Nhã gian gỗ lim khắc
hoa tinh xảo, hương thơm hoa nhài phiêu tán nhè nhẹ, bốn phía treo tranh chữ tú lệ lịch sự tao nhã, trên bàn bát bảo đặt một cây bảo cầm, hào
hoa xa xỉ mà không mất phong nhã. Liễu Hằng Nhất ngồi trước bàn tròn,
nắm trong tay ngọc bội phúc thọ song toàn, ngưng thần suy tư, vẻ mặt khi thì kích động, khi thì do dự, khi thì cân nhắc, ánh mắt biến ảo không
ngừng.
Ngày hôm qua có người đưa bái thiếp cho hắn, hẹn gặp hắn hôm nay giờ này, ở nhã gian Lâm Giang Tiên.
Trên bái thiếp không có ký tên, chỉ kèm theo một khối ngọc bội.
Ngọc bội phúc thọ song toàn này giống như đúc với ngọc bội mà người thay đổi thọ lễ ở Liễu phủ ngày đó để lại, hiển nhiên là một đôi. Nói cách khác, người hẹn hắn đến gặp mặt tất nhiên chính là người đổi thọ lễ. Lúc
trước người nọ lặng yên không tiếng động đổi đi thọ lễ Liễu Cẩn Nhất hãm hại hắn, thay thế bằng bản gốc Vân Kinh chú Liễu lão phu nhân muốn đã
lâu, cũng không để lại tên họ, chỉ để lại miếng ngọc bội này. Hiện tại
người này dùng ngọc bội hẹn hắn tới đây, tất nhiên muốn lộ ra thân phận
thật, chẳng lẽ thật sự là...
Đúng lúc này, cửa phòng "két" một tiếng mở ra.
Liễu Hằng Nhất vừa chuyển đầu nhìn lại, trên mặt toát ra khó có thể ức chế rung động và kinh ngạc: "Là ngài sao?"
Người tới mặc lĩnh bào xanh ngọc thêu hoa văn rồng bơi giữa biển xanh, trên
hông đeo đai lưng bạch ngọc, hoa văn tinh xảo thêu bằng chỉ vàng, ngọc
quan vấn tóc mắt phượng tu mi, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa nho nhã, làm cho người ta có cảm giác ôn nhuận như ngọc, chỉ có khi cười nhàn
nhạt trong đôi mắt ngẫu nhiên hiện lên ánh sáng, làm lòng người chấn
động, tỉnh ngộ nhận ra người này cũng chưa chắc vô hại như vẻ bề ngoài,
không phải người khác, đúng là Lục điện hạ Vũ Hoàng Hãn.
Nhìn bộ dáng Liễu Hằng Nhất cả kinh, Vũ Hoàng Hãn mỉm cười: "Liễu đại nhân nghĩ là ai?"
"Khối ngọc bội này là của Lục điện hạ sao?" Liễu Hằng Nhất đưa ngọc bội qua.
Vũ Hoàng Hãn ngồi xuống ghế gỗ lim khắc hoa ở bên cạnh, nhận ngọc bội, hơi hơi mỉm cười: "Nếu không phải của ta thì sao ta và Liễu đại nhân lại
gặp nhau ở nhã gian Lâm Giang Tiên này chứ?"
Dùng ngọc bội hẹn
hắn gặp ở nơi này, Liễu Hằng Nhất đương nhiên hiểu được người đến tất
nhiên chính là chủ nhân khối ngọc bội. Chỉ là trước đó hắn đoán trăm
ngàn lần chủ nhân ngọc bội là ai, lại bất luận như thế nào cũng không
đoán được là Lục điện hạ, trước mắt nhìn đến Vũ Hoàng Hãn, trong lòng
thật sự quá mức kinh ngạc, nhịn không được thốt ra, lời vừa ra khỏi
miệng liền ý thức được chính mình ngu dốt.
