Vũ Hoàng Diệp mặc một thân quần áo tím đậm, màu sắc không quá phóng
túng, hơi nội liễm chút, ăn mặc đều vô cùng tinh xảo, vẻ mặt không tính
là ôn nhuận như ngọc, nhưng cũng không tự phụ kiêu ngạo như trước, hơn
nữa ngày thường dung mạo hắn vốn tuấn tú, quần áo hoa phục như vậy lại
càng có vẻ phong độ, khí độ đẹp đẽ quý giá. Chỉ là, chợt nhìn thấy Bùi
Nguyên Ca, đôi mắt vốn nội liễm lập tức lại bắn ra hào quang bức người.
Vũ Hoàng Diệp theo bản năng tiến về phía trước, muốn tới gần, nhưng lập
tức nhớ tới lời Liễu quý phi nói, hai tay nắm chặt thành quyền, lại lui
trở về, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, ánh mắt biến ảo không
ngừng.
Nhìn thấy Vũ Hoàng Diệp, Bùi Nguyên Ca theo bản năng nắm chặt cặp lồng cơm trong tay, vẻ mặt cảnh giác.
Thấy Bùi Nguyên Ca cảnh giác hắn như mãnh thú hồng thủy, sắc mặt Vũ Hoàng
Diệp nhất thời trầm xuống, cười lạnh nói: "Sao vậy? Ta là hổ sẽ ăn nàng
hay sao?" Trong lòng tức giận, đôi mắt đột nhiên trở nên lợi hại, chỉ
cảm thấy trong lòng đốt một ngọn lửa, lại nhìn bốn phía không người, ý
niệm vẫn luôn kiềm chế trong đầu lại đột ngột thăng lên, vẻ mặt sắc bén, ánh mắt như mãnh thú đi săn nhìn con mồi.
Dù sao lúc này không có người, cho dù hắn bắt Bùi Nguyên Ca đi, lại có ai sẽ biết?
Đợi cho giam cầm nàng trong lòng bàn tay chính mình, hắn thật muốn nhìn,
nàng còn có thể vắng vẻ hắn sao? Một ngày nào đó, hắn muốn trong mắt
trong lòng nàng đều là hắn, không còn người nào khác!
"Không nghĩ tới lại gặp được Thất hoàng huynh ở đây mà thôi." Ánh mắt Bùi Nguyên Ca biến ảo, rất nhanh liền trấn tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt: "Chẳng lẽ Thất
hoàng huynh cũng đến Bạch Y am dâng hương sao? Này thật sự là khéo, vừa
vặn hôm nay Hoàng Mặc không có việc gì, đưa ta đến dâng hương, nay đang
nghỉ tạm ở sương phòng, thật không nghĩ tới Thất hoàng huynh cũng ở nơi
này. Hay là ta đi mời Hoàng Mặc lại đây gặp Thất hoàng huynh?"
Vừa rồi Vũ Hoàng Diệp tiến một bước lại lui về, vẻ mặt biến hóa, Bùi Nguyên Ca mơ hồ nhận ra gì đó.
Sau khi Vũ Hoàng Diệp được giải trừ cấm túc, hai người cũng từng vài lần
gặp mặt, mỗi lần Vũ Hoàng Diệp nhìn thấy nàng sẽ chuyển dời ánh mắt, vẻ
mặt lạnh lùng, chỉ xem như không thấy, hơn nữa trong khoảng thời gian
này hắn biểu hiện, Bùi Nguyên Ca mơ hồ đoán được, sau khi Vũ Hoàng Diệp
bị cấm túc thanh thế không bằng từ trước, bởi vậy mới quyết định ẩn nhẫn làm việc, không phóng túng như trước. Tuy vì tình thế mà Vũ Hoàng Diệp
biết cố kỵ, nhưng trong xương hắn vẫn tự phụ và độc đoán, nếu nàng tránh né quá đáng, nói không chừng lại kích thích tính tình hắn, đến lúc đó
giận quá mất khôn, trời biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Bởi vậy, Bùi Nguyên Ca không tránh không né, thản nhiên nói chuyện, lại cố ý nói Vũ Hoàng Mặc cũng ở Bạch Y am.
Chỉ cần Vũ Hoàng Diệp đầu óc còn thanh tỉnh, không có giận quá mất khôn,
nên biết người như hắn lại đây dâng hương, Bạch Y am khẳng định biết
thân phận hắn, nếu Bùi Nguyên Ca xảy ra chuyện trong Bạch Y am, Vũ Hoàng Mặc chỉ cần nghe được ba chữ Vũ Hoàng Diệp, nên biết tìm ai tính sổ.
