Không nghĩ đến lại gặp được Vạn Quan Hiểu ở nơi này, Viên Sơ Tụ cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
Trước mắt Vạn Quan Hiểu rõ ràng mặc kính trang thị vệ hoàng cung mới
tinh, hắn là võ tướng, mà thị vệ hoàng cung là bàn đạp leo lên tốt nhất
của võ tướng, điểm ấy Viên Sơ Tụ vẫn là biết đến. Với sự chán ghét của
Bùi Nguyên Ca với Bùi Nguyên Dung, Bùi Nguyên Dung lại là ngu dốt kéo
chân sau, sau khi cưới Bùi Nguyên Dung, Vạn Quan Hiểu lại có thể trở
thành thị vệ hoàng cung, một là có quý nhân tương trợ, hai là Vạn Quan
Hiểu tài tuấn kiệt xuất, mà cho dù là đáp án nào cũng rất khó tin!
Trong lòng Viên Sơ Tụ vừa động, loáng thoáng sinh ra một ý niệm trong đầu.
Nàng từng an bài Vạn Quan Hiểu làm việc, cũng xem như rõ ràng hắn có bao nhiêu bản lĩnh, mà Vạn Quan Hiểu đứng thứ tư võ cử, hơn nữa cũng thực
có thực lực, nay lại leo lên thị vệ hoàng cung bàn đạp này, tương lai
nói không chừng có thể bay xa vạn dặm. Hiện tại tuy rằng tình hình của
nàng đang chậm rãi chuyển biến tốt, có thể quang minh chính đại xuất
hiện trước mặt mọi người, lại có danh phận, nhưng dù sao cũng vẫn là
thân phận hèn mọn, hơn nữa quan trọng nhất chính là không có bối cảnh,
nếu không Liễu quý phi cũng sẽ không muốn trượng trách liền trượng
trách, không hề cố kỵ.
Chỉ bằng Thất điện hạ sủng ái, cũng không phải kế lâu dài.
Nếu có thể mượn sức Vạn Quan Hiểu duy trì nàng, lại nghĩ cách giúp Vạn
Quan Hiểu từng bước thăng chức, nội sủng ngoại thích (bên trong có sủng
ái, bên ngoài có trợ lực), đây mới là con đường sống sót chân chính của
nữ tử ở cung đình.
Im lặng hồi lâu, Vạn Quan Hiểu không xác định lắm nói: "Ngươi... Ngươi là... ."
"Ta hiện tại tên Viên Sơ Tụ, là người trong Đức Chiêu cung của Thất điện hạ." Viên Sơ Tụ khẽ cười nói, diễm như đào lý. Nàng chưa nói nàng là
Bùi Nguyên Vũ, nhưng "hiện tại tên Viên Sơ Tụ" đã thực hàm súc biểu lộ
sáng tỏ thân phận, đồng thời nói ra Đức Chiêu cung.
Tuy rằng Vạn Quan Hiểu trở thành thị vệ hoàng cung, nhưng nếu chỉ được
giao nhiệm vụ canh gác Lâm Tuyền cung, nói vậy không phải rất đắc ý, Vạn Quan Hiểu lại là người ham thích danh lợi, tất nhiên sẽ vì tiền đồ cẩm
tú mà vắt hết óc. Làm cho Vạn Quan Hiểu trước tiên sinh ra lòng muốn leo lên nàng, như vậy nàng có thể chiếm thế chủ động trong tràng giao dịch
này, cũng sẽ làm cho Vạn Quan Hiểu càng thêm mang ơn nàng, khăng khăng
một mực vì nàng làm việc.
"Viên? Đức Chiêu cung?" Vạn Quan Hiểu nao nao, thử thăm dò nói: "Nghe nói Đức Chiêu cung có vị Viên thị..."
