"Nàng chưa từng nghe qua cũng không kỳ quái." Vũ Hoằng Mặc giải thích, "Thất
hoàng huynh Vũ Hoằng Diệp là hoàng tử do mẫu phi sinh, lớn hơn ta một
tuổi. Chính là, hắn mới ra sinh không bao lâu, đã gặp phải loạn Ninh
vương, phản binh đánh vào hoàng cung. Lúc ấy mẫu phi đang ở trong tháng, bèn lệnh vú em ôm thất hoàng huynh rời đi trước. Kết quả, đợi đến lúc
phản loạn bình định rồi, lại chỉ phát hiện thi thể vú em, không tìm thấy tung tích của thất hoàng huynh. Phụ hoàng và mẫu phi phái người tìm
thật lâu, cũng không tìm được, cuối cùng bèn tuyên bố thất hoàng huynh
chết non, mộ chôn quần áo và di vật an táng vào hoàng lăng."
Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Chẳng lẽ nói, đêm đó ở Bạch Y am..."
"Ừ, mẫu phi cúng bài vị trường sinh ở Bạch Y am, hẳn chính là của thất
hoàng huynh. Nghe nói phụ hoàng và mẫu phi đều hết sức yêu thương thất
hoàng huynh, bởi vì không tìm được di thể thất hoàng huynh, cho nên từ
đầu đến cuối mẫu phi không tin thất hoàng huynh đã qua đời, những năm
gần đây đại khái cho tới bây giờ cũng không hề từ bỏ đi tìm thất hoàng
huynh. Ta còn nghe nói, vào sau khi mẫu phi mất đi thất hoàng huynh gần
như điên cuồng, thiếu chút nữa xé rách mặt với hoàng hậu và Diệp thị. Bà là người khôn khéo trầm ổn như vậy, vậy mà lại lỗ mãng như thế, có thể
thấy được tình cảm sâu sắc của bà với thất hoàng huynh. Có điều cũng
bình thường, dù sao cũng là mẫu tử thân sinh! Năm năm tuổi ấy, lúc mẫu
thân đối với ta như vậy, ta cũng hiểu được nỗi đau tê tâm liệt phế, cảm
thấy toàn bộ trời đất dường như cũng sụp xuống. Ta nghĩ, sự đau đớn giữa mẫu thân mất đi đứa nhỏ, với đứa nhỏ mất đi mẫu thân, hẳn là giống
nhau. Ta nghĩ, mẫu thân chính là lo lắng đến điểm ấy, mới có thể muốn
giao ta cho mẫu phi!"
Vũ Hoằng Mặc nói xong, trên mặt bỗng nhiên
hiện lên một loại đau thương thâm trầm, không biết là vì Liễu quý phi,
hay là vì chính hắn.
Hay, là vì Vương mỹ nhân "Điên". . . .
"Như vậy, thất điện hạ có khả năng còn sống hay không?" Bùi Nguyên Ca hỏi.
Vũ Hoằng Mặc lắc đầu, đôi mắt đen tối: "Với tình hình ngay lúc đó mà nói,
thất hoàng huynh là một đứa trẻ mới sinh, hy vọng sống sót rất xa vời.
Có điều, thật ra ta lại hy vọng thất hoàng huynh còn sống, cho nên những năm gần đây, ta cũng đang âm thầm phái người tìm thất hoàng huynh. Đáng tiếc, ta biết được quá ít chuyện của thất hoàng huynh, hoàn toàn không
có manh mối, gần như là đang mò kim đáy bể."
"Vì sao ngươi muốn
tìm thất điện hạ?" Bùi Nguyên Ca hỏi dò, "Phải biết rằng, thất điện hạ
lại là đứa nhỏ Liễu quý phi thân sinh, nếu thật sự tìm được hắn, chỉ sợ
tâm tư Liễu quý phi sẽ chuyển tới trên người thất điện hạ, nói không
chừng ngay cả hoàng thượng cũng sẽ vậy, ngươi lại có thêm một đối thủ
cạnh tranh!"
Tuy nói rằng hiện tại nàng đã xác định tâm ý của
mình, cũng biết rõ ràng lòng dạ Vũ Hoằng Mặc, nhưng giữa hai người còn
có rất nhiều vấn đề. Không chỉ là vấn đề thái hậu mà ngay cả phụ thân
cũng chưa chắc sẽ đồng ý việc hôn sự này. Dù sao, Vũ Hoằng Mặc là hoàng
tử, hơn nữa hiện tại lại là thanh thế của hắn và Vũ Hoằng Triết thịnh
nhất, nếu Diệp thị rơi đài, Vũ Hoằng Triết thất thế theo, vậy Vũ Hoằng
Mặc chính là ứng cử viên có khả năng là thái tử nhất.