Nay Vũ Hoàng Diệp đang muốn vãn hồi xu hướng suy tàn, tất nhiên sẽ sinh
lòng cố kỵ, nhiều lắm thì lời nói lạnh nhạt vài câu, cũng không dám quá
làm càn.
Quả nhiên, nghe được Vũ Hoàng Mặc cũng ở Bạch Y am, Vũ
Hoàng Diệp hừ lạnh một tiếng, thoáng áp chế vừa rồi ý niệm trong đầu,
cười lạnh nói: "Không dám, hiện nay Cửu hoàng đệ đúng là như mặt trời
ban trưa, ta nào dám làm cho hắn đến bái kiến ta?"
Hắn thật không hoài nghi Bùi Nguyên Ca nói dối, dù sao Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca
vợ chồng ân ái, Vũ Hoàng Mặc đưa Bùi Nguyên Ca đến dâng hương là chuyện
bình thường.
Huống chi... . Hắn liếc mắt Bùi Nguyên Ca cầm cặp
lồng cơm, có thể làm cho Bùi Nguyên Ca tự mình lấy cặp lồng cơm, không
chịu mượn tay người khác, ngoại trừ Vũ Hoàng Mặc còn ai có thể khiến Bùi Nguyên Ca tự mình ra tay?
Bùi Nguyên Ca sớm đoán được hắn sẽ
không gặp Hoàng Mặc, cho nên mới dám nói dối, nghe vậy chỉ là cười nhẹ,
nói: "Nếu Thất hoàng huynh có việc không tiện gặp Hoàng Mặc, ta cũng
không dám chậm trễ thời gian của Thất hoàng huynh, cáo từ." Nói xong,
nắm thực hộp, xoay người, không chút hoang mang đi tới hậu viện, cử chỉ
tao nhã thong dong, nhìn không ra một tia bối rối và chột dạ.
Hừ, nghĩ đến có Vũ Hoàng Mặc ở đây làm chỗ dựa cho nàng, cho nên có thể làm càn như vậy sao?
Vũ Hoàng Diệp cười lạnh, khuôn mặt anh tuấn có chút vặn vẹo, hận không thể tiến lên, ngăn lại Bùi Nguyên Ca, chặt chẽ giam cầm nàng bên người
chính mình. Nhưng nghĩ đến Vũ Hoàng Mặc cũng ở Bạch Y am, trong lòng
chung quy vô cùng cố kỵ, tuy ghen ghét dữ dội, nhưng không mất bình
tĩnh, nghĩ lời Liễu quý phi nói còn nhiều thời gian, luôn mãi thuyết
phục chính mình, thế này mới khẽ cắn môi, một quyền nện trên tường bên
cạnh.
Đáng chết!
Vốn hắn đến Bạch Y am là có chính sự,
nhưng ngẫu ngộ Bùi Nguyên Ca liền cảm thấy nỗi lòng phiền chán, nhất
thời không có tâm tình tiếp tục chính sự, xoay người căm giận về tiền
viện am ni cô.
Liễu quý phi vừa mới đàm luận kinh phật với chủ
trì Thủy Nguyệt đại sư, nhìn thấy Vũ Hoàng Diệp đi mà quay lại, vẻ mặt
âm trầm, không khỏi kinh ngạc, dựa theo kế hoạch ban đầu, không phải
Diệp nhi nên đi về phía hậu viện sao? Làm sao có thể quay lại nhanh như
vậy ? Hơn nữa vẻ mặt cũng khó coi? Nhưng ngại cho Thủy Nguyệt đại sư ở
đây, không thể hỏi thẳng, chỉ có thể hàm súc nói: "Diệp nhi, không phải
con nói hậu viện Bạch Y am hoa nở rất đẹp, muốn đi xem thử sao? Sao lúc
này lại đột nhiên quay về?"
"Trời quá nóng, đi một lát cảm thấy mệt cho nên về trước, chờ mát mẻ chút lại đi." Vũ Hoàng Diệp tùy tiện tìm cái cớ.
Nếu mẫu phi biết hắn bởi vì Bùi Nguyên Ca mà thất thần, chỉ sợ lại bị thuyết giáo.