Mấy ngày nay lời đồn Thất điện hạ "sủng thiếp diệt thê" là đề tài nóng
nhất trong kinh thành và hoàng cung, Vạn Quan Hiểu cũng có nghe thấy,
ngẫm lại dung mạo và thủ đoạn của Bùi Nguyên Vũ, hiện nay vừa khéo họ
Viên, lại ở Đức Chiêu cung, Vạn Quan Hiểu không khỏi sinh ra suy đoán,
chẳng lẽ nghe nói Viên thị cực được Thất điện hạ sủng ái chính là Bùi
Nguyên Vũ trước mắt? Nếu là như vậy thật tốt quá!
"Mấy ngày nay lời đồn truyền ồn ào huyên náo, đại khái ngươi cũng nghe
nói đi?" Khuôn mặt Viên Sơ Tụ hơi lộ ra chua xót: "Cũng không biết là ai đang hại ta, thế nhưng truyền ra lời đồn như vậy, ngay cả quý phi nương nương cũng tin, thiếu chút nữa muốn đánh chết ta. May mắn quý phi nương nương hiểu rõ lí lẽ, nghe ta giải thích xong, biết ta vô tội, cho nên
ngày đó ban tên cho ta, cũng cho ta một danh phận!"
Lời nói bên trong giống như muốn nói đó chỉ là lời đồn, nhưng lộ ra hàm ý lại làm cho Vạn Quan Hiểu vừa kinh vừa hỉ.
Hiển nhiên, vị Viên thị gần đây bị truyền ồn ào huyên náo xác thực chính là trước mắt Bùi Nguyên Vũ, cái gọi là tin đồn vô căn cứ, tất nhiên
chưa chắc là thật, nếu không phải Bùi Nguyên Vũ thật sự cực được Thất
điện hạ ngưỡng mộ, dẫn đến người khác đố kỵ, cũng sẽ không truyền ra lời đồn như vậy. Mà nghe ý tứ trong lời Bùi Nguyên Vũ nói, hình như Liễu
quý phi cũng bị kinh động, muốn xử trí Bùi Nguyên Vũ, kết quả lại bị Bùi Nguyên Vũ nói động tâm tư, chẳng những không xử trí nàng, ngược lại
công khai cho nàng danh phận, cho nàng ra ánh sáng... Bùi Nguyên Vũ quả
nhiên thủ đoạn lợi hại!
Hiện nay người có quyền lực nhất Đại Hạ chỉ sợ chính là Thất điện hạ và Liễu quý phi.
Mà ở hoàng cung Đại Hạ chú trọng phân vị đích thứ như vậy, Bùi Nguyên Vũ thân là thị thiếp, lại đồng thời được Thất điện hạ và Liễu quý phi song song xem trọng; ngay cả Thất hoàng tử phi vừa mới gả vào đều bị nàng
hoàn toàn ngăn chận nổi bật, tiền đồ sau này tất nhiên không thể đo
lường! Nếu có thể leo lên Bùi Nguyên Vũ... Vạn Quan Hiểu tim đập thình
thịch, cười nói: "Bùi đại tiểu thư —— "
"Đừng gọi ta là Bùi đại tiểu thư, ta hiện tại tên Viên Sơ Tụ, chỉ là
cung nữ Liễu thị đưa vào cung mà thôi!" Bùi Nguyên Vũ sửa đúng nói.
Liễu thị đưa vào cung... Nói cách khác, thân phận hiện tại của Bùi
Nguyên Vũ là Liễu quý phi cho? Nghe vậy, Vạn Quan Hiểu càng cảm thấy suy đoán của mình chính xác, biết nghe lời nói: "Viên cô nương trăm ngàn
đừng tự coi nhẹ mình, nay ngài cực được Thất điện hạ sủng ái, tương lai
tất nhiên có tiền đồ cẩm tú!"
"Mượn lời nói tốt lành của ngươi, chỉ hy vọng như thế." Viên Sơ Tụ mỉm cười, vẻ mặt hòa hoãn.
