Phụ thân bởi vì tham ô quân lương mà bị Hoàng đế bắt giam vào tù? Bùi Nguyên Ca gần như không thể tin vào tai chính mình.
Không nói đến phụ thân căn bản không có khả năng làm chuyện như vậy, chỉ nói
tình hình trước mắt, mặc dù phụ thân thực sự có cái gì không ổn, Hoàng
đế cũng nên kiềm chế mà không phát tác vào thời điểm nhạy cảm này. Dù
sao, trước mắt phụ thân đã lột được một lớp da của Diệp thị, người thông minh đều có thể đoán được đây là Hoàng đế bày mưu đặt kế. Nếu tại thời
khắc mấu chốt này, phụ thân bị bắt vào thiên lao, khó tránh khỏi sẽ
khiến mọi người có một loại cảm giác, chính là Hoàng đế căn bản không
thể đối kháng với Diệp thị, ngay cả người của chính mình cũng không thể
bảo trụ, là đả kích cực kỳ trầm trọng với sĩ khí bên phe Hoàng đế.
Tránh hại tìm lợi là thiên tính của con người, có bao nhiêu người có thể
không màng sinh tử không màng thân gia chân chính trung thành với Hoàng
đế?
Còn nữa, phụ thân tuyệt đối không thể làm ra chuyện tham ô
quân lương, thời cuộc trước mắt, Hoàng đế không có khả năng nhìn không
ra đây rõ ràng là bẫy Diệp thị bày cho phụ thân. Lần trước khi nàng nhắc đến phụ thân, Hoàng đế còn lời thề son sắt nói sẽ không cô phụ phụ
thân, như thế nào đảo mắt đã bắt phụ thân vào nhà tù?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Lý thị vệ, nơi này là hậu cung, không phải là chỗ mà nhất đẳng thị vệ như ngươi có thể đi đến?", Bùi Nguyên Ca lạnh lùng nói.
Tuy rằng biết tin tức phụ thân bị bắt vào ngục, lòng nàng nóng như lửa đốt, bức thiết muốn tìm hiểu tình hình cụ thể, nhưng mà Lý Minh Hạo cứ cho
nàng một cảm giác nguy hiểm giống như hắn muốn chiếm đoạt không màng hậu quả, nên nàng không muốn tiếp xúc nhiều với hắn. Cho dù muốn tìm hiểu
tin tức của phụ thân, Triệu Lâm cũng được, nghĩ biện pháp liên hệ với ám vệ Hoàng Mặc lưu lại cũng được, còn có phương pháp khác, không cần phải bị Lý Minh Hạo uy hiếp.
"Lời ấy của Nguyên Ca sai rồi!". Nghe
vậy, Lý Minh Hạo lại lộ ra ý cười đắc ý kiêu căng: "Nói cho Nguyên Ca
nàng biết, hiện tại ta đã không còn là nhất đẳng thị vệ. Hôm qua, thống
lĩnh cấm vệ quân tạm thời Vương Kính Hiền bởi vì sơ sẩy cương vị công
tác bị cắt chức, nhờ Hoàng thượng ân sủng, lệnh Lý Minh Hạo ta tiếp nhận chức vụ thống lĩnh cấm vệ quân. Cấm vệ quân vốn là bảo vệ an toàn của
hoàng cung, bản thống lĩnh hiện tại là đang tra rõ hoàng cung thủ vệ,
xem có chỗ nào sơ hở hay không. Cho nên, ta xuất hiện ở nơi này là
chuyện rất bình thường."
Lời nói như cười như không, nghe vào trong tai Bùi Nguyên Ca giống như tiếng sấm.
Vương Kính Hiền bị cắt chức, Lý Minh Hạo tiếp nhận chức vụ?
Sơ sẩy cương vị công tác căn bản chính là tội danh mơ hồ nhất từ xưa đến
nay. Việc làm này của Hoàng đế rõ ràng chính là... Nàng rõ ràng góp lời
với Hoàng đế, nói Diệp thị là muốn vu oan giá họa Vương Kính Hiền, mà Lý Minh Hạo rất có khả năng có quan hệ mật thiết với Diệp thị, hơn nữa vẻ
mặt lời nói lúc ấy của Hoàng đế hình như cũng tán thành suy đoán của
nàng. Vì sao đảo mắt lại...
