Bởi vì tình cảnh của mẹ đẻ là Vương mỹ nhân, Vũ Hoằng Mặc lập lời thề
độc, tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ của phụ hoàng, cũng bởi vậy, cái
gì hắn đều có thể nhường nhịn, duy độc không cho phép người khác khống
chế hôn nhân của hắn. Thân là người trong hoàng thất, hắn biết, muốn làm được điểm ấy, không phải chỉ bằng quyết tâm là được, mà còn cần có đủ
uy lực. Hơn nữa, hắn biết, khi đó Hoàng hậu đã muốn tứ hôn cho hắn và
Diệp Vấn Khanh, đây là chuyện hắn tuyệt đối không cho phép.
Mà kế tiếp một lần tụ hội đã tạo cho hắn cơ hội.
Khi đó Hoàng hậu và chúng phi tần đều ở đây, Liễu quý phi oán giận nói việc hôn nhân của hắn làm cho nàng tốn không ít tâm tư. Vũ Hoằng Mặc bèn
thừa cơ tiếp lời, nói trừ phi có thể phù hợp hai điều kiện, nếu không
hắn tuyệt đối không thành thân. Điều kiện thứ nhất là muốn tìm một nữ tử có dung mạo đẹp hơn so với hắn; mà điều kiện thứ hai là nữ tử này
nguyện ý vì hắn mà chết. Lúc ấy hắn dùng giọng điệu như là nói giỡn,
người khác cũng không để ý.
Điều kiện thứ nhất tự nhiên là nói giỡn, mà điều kiện thứ hai lại là nhằm vào chuyện của cung nữ lần đó nói.
Lúc ấy hắn hỏi cung nữ kia có nguyện ý vì hắn mà chết hay không, cung nữ
kia nói “Vâng”, theo sau liền có xác chết từ Xuân Dương cung mang ra. Vũ Hoằng Mặc cố ý cường điệu điểm ấy, rõ ràng là cảnh cáo Hoàng hậu, nếu
nàng muốn lung tung đưa người cho hắn, tự tiện vì hắn tứ hôn, nàng kia
tất nhiên sẽ dẫm vào vết xe đổ của cung nữ kia.
Chỉ cần cảnh cáo
như vậy, Hoàng hậu đương nhiên sẽ không tin tưởng dễ dàng, nhưng chung
quy có chút bán tín bán nghi, không dám tự tiện tứ hôn cho Diệp Vấn
Khanh. Vì thế, Hoàng hậu bèn thử tìm một quan gia nữ tử dưới trướng Diệp thị, nói muốn cho hắn làm sườn phi. Kết quả, còn không kịp đính
xuốnghôn sự này, quan gia nữ tử kia trên đường dâng hương ngoài ý muốn
rơi xuống vách núi bỏ mình. Mặc cho người khác điều tra như thế nào, đều chỉ nghĩ đó là ngoài ý muốn, nhưng Hoàng hậu lại biết, chuyện này tuyệt đối là do Vũ Hoằng Mặc ra tay.
Chính là cung nữ, Hoàng đế sẽ
không để ý, người khác cũng sẽ không trách móc nặng nề hắn, cho nên, Vũ
Hoằng Mặc mới minh mục trương đảm (trắng trợn táo bạo) giết nàng, thi
thể được đưa đến Phượng Nghi cung. Nhưng nếu là quan gia nữ tử, hắn có
lẽ không làm được rõ ràng như vậy, nhưng cũng có rất nhiều thủ đoạn làm
cho nàng chết vô thanh vô tức (thần không biết, quỷ không hay). Vũ Hoằng Mặc này hiển nhiên là cảnh cáo Hoàng hậu, hôn sự của hắn không cho phép nàng tùy ý sắp xếp!
Hoàng hậu tuy rằng tức giận, bất đắc dĩ không tìm được chứng cứ, cũng không thể truy cứu.
Vì không để Diệp Vấn Khanh dẫm vào vết xe đổ của quan gia nữ tử kia, Hoàng hậu rốt cục đoạn tuyệt mạnh mẽ tâm tư tứ hôn cho hắn.
Cũng vì nguyên nhân như thế, lúc nãy ở lều của Hoàng đế, Vũ Hoằng Mặc nhắc
tới chuyện này, Thái hậu coi như tức giận chuyển đề tài, bởi vì Vũ Hoằng Mặc căn bản chính là đang nói, nếu Thái hậu thật sự hiếu thắng mà tứ
hôn, hắn chắc chắn sẽ giết Diệp Vấn Khanh! Tuy rằng Thái hậu bất mãn đối với Diệp Vấn Khanh, nhưng nàng thân là đích tiểu thư phủ Diệp Quốc
công, cho dù ngu dốt, chỉ cần tìm cho nàng một mối hôn nhân tốt, đã đại
biểu cho một cỗ trợ lực từ quan hệ thông gia không thể cắt đứt, đám hỏi
như loại này, chính là tác dụng lớn nhất của Diệp Vấn Khanh. Nếu bởi vì
mạnh mẽ tứ hôn cho Vũ Hoằng Mặc mà làm cho Diệp Vấn Khanh “ngoài ý muốn
bỏ mình”, điều đó đối với phủ Diệp Quốc công mà nói là trăm hại mà không một lợi.