Thấy nàng chấp nhận lời khen tặng của chính mình, Vạn Quan Hiểu liền cảm thấy hấp dẫn, tiếp tục nịnh bợ nói: "Không nghĩ tới Viên cô nương thế
nhưng ở trong cung, lúc trước nghe nói tin dữ của ngài, trong lòng ta
cũng vì cô nương thở dài, quả nhiên là trời đố kỵ hồng nhan. Dung nhi
cũng không biết chuyện này, còn tưởng rằng cô nương thật sự... Vài năm
qua lúc nào nàng cũng thương cảm, nói với ta, dù sao cô nương cũng là tỷ tỷ ruột của nàng, nếu ngài còn sống, Bùi tứ tiểu thư lại làm sao dám
khi nhục Dung nhi như vậy?"
Hắn biết rõ Bùi Nguyên Vũ và Bùi Nguyên Ca bất hòa, cho nên cũng không
giấu diếm, nói thẳng Bùi Nguyên Ca xa lánh hắn và Bùi Nguyên Dung.
"Làm sao ta không nhớ Dung nhi chứ? Chỉ là người ở hoàng cung, thân phận lại hèn mọn, không thể tùy ý làm điều mình muốn!" Viên Sơ Tụ đương
nhiên biết Vạn Quan Hiểu đang mượn Bùi Nguyên Dung kéo gần quan hệ, cũng thuận theo nói: "Nay người bên ngoài cảm thấy ta phong cảnh vô hạn, lại có mấy ai hiểu nỗi khổ của ta? Dù sao thân phận hèn mọn, lại không có
ca ca đệ đệ hỗ trợ giúp đỡ, tuy rằng tạm thời được Thất điện hạ coi
trọng, nhưng chung quy khó có thể lâu dài!"
Nghe Viên Sơ Tụ nói được hợp nhau, Vạn Quan Hiểu vội nói: "Đúng là như
thế, dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt, huyết mạch tương liên, phần thân
mật này người khác không thể bằng được!"
Bùi Nguyên Vũ "chết bệnh" tất nhiên có kỳ quái, nói không chừng đã quyết liệt với Bùi phủ, cũng không có nhà mẹ đẻ có thể dựa vào. Nói không
chừng hiện nay người thân duy nhất của nàng chính là Bùi Nguyên Dung, mà hắn là phu quân của Bùi Nguyên Dung. Chỉ cần Bùi Nguyên Vũ hỏi thăm Bùi Nguyên Dung và tình huống của hắn, hắn có thể thuận thế leo lên, thừa
cơ kể khổ xin Viên Sơ Tụ giúp đỡ, sau đó đặt lên quan hệ, hợp tác lẫn
nhau.
Hắn cần nàng cho vài phần thể diện trước mặt Thất điện hạ, mà nàng cần là địa vị của hắn trên triều đường.
Viên Sơ Tụ thông minh như vậy, tất nhiên có thể hiểu được đạo lý này.
Quả nhiên, tiếp theo Viên Sơ Tụ liền hỏi: "Ta thân bất do kỷ, không thể
ra cung, cũng không rõ tình hình Dung nhi mấy năm nay. Hiện tại ngươi đã trở thành thị vệ hoàng cung, chắc là bay xa vạn dặm, cuộc sống của Dung nhi cũng khá tốt có phải không?" Biết rõ Vạn Quan Hiểu canh giữ Lâm
Tuyền cung, tất nhiên cũng không quá đắc ý, nàng lại cố ý hỏi như vậy để thử lòng Vạn Quan Hiểu, đạt thành bước đầu hợp tác.
"Viên cô nương có điều không biết... ." Vạn Quan Hiểu nhân tiện tố khổ,
kể ra một phen tình cảnh hắn ở thị vệ sở nước sôi lửa bỏng.
Lại giấu diếm người áo đen đêm đó đột nhiên xuất hiện, giúp hắn mưu cầu
chức thị vệ hoàng cung, dù sao, người này xem như một chỗ dựa khác của
hắn; hơn nữa, từ sau hôm đó người áo đen cũng không xuất hiện nữa, ngay
cả Vạn Quan Hiểu cũng không rõ lắm thân phận của người áo đen, cho dù
muốn nói cũng không biết nói sao.
