Bùi Nguyên Ca hơi suy nghĩ, lấy chén trà từ trong tay Trương ma ma bên
cạnh, hai tay đưa cho Thái hậu, sau đó ngoan ngoãn dịu hiền nói: "Thái
hậu nương nương, xưa nay người có tật cũ đau đầu, không thể gặp gió, hôm nay bởi vì săn bắn mùa thu lại ở ngoài lâu như vậy, chỉ sợ sẽ có chút
không thoải mái? Con mát xa giúp ngài được không?" Thấy Thái hậu gật
đầu, bèn đứng dậy đến phía sau Thái hậu, chậm rãi đè ấn hai bên huyệt
Thái Dương cho bà.
Vì để cho Bùi Nguyên Ca lấy được tín nhiệm
của Thái hậu, biết Thái hậu có tật đau đầu, Hoàng đế cố ý tìm danh y
truyền thụ cho Bùi Nguyên Ca bộ thủ pháp mát xa này để xua tan đau đớn,
bởi vậy càng làm cho Thái Hậu cảm thấy nàng tri kỷ. Hiện tại bắt đầu đè
ấn, quả nhiên khiến sắc mặt Thái hậu dần dần hòa hoãn, thoải mái hẳn
lên.
"Thái hậu nương nương, vừa rồi người nhắc tới đại tỷ tỷ, có
phải tỷ ấy có chỗ nào làm không tốt hay không?" Bùi Nguyên Ca nhân cơ
hội nói, "Cho dù đại tỷ tỷ có chuyện gì khiến ngài bất mãn, ngài cũng
đừng nóng, chậm rãi dạy tỷ ấy là được. Dù sao con và đại tỷ tỷ đều còn
trẻ người non dạ, khó tránh khỏi có lúc làm sai, sao có thể so sánh với
Thái hậu nương nương cơ trí lão luyện chứ? Dù sao vẫn phải từ từ học hỏi mà!"
Lời này Thái hậu nghe rất lọt tai: "Nha đầu con chỗ nào cũng tốt, đại tỷ tỷ con lại không được như vậy!"
Bùi Nguyên Vũ tiến vào lều trại vừa vặn nghe được hai người đối đáp, trong
lòng cảm thấy nặng nề, nhìn bộ dáng thân thiết của hai người trước mắt,
trong lòng lại càng như gõ trống. Nàng hơi cắn môi, tiến lên phúc thân,
váy áo màu băng lam khẽ lay động như là gợn nước lững lờ, rất là thu hút người khác: "Tiểu nữ Bùi Nguyên Vũ bái kiến Thái hậu nương nương! Nghe
nói thân thể Thái hậu nương nương có bệnh nhẹ, không biết đã tốt chưa?"
Nàng ân cần mà thân thiết hỏi han.
Dù sao, hiện giờ chỗ dựa vững
chắc duy nhất của nàng chính là Thái hậu, không có Thái hậu, nàng chỉ có vạn kiếp bất phục. (muôn đời không trở mình được)
Nhìn đến quần
áo lóng lánh sắc lam kia, Thái hậu lại cảm thấy chán ghét, bởi vì đang
trong lều trại của mình, chung quanh lại không có người ngoài, liền
không che giấu, nghiêm mặt nói: "Nếu như ngươi không đến chọc tức ta thì không sao cả! Bùi Nguyên Vũ, ngươi đang làm trò gì? Làm sao có thể nổi
lên tranh chấp với tân khoa trạng nguyên Lý Minh Hạo? Trước nơi đông
người như thế, còn ra thể thống gì?" Bởi vì đã coi Bùi Nguyên Vũ là
người của mình, cho nên Thái hậu liền đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp
thẳng thắn chất vấn.
Nói đến đây, Bùi Nguyên Vũ liền cảm thấy ấm ức, cắn môi nói: "Thái hậu nương nương minh giám, việc này thật sự là
Lý Minh Hạo kia khinh người quá đáng! Rõ ràng là hắn tới gần tiểu nữ,
tiểu nữ suy nghĩ vì khuê dự, không muốn đáp lời với hắn, ai biết hắn lại mở miệng tổn thương người, làm nhục tiểu nữ. Thái hậu nương nương, lúc
ấy nhiều người ở đấy như vậy, tất cả mọi người đều nghe được hắn dùng
lời nói vũ nhục, nếu như tiểu nữ không biện bạch có lẽ sẽ mất hết danh
dự, sao có thể mặc hắn ức hiếp? Xin thái hậu nương nương làm chủ cho
tiểu nữ!"