Thu lại vẻ mặt kinh
ngạc, Liễu Hằng Nhất chắp tay: "Ở tiệc mừng thọ của gia mẫu, Liễu mỗ bị
tiểu nhân hãm hại, đa tạ Lục điện hạ tương trợ!"
Vũ Hoàng Hãn chỉ khẽ mỉm cười, cũng không nói tiếp.
Vẻ mặt Liễu Hằng Nhất lập tức xấu hổ. Tiệc mừng thọ ở Liễu phủ, Lục điện
hạ đổi thọ lễ, ân đức đối với hắn không phải là ít, vốn không phải một
câu nhẹ nhàng "đa tạ" có thể trả hết. Hơn nữa Lục điện hạ để lại ngọc
bội làm dấu hiệu nhận biết, hiển nhiên là có ý đồ. Chẳng qua bởi vì đối
phương là Lục điện hạ, mà những năm gần đây, cảm giác tồn tại của Lục
điện hạ trên triều vẫn rất yếu, không bằng Thất điện hạ và Cửu điện hạ
thanh thế khắp cả nước, trong lòng Liễu Hằng Nhất hơi do dự, không muốn
dễ dàng biểu lộ tâm ý, bởi vậy chỉ nhẹ nhàng bâng quơ, muốn làm cho Lục
điện hạ mở miệng trước, chính mình xem tình huống lại cân nhắc định
đoạt.
Không nghĩ tới hắn không nói lời nào, Lục điện hạ cũng không mở miệng, ngược lại làm cho hắn không biết làm sao.
"Lục điện hạ hẹn thần đến nơi đây không biết có gì chỉ giáo?" Thấy Lục điện
hạ hiển nhiên so với hắn càng trầm tĩnh hơn, Liễu Hằng Nhất đành mở
miệng thử.
Vũ Hoàng Hãn từ từ cười: "Thọ yến hôm đó, bản điện hạ
đổi thọ lễ của Liễu đại nhân, để lại ngọc bội, hôm nay lại lấy ngọc bội
hẹn ngươi đến đây, nếu ngay cả vì sao bản điện hạ hẹn ngươi đến đây Liễu đại nhân cũng đoán không ra, hiển nhiên là ánh mắt bản điện hạ không
tốt, uổng phí tâm tư! Một khi đã như vậy, mời Liễu đại nhân về đi!
Chuyện ở thọ yến cứ xem như chưa từng xảy ra, mà bản điện hạ cũng chưa
từng hẹn Liễu đại nhân đến đây!"
Vừa nói xong, tay vừa làm thủ thế "mời đi thong thả".
Liễu Hằng Nhất ngẩn ra.
Nay trên triều đình, tiếng gió thịnh nhất là hai vị hoàng tử, Thất điện hạ
cao ngạo tự phụ, Cửu điện hạ đàng hoàng phóng túng, so sánh với bọn họ,
Lục điện hạ liền có vẻ phá lệ ôn hòa, với ai cũng là ý cười chào đón,
bởi vậy Liễu Hằng Nhất vừa thấy người đến là Vũ Hoàng Hãn cũng có ba
phần khinh thị. Nhưng mà hiện tại liên tiếp hai lần giao phong, hắn lại
đều không thể đoán ra tâm tư Lục điện hạ, ngược lại chính mình bị Lục
điện hạ một cái mỉm cười, một câu nói mà bối rối không biết làm sao, lặp lại do dự không ngừng, thế này mới kinh ngạc nhận thấy, mặc dù ngày
thường không chọc người chú ý, nhưng Lục điện hạ chung quy cũng là Lục
điện hạ, mang theo dòng máu hoàng thất, không thể khinh thường!
Nghĩ đến đây, Liễu Hằng Nhất ngược lại an tâm.