"Hiện tại Dung nhi là người thân duy nhất của ta, ngươi là phu quân của nàng, tất nhiên ta phải chiếu khán chút."
Viên Sơ Tụ biết, tuy rằng Vạn Quan Hiểu chỉ kể khổ, cũng không cầu nàng
hỗ trợ, nhưng trên thực tế hắn đang thử địa vị của nàng trong lòng Thất
điện hạ. Nếu nàng có thể giúp hắn cải thiện tình cảnh ở thị vệ sở, vậy
chứng minh nàng xác thực được sủng ái, Vạn Quan Hiểu mới có thể chân
chính đầu hướng nàng, mới có khả năng chậm rãi bị nàng thu nạp. Ngược
lại, nếu nàng không thể giúp Vạn Quan Hiểu, cho dù nàng lại được Thất
điện hạ sủng ái, Vạn Quan Hiểu cũng sẽ không vì vậy liền khăng khăng một mực với nàng. Dù sao, với cách làm người của Vạn Quan Hiểu, nếu không
có lợi ích thực tế, làm sao hắn chịu trở thành chỗ dựa của nàng?
Vạn Quan Hiểu mừng rỡ: "Vậy đa tạ Viên cô nương!"
Trở lại Thần Phương Các, Viên Sơ Tụ đều đang suy nghĩ, phải xử lý chuyện Vạn Quan Hiểu ở thị vệ sở như thế nào. Chỉ có chuyện này làm thành, Vạn Quan Hiểu mới cảm thấy dựa vào nàng có trông cậy, nàng mới có thể mượn
sức Vạn Quan Hiểu, bởi vậy phải giúp Vạn Quan Hiểu giải quyết chuyện
này. Nếu Thất điện hạ chịu ra mặt, tự nhiên dễ nói, nhưng mà hiện nay
Thất điện hạ thanh thế đang ở đỉnh cao, một người đứng thứ tư võ cử của
hơn ba năm trước chỉ sợ vào không được mắt Thất điện hạ, lười phí tâm tư vì hắn; nếu nói là vì nàng... tất nhiên Thất điện hạ không xem trọng
nàng như vậy!
Nhưng mà, chuyện này cũng không cần thiết Thất điện hạ ra mặt, nói không chừng nàng có thể tự giải quyết.
Viên Sơ Tụ suy tư, sai người đi mời Vương Trà Truyền lại đây.
Trước đó bị trượng trách, Viên cô nương chẳng những không bị đánh chết,
ngược lại bởi vậy vào mắt Liễu quý phi, sau đó Liễu quý phi liền sai
người đưa tới kim sang dược tốt nhất cho nàng, bởi vậy thương thế mới có thể lành nhanh như vậy, chuyện này càng làm cho Vương Trà Truyền kiên
định ý tưởng, tương lai Viên cô nương tất nhiên không tầm thường, bởi vì vừa hung hăng đắc tội nàng, trong lòng hắn đang không yên, bởi vậy cực
kỳ ân cần, rất nhanh đã đến Thần Phương Các, vâng lời nói: "Viên cô
nương có gì phân phó cứ việc nói, nô tài tất nhiên vâng theo!"
"Không dám nói phân phó, chỉ là có chuyện muốn làm phiền Vương công thay ta giải quyết." So vẻ mặt vắng vẻ đạm mạc trước đó, thần sắc Viên Sơ Tụ dịu đi rất nhiều.
Vương Trà Truyền vội nói: "Viên cô nương cứ việc nói!"
