Chỉ thấy Nguyên Ca
chải tóc uy đọa kế, bên sườn cài một cây trâm hoa sen Tây Phan vàng
ròng, tua rua vàng ròng mảnh rủ xuống như nước uốn lượn, khẽ run, phản
chiếu hào quang chói mắt. màu sắc rực rỡ hào hoa phú quý kia càng tôn
lên nàng da trắng nõn nà như tuyết, lông mày cong cong, đôi mắt như nước mùa thu sáng rực như sao trời, dường như tất cả ánh sáng đẹp đẽ nhu hoà nhất trong bầu trời đêm đều rơi vào đôi mắt này, mỗi một cái nhìn chăm
chú đều mang theo sóng nước óng ánh, khiến người say đắm.
Nàng mặc áo ngắn cân vạt màu trắng ngọc trai viền hồng, phía dưới là váy cùng màu, bên hông buộc một túi thơm hoa mai ghép đồng tâm kết đỏ thẫm, tua rua thật dài rũ trên tà váy màu trắng ngọc trai, làm tăng thêm ba
phần xinh đẹp, thanh nhã mà không mất rực rỡ.
Trong khoang thuyền ánh sáng hơi mờ, vải áo hiện ra ánh sáng lộng lẫy
nhu hòa như trân châu, làm cho quanh thân nàng dường như tràn ngập vẻ
phiêu dật mông lung như tiên. Ba năm trước Nguyên Ca thanh lệ tuyệt tục, nhưng mặt mày chưa nảy nở, chung quy có còn chút tính trẻ con, chẳng
qua là bị đôi mắt trầm tĩnh che lấp, chỉ để lộ ra khí chất thanh lệ
tuyệt tục, giống như một nụ hoa sen e ấp, lẳng lặng ngào ngạt, một mình
thơm ngát. Mà bây giờ mặt mày Nguyên Ca đã hoàn toàn nảy nở, dáng người
linh lung, toát ra mỹ mạo bức người, mùi thơm tràn ngập, khiến ánh mắt
người ta không tự chủ sẽ rơi vào trên người nàng, khó có thể chuyển mắt.
Nhưng mà, đôi mắt trầm tĩnh kia lại vẫn cứ như ba năm trước, sáng ngời,
nhiệt liệt, trong suốt, tầm nhìn nhạy bén, chính là Nguyên Ca có một
không hai trên đời!
Mà Nguyên Ca cũng giống vậy, đang quan sát Hoàng Mặc trước mắt, ba năm
không gặp, hắn dường như gầy đi rất nhiều, cử chỉ trầm ổn có độ, không
còn ngông cuồng khoe khoang của ba năm trước nữa, đôi mắt tĩnh mịch mà
sâu xa, thần bí khó dò như bầu trời đêm. Điều này làm cho Bùi Nguyên Ca
có chút đau lòng, có thể tưởng tượng, ba năm qua, mẹ đẻ mất, mẹ nuôi
thành thù, phụ thân ngờ vực, trong hoàn cảnh như thế này, hắn nhất định
trải qua rất khổ cực. Cho dù hiện tại Hoàng Mặc được gọi là kinh thành
song kiệt, danh tiếng mạnh mẽ, nhưng sau lưng những cao quý chói mắt
này, không biết kết tinh bao nhiêu buổi tối dốc hết tâm huyết, khổ cực
vất vả của Hoàng Mặc mới có thể từng bước từng bước đi tới hôm nay. Ba
năm trước, Hoàng Mặc là một thanh bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, mang theo ánh
sáng sắc bén bức người, khiến người ta vừa thấy đã lòng sinh cảnh giác
sợ hãi.
Mà ba năm sau, Hoàng Mặc lại là một thanh bảo kiếm còn bao, bên ngoài
dường như ôn hòa nhã nhặn có lễ, nhưng bên trong ẩn giấu tài năng càng
thêm sắc bén so với ba năm trước.
Dường như nhận ra được quan tâm trong mắt nàng, lòng Vũ Hoàng Mặc lặng
lẽ yên tĩnh lại, bỗng nhiên nở nụ cười, dường như băng tuyết tan đi, hoa tươi nở rộ, sặc sỡ loá mắt làm nguời ta không dám nhìn thẳng.
Nhìn hắn mỉm cười như vậy, trong lòng Bùi Nguyên Ca chậm rãi an bình, đồng dạng xinh đẹp thản nhiên cười.
"Cửu điện hạ.", Bùi Nguyên Ca phúc thân.
Vũ Hoàng Mặc hoàn lễ: "Tứ tiểu thư!"
Có Trịnh Sào và Trịnh phu nhân ở đây, hai người không tiện biểu hiện quá mức thân mật nóng bỏng, nhưng cho dù chỉ là chào hỏi ngắn ngủn tầm
thường như vậy lại giống như thể hiện hết vô số ngày đêm mong mỏi cùng
trông đợi, tưởng niệm và mơ mộng trong ba năm qua, ngược lại không cần
nhiều lời.
Trăm ngàn lời nói đều ẩn chứa hết trong đó, lúc này không tiếng động cũng ăn đứt nhiều lời.