Đây cũng không phải kết quả tốt nhất mà Thái hậu muốn nhìn đến, bà thậm chí không tính đến khả năng này.
Vũ Hoằng Mặc tà mị phóng túng, tàn nhẫn thô bạo, thanh danh của hắn không
phải tự nhiên mà có, vào thời điểm tất yếu, hắn so với ai khác đều có
thể tàn nhẫn vô tình hơn!
Nhưng tất cả những chuyện đó Vũ Hoằng
Mặc không muốn cho Bùi Nguyên Ca biết, không muốn nàng biết hắn còn có
một mặt tàn nhẫn lạnh lùng như thế, khiến cho Nguyên Ca có ấn tượng
không tốt đối với hắn. Bởi vậy, Vũ Hoằng Mặc có chút hoảng hốt, bèn cười nói: “Điều kiện thứ hai ngươi không cần biết, bởi vì ngươi đã phù hợp
rồi! Cho nên, nhiệm vụ chủ yếu hiện tại của ngươi chính là cố gắng lớn
lên đẹp mặt chút, đừng làm cho ta đến lúc đó tự hủy dung là tốt rồi!”
“Tự kỷ!” Bùi Nguyên Ca liếc trắng mắt, hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Vũ Hoằng Mặc mở miệng mà cười, mặt mày cong cong.
Bùi Nguyên Ca vốn nghĩ Vũ Hoằng Mặc chỉ là lấy cớ Liễu quý phi triệu kiến
nàng, không nghĩ tới Vũ Hoằng Mặc thế nhưng thật sự đưa nàng đến lều của Liễu quý phi.
Mà càng làm cho nàng không nghĩ tới là, sau khi
hỏi thăm xong thương thế của Liễu quý phi, Vũ Hoằng Mặc lại nói thẳng ra chuyện hắn lấy Liễu quý phi làm cớ, đoạt Bùi Nguyên Ca từ chỗ Thái hậu, cuối cùng còn hai tay tạo thành chữ thập, cười tủm tỉm nói với Liễu quý phi: “Mẫu phi, hiện tại Nguyên Ca bị Thái hậu nhìn chằm chằm, về sau
nhi thần muốn gặp nàng, nói không chừng còn phải mượn danh nghĩa mẫu phi mới được, nhi thần lên tiếng trước với ngài. Ách, mẫu phi bị thương cần tĩnh dưỡng, nhi thần sẽ không quấy rầy, nhi thần và Nguyên Ca đến thiên gian bên phải, nếu Thái hậu phái người đến tìm Nguyên Ca, còn thỉnh mẫu phi thay nhi thần ứng phó. Nhi thần ở trong này khấu tạ mẫu phi trước!”
Nói xong, thè lưỡi, liền cùng Bùi Nguyên Ca đi qua thiên gian bên phải.
Đến khi Liễu quý phi phản ứng được cũng bị lời nói và hành động của Vũ
Hoằng Mặc làm cho dở khóc dở cười. Đứa nhỏ khác và nữ tử có tư tình, che giấu còn không kịp, Vũ Hoằng Mặc thì ngược lại, lấy danh nghĩa của nàng tìm Bùi Nguyên Ca lại đây gặp mặt không nói, lúc này còn xin nàng giúp
đỡ yểm trợ bọn hắn. Hơn nữa, hắn còn nói, về sau sẽ không hiếm khi mượn
danh nghĩa nàng.... Lấy mẫu thân ngụy trang, gặp mặt người trong lòng,
loại chuyện bất khả tư nghị này cũng chỉ có Vũ Hoằng Mặc mới làm được
thôi.
Liễu quý phi sững sờ hết chỗ nói hồi lâu, cuối cùng cũng nhịn không được bật cười.
“Đứa nhỏ này, lúc nào cũng làm cho bản cung dở khóc dở cười!”
Nhưng thà dở khóc dở cười, chứ không làm chuyện sau lưng, cũng có nhè nhẹ
từng đợt từng đợt nhu tình bắt đầu khởi động, làm cho nàng khó có thể
kháng cự.