Bùi Nguyên Ca tất nhiên hy vọng Vũ Hoằng Mặc có thể lật đổ Vũ Hoằng Triết, nhưng
nếu Vũ Hoằng Mặc trở thành thái tử, lại kế vị làm đế...
Trong
khoảng thời gian này tiếp xúc với hoàng thất, đã làm cho nàng tràn ngập
cảnh giác đối với địa phương kia. Nhìn như là thân phận tôn quý, không
biết mai táng bao nhiêu huyết lệ (máu và nước mắt) của tần phi, cho dù
tôn quý như hoàng hậu, vinh sủng như Liễu quý phi, cũng đều có bất đắc
dĩ và gian khổ của từng người. Tuy rằng nói Bùi Nguyên Ca cũng không sợ
hãi những âm mưu tính kế, lục đục với nhau đó, nhưng mà... . Có thể đối
phó tranh đấu này, cũng không có nghĩa nàng thích tranh đấu như vậy, hơn nữa, có thể làm cho trong lòng đóng băng suy tàn của nàng nở rộ ra đóa
hoa, thì nàng càng thêm động lòng sâu sắc đối với Vũ Hoằng Mặc, so với
kiếp trước thì khắc sâu hơn nhiều lắm đối với sự động lòng khi nhìn
thoáng qua Vạn Quan Hiểu kia.
Nàng cũng sẽ hy vọng, nàng có thể có được Vũ Hoằng Mặc hoàn toàn, không cần chia sẻ hắn với bất kỳ nữ nhân nào.
Cho dù nàng biết, bắt đầu từ khoảnh khắc nàng động lòng với Vũ Hoằng Mặc,
thì nhất định đây là hy vọng xa vời, bởi vì cho dù Vạn Quan Hiểu xuất
thân là hàn môn đệ tử, vào sau khi cưới được vị đích nữ thượng thư như
nàng, cũng chưa từng gián đoạn nạp thiếp, huống chi là Cửu hoàng tử kim
tôn ngọc quý, Vũ Hoằng Mặc? Hắn là hoàng tử, đã khó tránh khỏi thê thiếp thành đàn, nếu là hoàng đế... .
Cuối cùng sẽ cảm thấy đau lòng!
Vũ Hoằng Mặc quay đầu, chăm chú nhìn Bùi Nguyên Ca, thấy trong đôi mắt
nàng chậm rãi hiện ra một tầng mù mịt nhợt nhạt. Một nháy mắt như vậy,
ánh sáng nhu tình lưu luyến mới vừa rồi trong đôi mắt nàng nhất thời
tiêu tan, dường như lại trở về bộ dáng lý bình tĩnh trầm mặc ngày
thường. Mỗi lần thấy bộ dáng này của Nguyên Ca, cũng không giống cô gái
mười ba tuổi chút nào, Vũ Hoằng Mặc đều cảm thấy đau lòng, không nhịn
được hỏi: "Làm sao vậy? Nguyên Ca, nàng suy nghĩ cái gì?"
"Ta... ." Bùi Nguyên Ca nâng mắt, lại chậm rãi cúi xuống, "Không có gì."
Bộ dáng này hiển nhiên là không muốn nói, Vũ Hoằng Mặc hơi nhíu mày, hồi
tưởng lại nói chuyện với Nguyên Ca mới vừa rồi, lại nghĩ tới tình hình
lần đó ở trong khuê phòng Nguyên Ca, bỗng nhiên có chút hiểu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm, đổi thành nắm vai của nàng, dùng tư thế thân mật hơn ôm lấy nàng, nhỏ giọng nói ở bên tai nàng: "Nha đầu ngốc!"
Bùi Nguyên Ca có chút hậm hực: "Vì sao đột nhiên nói ta ngốc?"
"Không nghe ta nói hết lời, đã suy nghĩ miên man, chẳng lẽ không phải là nha
đầu ngốc sao?" Trong mũi toát lên mùi thơm ngát của tóc mai Nguyên Ca,
cùng với mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, Vũ Hoằng Mặc khó tránh khỏi có chút tâm tư dao động, không nhịn được lén lút hôn lên tóc mai của
nàng, thấy hình như nàng không phát hiện, trong lòng nhất thời dâng lên
một cảm giác trộm hương thành công, lúc này mới tiếp tục đề đài vốn có.