Liễu quý phi lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng Thủy Nguyệt
đại sư ở bên, cũng không thể nói nhiều: "Điều này cũng đúng, nay thời
tiết càng ngày càng nóng, trước đó vì dịch bệnh cứu người, con mất máu
quá nhiều, nay thân thể cũng khỏe rồi lại bệnh, xác thực nên chú ý chút, miễn cho bị nhiệt. Mau tới nếm thử trà trúc diệp (trà lá trúc) Thủy
Nguyệt đại sư tự tay làm, thanh tâm trừ nóng."
Vũ Hoàng Diệp tiếp nhận nước trà, uống lên, lại căn bản thưởng không ra vị.
Lần này bệnh dịch chuyện huyên rất lớn, Thủy Nguyệt đại sư cũng có nghe
thấy, nghe vậy chắp hai tay nói: "A di đà phật, Thất điện hạ xá mình cứu người, thế nên mấy độ hôn mê, lại cứu sống hơn một ngàn người, công đức vô lượng. Phật tâm nhân đức như vậy, bồ tát đã biết, tất nhiên sẽ phù
hộ Thất điện hạ bình an trôi chảy, nương nương không cần quá mức lo
lắng."
"Mong được tốt lành như Thủy Nguyệt đại sư nói." Liễu quý
phi ôn nhu nói: "Hơn nữa, bản cung và Bạch Y am cũng xem như có sâu xa,
lúc trước bản cung vào cung mấy năm cũng không có thai, sau khi đến Bạch Y am bái Quan âm tống tử mới có Diệp nhi; sau đó Trữ vương phản loạn,
Diệp nhi lại không rõ tung tích, bản cung tuyệt vọng mười mấy năm, may
mà đại sư an ủi bản cung, nói Diệp nhi ngày sinh tháng đẻ không phải
tướng đoản mệnh, tất nhiên còn sống trên đời, bản cung ôm hy vọng ngày
đêm cầu nguyện, chỉ cầu mẹ con đoàn tụ, nay cũng quả nhiên như nguyện... . Bản cung chịu ân huệ của Bạch Y am, muốn đúc tượng vàng phật tổ bồ
tát, nhưng đại sư không màng danh lợi, không chịu đáp ứng, khiến bản
cung ái ngại."
Thủy Nguyệt đại sư vội nói: "Nương nương hàng năm
đều quyên tiền nhan đèn cho Bạch Y am, bần ni thật sự không dám lại cầu, a di đà phật."
"Đại sư quả nhiên là thế ngoại tiên nhân, không
màng danh lợi, cũng bởi vì dạng này, bản cung mới tin tưởng đại sư."
Liễu quý phi thở dài: "Haizz, trước đây thân thể Diệp nhi vô cùng tốt,
chưa bao giờ có tam tai lục bệnh, nhưng lần này bệnh dịch, hắn vì cứu
người ngay cả bản thân cũng không màng, mất máu quá nhiều. Tuy sau đó
cẩn thận điều dưỡng, các thái y đều nói đã không ngại, nhưng thân thể
chung quy không khoẻ mạnh bằng trước, khỏe rồi lại bệnh, thật sự làm bản cung lo lắng, e sợ hắn bị cái gì không sạch sẽ cuốn lấy, thế nên mới
dẫn hắn đến Bạch Y am bái phật, nhưng mà nói đến cũng kỳ quái, hôm nay
đến Bạch Y am, bản cung cảm thấy khí sắc Diệp nhi tốt hơn rất nhiều."
Trong lời nói hình như ám chỉ, thân thể Vũ Hoàng Diệp khỏe rồi lại bệnh là vì bị quỷ mị linh tinh gì đó cuốn lấy.
"Nương nương quá lo lắng, Thất điện hạ cứu người vô số, chính là công đức ——"
Thủy Nguyệt đại sư mới nói đến một nửa, liền bị Tĩnh Hư sư thái bên cạnh cắt đứt.
Tĩnh Hư cũng nghe ra ý trong lời Liễu quý phi nói, thấy chủ trì là đầu gỗ, rõ ràng cơ hội phát tài tốt như vậy, lại không không bỏ qua, vội nói: "Lời nương nương nói cực kỳ đúng, Thất điện hạ là
thiên hoàng hậu duệ quý tộc, khó tránh khỏi bị tiểu quỷ ghen tỵ quấn
thân, hơn nữa lần này bệnh dịch, Thất điện hạ cứu người vô số, khó tránh khỏi bị ôn quỷ ghen ghét, nói không chừng đúng là vì vậy mới có thể
khỏe rồi lại bệnh, đến Bạch Y am nơi phật gia, ôn quỷ không dám tới gần, khí sắc tự nhiên tốt hơn rất nhiều."