"Là như vầy, trong thị vệ sở có một người tên là Vạn Quan Hiểu, mới đến
nhận chức tam đẳng thị vệ, chỉ là bởi vì xuất thân bần hàn, mà trong thị vệ sở có nhiều thế gia đệ tử nên bọn họ có chút xa lánh hắn. Vốn ta
không nên nhúng tay chuyện này, nhưng mà Vạn Quan Hiểu cũng xem như thân thích của ta, bởi vậy không thể không chiếu khán chút." Đôi mắt Viên Sơ Tụ lẳng lặng nhìn Vương Trà Truyền: "Cho nên, ta nghĩ mời Vương công
phái người đi thị vệ sở truyền lời, để cho hắn yên ổn làm việc. Không
biết Vương công công có chịu cho ta chút mặt mũi hay không?"
Vương Trà Truyền vừa nghe liền hiểu được.
Viên cô nương đây là muốn mượn thanh danh Đức Chiêu cung chiếu cố Vạn
Quan Hiểu một chút, truyền lời là chuyện nhỏ, quan trọng là muốn cho
người trong thị vệ sở biết, Vạn Quan Hiểu có quan hệ với Đức Chiêu cung, làm cho bọn họ không dám lại xa lánh Vạn Quan Hiểu. Loại chuyện cáo
mượn oai hùm này người trong hoàng cung thường xuyên làm, chỉ là phái
người đi một chuyến mà thôi, đối với Vương Trà Truyền mà nói chỉ là việc rất nhỏ, có thể lấy lòng Viên cô nương, cớ sao mà không làm?
"Viên cô nương yên tâm, nô tài biết nên làm như thế nào!" Vương Trà Truyền lập tức đáp.
"Vương công công dừng bước, tuy rằng Vạn Quan Hiểu là thân thích của ta, ta giúp hắn cũng thực bình thường, nhưng mà dù sao về lý không hợp, hơn nữa nay ta thị phi quấn thân, không muốn sinh chuyện nữa. Cho nên,
chuyện này ta không muốn Thất điện hạ biết, nếu Vương công công không
thể làm, hiện nay liền cự tuyệt, giúp ta giữ bí mật trước mặt Thất điện
hạ, ta cũng cảm kích thịnh tình của ngươi. Nhưng nếu Vương công công bây giờ đáp ứng, quay đầu lại đi nói cho Thất điện hạ..." Viên Sơ Tụ dừng
một chút, chậm rãi nói: "Vậy đã có thể thương tổn mặt mũi của ta!"
Trong lời nói mềm nhẹ mang theo dày đặc hàn ý.
Vương Trà Truyền vội nói: "Xin Viên cô nương yên tâm, nếu ngay cả việc
nhỏ ấy nô tài cũng làm không xong, còn phải kinh động Thất điện hạ, vậy
nô tài cũng làm không nổi đại tổng quản Đức Chiêu cung. Ngài yên tâm,
tuyệt đối sẽ không để Thất điện hạ biết."
"Vậy đa tạ Vương công thay ta giải quyết, viên ngọc phỉ thuý này xem như tạ lễ của ta!" Viên Sơ Tụ tùy tay từ trên bàn trang điểm lấy ra một
viên phỉ thúy thưởng qua.
Vương Trà Truyền nhận lấy, vẻ mặt đầy vui mừng.
Ngọc phỉ thuý có quý giá hay không không quan trọng, quan trọng nhất là, Viên cô nương chịu thưởng cho hắn này nọ, liền đại biểu ân oán quá khứ
toàn bộ xóa bỏ có phải không?
Rất nhanh, Vương Trà Truyền đã phái tiểu thái giám đến thị vệ sở, nói
muốn truyền lời cho Vạn Quan Hiểu, nội dung lời nói chẳng qua là mây
bay, quan trọng nhất là eo bài "Đức Chiêu cung" lóe sáng trên thắt lưng
vị công công này, cùng với theo như lời hắn "Phụng lệnh Thất điện hạ đến truyền lời".
Tiễn bước tiểu thái giám truyền lời, sắc mặt bọn người Tề Trọng Thân ngưng trọng.