Nếu Lục điện hạ cũng không vô năng yếu đuối như mặt ngoài thoạt nhìn, ngược lại, tâm tư thâm trầm, lại cố ý thi ân với hắn, hiển nhiên có ý mượn
sức hắn. Nếu muốn hắn đầu hướng Lục điện hạ, đương nhiên Lục điện hạ
càng có tài càng tốt! Nghĩ, Liễu Hằng Nhất rốt cuộc thu hồi lòng khinh
thị lúc nãy, thay một vẻ mặt cung kính, nói: "Lục điện hạ có chuyện gì
xin cứ việc nói!"
Tuy rằng hắn thừa nhận Lục điện hạ cũng không đơn giản, nhưng chuyện kế tiếp còn phải xem lời nói và lòng dạ của Lục điện hạ.
"Nghe nói sau thọ yến ở Liễu phủ, Liễu lão phu nhân phá lệ có vài phần xem
trọng Liễu đại nhân, hơn nữa cũng có một đoạn thời gian, Liễu lão phu
nhân vào cung thăm hỏi Liễu quý phi không ít lần. Nhưng mà, hình như
thái độ Liễu quý phi và Thất hoàng đệ đối với Liễu đại nhân lại không
thay đổi."
Nếu Liễu Hằng Nhất đi thẳng vào vấn đề, Vũ Hoàng Hãn
cũng không vòng vèo, chậm rãi nói: "Nghe nói ở thược dược hoa yến, Liễu
nhị phu nhân vì Liễu quý phi giải vây, Liễu quý phi chẳng những không để trong lòng, trong khi Liễu đại phu nhân nói thẳng chuyện Thất hoàng đệ
sủng thiếp diệt thê, rõ ràng chế giễu Liễu nhị phu nhân, ngược lại được
Liễu quý phi tán thưởng là nhanh mồm nhanh miệng. Liễu đại nhân, bản
điện hạ không nói sai chứ?"
Chuyện này mới phát sinh ngày hôm qua, sau khi Liễu nhị phu nhân hồi phủ từng kể lại cho hắn, Liễu Hằng Nhất đương nhiên nhớ rõ.
Thấy ánh mắt hắn đột nhiên sâu thẳm, Vũ Hoàng Hãn nhợt nhạt cười nói: "Liễu
đại nhân cho rằng, vì sao Liễu quý phi sẽ làm như vậy? Xưa nay nàng chú
trọng mặt mũi, Liễu nhị phu nhân tính ra cũng là chị dâu của nàng, làm
như vậy không khỏi quá mức không nể mặt, không quá giống cách xử sự ngày thường của Liễu quý phi! Vì sao Liễu quý phi lại muốn cố ý làm ra như
vậy?"
Liễu Hằng Nhất im lặng không nói gì.
Hồi lâu sau,
hắn mới chậm rãi nói: "Liễu quý phi đây là đang nói cho Liễu Cẩn Nhất,
cũng là nói cho ta biết, cho dù hiện tại ta được lão phu nhân thích,
cũng không thể thay thế được địa vị của Liễu Cẩn Nhất. Liễu phủ đương
gia, huynh trưởng trong lòng Liễu quý phi, cậu của Thất điện hạ vẫn là
Liễu Cẩn Nhất, làm cho ta không cần sinh ra tâm tư không nên có, an thủ
bổn phận, nếu không chính là tự rước lấy nhục!"
Có thể nói ra lời này, Vũ Hoàng Hãn biết trong lòng Liễu Hằng Nhất tất nhiên bởi vậy bi phẫn, không cam lòng.
"Vậy Liễu đại nhân có biết vì sao như thế không?"
Liễu Hằng Nhất trầm mặc không nói lời nào, chỉ là vẻ mặt có hơi suy sụp.