Thủy Nguyệt đại sư khẽ nhíu mày, nhưng cũng khó mà nói gì.
Thấy Tĩnh Hư lanh lợi, Liễu quý phi mỉm cười, vẻ mặt thành khẩn nói: "Vị đại sư này lời nói cực kỳ hợp lý, không biết phải hóa giải như thế nào?"
"Nếu nương nương có lòng thành, Thất điện hạ lại cứu người có công đức, cho
dù như thế nào, bần ni cũng sẽ vì Thất điện hạ hóa giải kiếp nạn này."
Thấy Liễu quý phi mắc câu, Tĩnh Hư mừng thầm ân cần nói, vị này là Liễu
quý phi nương nương đấy, nếu bà có thể hỗ trợ thu phục chuyện này, không nói đến tiền bạc, chỉ cần danh hiệu quý phi nương nương có thể làm cho
Bạch Y am hương khói cường thịnh.
Liễu quý phi cười nói: "Vậy làm phiền đại sư."
"Mẫu phi, ngài nói lần này đến Bạch Y am là tới lễ tạ thần, nếu hiện tại đã
như nguyện, hay là nhi thần và ngài hồi cung đi?" Vũ Hoàng Diệp không
kiên nhẫn ở đây nghe Tĩnh Hư nói bậy bạ, nhớ đến Vũ Hoàng Mặc và Bùi
Nguyên Ca ở cách đó không xa, liền cảm thấy trong lòng trát một cây gai, thật sự không muốn ở lại lâu. Dù sao chuyện hắn muốn mưu hoa cũng không nóng lòng nhất thời, về sau lại có cơ hội khác.
Liễu quý phi nao nao, không rõ vì sao Vũ Hoàng Diệp vội vã phải đi như vậy.
Nhưng mà, dù sao cũng là con trai nàng, Liễu quý phi không tốt bác bỏ Vũ
Hoàng Diệp, lại nhìn vẻ mặt hắn ngưng trọng, nói không chừng có nội tình khác, liền đứng dậy cáo từ. Ra Bạch Y am, Liễu quý phi mới hỏi: "Diệp
nhi, vì sao con vội vã rời đi? Chúng ta không phải bàn xong, làm việc
dựa theo kế hoạch sao?"
Vũ Hoàng Diệp linh cơ vừa động, nói nhỏ: "Mẫu phi, Vũ Hoàng Mặc cũng ở trong am."
"Sao hắn lại ở chỗ này?" Liễu quý phi kinh hãi, vẻ mặt đột biến: "Chẳng lẽ
hắn cũng biết chuyện kia, cho nên mục đích đến đây giống chúng ta? Nếu
như vậy, kế hoạch của chúng ta phải nhanh hơn, không thể để cho Vũ Hoàng Mặc đoạt trước."
Vũ Hoàng Diệp thật không nghĩ tới điểm ấy, suy
tư, nói: "Nhi thần nhìn không giống, hắn và... Bùi Nguyên Ca đều ở đây,
vừa rồi nhi thần đụng vào Bùi Nguyên Ca, nàng nhìn thấy nhi thần, tuy
kinh ngạc nhưng không hoảng hốt, cũng không hỏi thăm gì. Nếu mục đích
của bọn họ giống với chúng ta, không nên là thần thái như vậy, hẳn sẽ
cảm thấy kinh hoảng, hoặc là trăm phương nghìn kế hỏi lý do chúng ta đến Bạch Y am mới đúng."
"Vậy vì sao bọn họ lại ở đây? Nếu muốn dâng hương, hẳn là sẽ không chọn am miếu nhỏ như Bạch Y am mới đúng chứ!"
Liễu quý phi nghĩ mãi không thông, không hiểu nổi Bùi Nguyên Ca.
Khuôn mặt Vũ Hoàng Diệp lại trầm xuống: "Chuyện này cũng dễ hiểu. Chẳng lẽ
mẫu phi không biết sao? Đối với Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc, Bạch Y am cũng không phải am miếu tầm thường. Nghe nói Bùi Nguyên Ca từng bị tập
kích ở am miếu này, là Vũ Hoàng Mặc anh hùng cứu mỹ nhân, nói không
chừng đây chính là nơi hai người đính ước. Bọn họ tới nơi này, ai biết
ôm tâm tư gì? Nhưng mà, bởi vì bọn họ có mặt, chúng ta không nên tiến
hành kế hoạch, miễn cho bị bọn họ nhận thấy được gì, vậy mất nhiều hơn
được."
Này cũng có lý!