Hoàng đế rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
"Một khi đã như vậy, tiểu nữ không dám quấy rầy Lý thống lĩnh, trước hết cáo từ! Triệu Lâm, chúng ta đi." Bùi Nguyên Ca lạnh lùng nói, bị lời nói
của Lý Minh Hạo khiến cho trong đầu một mảnh hỗn loạn, nhu cầu cấp bách
là tìm nơi lẳng lặng suy tư, sửa sang lại suy nghĩ trong đầu, không kiên nhẫn dây dưa với Lý Minh Hạo.
Đang muốn rời đi, lại bỗng nhiên nghe được sau lưng một tiếng trầm vang.
Bùi Nguyên Ca kinh ngạc quay đầu, lại nhìn thấy Lý Minh Hạo hung hăng cầm
đao đánh Triệu Lâm bất tỉnh. Ban ngày ban mặt, Lý Minh Hạo lại dám kiêu
ngạo làm càn như vậy? Nhìn gương mặt Lý Minh Hạo mười phần dã tính,
giống như không kiêng kỵ gì cả, Bùi Nguyên Ca chỉ cảm thấy tim bang bang loạn nhảy, theo bản năng rút lui hai ba bước, không tự giác xoa vòng
tay vàng ròng trên cổ tay (vòng có cơ quan á), cố gắng trấn tĩnh lại,
cắn răng nói: "Lý Minh Hạo, ngươi làm càn!"
"Nguyên Ca, ta nhưng
là suy nghĩ cho nàng, bởi vì lời nói kế tiếp, ta nghĩ, nàng hẳn là không muốn bị Triệu Lâm nghe được mới đúng!". Mặt mày Lý Minh Hạo khẽ nhếch,
trong tiếng cười mơ hồ mang theo một chút lãnh khốc, đi đến gần Bùi
Nguyên Ca.
Tay Bùi Nguyên Ca đã âm thầm sờ mở ra ngân châm cơ
quan: "Lý Minh Hạo ngươi đứng lại đó cho ta, bằng không ta lập tức kêu
người!"
"Nguyên Ca, nàng cứ việc kêu đi! Ta thực muốn biết, nếu
bị người nhìn thấy nàng và ta lúc này cô nam quả nữ, nếu lại nhìn thấy
bộ dáng thân mật hơn chút, rốt cuộc là ai sẽ càng không hay ho. Ta còn
có thể lấy lý do có thích khách xuất hiện đánh hôn mê Triệu công công,
mà ta đúng lúc cứu mỹ nhân, đến lúc đó ta chỉ là tận trung cương vị công tác, mà nàng lại là danh dự bị hủy! Bùi Nguyên Ca, danh dự của nàng đã
lung lay sắp đổ, nàng còn muốn gặp chuyện phải thị phi sao?", Lý Minh
Hạo lạnh lùng cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng, từng bước ép sát.
Người này, quả thực vô sỉ!
Bùi Nguyên Ca vẫn là lần đầu tiên bị người uy hiếp trên chuyện này, hận đến mức răng ngọc gắt gao cắn môi dưới.
"Lý Minh Hạo, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Lúc trước thu săn đua ngựa,
chúng ta cược cái gì? Cuối cùng là ai thắng?". Ánh mắt Bùi Nguyên Ca
đông lạnh, mặt mày chợt tĩnh, giống như lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ:
"Nhưng mà quên đi, nói danh dự đối với loại người như ngươi quả thực là
đàn gảy tai trâu! Ngươi đã cảm thấy ta là loại nữ tử có thể bị ngươi khi nhục mà nén giận, vậy ngươi không ngại thử tiến thêm một bước thử xem,
nhìn xem kết quả rốt cuộc là ai gặp chuyện không may?"
Nếu hắn còn dám tiến lên trước một bước, nàng lập tức ấn xuống cơ quan trên vòng tay, bắn ra độc châm.
Đến lúc đó, nàng vừa vặn có thể theo như lời mới vừa rồi của Lý Minh Hạo
lấy thích khách làm cớ, nói có thích khách xuất hiện, đánh bất tỉnh nàng và Triệu công công, giết thống lĩnh cấm vệ quân mới nhậm chức, cũng có
thể qua chuyện. Nếu không phải cảm thấy hiện tại chuyện tình khó bề phân biệt, thấy không rõ lắm phương hướng, trong lúc nhất thời không dám
hành động thiếu suy nghĩ, Bùi Nguyên Ca thật muốn cứ như vậy động thủ
giết Lý Minh Hạo!
Nghe vậy, Lý Minh Hạo có chút do dự.