"Bởi vì quan hệ giữa Liễu quý phi và Liễu Cẩn Nhất không phải chỉ dựa vào
Liễu lão phu nhân gắn bó." Thấy hắn không đáp, Vũ Hoàng Hãn liền mở
miệng nói: "Có lẽ ban đầu là vì Liễu Cẩn Nhất trước mặt Liễu lão phu
nhân được coi trọng, Liễu quý phi mới có thể thân cận hắn, đề bạt nể
trọng Liễu Cẩn Nhất, một người trong cung, một người ngoài cung, quần
anh tụ hội. Nhưng nhiều năm hợp tác như vậy, lẫn nhau giúp đối phương
vượt qua vô số nguy cơ, liên minh hình thành từ lợi ích chung nhiều năm, so sánh với hư vô mờ mịt tình thân thì củng cố tin cậy hơn nhiều, đến
lúc này, Liễu lão phu nhân coi trọng chỉ là dệt hoa trên gấm, sớm đã
không còn là nhân tố mang tính quyết định. Cho nên, cho dù Liễu đại nhân lấy lòng Liễu lão phu nhân ra sao, cũng không có cách nào thay thế được địa vị của Liễu Cẩn Nhất, thậm chí bởi vì có tâm tư này mà bị Liễu Cẩn
Nhất kiêng kỵ, muốn hoàn toàn diệt trừ ngươi, tuyệt đối không để lại hậu hoạn!"
Làm sao Liễu Hằng Nhất lại không biết tình hình thực tế?
Liên minh giữa Liễu Cẩn Nhất và Liễu quý phi đã không gì phá nổi, hắn muốn
thoát khỏi bàn tay Liễu Cẩn Nhất, muốn dựa vào Liễu quý phi là không có
khả năng. Nhưng mà hắn là người Liễu gia, là thứ huynh của Liễu quý phi, bởi vì thân phận này nên đã bị gắn chặt vào Liễu thị bộ tộc, muốn cầu
con đường khác hiển nhiên không dễ dàng. Huống chi hiện nay nổi bật nhất là hai vị hoàng tử, một người là con ruột của Liễu quý phi, một người
là con nuôi của Liễu quý phi, đều có thiên ti vạn lũ liên hệ với Liễu
quý phi... cho nên Liễu Hằng Nhất mới lâm vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy.
"Nhưng hiện tại, Liễu đại nhân có một cơ hội, có cơ hội cùng một người hình
thành liên minh như Liễu Cẩn Nhất và Liễu quý phi." Vũ Hoàng Hãn nói,
đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh sinh huy.
Liễu Hằng Nhất vừa ngẩng đầu, nhìn Vũ Hoàng Hãn, vẫn trầm mặc không nói như cũ.
Hắn đương nhiên hiểu được, cơ hội theo như lời Lục điện hạ chính là bản
thân Lục điện hạ. Nếu không phải vì mượn sức hắn, Lục điện hạ cũng sẽ
không để lại ngọc bội kỳ ân, lại hẹn hắn tới đây, cùng hắn chậm rãi
giảng chuyện giữa Liễu Cẩn Nhất và Liễu quý phi. Nhưng mà, Lục điện hạ
nói câu kia "như liên minh giữa Liễu Cẩn Nhất và Liễu quý phi" tất nhiên làm cho hắn tim đập thình thịch, nhưng không mất đi lý trí.
"Nếu Lục điện hạ thẳng thắn thành khẩn như thế, thần cũng không dám nói vòng vo. Theo biểu hiện của Lục điện hạ từ lúc vào cửa đến bây giờ, thần có
thể xác định Lục điện hạ ngài xác thực là nhân tài kiệt xuất, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Nhưng mà, trước mắt Thất điện hạ và Cửu điện
hạ thanh thế nổi bật, so sánh với bọn họ, Lục điện hạ ngài không khỏi
quá mức yếu thế... Lời nói quá giới hạn, kết minh là vì ích lợi, không
phải vì nhận định mà kết minh! Ngài muốn thuyết phục thần, ít nhất phải
cho thần tin tưởng mới được!"
Hắn lời này nói hơi vô lý, nhưng Vũ Hoàng Hãn cũng không giận mà ngược lại cười.