Liễu quý phi thoáng an tâm, nghĩ Vũ Hoàng Diệp nói có đạo lý, nếu Vũ Hoàng Mặc vốn không biết gì, lại bởi
vì hành vi của bọn họ mà khả nghi, vậy mất nhiều hơn được, cũng khó
trách Diệp nhi vội vã phải đi. Nhưng mà... Nhìn mặt Vũ Hoàng Diệp âm
trầm, Liễu quý phi hiểu được, hắn phải rời khỏi không chỉ vì vậy, chỉ sợ nhiều hơn là vì không muốn nhìn thấy Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca ở
cùng nhau, không khỏi âm thầm thở dài.
Nhưng mà, hiện tại Diệp
nhi không muốn nhìn thấy Bùi Nguyên Ca, tổng tốt hơn so với lúc trước
toàn tâm toàn ý muốn chiếm đoạt Bùi Nguyên Ca.
Nghĩ, Liễu quý phi ôn nhu nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần gấp ở nhất
thời, về sau còn có cơ hội, hôm nay về trước đi!"
Liễu quý phi
nói xong, đã đi đến trước kiệu hoa, lên kiệu, nhịn không được vén rèm xe nhìn lại phương hướng Bạch Y am, nếu kế hoạch của bọn họ có thể thuận
lợi tiến hành, Diệp nhi sẽ được gia tăng trợ lực rất lớn. Lại suy nghĩ
kế hoạch của chính mình lần nữa, cảm giác không có chỗ nào sơ hở, Liễu
quý phi rốt cuộc yên tâm, đang muốn buông màn xe, đã thấy một gã nam tử
áo xanh và một vị lão nhân tóc trắng xoá đi về hướng Bạch Y am.
Không biết vì sao, trong lòng Liễu quý phi hơi chút nao nao, ánh mắt không tự chủ được nhìn nam tử áo xanh kia.
Nam tử ước chừng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, dung mạo thanh tú, vẻ mặt
đạm mạc, nhưng cử chỉ có khí độ đặc thù, có vẻ không giống người thường. Hắn mặc áo xanh tơ lụa, thoạt nhìn rất tầm thường, nhưng đây là gấm Vân Cẩm tốt nhất Giang Nam, mà vật phẩm trang sức trên người cũng đồng dạng như thế, nhìn như bình thường, chất liệu lại đều vô cùng tốt, hiển
nhiên là người rất giàu có.
Ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Y am, trong đôi mắt nam tử áo xanh toát ra một chút đau thương.
Liễu quý phi hơi suy tư liền đoán được người đến là ai, không nghĩ tới một
thương nhân như Nhan Chiêu Bạch có khí độ như thế, hiển nhiên không phải là vật trong ao, nếu Diệp nhi có thể sử dụng hắn sẽ như hổ thêm cánh.
Liễu quý phi nghĩ, mỉm cười, chậm rãi buông xuống màn xe, ngăn cách nam
tử kia ngoài tầm mắt của nàng.
Giữa rừng xanh núi thẳm, trong ngoài kiệu hoa gặp thoáng qua, hai người đều tự ai đi đường nấy.
Nhan Chiêu Bạch cũng không biết vừa rồi đoàn xe đi ngang qua là loại người
nào, tâm tư của hắn đều ở trên người Nhan Minh Nguyệt ở Bạch Y am. Bệnh
tình của Minh Nguyệt đã càng ngày càng nặng, thế nên Triệu đại phu đã
không chịu tiếp tục thi châm cứu trị, chỉ phân phó hầm thuốc... Chuyện
này tương đương tuyên án tử hình cho Minh Nguyệt, nay chỉ là lấy chén
thuốc treo mệnh mà thôi. Nghĩ đến đây, Nhan Chiêu Bạch cảm thấy ruột gan đứt từng khúc, đau khó có thể chịu được.
Khi hắn đi vào Bạch Y am hậu viện, trong viện đang một mảnh rối ren.
Trong lòng Nhan Chiêu Bạch nhất thời hiện lên dự cảm xấu, vội vàng kéo một người hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nhan công tử ngài tới đúng lúc!" Người nọ đúng là thị nữ Mộc Tê bên cạnh Bùi Nguyên Ca, vẻ mặt bối rối nói: "Vừa rồi Nhan tiểu thư đột nhiên phát
bệnh, tình huống giống như thực nghiêm trọng, hoàng tử phi chúng ta sợ
hãi, nay Tử Uyển tỷ tỷ đang thi châm cho Nhan tiểu thư. Nhưng mà tỷ ấy
nói, tỷ ấy cũng chỉ có thể cứu nhất thời, còn phải mời đại phu ngày
thường trị liệu cho Nhan tiểu thư mới được."