Lời Bùi Nguyên Ca nói lại gợi lên trí nhớ của hắn về lúc thu săn đua ngựa,
Bùi Nguyên Ca thoạt nhìn nhu nhược, trong lòng lại cương liệt, lúc trước vì thắng hắn mà dám phóng ngựa qua vách núi, nếu hắn bức nàng, còn
không biết nàng sẽ làm ra loại chuyện gì, đến lúc đó thật sự kinh động
người bên ngoài, với sự băng tuyết trí tuệ của Bùi Nguyên Ca, hắn chưa
chắc có thể lấy cớ thích khách lừa gạt người khác.
Hắn đời này
mọi việc thuận lợi, duy độc ở trên người Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc
liên tiếp vấp ngã, thật sự không có vạn phần nắm chắc.
Bây giờ vẫn là đại sự quan trọng hơn.
"Hà tất phải vậy?". Nghĩ, Lý Minh Hạo dậm chân, vẻ mặt ôn hòa, dịu dàng
nói: "Ta cùng lắm là muốn nói mấy câu với Nguyên Ca mà thôi, làm gì biến thành giương cung bạt kiếm như vậy chứ?"
"Hừ!", Bùi Nguyên Ca cười lạnh.
"Nguyên Ca, ta thật sự không hiểu được, vì sao nàng có thể vì Vũ Hoàng Mặc xả
thân liều mạng, lại tránh ta như rắn rết?". Lý Minh Hạo nhìn chăm chú
vào ánh mắt nàng, trong đôi mắt toát lên vẻ khó hiểu cộng thêm tức giận
và âm lệ: "Đến tột cùng ta có chỗ nào không bằng Vũ Hoàng Mặc? Nguyên
Ca, ta cũng không kém so với Vũ Hoàng Mặc, đối với nàng cũng là một mảnh thật tình. Dưới bầu trời này nữ tử có thể lọt vào mắt Lý Minh Hạo ta
không nhiều lắm, Bùi Nguyên Ca nàng là người thứ nhất, đến bây giờ cũng
là người duy nhất!"
Ngụ ý, ngược lại cho rằng hắn có thể coi trọng Bùi Nguyên Ca là nàng vô cùng vinh hạnh.
Đời trước bị Chương Vân và Vạn Quan Hiểu lừa gạt khống chế, giống như con
rối mặc người bài bố, cho nên Bùi Nguyên Ca chán ghét đến cực điểm đối
với loại người cố chấp tự phụ, không để ý cảm thụ của người khác như thế này, nàng lạnh lùng nói: "Lời này của ngươi thật buồn cười! Ta nhưng
thật ra muốn hỏi một chút, ngươi có chỗ nào có thể so với Hoàng Mặc? Kết quả thu săn thi đấu, ta nhưng là nhớ rõ rành mạch. Nhưng mà, có người
trí nhớ không tốt, da mặt dày cũng là bình thường, dù sao vừa rồi ngươi
phá vỡ ước định khi cùng ta đua ngựa cũng có thể chứng minh, ta không
nên có hi vọng đối với trí nhớ và nhân phẩm ngươi mới đúng!"
Lý Minh Hạo cứng lưỡi, không thể nói gì để chống đỡ.
Lần thu săn kia là vấp ngã lớn nhất đời hắn, trận đua ngựa với Bùi Nguyên
Ca hắn còn có thể an ủi chính mình là Bùi Nguyên Ca đầu cơ trục lợi,
nhưng kết quả thi đấu săn bắn chính là một bạt tai vang dội đánh vào mặt hắn, ngay cả đường phản bác cũng không có.
Bị người khác nhắc
tới suy sụp lớn nhất trong đời, trên mặt Lý Minh Hạo có chút không nhịn
được thẹn quá thành giận: "Bùi Nguyên Ca, nàng đừng nghĩ đến Vũ Hoàng
Mặc có bao nhiêu lợi hại, sớm muộn gì ta cũng khiến hắn chết trong tay
ta! Nhất thời thắng bại cũng không thể đại biểu cái gì, ai có thể cười
đến cuối cùng mới là người thắng chân chính! Bùi Nguyên Ca, nàng là
người thông minh, ta khuyên nàng đừng bị sương mù che ánh mắt, nhìn lầm
đá cứng thành mỹ ngọc, lại nghĩ mỹ ngọc là đá cứng, hiện tại lưu cho ta
chút đường sống cũng là lưu cho chính mình chút đường sống trong tương
lai, nếu không đó chính là tự mình chuốc lấy cực khổ!"
Khóe môi Bùi Nguyên Ca hơi cong lên, gợi lên một góc độ vi diệu.