"Sau khi ta đến Trường Xuân cung, mẫu phi đối với ta tốt lắm. Ta còn nhớ rõ, vừa mới bắt đầu bởi vì chuyện mẫu thân, cả ngày khóc nháo, cũng không
làm sao cho mẫu phi sắc mặt tốt, nhưng từ đầu đến cuối bà lại đối đãi
rất ôn nhu. Khi đó bởi vì chuyện mẫu thân, tính tình ta rất xấu, thường
thường ầm ĩ ra sự cố, thường thường gặp rắc rối, cũng đều là mẫu phi
giúp ta khắc phục hậu quả. Có lẽ, ta thường sẽ làm bà nghĩ đến thất
hoàng huynh, làm cho bà khó có thể tự kiềm chế!" Vũ Hoằng Mặc nói nhỏ,
bỗng nhiên dừng một chút, giọng nói thoáng có chút trầm thấp, "Chỉ là... Cũng bởi vì như thế, mẫu phi vẫn mang sự thù địch đối với mẫu thân."
"Sự thù địch?" Bùi Nguyên Ca khẽ giật mình, không hiểu rõ lắm.
Vũ Hoằng Mặc gật gù, đến: "Kỳ thật, cho dù có mẫu thân, ta cũng thật sự
đối đãi với mẫu phi như là mẫu thân, nhưng hiển nhiên là mẫu phi không
nghĩ như vậy. Bà cứ lo lắng mẫu thân sẽ cướp ta đi. Cho nên, dù sau đó,
ta dần dần hiểu được dụng tâm của mẫu thân, nhưng cũng không dám quang
minh chính đại tiếp xúc với mẫu thân lắm, chỉ có thể lén lút tránh tai
mắt của người khác đi gặp bà ấy. trang@d#d#l#q#d@bubble Bởi vì ta lo
lắng, sau khi mẫu phi biết chuyện này sẽ có hại với mẫu thân! Kỳ thật,
cũng không chỉ là mẫu thân, nàng cũng giống vậy, cho nên, ta nói với
nàng đừng tin tưởng lời mẫu phi nói, phải cảnh giác với bà. Bởi vì, ta
biết mẫu phi tuyệt đối sẽ không bất lợi với ta, nhưng đối với người bên
cạnh ta, bà sẽ rất khó nói. Có lẽ là đả kích khi mất đi thất hoàng
huynh, làm cho bà trở nên mẫn cảm căng thẳng, cũng không bao giờ có thể
thừa nhận đau đớn mất đi ta nữa!"
Cũng chính vì như thế, hắn không muốn để cho Liễu quý phi biết tầm quan trọng của Nguyên Ca đối với hắn.
Mà khi sự tình lộ ra ánh sáng ở trước mặt Liễu quý phi, hắn cũng phải có
thái độ cường ngạnh để cho Liễu quý phi hiểu được quyết tâm của hắn đối
với Nguyên Ca. Nếu hắn biểu hiện hơi chút yếu đuối dao động, với tính
tình của Liễu quý phi, rất khó nói nàng sẽ làm chuyện gì đối với Nguyên
Ca.
Bùi Nguyên Ca nhíu mày, nàng chỉ biết là thê thiếp tranh đấu, dục vọng độc chiếm mạnh mẽ, thật đúng là chưa bao giờ thấy dục vọng độc chiếm của mẫu thân đối con cái mạnh mẽ như vậy.
"Nhưng mà,
Nguyên Ca, đó dù sao cũng là mẫu thân của ta, là mẫu thân vì ta hy sinh
hết thảy, ta không thể để cho bà oan ức giả điên vĩnh viễn ở lãnh cung
như vậy!" Đôi mắt Vũ Hoằng Mặc nặng nề âm u, giọng điệu cũng rất kiên
quyết, "Nếu tính tình của mẫu phi là bởi vì thất hoàng huynh, vậy nếu ta có thể tìm được thất hoàng huynh, an ủi nỗi đau mất con của mẫu phi, có lẽ có thể làm cho bà tỉnh táo lại, lại có lẽ sau khi có thất hoàng
huynh, mẫu phi sẽ không căng thẳng đối với ta như vậy, có thể tiếp nhận
ta đoàn tụ với mẫu thân, vậy chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao? Về phần người cạnh tranh theo như lời nàng,"
Vũ Hoằng Mặc lặng yên cười, cố ý lặng lẽ thổi khí ở bên vành tai nàng, nhìn vành tai nàng nháy mắt
trở nên đỏ bừng, nhất thời tâm tình thật tốt, cười nói: "Ta cũng không
muốn làm thái tử, nếu thật sự có thể tìm được thất hoàng huynh, nâng đỡ
hắn trở thành thái tử. Ngược lại, ta càng muốn làm một đôi vợ chồng ân
ái với nàng, sinh nhiều đứa nhỏ hầu hạ dưới gối, dường như càng thú vị
hơn!"