"Mẹ nó, không nghĩ tới núi dựa sau lưng Vạn Quan Hiểu không danh không
tiếng lại là Đức Chiêu cung!" Chu Tiền Học nhịn không được mắng: "Chúng
ta sớm nên nghĩ đến mới phải. Rõ ràng Liên Bá phụ đã đánh tiếng tốt với
chính vệ và thống lĩnh thị vệ, chức của Liên đại ca đã chắc chắn như
đinh đóng cột vậy mà lại bị chặn ngang, nửa đường nhét vào mặt hàng như
vậy, ngoại trừ Thất điện hạ, ai có bản lĩnh lớn như vậy?"
Viên Càn Minh nhíu mày: "Vậy sao trước đó Vạn Quan Hiểu không hé răng?"
"Ai biết tiểu tử này đang tính toán chuyện gì?" Lão Lý cũng cắn răng:
"Nói không chừng thể diện tiểu tử này ở trước mặt Thất điện hạ căn bản
cũng không lớn như vậy, cho nên lúc trước không mời được Thất điện hạ.
Mấy ngày nay, hắn không biết luồn cúi lấy lòng như thế nào, mới có thể
làm cho Thất điện hạ xuất đầu giúp hắn."
Triệu Lương trầm tư nói: "Cho dù là như vậy, Vạn Quan Hiểu vẫn có liên
quan tới Thất điện hạ, cho dù thể diện không lớn nhưng có thể nói được
lời nói, có thể làm cho Thất điện hạ phái người truyền lời cho hắn,
chúng ta đắc tội không nổi, chỉ sợ cũng chỉ có thể yên tĩnh. Dù sao,
chúng ta không thể trêu vào Thất điện hạ!"
"Chẳng lẽ cứ tha tiểu tử này như vậy?" Tề Trọng Thân có chút không cam lòng.
Vẻ mặt Triệu Lương bất đắc dĩ, hiển nhiên chỉ có thể như thế.
"Nghĩ đến về sau cả ngày đều có người như vậy lắc lư trước mắt, ta liền
cảm thấy tức giận, đã vậy lại còn không thể động hắn, thật sự là làm cho người ta phiền lòng!" Chu Tiền Học oán hận nói: "Ta thấy, chúng ta nên
nhanh nghĩ cách đẩy tiểu tử này ra ngoài, mắt không thấy lòng không
phiền, nói không chừng còn có thể cho Liên đại ca một chỗ trống, huynh
đệ chúng ta có thể tề tụ! Tổng tốt hơn so với nhìn khuôn mặt tiểu tử
kia!"
Trong lòng Viên Càn Minh vừa động: "Nói như vậy cũng không phải không có biện pháp, trước đó nghe chính vệ nói, bên kinh triệu phủ thiếu một tư
pháp tòng quân, muốn chọn một người từ thị vệ hoàng cung bên này qua đó. Tuy rằng kinh triệu phủ dễ dàng đắc tội với người khác, thị vệ nhất
đẳng nhị đẳng không quá để ý, nhưng dù sao cũng là chức quan tòng ngũ
phẩm, hơn nữa là thực chức, đối với thị vệ tam đẳng như chúng ta mà nói, vẫn rất khó cầu được. Hay là chúng ta ra chút công phu ở chỗ chính vệ,
đoạt lấy danh ngạch này đẩy cho Vạn Quan Hiểu, tống hắn ra thị vệ sở,
cũng có thể cho Liên đại ca chỗ trống."
Chu Tiền Học nhíu mày nói: "Vậy rất tiện nghi tiểu tử này rồi?"
"Ta cũng cảm thấy, chủ ý này của Càn Minh rất hay. Giống như lúc trước,
chúng ta phí bao nhiêu tâm tư ‘chiếu cố’ Vạn Quan Hiểu, xác thực rất
mệt, nhưng hiện tại biết Vạn Quan Hiểu dựa vào Thất điện hạ, chúng ta
không thể lại động hắn, giữ hắn ngược lại phiền lòng. Chẳng bằng nhân cơ hội tống hắn đi, vừa mới vào thị vệ sở không bao lâu đã cho hắn chuyển
công tác, cho dù là Thất điện hạ cũng không thể nói chúng ta bạc đãi
hắn. Cứ như vậy, chúng ta vừa có thể chu toàn với Thất điện hạ, lại
không cần nhìn khuôn mặt Vạn Quan Hiểu, vừa có thể cho Liên đại ca có vị trí trống, một công ba việc, cớ sao mà không làm?" Tề Trọng Thân nhưng
thật ra đồng ý chủ ý này.