“Nô tỳ vẫn là cảm thấy, điều này chính thuyết minh, cửu điện hạ thực xem ngài như mẫu thân thân sinh, không phải là người ngoài đâu! Ngài ngẫm lại, con ai có người trong lòng mà không đi cầu mẹ ruột
thành toàn? Tuy rằng thân phận Bùi tứ tiểu thư có chút mẫn cảm khó xử,
nhưng không phải là không thể tưởng tượng, còn nữa, Bùi tứ tiểu thư và
cửu điện hạ quả nhiên là quần anh tụ hội, thật sự xứng đôi!“.
Chu
mama ở bên cạnh cười nói: “Ngài cũng đừng trách cửu điện hạ làm việc lỗ
mãng, tuy rằng nói hắn thông minh có khả năng, nhưng dù sao mới mười sáu tuổi, vẫn là đứa nhỏ, người trẻ tuổi thích cô gái, tổng khó tránh khỏi
sẽ hết sức lông bông nhiệt liệt chút, lúc nào cũng khắc khắc đều muốn
gặp, cũng khó trách cửu điện hạ kiềm chế không được. Còn nữa, cũng là
biết nương nương ngài thương hắn, mới dám như vậy tùy ý làm bậy.”
Chu mama nhìn Vũ Hoằng Mặc lớn lên, trong lòng cũng rất thương vị Cửu điện hạ này.
“Cũng đúng, bản cung xác thực rất ít thấy Mặc nhi thoải mái như vậy!” Liễu
quý phi gật đầu, khóe miệng hiện lên một chút ý cười dịu dàng, ánh mắt
bỗng nhiên có chút mê ly, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt khẽ ảm đạm, nhẹ giọng nói, “Nhìn bộ dáng Mặc nhi mới vừa rồi, bản cung nhịn không được lại nghĩ tới Diệp nhi. Nếu là Diệp nhi còn sống, nay cũng là trạc tuổi Mặc nhi như vậy, nếu là Diệp nhi có thích cô gái, lại ngại
cho đủ loại nguyên nhân tạm thời không thể thỉnh chỉ tứ hôn, chỉ có thể
lấy danh nghĩa bản cung cùng nàng gặp mặt... Ôi, nếu là Diệp nhi còn
sống, đừng nói mượn danh nghĩa bản cung vì hắn che giấu, cho dù bắt bản
cung đánh cược tính mệnh thành toàn hắn, bản cung cũng nguyện ý! Nghĩ
đến đây, bản cung lại....”
Cung nữ trong thiên gian bên phải sớm bị cho lui xuống, Vũ Hoằng Mặc và Bùi
Nguyên Ca ngồi cạnh nhau, trên mặt hiện lên ý tươi cười rạng rỡ, nói:
“Thế nào? Ta rất thông minh phải không! Ở trong lều của mẫu phi, không
cần sợ người khác nghe lén chúng ta nói chuyện, mà có mẫu phi giúp chúng ta ngụy trang cũng sẽ không bị người nghi ngờ, miễn cho truyền đến tai
Thái hậu làm ngươi khó xử. Hơn nữa, cho dù Thái hậu phái người đến, có
mẫu phi ứng phó sẽ không làm cho Thái hậu sinh lòng nghi ngờ. Thực an
toàn đi?”
Bùi Nguyên Ca nhìn hắn, hoàn toàn không nói được lời
gì, loại chuyện này, người thường gạt trưởng bối còn không kịp, Vũ Hoằng Mặc ngược lại, lại dám đường hoàng nhờ Liễu quý phi thay các nàng canh
chừng....”Ngươi cũng quá ỷ lại vào Liễu quý phi đi!”
“Ta đã nói
rồi, mẫu phi đối với ta tốt lắm!” Vũ Hoằng Mặc như vô tình nói, nhưng
thật ra nhìn đến biểu tình Bùi Nguyên Ca giật mình không nói gì, trong
lòng mừng rỡ, thẳng cười, bỗng nhiên nhíu mày, vẻ mặt lộ ra chút đau
đớn, cúi đầu rên một tiếng.
Bùi Nguyên Ca cuống quít hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Miệng vết thương nứt ra rồi!” vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc đau khổ nói.
Bùi Nguyên Ca nhìn xem trong lòng giật mình, nhịn không được sẵng giọng:
“Ta đã nói rồi đó thôi, tối hôm qua rõ ràng thấy thương thế ngươi nghiêm trọng như vậy, nhiều chỗ sâu đến có thể thấy được xương, hôm nay ngươi
nên hảo hảo ở lại lều dưỡng thương, chạy loạn chung quanh làm gì? Lại
còn phóng ngựa chạy như điên! Mau lấy thuốc trị thương, băng vải lại
đây, bôi thuốc băng bó một lần nữa, sau đó thành thật mà ở trong lều
dưỡng thương cho ta!”