Mặt Bùi Nguyên Ca đỏ bừng lên, không nhịn được đặt ngang
khửu tay đẩy trở về, tiếng buồn bực nói: "Ngươi nói lời khùng điên gì
đấy?" Trong lòng lại không hiểu sao cảm thấy ngọt ngào.
"Ai u, đụng vào miệng vết thương rồi, chảy máu!" Vũ Hoằng Mặc cố làm ra vẻ nói.
Bùi Nguyên Ca cũng không mắc mưu, mặt căng thẳng nhanh chóng nói sang
chuyện khác, nghiêm mặt nói: "Hoằng Mặc, nói thật, ngươi thật sự không
muốn làm thái tử sao? Dù sao ngươi là hoàng tử, cách vị trí cao nhất lại gần như vậy, cho tới bây giờ chẳng lẽ ngươi cũng chưa từng nghĩ tới
sao?"
"Nếu ta nghĩ tới, cửu hoàng tử sẽ không phải là thanh danh hiện tại! Nàng ngẫm lại người khác đều nhìn ta thế nào? Kiêu ngạo ương
ngạnh, làm việc phóng túng, âm tình bất định, có lẽ còn có tàn bạo âm
lệ, xem mạng người như cỏ rác linh tinh. Nếu ta muốn làm thái tử, sao ta có thể để cho mình truyền ra thanh danh như vậy chứ? Giả bộ cũng phải
giả ra bộ dáng thái tử mới được!" Vũ Hoằng Mặc cười yếu ớt tự nhiên,
không có chút hối hận nào, "Lại nói, ta cũng không thể làm thái tử, nếu
ta trở thành thái tử, người đầu tiên phải chết, chính là nương của ta!"
Bùi Nguyên Ca hiểu được ý của hắn.
Nếu Liễu thị muốn nâng đỡ Vũ Hoằng Mặc làm thái tử, nhất định phải cam đoan Vũ Hoằng Mặc có thể toàn tâm giành ích lợi vì Liễu thị, tuyệt đối sẽ
không cho phép nhân tố không ổn định như Vương mỹ nhân tồn tại, cho dù
bà là con gái tội nhân, cũng không có chỗ dựa, cho dù ở trong mắt người
khác bà bị điên cũng không được! Đến lúc đó, cho dù Liễu quý phi kiêng
kỵ Vũ Hoằng Mặc, sẽ không xuống tay với Vương mỹ nhân, người Liễu thị
cũng tuyệt đối sẽ ra tay trừ bỏ Vương mỹ nhân.
Khó được là từ bắt đầu Vũ Hoằng Mặc đã có thể nhìn rõ ràng như vậy.
Cho nên, những năm gần đây, hắn lập ra chiến công hiển hách, vì hoàng đế
làm ra vô số chuyện, nhưng về phương diện khác, lại buông thả thanh danh của mình bị phá hủy. Hắn phải lập ra chiến công, phải có ích, như vậy
mới có thể đứng vững chân tại triều đình và hoàng cung; nhưng có thanh
danh như vậy, cơ hội hoàng đế lập hắn làm thái tử không lớn, hắn mới có
thể bảo toàn Vương mỹ nhân...
Hắn vẫn luôn tìm kiếm điểm cân bằng ở trong kẽ hở.
"Những năm gần đây, ngươi nhất định rất vất vả rồi!" Bùi Nguyên Ca dịu dàng
nói, nghĩ đến Vũ Hoằng Mặc cũng mới mười sáu tuổi, phải lo lắng nhiều
chuyện như vậy, vất vả mưu tính như vậy. Tuy rằng nàng vất vả, sau lưng
còn có phụ thân và mẫu thân để chống đỡ, nhưng Vũ Hoằng Mặc tuy có cha
mẹ, lại tương đương không có, hết thảy đều phải dựa vào chính hắn. Thiếu niên mười sáu tuổi, có thể dốc sức làm đến mức độ bây giờ đây, nhất
định ăn rất nhiều khổ.
"Đó là đương nhiên, cho nên về sau nàng
nhất định phải tốt với ta một chút, dịu dàng một chút!" Sắc mặt Vũ Hoằng Mặc tự nhiên nói.