"Bản thân ta ở đây, chẳng lẽ còn không thể làm cho Liễu đại nhân tin tưởng
sao?" Vũ Hoàng Hãn cười nhẹ: "Tiệc mừng thọ ở Liễu phủ, ta có thể đánh
vỡ Liễu Cẩn Nhất hãm hại đại nhân, đây là vận khí của ta; có thể bí ẩn
đổi đi bình sứ cổ thọ tinh hiến đào bị đánh nát đầu, đây là năng lực của ta; có thể có bản gốc Vân Kinh chú, làm cho Liễu đại nhân có cơ hội lấy lòng Liễu lão phu nhân, đây là bản sự của ta; mà để lại ngọc bội, lúc
ấy không hiện thân, lại đến bây giờ hẹn Liễu đại nhân đến đây, đây là
tầm nhìn của ta... Vận khí, năng lực, bản sự, tầm nhìn, cùng với mới vừa rồi Liễu đại nhân nhận định ta, tất cả chuyện đó chẳng lẽ còn không thể làm cho Liễu đại nhân tin tưởng sao?"
Liễu Hằng Nhất hơi giật mình, câu đầu hắn còn có thể hiểu được, cuối cùng nói đến tầm nhìn...
Đột nhiên, Liễu Hằng Nhất chấn động, chợt ngẩng đầu nhìn Vũ Hoàng Hãn, trong lòng kinh hãi khó có thể diễn tả.
Lúc trước ở Liễu phủ, Lục điện hạ có thể để lại tên họ cho hắn biết nhưng
không làm như vậy, mà chỉ để lại ngọc bội, chờ tới bây giờ mới liên hệ
hắn... Tiệc mừng thọ ở Liễu phủ, thọ lễ của hắn trân quý nổi bật, lấy
lòng được Liễu lão phu nhân, lúc ấy hắn xác thực rất cảm kích người đổi
thọ lễ, nhưng vì được Liễu lão phu nhân xem trọng nên một lòng một dạ
muốn mượn Liễu lão phu nhân leo lên Liễu quý phi và Thất điện hạ, bởi
vậy cũng chỉ là cảm kích, nếu khi đó Lục điện hạ tới mượn sức hắn, tám
chín phần mười hắn sẽ cự tuyệt.
Nhưng hiện tại không giống, ở thược dược hoa yến, Liễu quý phi cố ý vắng vẻ và cảnh cáo làm cho hắn chịu đả kích rất lớn.
Chỉ sợ Lục điện hạ đã sớm đoán được điểm ấy, cho nên cố ý làm cho hắn bị
đâm đến nỗi đầu rơi máu chảy, để cho hắn hiểu được, cho dù có Liễu lão
phu nhân thì Liễu Cẩn Nhất và Liễu quý phi vẫn quan hệ chặt chẽ, hắn
tuyệt đối không có khả năng thay thế được Liễu Cẩn Nhất! Nhưng hắn lại
không muốn cả đời bị Liễu Cẩn Nhất đè ép, vì người khác làm áo cưới...
Trong lúc hắn nản lòng thoái chí, tiến thoái lưỡng nan, Lục điện hạ hẹn
gặp hắn, xác thực làm cho hắn mừng rỡ, mặc dù đối phương là Lục điện hạ
yếu thế tựa như không thể trông cậy, hắn vẫn do dự.
Phán đoán tinh chuẩn vô cùng tình thế phát triển, nắm chắc tâm tư hắn.
Lục điện hạ nói rất đúng, đây là tầm nhìn.
Có ánh mắt tinh chuẩn như vậy, thuyết minh Lục điện hạ có thể nhìn thấu
tình thế trước mắt, không phải là vọng tưởng không biết tự lượng sức
mình! Có thể đi theo một người có ánh mắt tinh chuẩn là vận khí tốt, bởi vì, người có ánh mắt tinh chuẩn như vậy sẽ không phạm hồ đồ, mặc dù
cuối cùng không thể ngồi vào vị trí cao nhất, cũng tuyệt đối sẽ không
tầm thường.