“Ta muốn gặp ngươi thôi!”
Vũ Hoằng
Mặc thấp giọng, lập tức đúng lý hợp tình nói, “Lại nói, mỗi người đều
biết, cửu hoàng tử Vũ Hoằng Mặc trời sinh tính phóng khoáng, thích nhất
gây chuyện thị phi, căn bản là không bao giờ ngồi yên. Hôm qua ta không
xuất hiện, đã đủ khiến người khả nghi, nay nếu lại khác thường ở yên
trong lều không ra ngoài, chẳng phải là càng làm cho người nghi ngờ sao? Thích khách tối hôm qua ám sát phụ hoàng đến bây giờ còn chưa bắt được, Thái hậu còn chưa chết tâm đâu! Ngươi không thấy mới vừa rồi ở lều của
phụ hoàng, bộ dáng bà nhìn ta cao thấp đánh giá sao? Nếu để bà nhìn ra
sơ hở, triệu thái y đến nghiệm thương, đó mới thật sự phiền toái lớn!”
Biết hắn nói có lý, Bùi Nguyên Ca sâu kín thở dài, khó tránh khỏi vì Vũ Hoằng Mặc cảm thấy bi thương.
Rõ ràng bị trọng thương như vậy, đúng là lúc cần tĩnh dưỡng, nhưng bởi vì
Thái hậu hãm hại, cũng không thể không lộ diện.... Cho dù Liễu quý phi
sủng quan hậu cung, vinh sủng không suy, tối hôm qua chuyện khẩn cấp như vậy, Liễu quý phi tình nguyện đâm bị thương chính mình, cũng không dám
nói sự tình cho Hoàng đế; mà cho dù Hoằng Mặc vì Hoàng đế làm việc,
nhưng trước mắt chuyện hắn bị thương cũng đồng dạng không dám bẩm báo,
chỉ có thể mạnh mẽ tự chống.... Cái gọi là hoàng cung, nhân tình mỏng
như thế, thật đáng buồn đáng tiếc!
“Cho là ngươi nói có lý!” Bùi
Nguyên Ca nhẹ giọng nói, “Được rồi, không nói đó mấythứnàynữa, cho ta
xem xem vết thương như thế nào?”
Tròng mắt Vũ Hoằng Mặc vòng vo
chuyển, khóe miệng bất kỳ nhiên hiện lên một chút ý cười, nói: “Miệng
vết thương trên lưng ta giống như nứt ra rồi, ta nhìn không đến. Nguyên
Ca, ngươi giúp ta bôi thuốc đi!”
Bùi Nguyên Ca trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, mở ra băng vải trên cánh tay hắn, nói: “Lại hồ nháo!
Nếu muốn bôi thuốc vết thương trên lưng, phải... (cởi áo ^.^).” Dừng một chút, thấp giọng nói, “Cho dù cởi áo! Cửu điện hạ của ta, quý phi nương nương ngay tại cách vách, nếu bị nàng nhìn thấy bộ dáng kia của ta và
ngươi, ta chết mười lần cũng không đủ! Mau truyền ám vệ vào giúp ngươi
bôi thuốc, ta đi trò chuyện với Liễu quý phi!”
Nghe vậy, Vũ Hoằng Mặc mạnh mẽ thu hồi tay cánh tay, phụng phịu nói: “Ngươi không giúp ta
bôi thuốc, ta đây sẽ không bôi thuốc! Để cho miệng vết thương vỡ ra, làm cho ta đổ máu đến chết luôn đi!”
“Vũ Hoằng Mặc!” Mắt thấy hắn lại ầm ĩ như đứa nhỏ, Bùi Nguyên Ca trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
Vũ Hoằng Mặc làm bộ như không phát hiện, quay đầu nói: “Trừ phi ngươi giúp ta bôi thuốc, bằng không để cho miệng vết thương vỡ ra đổ máu tốt lắm!” Bỗng nhiên lại thay đổi biểu tình, năn nỉ nói, “Nguyên Ca! Mẫu phi đang dưỡng thương, sẽ không tùy ý đi lại, về phần những người khác, biết ta
với ngươi ở trong này, bọn họ sẽ không dám đi vào. Lại nói, nếu có người tới gần, lấy sự linh mẫn của ta, khẳng định có thể nhận thấy được,
trước tiên nói cho ngươi. Ngươi nể tình ta đang bị thương, giúp ta bôi
thuốc đi! Nguyên Ca....”
“....”
Nhìn Vũ Hoằng Mặc trước mắt chơi xấu, làm nũng ầm ĩ như đứa nhỏ, Bùi Nguyên Ca hoàn toàn bất đắc dĩ.