"Cửu điện hạ, mời vào bên trong!" Biết Ca nhi và Cửu điện hạ nhất định
đều chờ đợi lần gặp lại này, thông cảm cho tâm tình bọn họ, Bùi Chư
Thành mới mời Vũ Hoàng Mặc vào khoang thuyền cho hai người gặp mặt một
lần. Nhưng dù sao có Trịnh Sào và Trịnh phu nhân ở đây, Bùi Chư Thành
suy nghĩ cho danh dự của con gái cho nên chỉ là ngắn ngủn gặp, lại mời
Vũ Hoàng Mặc vào bên trong.
Dù sao, Cửu điện hạ giá lâm, vừa vặn vợ con đều có mặt, đi ra chào là chuyện phải làm, ở lại lâu sẽ không hợp quy củ.
Mà đúng lúc này, đột nhiên từ đầu thuyền ẩn ẩn truyền đến tiếng hét phẫn nộ, tuy rằng không nói rõ tên họ nhưng hiển nhiên là nhằm về chiến
thuyền của Bùi Chư Thành và Trịnh Sào, giọng nói mềm mại, hiển nhiên là
nữ tử, lời nói lại vô cùng kịch liệt, ngay cả Bùi Chư Thành và Trịnh Sào đều có chút nghe không lọt tai, nhìn nhau hiểu ý cùng đi ra ngoài, thật muốn nhìn xem là thần thánh phương nào.
Lại thấy một nữ tử mặc quần áo màu hồng cánh sen thêu hoa bằng tơ vàng
chỉ bạc, đầu đầy châu ngọc, dung mạo diễm lệ, đứng đỉnh đạc trên đuôi
thuyền, đang chỉ vào chiến thuyền của họ, tức giận quát: "Hừ, hai con
rùa đen rút đầu cuối cùng chịu đi ra rồi sao, ta còn nghĩ các ngươi muốn trốn tới lúc nào? Như thế nào? Đâm hỏng thuyền chúng ta rồi, hiện tại
muốn trốn tránh, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Các
ngươi phải đền thuyền cho ta, còn phải nhận lỗi với ta!"
Trên đời này thế nhưng có đạo lý như vậy?
Bùi Chư Thành vừa buồn cười vừa tức giận, vẫy vẫy tay nói: "Chúng ta
không so đo với tiểu cô nương, gọi người nhà ngươi đi ra nói chuyện với
ta!"
"Nữ nhân này cũng quá kiêu ngạo rồi? Đáng tiếc đã thay đổi nữ trang nên
ta không thể động thủ, nếu nàng còn mặc quần áo nam nhân như lúc nãy, ta sẽ giả vờ không biết đi qua đánh nàng một trận!". Trịnh Sào nghiến răng nói, lúc mới bắt đầu ông quả thực không biết người mặc quần áo hoa lệ
là nữ giả nam, hiện tại đã biết, trong lòng càng thêm chán ghét. Nam tử
kiêu ngạo như vậy đã thực khiến người chán ghét, huống chi là cô nương?
Không biết cha mẹ nàng là thần thánh phương nào mà có thể nuôi dạy ra
một cô con gái thế này!
"Đây là cô nương nhà ai vậy? Thật là không có quy củ."
Giọng nói Lý Minh Tâm kêu la quá lớn, Trịnh phu nhân và Thư Tuyết Ngọc
trong khoang thuyền cũng không nhịn được vén rèm nhìn ra ngoài, mày đều
là nhíu chặt.
Thừa dịp lực chú ý của mọi người đều tập trung vào Lý Minh Tâm ở bên
ngoài, thân hình Vũ Hoàng Mặc chợt lóe, lặng lẽ vọt đến bên cạnh Bùi
Nguyên Ca, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Nguyên Ca, ba năm này, ta đi qua Quan Châu ba lần, vì sao nàng cũng không chịu gặp ta? Đừng nói lúc ta
đi trùng hợp nàng không có nhà, làm gì có chuyện khéo như vậy, ta đi
nhiều lần, nàng cũng nhiều lần không ở nhà sao? Ta viết thư cho nàng, vì sao không hồi âm cho ta dù chỉ một chữ? Hả?"
Cảm nhận được hơi thở ấm áp của nam tử bên tai, thổi vào tai ngứa, Bùi
Nguyên Ca nghiêng nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Ta có nỗi khổ riêng."
Thấy vành tai nàng đột nhiên đỏ lên, tâm tình Vũ Hoàng Mặc bỗng nhiên
tốt hơn, ngược lại cố ý sát lại gần: "Trả lời một câu qua loa như vậy mà muốn ta chấp nhận, có phải hơi có lệ rồi không? Ít nhất nàng phải nói
vài câu dễ nghe mới được chứ!". Vốn là nhận thấy được vành tai Nguyên Ca mẫn cảm, muốn trêu đùa nàng, nhưng khi thật sự để sát vào vành tai
trắng noãn như ngọc kia, ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người
nàng, bỗng nhiên Vũ Hoàng Mặc dâng lên một cảm giác khô nóng chưa từng
có, theo bản năng muốn hôn lên, trong lòng không khỏi cười khổ.
Cách ba năm, Nguyên Ca càng là một khảo nghiệm lớn với định lực của hắn.
May mắn, hẳn là chờ không lâu lắm!
Thư Tuyết Ngọc giống như