Theo ý nàng, Lý Minh Hạo chẳng qua chỉ là tân khoa
trạng nguyên, con trai Bố Chính Sứ ty tham chính Tĩnh Châu, mà nàng lại
là quý nhân Thái hậu nhìn trúng, muốn tuyển chọn vào trong cung hầu hạ
Hoàng đế, mức độ nặng nhẹ thân sơ trong lòng thái hậu đều không thể coi
như nhau, Thái hậu tất nhiên sẽ làm chủ cho nàng, nghiêm trị tên đăng đồ tử Lý Minh Hạo không có đức hạnh kia.
Lại không biết, hiện tại
Thái hậu đang cố găng mượn sức Lý Minh Hạo, trong lòng Thái hậu, Lý Minh Hạo có ích hơn Bùi Nguyên Vũ rất nhiều!
"Nói đến cùng, cũng là
bản thân ngươi không kiềm chế, đến khu săn bắn mà ăn mặc sặc sỡ như thế
làm gì? Trường hợp này, ngươi tranh cái gì với các tiểu thư chưa kết hôn ở đây? Ngươi nhìn quần áo Nguyên Ca một chút xem, rồi lại tự nhìn chính ngươi. Nguyên Ca là đích nữ, còn thanh nhã ung dung như vậy, đây mới là khí độ tiểu thư khuê các. Tuy Nguyên Ca còn nhỏ tuổi, nhưng làm việc
còn thận trọng hơn ngươi rất nhiều. Bùi Nguyên Vũ, sau này ngươi ngoan
ngoãn theo sát Nguyên Ca học hỏi, đừng lúc nào cũng không biết phân rõ
nặng nhẹ rơi vào cạm bẫy!
Bắt đầu từ khi Triệu Lâm phúc đáp ý chỉ (trả lời), trong lòng Thái hậu liền có thành kiến với Bùi Nguyên Vũ,
lại thêm cách ăn mặc của Bùi Nguyên Vũ hôm nay, tranh chấp với Lý Minh
Hạo, càng khiến Thái hậu bất mãn, lúc này còn không biết bản thân sai
lầm, ngược lại còn cáo trạng trước, trong lòng càng thêm tức giận, bèn
trách cứ không chút nể mặt.
Bùi Nguyên Ca đưa ánh mắt đắc ý khiêu khích về phía Bùi Nguyên Vũ, lại ngừng mát xa, phúc thân nói: "Thái hậu nương nương quá khen, tiểu nữ thẹn không dám nhận."
"Có cái gì
không dám nhận? Nếu ai gia nói như vậy, con chính là xứng được! Trước
mặt ai gia con còn che giấu cái gì? Người khác không biết chỗ tốt của
con, chẳng lẽ ai gia còn không biết sao?" Đối với thái độ khiêm tốn của
Bùi Nguyên Ca, Thái hậu cảm thấy vô cùng hài lòng, còn cảm thấy bản thân có lẽ quá mức dung túng Bùi Nguyên Vũ, đến nỗi khiến thứ nữ Bùi phủ này tâm cao khí ngạo (kiêu căng ngạo mạn), có phần không biết trời cao đất
rộng, vừa vặn cần phải dạy dỗ một chút, bởi vậy không tiếc lời khen ngợi Bùi Nguyên Ca.
"Thái hậu nương nương!" Bùi Nguyên Ca hơi kéo dài tiếng nói, có chút nũng nịu, lập tức lại cười nói: "Kỳ thực con cũng có rất nhiều chỗ không bằng đại tỷ tỷ, như là đại tỷ tỷ cầm kỳ thư họa,
thi từ ca phú tinh thông mọi thứ, con lại chỉ thư pháp hơi đáng khen,
còn lại đều không đáng nói đến. Mặt khác, dung mạo đại tỷ tỷ minh diễm
vô song (sáng rực rỡ vô song), ngay cả nương nương trong cung cũng ít có người có thể sánh kịp, chỉ sợ chỉ có Triệu tiệp dư có thể so sánh, điểm ấy con đúng là thật sự cực kỳ hâm mộ đại tỷ tỷ!"
"Nha đầu này!"
Thái hậu liếc nàng một cái, nói: "Hiện giờ tuổi con còn nhỏ, còn chưa có trổ mã, có chút như trẻ con, nhưng cũng là một mỹ nhân. Chờ chừng hai
năm nữa trưởng thành, còn không biết khuynh quốc khuynh thành như thế
nào đấy!" Nghe tên Triệu tiệp dư, trong lòng Thái hậu hơi động, lập tức
cười an ủi, "Hơn nữa, vẻ ngoài đẹp có ích lợi gì? Rõ ràng có mỹ mạo,
không có đầu óc, sớm muộn gì cũng chết không có chỗ chôn!"