Liễu Hằng Nhất không thể không thừa nhận, bị Lục điện hạ nói như vậy, hắn xác thực càng thêm động lòng.
Ở góc độ nào đó mà nói, tâm tư và phản ứng của hắn càng chứng minh Lục điện hạ bất phàm.
"Ta cũng hiểu được Liễu đại nhân băn khoăn. Nhưng mà, nếu Liễu đại nhân chỉ cần cầu được an ổn, vẫn làm việc vì Liễu Cẩn Nhất, không sinh ra tâm tư khác là được rồi. Nếu muốn lợi ích lớn hơn nữa, nhất định phải chấp
nhận phiêu lưu! Ta hiện tại yếu thế, đối với Liễu đại nhân ngược lại
cũng có lợi không phải sao? Bởi vì càng yếu thế, ta cần Liễu đại nhân ra sức càng nhiều, tương lai nếu có thể được việc, ta cũng sẽ càng thêm
coi trọng Liễu đại nhân." Vũ Hoàng Hãn tinh tường biết trong lòng hắn do dự, chậm rãi nói: "Lúc trước Liễu Cẩn Nhất và Liễu quý phi hợp tác,
Liễu quý phi cũng chỉ vừa mới vào cung, vì có nhiều chuyện cần Liễu Cẩn
Nhất ra sức, Liễu Cẩn Nhất mới có thể có địa vị vững như Thái Sơn ngày
hôm nay, không phải sao?"
Người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới có thể làm cho người ta ghi khắc, người dệt hoa trên gấm vĩnh
viễn cũng chỉ là có cũng được, không có cũng không sao.
Liễu Cẩn
Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn Vũ Hoàng Hãn, hai tay nắm quá
chặt chẽ, thần sắc trong đôi mắt biến hóa không ngừng, hồi lâu sau,
giống như hạ quyết tâm, chợt đứng dậy, vén áo quỳ xuống trước Vũ Hoàng
Hãn: "Thần Liễu Hằng Nhất khấu kiến Lục điện hạ, từ nay về sau, nguyện
tùy ý Lục điện hạ sử dụng!" Đây là tỏ vẻ thần phục.
Không vì gì khác, đơn giản là vì bản thân Lục điện hạ mà thôi!
Tuy rằng thoạt nhìn tình hình hiện tại, Lục điện hạ yếu thế, nhưng Thất
điện hạ và Cửu điện hạ cũng đều không phải chắc chắn. thanh danh Cửu
điện hạ vẫn không tốt lắm, tấu chương ngự sử buộc tội hắn chất thành
núi, các triều thần cũng không phải thực vừa ý hắn; mà Thất điện hạ tuy
rằng hiện nay thân phận tôn quý, thánh sủng hưng thịnh, gần như có khả
năng kế vị nhất, nhưng gần đây lời đồn “sủng thiếp diệt thê” cũng làm
cho thanh danh hắn bị tổn hại, ở thược dược hoa yến Liễu quý phi lại xảy ra chuyện, bị tước điệu quyền bính, tình thế hướng đi tương lai còn rất khó đoán trước... Huống chi, Vũ Hoàng Diệp là con ruột của Liễu quý
phi, thân mật với đại phòng Liễu Cẩn Nhất, chỉ sợ hắn cũng rất khó leo
lên.
So sánh với bọn họ, tuy rằng Lục điện hạ không tính là nổi bật, nhưng cũng không rõ ràng yếu thế.
Nay Thất điện hạ và Cửu điện hạ tranh chấp, Trịnh tu dung được ban quyền
cùng nhau giải quyết lục cung, tình thế biến thành một vũng nước đục,
sau này chưa biết. Mà Lục điện hạ lại có tâm kế sâu xa, nói không chừng
đến lúc đó ngược lại là Lục điện hạ ngư ông đắc lợi! Mà quan trọng hơn
là, hôm nay ngắn ngủn tiếp xúc, Liễu Hằng Nhất cũng có cũng đủ tin tưởng Vũ Hoàng Hãn làm người và thủ đoạn mưu hoa, cho rằng hắn có cơ hội
thắng được!