Không đợi nàng nói xong, Nhan Chiêu Bạch đã như một trận gió đi tới sân của Nhan Minh Nguyệt.
Mạch tượng của Nhan Minh Nguyệt vô cùng hỗn độn, trong một chốc Tử Uyển cũng vô pháp chẩn trị, chỉ có thể miễn cưỡng dùng châm cứu và thuốc treo
mạng của nàng. Cũng may Triệu đại phu đúng lúc đuổi tới, ông ấy rất rõ
ràng bệnh tình và mạch tượng của Nhan Minh Nguyệt, nhưng bệnh tình của
Nhan Minh Nguyệt đã đến thời điểm nguy cấp nhất, dược vật tầm thường đã
khó có thể có hiệu lực, ngay cả thi châm hình như cũng không có tác dụng quá lớn, Nhan Minh Nguyệt vẫn hấp hối.
"Nhan công tử, lão phu đã sớm nói, bệnh tình của muội muội ngài có thể sống đến tuổi này đã là
rất khó được. Nay phát bệnh hôn mê, thuốc thang gì cũng vô dụng, lão phu thật sự không có cách nào!" Chén thuốc không có hiệu quả, châm cứu cũng vô dụng, Triệu đại phu cũng bất lực, kỳ thật lúc này Nhan Minh Nguyệt
đã là bệnh nguy kịch, không có khả năng cứu trị, điểm ấy ông đã sớm nói
với Nhan Chiêu Bạch, hẳn là nên chuẩn bị hậu sự.
Nhưng Nhan Chiêu Bạch nhất định không chịu, lần nữa khẩn cầu ông cứu trị, Triệu đại phu
thế này mới theo hắn lên núi, nhưng trước mắt, ông thật sự không có biện pháp.
Nhan Chiêu Bạch như bị sét đánh, bổ nhào vào trước giường
Nhan Minh Nguyệt, tê thanh hô: "Minh Nguyệt! Minh Nguyệt!" Thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, vẫn không nhúc nhích, lại kéo áo Triệu đại phu bên
cạnh, giống như nổi điên hô: "Ông mau cứu nàng! Ông cứu nàng đi! Triệu
đại phu, ta van cầu ông, ông cứu cứu nàng, cứu cứu nàng, ông muốn gì ta
cũng cho, ông cứu cứu nàng đi!"
Minh Nguyệt... .
Từ rất
lâu phía trước, hắn đã biết, thân thể Minh Nguyệt không tốt, bệnh từ
trong thai, hắn hiểu rõ sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ rời đi. Lúc trước Triệu đại phu cũng đã nói rõ, hắn cũng chuẩn bị xong rồi, phó
thác sản nghiệp cho Bùi Nguyên Ca xử lý, chính mình theo Nhan Minh
Nguyệt rời đi. Hắn nghĩ là, ngay cả tử vong hắn đều chuẩn bị sẵn sàng,
sẽ không lại lo lắng sợ hãi gì, nhưng mà, khi một ngày này thật sự đến,
hắn lại phát hiện, hắn vẫn không thể thừa nhận.
"Minh Nguyệt,
muội tỉnh tỉnh... Minh Nguyệt!" Nhan Chiêu Bạch hô khàn cả giọng: "Triệu đại phu, van cầu ông, ta không mong ông có thể cứu sống Minh Nguyệt,
nhưng ít nhất, ông làm cho nàng tỉnh lại được không? Để ta và nàng nói
lời cuối cùng! Ta đáp ứng nàng, ta sẽ ở bên cạnh nàng đến giờ phút cuối
cùng, ít nhất, để ta và nàng nói mấy câu, Triệu đại phu, van cầu ông!
Van cầu ông! Minh Nguyệt, muội tỉnh lại đi, Minh Nguyệt!"
Là hắn sai lầm rồi, hắn không nên xuống núi mời Triệu đại phu, hắn hẳn nên luôn ở bên cạnh Minh Nguyệt!
Mà nay, ngay cả gặp mặt lần cuối cùng cũng không được!
Bùi Nguyên Ca nhớ tới lúc nãy mình nói, ông trời sẽ không để cho Minh
Nguyệt cứ như vậy rời đi, nhất định sẽ cho nàng cơ hội. Minh Nguyệt nói, lời mình nói sẽ làm Minh Nguyệt hy vọng, tin tưởng kỳ tích, nhưng lúc
này, Minh Nguyệt hấp hối nằm nơi đó, Bùi Nguyên Ca lại có thể làm gì?