"Vậy cứ làm thế đi!" Cuối cùng bốn người rốt cuộc đồng thời tỏ thái độ.
Cứ như vậy, từ đó về sau, thái độ đám người Tề Trọng Thân với Vạn Quan
Hiểu rõ ràng cải thiện, hơn nữa nhanh chóng vì hắn mưu chức kinh triệu
phủ tư pháp tòng quân, đưa hắn đến kinh triệu phủ. Đối mặt với đãi ngộ
khác biệt rõ ràng này, Vạn Quan Hiểu mừng rỡ như điên, quả nhiên người
có núi dựa vào chính là không giống, vừa mới đến thị vệ sở không bao lâu đã được phái đến thực chức, từ nay về sau càng kiên định đầu nhập vào
Viên Sơ Tụ.
Mà nghe nói nhanh như vậy Vạn Quan Hiểu đã mưu được thực chức, Viên Sơ Tụ cũng có vài phần xem trọng năng lực của Vạn Quan Hiểu.
Cứ như vậy, hai người càng xem càng vừa mắt, liên hệ càng thêm chặt chẽ.
——— —————— —————— ————————
Trong thư phòng, đỉnh lò thần thú trừng mắt bằng đồng bốc lên nhè nhẹ
từng đợt từng đợt khói trắng, chậm rãi lan tỏa ra trong không khí, mang
theo một hương thơm thoang thoảng giúp thanh tâm tĩnh khí. Từ sau chuyện ở Lãnh Thúy cung, Vũ Hoàng Mặc rất ít khi lại mặc quần áo đỏ đàng hoàng phóng túng, đều là bào quan đứng đắn, đặc biệt ở loại địa phương nghiêm túc như thư phòng, giờ phút này hắn mặc một áo ngoài cổ tròn xanh ngọc, thắt lưng bằng ngọc, đầu đội tử kim quan, trang phục tầm thường mặc
trên người hắn lộ ra tôn quý thanh nhã mà người khác khó có thể với tới.
Hơn nữa giờ phút này hắn đang cúi đầu xem thư, đã không có vẻ bất cần
đời, đàng hoàng phóng túng ngày thường, chỉ còn lại vẻ nghiêm túc chăm
chú, tẫn hiện uy nghi của hoàng tử, cộng thêm dung mạo như yêu nghiệt
của hắn, càng thêm quang hoa lộng lẫy, làm người ta không dám nhìn
thẳng.
"Cửu điện hạ, mời dùng trà!"
Thư phòng trọng địa bậc này, ngoại trừ ám vệ Hàn Lân thân tín, cũng chỉ
có nha hoàn hồi môn của Bùi Nguyên Ca dám đi vào. Thanh Đại tay cầm
khay, buông xuống chung trà diêu phấn màu hoa cỏ, nước trà xanh biếc
trong suốt mang theo nhiệt khí, hương trà lượn lờ.
Nhìn nội dung trên thư, khóe miệng Vũ Hoàng Mặc lộ ra một tia mỉm cười,
gấp lại thư nhét vào trong sách, tùy tay mở ra công văn khác. Nghe được
lời Thanh Đại nói, hắn ngẩng đầu lên, hơi vuốt cằm nhìn Thanh Đại, nhoẻn miệng cười, hắn vừa cảm thấy khát nước, Nguyên Ca liền phái người đến
đưa trà, thật sự là thần giao cách cảm! Lấy chung trà, thuận miệng hỏi:
"Nguyên Ca đang làm gì?"
"Hoàng tử phi vừa mới tính sổ sách, nói tháng này thu không bằng chi, đang oán giận đấy!" Thanh Đại cười nói.