Giống như lời Lục điện hạ, hiện nay hắn yếu thế, như vậy cơ hội của Liễu Hằng Nhất càng lớn hơn nữa!
Biết Liễu Hằng Nhất chấp nhận đầu hướng chính mình, Vũ Hoàng Hãn mỉm cười,
dìu hắn đứng lên, lập tức cười nói: "Nếu ta đoán không sai, trước đó
Liễu đại nhân cho rằng, người đổi thọ lễ, để lại ngọc bội là Cửu hoàng
đệ, cho nên nhìn thấy ta mới có thể kinh ngạc như thế, có phải không?"
Liễu Hằng Nhất hơi giật mình, lập tức gật đầu nói: "Lục điện hạ anh minh!"
"Kỳ thật, Liễu đại nhân cũng không đoán sai, người có thể đổi thọ lễ tất
nhiên rất quen thuộc tình hình Liễu đại nhân và Liễu Cẩn Nhất, mới có
thể hiểu được huyền cơ trong thọ lễ; mà có thể tự do ra vào Liễu phủ,
đổi thọ lễ mà không kinh động bất luận kẻ nào, chẳng những phải có võ
công siêu tuyệt, còn phải vô cùng rành rẽ thủ vệ Liễu phủ mới có thể làm được, ngoại trừ Cửu hoàng đệ không có người thứ hai!" Vũ Hoàng Mặc cười nói, trong đôi mắt có vô hạn thâm ý: "Người đổi thọ lễ thật là Cửu
hoàng đệ, nhưng ngọc bội để lại là của ta, hôm nay người tới gặp Liễu
đại nhân cũng là ta, chẳng lẽ Liễu đại nhân còn không hiểu được điều này đại biểu cái gì sao?"
Liễu Hằng Nhất ngạc nhiên ngẩng đầu, trợn mắt há hốc mồm.
Chẳng lẽ... Cửu điện hạ và Lục điện hạ liên thủ? Hơn nữa, Cửu điện hạ đổi thọ lễ, lưu lại là ngọc bội của Lục điện hạ, nói cách khác, Cửu điện hạ
nhường công lao này cho Lục điện hạ, vì Lục điện hạ tạo thế, đổi cách
nói, giữa hai người, Lục điện hạ chiếm cứ chủ đạo, mà Cửu điện hạ là phụ thuộc, Cửu điện hạ đây là muốn đỡ Lục điện hạ thượng vị!
Nếu có Cửu điện hạ duy trì, hơn nữa bản thân Lục điện hạ cũng có trí tuệ và thủ đoạn...
"Thần thề sống chết tùy tùng Lục điện hạ!" Liễu Hằng Nhất tin tưởng lập tức càng sung túc.
Vũ Hoàng Hãn mỉm cười: "Liễu đại nhân đứng lên đi!"
Tuy rằng, ngay từ đầu hắn có thể đưa ra vương bài Vũ Hoàng Mặc, nhưng nói
vậy, người Liễu Hằng Nhất chân chính lựa chọn sẽ không là hắn, mà là Vũ
Hoàng Mặc. Cho nên, hắn muốn trước tiên dùng hết đủ loại thủ đoạn, làm
cho Liễu Hằng Nhất sinh ra kính sợ với hắn, tán thành hắn là chủ tử, sau đó lại tung Vũ Hoàng Mặc ra, Liễu Hằng Nhất sẽ càng thêm xác định chính mình lựa chọn không sai, càng thêm kính phục hắn. Đây cũng là một thủ
đoạn trị kẻ dưới... Cho nên trước đó Vũ Hoàng Mặc cố ý nhấn mạnh, hắn
phải dựa vào chính mình bản lĩnh thu phục Liễu Hằng Nhất trước.
Vũ Hoàng Mặc, Cửu hoàng đệ của hắn... thật sự là nhân vật lợi hại!