Đối mặt sống chết, tín niệm thật giống như trò đùa.
Nước mắt không biết từ lúc nào bừng lên mơ hồ tầm mắt: "Triệu đại phu, thật sự không có cách nào sao?"
"Nay không có biện pháp dùng thuốc, lão phu thật không có cách nào!" Triệu
đại phu lắc đầu nói, nếu có thể, ông cũng rất muốn cứu sống Nhan tiểu
thư.
Luôn luôn tại bên giường thi châm, Tử Uyển rốt cuộc nhịn
không được phát tác: "Nhan công tử, ngài bình tĩnh một chút được không?
Ngài như vậy, ta không có cách nào tập trung thi châm cho Nhan tiểu thư, rốt cuộc ngài muốn Nhan tiểu thư sống lại hay muốn nàng chết?"
Nghe được hai chữ "sống lại", Nhan Chiêu Bạch lập tức nắm chặt cổ tay Tử
Uyển: "Cô nương, cô nương có thể cứu Minh Nguyệt sao? Van cầu cô nương
cứu nàng, ít nhất làm cho nàng tỉnh lại, van cầu cô nương!"
Bùi Nguyên Ca cũng dồn dập nói: "Tử Uyển, nhất định phải cứu Minh Nguyệt!"
Nghe được tiểu thư nhà mình nói chuyện, Tử Uyển vội nói: "Hoàng tử phi yên
tâm, nô tỳ sẽ cố hết sức." Nói xong quay qua Triệu đại phu: "Ta xem mạch tượng Nhan tiểu thư hình như là trời sinh thể nhược, châm cứu tác dụng
không lớn, phải dùng dược vật mới có khả năng làm cho nàng tỉnh lại.
Triệu đại phu, ông chẩn trị Nhan tiểu thư thời gian dài, hẳn là càng
hiểu biết tình huống của nàng, ta không có nói sai chứ?"
Triệu đại phu gật gật đầu: "Cô nương nói không sai, nhưng mà hiện tại Nhan tiểu thư căn bản không thể uống thuốc!"
"Vậy tắm thuốc thì sao? Thông qua nhiệt khí mở ra khí huyệt quanh thân Nhan
tiểu thư, làm cho dược vật thông qua lỗ chân lông tiến vào thân thể, có
lẽ còn có một đường sống." Tử Uyển trầm giọng nói: "Nhưng mà, mạch tượng Nhan tiểu thư rất phức tạp, ta không dám xác định tỉ lệ dược liệu, điểm ấy cần Triệu đại phu chỉ điểm ta mới được."
Triệu đại phu trước
mắt sáng ngời: "Tắm thuốc? Sao lão phu lại không nghĩ tới biện pháp này
chứ? Nếu tắm thuốc thật sự có thể làm cho dược hiệu tiến vào cơ thể Nhan tiểu thư phát huy tác dụng, xác thực có thể làm cho Nhan tiểu thư tỉnh
lại. Nếu cộng thêm châm cứu, hiệu quả hẳn là rất tốt! Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức đi chuẩn bị dược liệu và nước nóng để tắm, nhưng
mà, việc Nhan tiểu thư ngâm mình chỉ sợ làm phiền cô nương."
Dù sao ông là nam tử, nhiều chỗ bất tiện.
Hai người thương lượng, lập tức phân công nhau làm việc. Bởi vì Nhan Minh
Nguyệt ở đây tĩnh dưỡng, dược liệu đầy đủ mọi thứ, bởi vậy nước thuốc để tắm rất nhanh được chuẩn bị tốt, Tử Uyển và Bùi Nguyên Ca, cùng với bọn nha hoàn giúp đỡ Nhan Minh Nguyệt vào thùng tắm. Mà đám người Nhan
Chiêu Bạch bởi vì là nam tử, bị Tử Uyển đuổi ra ngoài. Nhìn cửa phòng
đóng chặt, Nhan Chiêu Bạch lòng nóng như lửa đốt, lại không thể xông
vào, gần như điên mất.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bên cạnh truyền đến tiếng hỏi, chính là Vũ Hoàng Mặc.
Hắn vốn đang ở Kinh Cấm Vệ xử lý công vụ, đột nhiên nghe tin tức Vũ Hoàng
Diệp và Liễu quý phi đến Bạch Y am, lại nhớ đến hôm nay Bùi Nguyên Ca
tới Bạch Y am gặp Nhan Minh Nguyệt, không yên lòng, lập tức liền chạy
lại đây. Nhìn thấy trong sân một mảnh rối ren, nhịn không được hỏi
nguyên nhân.