Nói xong, cố ý liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Vũ, có lòng muốn răn dạy nàng.
Bùi Nguyên Vũ trang điểm tỉ mỉ, vốn là muốn nổi trội trên kì săn, một lần
lấn át tất cả nữ tử, khiến Thái hậu biết rõ nàng càng tốt hơn Bùi Nguyên Ca! Không ngờ hào quang xinh đẹp đúng là bắn ra bốn phía, không những
không khiến Thái hậu khen ngợi ngược lại đưa tới quở trách, chính là đến cả chuyện Lý Minh Hạo đến gần nhục nhã nàng. Thái hậu cũng không làm
chủ cho nàng, ngược lại chỉ trích là sai lầm của nàng, trách móc nàng
quá nổi bật, lấn áp Bùi Nguyên Ca (Yuu: con mẹ này ảo tưởng deso), trong lòng đau đớn chua xót và phẫn nộ không cam lòng khó nói lên lời, ngực
phập phồng như muốn nổ tung ra.
Nhưng người trước mắt là Thái
hậu, là người duy nhất hiện tại nàng trông cậy vào, Bùi Nguyên Vũ không
cam lòng đắc tội, chỉ có thể nhịn, hàm răng cắn chặt môi dưới khiến sắc
môi trắng bệch, một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Tiểu nữ đa tạ Thái hậu
dạy bảo, ngày sau tất nhiên sẽ học tập theo Tứ muội muội, bù lại những
chỗ thiếu sót. Cũng mong Thái hậu nương nương vui lòng dạy bảo, chỉ điểm nhiều hơn cho tiểu nữ."
Thái hậu là người lão luyện, nhìn bộ
dáng của nàng liền biết Bùi Nguyên Vũ cũng không thực sự nghe lời bà nói bỏ vào tai, trang@dđlqđ@bubble editor chỉ ngại bà là Thái hậu nên không dám phản bác, trong lòng khó tránh khỏi không vui. Bùi Nguyên Vũ này
quá cao ngạo cố chấp, tuy có lòng vào cung tranh sủng, lại có mỹ mạo tài hoa, coi như là quân cờ dùng tốt, nhưng cố chấp như vậy, tự cho là
đúng, không nghe lời người khác vào tai, không khỏi có chút,...
Thôi, từ từ dạy dỗ đi!
Nghĩ vậy, Thái hậu cũng không có băng sơn tới cùng (lạnh lùng á), thản nhiên nói: "Ngươi cũng đứng lên đi! Tới đây đấm vai cho ai gia, bả vai này
của ai gia cũng cực kỳ nhức mỏi!"
"Vâng!"
Bùi Nguyên Vũ
tiến lên, đứng ở bên phải Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Ca giúp Thái hậu ấn
huyệt Thái Dương và huyệt phụ cận, nàng thì đấm bóp vai phải, không nhịn được giương mắt nhìn Bùi Nguyên Ca, vừa lúc gặp bộ dáng Bùi Nguyên Ca
nheo mắt, đôi mắt thâm thúy nhếch lên tràn ngập đắc ý và khinh thường,
lập tức xẹt qua nàng rơi vào trên búi tóc Thái hậu, đầy ung dung tự tin, giống như cảm thấy Bùi Nguyên Vũ đã hoàn toàn không cùng một trình độ
với nàng, nàng ngay cả liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Vũ cũng không đáng.
Loại coi thường này khiến Bùi Nguyên Vũ như muốn cắn nát hàm răng, làm lực
tay đấm vai cho Thái hậu không tự giác lớn thêm vài phần sức.
Thái hậu lập tức nhận thấy Bùi Nguyên Vũ không tập trung, cau chặt mày, xua
xua tay nói: "Thôi, Bùi Thượng thư nuôi ngươi nuông chiều từ bé, đâu
hiểu được những thứ này? Ai gia cũng không cần ngươi đấm vai, trước tiên ngươi đi xuống, cẩn thận suy nghĩ những lời ai gia nói! Nếu như có
chuyện, ai gia sẽ bảo Trương ma ma tìm ngươi." Nói xong hơi hơi nhắm
mắt, thì thào lẩm bẩm, "Vẫn là Nguyên Ca con tri kỷ!"
Lời này nghe vào trong tai Bùi Nguyên Vũ giống như sấm đánh, hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Ca, kìm nén nhẫn nại rời đi.