Mà càng khó được là, có thủ đoạn và thế lực như vậy, nhưng Vũ Hoàng Mặc
không có chút dã tâm... Lúc trước ở thọ yến Liễu phủ, nhìn thấy vẻ mặt
Liễu Hằng Nhất và Liễu Cẩn Nhất biến hóa, Vũ Hoàng Hãn liền đoán được
thọ lễ có khác thường, nhất là bản gốc Vân Kinh chú lại làm cho hắn hoài nghi Vũ Hoàng Mặc.
Dù sao, di vật Mẫn Triều An lưu lại rất ít,
người sẽ hao tổn tâm cơ tìm kiếm đến bản gốc, ngoại trừ thiệt tình si mê Mẫn Triều An thư pháp kiệt tác, cũng chính là muốn mượn cái này lấy
lòng Liễu lão phu nhân! Nếu là người trước, khó khăn có được bản gốc Vân Kinh chú, làm sao có thể dễ dàng qua tay tặng người? Cho nên, người có
thể có được bản gốc Vân Kinh chú, tất nhiên là vì Liễu lão phu nhân yêu
thích, người khác của Liễu phủ tuyệt đối sẽ không đưa cho Liễu Hằng
Nhất, Vũ Hoàng Diệp không có tâm tư này, vậy còn lại cũng chỉ có Vũ
Hoàng Mặc lúc trước được Liễu quý phi nuôi nấng.
Không biết đến tột cùng hắn hao phí bao nhiêu tâm huyết mới tìm được bản gốc quý giá này.
Từ bản gốc Vân Kinh chú, hắn có thể đoán ra tình cảm Vũ Hoàng Mặc dành cho Liễu quý phi lúc trước. Nhưng mà, còn chưa kịp tặng lễ, hắn đã trở mặt
thành thù với Liễu quý phi và Liễu thị, thế cho nên bản Vân Kinh chú vẫn phủ đầy bụi, mãi đến tiệc mừng thọ lần này của Liễu lão phu nhân... Lễ
vật vốn dùng để biểu hiện lòng hiếu thảo, cuối cùng lại dùng để tính kế
Liễu thị, đây có bao nhiêu châm chọc?
Nhưng mà, cho dù như thế
nào Vũ Hoàng Hãn cũng thật không ngờ, sau đó Vũ Hoàng Mặc đến cung của
hắn, tặng ngọc bội này cho hắn, cứ như vậy chắp tay nhường công lao, để
hắn đến thu phục mượn sức Liễu Hằng Nhất! Bởi vậy có thể thấy được, Vũ
Hoàng Mặc thật sự một chút ý đồ với ngôi vị hoàng đế cũng không có, nếu
không vì sao lại tặng cơ hội như vậy cho hắn?
Một người thủ đoạn lợi hại, lại không hề có dã tâm...
Liễu quý phi thật sự là điên rồi, ba năm trước thế nhưng an bày chuyện ở
Lãnh Thúy cung, đang yên lành bức Vũ Hoàng Mặc thành kẻ thù! Nếu không,
với sự trọng tình của Vũ Hoàng Mặc và tình cảm hắn dành cho Liễu quý
phi, hiện tại chắc chắn sẽ giúp đỡ Liễu quý phi, hơn nữa Vũ Hoàng Diệp
cường thế, chỉ sợ thái tử vị đã sớm thuộc về Vũ Hoàng Diệp! Chỉ tiếc,
Liễu quý phi lại lo lắng Vũ Hoàng Mặc sẽ uy hiếp địa vị của Vũ Hoàng
Diệp, bởi vậy ra tay độc ác, đang yên đang lành tạo ra một kẻ thù đáng
sợ cho chính mình.
Có lẽ đây là mẫu phi trên trời linh thiêng phù hộ hắn!
Vũ Hoàng Hãn nghĩ, chậm rãi ra nhã gian, bỗng nhiên nhìn thấy người đối diện đi tới, nhất thời nao nao...