Bên cạnh tự nhiên có người nói cho hắn chuyện gì xảy ra, nghe nói là Nhan Minh Nguyệt phát bệnh, không phải Nguyên Ca gặp
chuyện không may, Vũ Hoàng Mặc thoáng yên tâm.
"Phanh ——" bên cạnh truyền đến một tiếng động thật lớn.
Vũ Hoàng Mặc quay đầu nhìn lại, thấy Nhan Chiêu Bạch một quyền đâm lên cây bên cạnh, hắn không tập võ, thân thể văn nhược, nhưng một quyền này lại làm cho đại thụ tráng kiện kia mãnh liệt lay động, lá cây tuôn rơi, có
thể thấy được lực đạo của Nhan Chiêu Bạch có bao lớn. Vẻ mặt Nhan Chiêu
Bạch lúc này tuyệt vọng thấu xương, cùng với phẫn hận bất bình: "Vì sao
là nàng? Minh Nguyệt nàng tốt bụng như vậy, vì sao ông trời lại muốn
nàng ra đi sớm như vậy? Vì sao lại là nàng?"
Cho dù Vũ Hoàng Mặc tâm địa cứng rắn, nhưng nhìn thấy Nhan Chiêu Bạch như vậy, cũng nhịn không được có chút cảm thán.
Hơn nữa nhớ đến, lúc trước Nguyên Ca nhiễm dịch bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, lại vẫn tìm không thấy biện pháp cứu trị, hắn lo âu bàng hoàng sợ hãi, suy bụng ta ra bụng người, hắn mơ hồ có thể thể hội tâm tình
Nhan Chiêu Bạch giờ phút này. Nguyên Ca ốm đau hai tháng, hắn gần như
điên cuồng, huống chi Nhan Minh Nguyệt từ nhỏ thân thể đã không tốt,
Nhan Chiêu Bạch. . . . vẫn luôn sống trong sợ hãi bất cứ lúc nào cũng
mất đi Nhan Minh Nguyệt, lúc này thảm thống trong lòng càng thêm mãnh
liệt.
Nhẹ nhàng thở dài, Vũ Hoàng Mặc đang muốn khuyên giải an ủi hắn vài câu, đột nhiên ánh mắt ngưng trệ, mày nhíu lại.
Hắn và Nhan Chiêu Bạch Chỉ có vài lần gặp mặt, mà Nhan Chiêu Bạch lại vẫn
luôn là vẻ mặt đạm mạc, biểu tình bình tĩnh, đây là lần đầu tiên hắn
nhìn thấy bộ dáng Nhan Chiêu Bạch bi thống tuyệt vọng như vậy, mà trước
mắt, ở góc độ của hắn nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy hơn phân nửa sườn mặt
của Nhan Chiêu Bạch, hơi cúi xuống, trong đôi mắt bi thống tuyệt vọng
phẫn hận... . Góc độ như vậy, biểu tình như vậy, thế nhưng làm cho Vũ
Hoàng Mặc có cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc.
Liễu quý phi!
Nhìn từ góc độ như vậy, vẻ mặt như vậy, Vũ Hoàng Mặc thế nhưng cảm thấy Nhan Chiêu Bạch có chút giống Liễu quý phi!
Hơn nữa, hiện tại Nhan Chiêu Bạch hình như cũng là hai mươi mốt hai mươi
hai tuổi, lớn hơn hắn không bao nhiêu, tuổi hình như cũng ăn khớp... Nếu đúng như hắn đoán, Lý Minh Hạo không phải Vũ Hoàng Diệp thật sự, chẳng
lẽ——là Nhan Chiêu Bạch? Nhưng Nhan Chiêu Bạch không phải là con của Nhan Càng một phú thương ở Huệ Châu, ca ca của Nhan Minh Nguyệt sao?
Không... . Không đúng, nếu hắn thật là ca ca ruột của Nhan Minh Nguyệt,
làm sao có thể nảy sinh tình cảm với chính mình muội muội máu mủ tương
liên? Chẳng lẽ... .
Đồng tử Vũ Hoàng Mặc bỗng nhiên phóng lớn, tim kịch liệt nhảy lên, ánh mắt ngưng định trên lưng Nhan Chiêu Bạch.
Trên lưng Vũ Hoàng Diệp thật sự hẳn là có khối bớt, là từ lúc sinh ra đã có.