đúng hay không?"
"Vừa rồi tiểu nhị tiệm này của ngươi đã
nói đến, ta đã để cho gã sai vặt trở về lấy. Chỉ là, thêu xong thêu đồ
bị bẩn một vết lớn, hoàn toàn không cứu được rồi. Cách thời gian giao
thêu đồ chỉ còn ba ngày, lại thêu cũng không còn kịp rồi." Ngụy sư phó
lắc đầu thở dài, vẻ mặt chán chường, cả người đều trở nên nản lòng thoái chí. Thật ra, lúc bộ thêu đồ này bị bẩn đi, tương lai của hắn cũng đã
hoàn toàn bị hủy, toàn bộ đều không có ý nghĩa. Sở dĩ đến Giản Ninh Trai ầm ĩ, hoàn toàn là không nhịn xuống cơn tức này, hơn nữa tiểu nhị tiệm
lại không thừa nhận, bởi vậy cơn tức càng lúc càng lớn.
Lúc này gặp được tiểu cô nương tao nhã tú nhã như vậy, lại nhã nhặn ôn tồn giảng đạo lý với hắn, cơn tức tan, lòng cũng nản.
Cho dù là Giản Ninh Trai thừa nhận sợi tơ có vấn đề thì thế nào? Thêu đồ đã bị bẩn, thêu lại cũng không kịp, hắn không có biện pháp giao thêu đồ
đúng hạn, đừng nói vào Hoa Tú Trai, Quang Ngô đại nhân tức giận, với bạc vi phạm điều ước này, hắn đã đền đến không
dậy nổi. Hơn nữa, vì bức thêu đồ này, hắn hao hết tâm huyết, góp vào
toàn bộ thân gia (bản thân và gia đình), còn nhận không ít tiền bạc,
riêng này đó thì cũng đủ người một nhà bọn họ từ nay về sau ăn không khí rồi.
Hiện tại, nếu không có ai có thể với tay cứu lại bộ thêu đồ này của hắn, nếu không, toàn bộ chuyện đều không có ý nghĩa .