Không cần nói lời nào, chỉ một cái biểu tình cũng thể hiện đủ hết khinh miệt và khinh bỉ.
Lý Minh Hạo lửa giận dâng lên, bị thái độ Bùi Nguyên Ca tức giận đến
nghiến răng nghiến lợi, lập tức lại nhẫn nại, ánh mắt lạnh thấu xương:
"Bùi Nguyên Ca, nàng tốt nhất nhận rõ tình cảnh của nàng, đừng tưởng
rằng có núi để dựa vào là có thể kê cao gối mà ngủ, nàng cũng phải nhìn
rõ ràng, cái nàng gọi là núi dựa vào đến tột cùng có thể vững chắc dựa
vào hay không! Bùi Nguyên Ca, người Lý Minh Hạo ta coi trọng, cho tới
bây giờ vốn không có không chiếm được, nàng tốt nhất nhớ kỹ những lời
này!"
Nói xong, ánh mắt như lưỡi dao sắc nhọn lạnh lẽo ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, Lý Minh Hạo xoay người rời đi.
Đợi cho hắn đi xa, Bùi Nguyên Ca mới hơi nhẹ nhàng thở ra, vuốt vòng vàng
trên cổ tay, trong lòng vô cùng tưởng niệm Vũ Hoàng Mặc. Hôm nay ít
nhiều nhờ có vòng tay Hoàng Mặc đưa cho nàng, nếu không, nếu Lý Minh Hạo thật sự điên lên, ỷ mạnh làm bậy, chuyện đã có thể thật sự phiền toái
...
Một hồi lâu, Bùi Nguyên Ca mới nhớ tới Triệu Lâm té xỉu, vội vàng đánh thức ông.
"Tứ tiểu thư!",Triệu Lâm đột nhiên giật mình tỉnh táo lại, nhận thấy được
chỗ cổ đau đớn, "Tứ tiểu thư, người không sao chứ? Mới vừa rồi là ai
đánh nô tài ngất xỉu? Xảy ra chuyện gì?"
Nghe được ông trước hết
hỏi an nguy chính mình, trong lòng Bùi Nguyên Ca xẹt qua một dòng nước
ấm, lắc đầu nói: "Ta không sao. Ta cũng không biết sao lại thế này, đang đi về phía trước, đột nhiên phát hiện ông không theo kịp nên thuận
đường cũ trở về, phát hiện ông té xỉu ở đây. Ông không sao chứ?". Triệu
Lâm dù sao cũng là người của Hoàng đế, trong việc chống lại Thái hậu và
Diệp thị Bùi Nguyên Ca có thể hoàn toàn tin tưởng ông, nhưng việc khác
cũng không dám cam đoan.
"Nô tài nhưng thật ra không có việc gì, chính là, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?", Triệu Lâm nghi hoặc khó hiểu.
Bùi Nguyên Ca lắc đầu, không muốn để ông nghĩ nhiều về chuyện này nữa:
"Triệu Lâm, có một số việc, ta muốn nhờ ông hỗ trợ". Tuy rằng đối với Lý Minh Hạo dây dưa cảm thấy chán ghét, nhưng từ việc Lý Minh Hạo để lộ
với nàng về chuyện phụ thân bị bắt vào ngục, cùng với Lý Minh Hạo tiếp
nhận chức vụ thống lĩnh cấm vệ quân, hai chuyện này lại làm cho nàng đột nhiên có ý tưởng mới, vốn là cảm thấy mọi chuyện hỗn độn khó bề phân
biệt, giống như đang có một sợi dây vô hình xâu chuỗi lại, mà hành động
của Hoàng đế nhìn như khó hiểu nhưng hình như cũng có lời giải thích hợp lý.
(Sợi dây vô hình đó là ông Hoàng chứ ai kkkkk )
"Tứ tiểu thư mời nói, nô tài sẽ dốc hết toàn lực làm ổn thỏa." Triệu Lâm thành khẩn nói.
Bùi Nguyên Ca suy tư một lát, nói: "Triệu Lâm, ông hẳn là tâm phúc của
Hoàng thượng, ta muốn biết, rõ ràng Lý Minh Hạo làm người kiêu ngạo như
thế, vì sao Hoàng thượng lại tín nhiệm hắn như thế, tân khoa trạng
nguyên trong vòng ngắn ngủn hai ba tháng lại nhảy trở thành thống lĩnh
cấm vệ quân? Ông làm việc cho Hoàng thượng lâu như vậy, cảm thấy chuyện
này phù hợp với cách làm việc trước nay của Hoàng thượng sao?"