Thái hậu nhìn như nhắm mắt dưỡng thần, nhưng cái nhìn này của Bùi Nguyên Vũ
không tránh được sự chú ý của bà, tự nhiên biết Bùi Nguyên Vũ là vì bà
nhiều lần khen ngợi Bùi Nguyên Ca mà cảm thấy bất mãn ghen ghét, nói vậy lấy sự nhạy bén của Bùi Nguyên Ca, cũng phát hiện cái nhìn này. Bởi
vậy, sau khi Bùi Nguyên Vũ rời đi, Thái hậu nhân tiện nói: "Nguyên Ca
nha đầu, con ngàn lần đừng học đại tỷ tỷ con, nữ nhân trong cung phải
học nhất chính là hiền đức rộng lượng, ghen tị là tối kỵ! Vị đại tỷ tỷ
này của con thật sự là... haizz!" Nói xong, lắc lắc đầu.
"Thái
hậu nương nương, thứ con nói thẳng, con cảm thấy đại tỷ tỷ cũng chỉ là
một lòng một dạ muốn biểu hiện ở trước mặt Thái hậu nương nương, lúc này mới lo lắng như vậy, thật cũng không có ý khác. Người hãy bỏ qua cho tỷ ấy lần này, đừng so đo với nàng, người vừa rồi mà nói những câu ấy là
vì tốt cho nàng, đại tỷ nhất định có thể suy nghĩ cẩn thận!" Bùi Nguyên
Ca biết rõ, lấy khôn khéo của Thái hậu, sớm muộn gì cũng có thể hiểu
được dụng ý của Bùi Nguyên Vũ ăn mặc như vậy làm gì, đợi khi bà ấy bình
tĩnh suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, sẽ giảm bớt bất mãn với Bùi Nguyên Vũ,
bởi vì sự sốt ruột này của Bùi Nguyên Vũ chính là chỗ Thái hậu có thể
lợi dụng.
Nhưng hiện tại chính là thời điểm Thái hậu bất mãn
nhất với Bùi Nguyên Vũ, nàng lại vạch trần sự thật này, ngược lại làm
cho Thái hậu coi như không thấy cái khác, đơn thuần còn lại bất mãn và
oán giận với hành động lần này của Bùi Nguyên Vũ.
Quả nhiên, Thái hậu nghe vậy, cười lạnh nói: "Làm náo động cũng phải nhìn thời điểm,
không quan tâm như vậy, thật sự là quá lỗ mãng rồi!"
"Thái hậu
nương nương bớt giận, đại tỷ tỷ vừa rồi cũng là bị ủy khuất, khó tránh
khỏi có chút cáu giận, nhất thời không hiểu rõ được ý tốt của Thái hậu
nương nương. Nếu Thái hậu nương nương không ngại, không bằng để cho con
đi nói rõ ràng với đại tỷ tỷ, phân tích rõ ràng lợi hại trong đó. Đại tỷ tỷ là người thông minh, chỉ cần hiểu được khẳng định sẽ không tái phạm
sai lầm nữa." Bùi Nguyên Ca đề nghị nói.
Thái hậu gật gật đầu, nói: "Cũng được, các ngươi là tỷ muội, lại là ngang hàng, dễ nói chuyện, con đi phân tích cho nàng ta."
Nói xong, Thái hậu sâu xa thở dài.
Mấy ngày nay, bởi vì Liễu quý phi bành trướng, Thái hậu không có tay chân
có ích ở trong cung, cảm thấy đi lại liên tục khó khăn, vốn dĩ lần này
để Bùi Nguyên Vũ tới đây, là có tâm tư để cho nàng ta vào cung. Nhưng
hiện tại xem ra, với tâm tính khí độ của Bùi Nguyên Vũ, cứ vào cung như
vậy chỉ sợ càng rước lấy phiền toái thêm. Xem ra chuyện này phải kéo dài một thời gian nữa rồi! Đáng tiếc, Nguyên Ca chung quy còn nhỏ tuổi,...
Rời lều trại Thái hậu, Bùi Nguyên Ca liền cảm nhận được một tầm mắt mãnh liệt, như đứng ngồi không yên.
Bùi Nguyên Ca quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Bùi Nguyên Vũ đang ở
phía xa, gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Nàng mỉm cười, đi lên phía trước,
dung nhan xưa nay trầm tĩnh xuất hiện khoe khoang và hả hê, cố ý khiêu
khích nói: "Như thế nào? Đại tỷ tỷ, dù ngươi trang điểm tỉ mỉ thì thế
nào? Chẳng qua là đưa tới Thái hậu quở trách mà thôi, mà ta không làm
cái gì lại có thể để cho Thái hậu khen không dứt miệng, ngươi còn muốn
so với ta sao?"