Vũ Hoàng Mặc nghe vậy cũng cười, lắc đầu nói: "Quỷ keo kiệt! Ngươi nói
cho chủ tử nhà ngươi, bao nhiêu phí tổn đều do ta chịu, miễn cho nàng
đau lòng!" Nói xong, tùy tay xuyết chung trà, lại ngửi thấy được mùi lá
sen thơm ngát nhập vào mũi, thấm vào lòng, không biết nhớ tới cái gì,
khóe miệng nhất thời lộ ra ý cười ấm áp, nhịn không được khen: "Trà thơm quá!"
Lập tức lại cúi đầu tiếp tục xem công văn.
Thanh Đại nao nao, lập tức y theo lệ thường buông chung trà, xoay người đi ra ngoài.
Ngoài thư phòng có hai cung nữ đang chờ, thấy Thanh Đại đi ra, đều phúc phúc thân, đi theo nàng cùng nhau ra thư phòng.
Các nàng là cung nữ mới tới, nếu không có Thanh Đại dẫn đường là không
có tư cách ra vào thư phòng. Đang trên đường, cung nữ Mộ Tuyết bỗng
nhiên nói: "Vừa rồi nô tỳ nghe được Cửu điện hạ khen là trà thơm quá!
Nước trà giống nhau, nhưng mà Thanh Đại tỷ tỷ đưa tới, Cửu điện hạ sẽ
khen thơm, quả nhiên vẫn là Thanh Đại tỷ tỷ có thể diện trước mặt Cửu
điện hạ!"
Thanh Đại nao nao, dừng bước chân: "Nói bậy, nào có loại chuyện này?"
"Nô tỳ mới không nói bậy, đồ vật giống nhau nhưng chỉ có Thanh Đại tỷ tỷ đưa qua, Cửu điện hạ mới khen tốt!" Mộ Tuyết không phục phản bác:
"Không tin Thanh Đại tỷ tỷ có thể hỏi Phù Trản! Nha hoàn hồi môn của Lục hoàng tử phi đều làm thông phòng? Hiện nay Lục hoàng tử phi có thai,
đều là các nàng thay phiên hầu hạ Lục điện hạ." Vẻ mặt Mộ Tuyết chân
thật: "Thanh Đại tỷ tỷ đẹp như vậy, lại được Cửu hoàng tử phi coi trọng, tương lai Cửu hoàng tử phi có thai, Thanh Đại tỷ tỷ tất nhiên là được
làm thông phòng, hầu hạ Cửu điện hạ. Bằng không, lúc đó nếu như bị nữ
nhân nào không an phận bò lên trên, đến lúc đó thua thiệt vẫn là Cửu
hoàng tử phi! Phù Trản, ngươi nói ta nói có đúng không?"
Thanh Đại có ý với Cửu điện hạ, tuy rằng bí ẩn nhưng Mộ Tuyết vẫn có thể nhận ra.
Nhưng mà Thanh Đại và Cửu hoàng tử phi chủ tớ tình thâm, tùy tiện châm
ngòi để hai người bất hoà tranh đoạt Cửu điện hạ, nói không chừng Thanh
Đại sẽ bắn ngược.
Bởi vậy Mộ Tuyết nói được rất xảo diệu, trước tiên cho Thanh Đại một
loại ảo giác, khiến nàng cảm thấy, nàng hầu hạ Cửu điện hạ là giúp Cửu
hoàng tử phi, là tận trung với Cửu hoàng tử phi, hơn nữa đó cũng là lệ
cũ ước định đã lâu trong giới quý tộc, cứ như vậy, trong lòng Thanh Đại
có thể tương đối dễ tiếp thu việc làm thông phòng cho Cửu điện hạ. Nàng
vốn có tình ý với Cửu điện hạ, chỉ cần trong lòng vượt qua cửa này, về
sau mới có thể từng bước một hướng dẫn an bài.
Hơn nữa lời nàng nói